Sau lưng Dương Khai, cách hắn mười mấy dặm, nhóm người của Đào Dương vẫn đang bước từng bước thận trọng, nhưng đã đi được rất lâu rồi mà vẫn không phát hiện ra một con tà linh nào, họ không khỏi lấy làm lạ.
- Sao ở đây lại yên tĩnh thế này? Dung muội nhíu mày, lầm bầm trong miệng.
Sắc diện Đào Dương đầy vẻ nghi ngờ, và còn phảng phất chút hãi hùng, y trầm giọng xuống: - E là tà linh trên con đường này đều đã bị diệt gọn cả
- Tà linh ở bên ngoài rìa này thì ai lại phí công đi tiêu diệt chứ.
Dung muội khẽ cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì, liền quay lại nhìn Đào Dương - Ý sư huynh là.
- Phải. Người khác sẽ không phí công chạy về, nhưng đi từ ngoài vào trong thì tất êu diệt sạch hềt tà linh. Đào Dương giương ánh nhìn sáng quắc hướng về phía trước: - Xem ra ta đã đánh giá thấp bản lĩnh của hắn rồi, con người này chẳng những rất mạnh, mà công pháp và võ kỹ tu luyện có vẻ còn khắc chế được tà linh ở đây, nếu không thì cho dù công lực có mạnh đến đâu, cũng không thể làm nhanh thế này được
Cả ba người kia đều khiếp đâm ra mặt, mọi sự khinh thường dành cho Dương Khai chợt tiêu tan trong nháy mắt.
Dương Khai hướng Tịnh Linh Bình về phía một khối bổn nguyên tà linh, nhưng cố gắng mãi một hồi vẫn không thể hút nó vào trong được.
Hắn không khôi lấy làm nghi hoặc.
Nhìn kỹ lại, hắn mới chợt hiểu ra, có vẻ như sức chứa Tịnh Linh Bình cũng có hạn, không thể thu nạp bổn nguyên tà linh một cách vô cùng được.
Nghĩ đến đấy, Dương Khai lắc đầu cười như mếu, hắn bèn hút bồn nguyên tà linh trước mặt vào bàn tay, kéo nó vào trong kinh mạch.
Dưới ngọn lửa tôi luyện của Chân Dương Nguyên Khí tinh thuần, bổn nguyên tà linh này đã bị thanh tẩy một cách nhanh chóng và hóa thành một luồng năng lượng trôi vào trong Ngạo Cốt Kim Thân.
Đơn giản hơn hẳn tưỡng. Vừa nuốt trọn luồng năng lượng này, Ngạo Cốt Kim Thân chợt nảy sinh một cảm
giác rất kỳ quái, cứ như nó thêm khát thứ năng lượng này đến tột cùng, lên tiếng thỉnh cầu thêm cho cái miệng vẫn chưa được thỏa mãn.
Quả nhiên, năng lượng ở đây rất hợp với khẩu vị của Ngạo Cốt Kim Thân, nhận thấy điều này, Dương Khai vui mừng ra mặt.
Lần trước, lúc luyện hóa Tử Linh Tà Khí của Nhạc Dục, Dương Khai cũng đã có cảm giác này, hắn đoán chừng nơi này có thể là phúc địa dành cho Ngạo Cốt Kim Thân, Xem ra quả đúng là vậy.
Dù gì thì luyện hóa bổn nguyên tà linh cũng rất dễ dàng, Dương Khai bèn trút hết hai
mươi bổn nguyên trong Tịnh Linh Bình ra và hút vào kinh mạch. Chi chưa đầy một khắc sau, hắn đã luyện hóa hết hoàn toàn.
Ngạo Cốt Kim Thân âm ỉ cảm giác vui thú và khát vọng mãnh liệt hơn, khiến Dương Khai cũng thấy khoan khoái theo.
Điều duy nhất đáng thất vọng là những năng lượng này chỉ gia tăng sức mạnh của Dương Khai, chứ không hề khiến hắn cảm ngộ ra được thứ gì khác, thậm chí cả sức mạnh thần thức cũng chẳng nâng cao lên.
Nhoẻn miệng cười, Dương Khai tỏ vẻ hài lòng, dẫu sao thì tương truyền, bổn nguyên tà linh đặc biệt ở Hung Sát Tà Động rất hiếm, có thể gặp được nó hay không thì còn phải dựa vào vậm may mữa.
Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 3/19 => Tác giả:Mạc. Mặc
Đang định tiếp tục tiến về phía trước thì hắn chợt giật nảy mình, quay lại nhìn về một hướng, thần sắc quái lạ vô cùng.
Chau mày suy nghĩ một chốc, Dương Khai vội vàng chạy về phía đó.
Nữa canh giờ sau, âm thanh của một trận đánh truyền vào tai hắn, ở đó lập lòe hào quang và võ kỹ đủ màu sắc.
Nhìn theo vùng Sáng, Dương Khai nhìn thấy có không ít người đang tụ tập lại một chỗ, nam có nữ có, tuổi tác đều không lớn cho lắm. Họ đang giao chiến cùng một con tà linh dưới sự chỉ huy của một thiếu nữ trẻ tuổi.
Võ kỳ mà toán người này thi triển đều khá là âm tà, người nào người nấy cả hai tay đều trắng bệch, tòa ra từng cảm giác lạnh lẽo u tối tựa như vuốt quỷ, thường xuyên có người tung ra những võ kỹ mang dáng dấp mặt quỷ, gào rít giữ tợn, giằng co với đám tà linh không ngừng.
Xét về một mức độ nào đó, những võ kỹ quỷ diện này có phần giống với tà linh ở chỗ đều có ngũ quan mờ ảo, hình dạng đáng sợ.
Và điều khiến Dương Khai cầng lưu tâm hơn chính là, đám tà linh mà bọn họ đang đối mặt này hình như không giống với đám mà hắn đụng độ trước đó cho lắm.
Bọn tà linh mà hắn đã gặp đều có màu xanh nõn, còn bọn ỡ trước mặt này thì lại có màu đỏ sẫm như máu, nhìn mà muốn sởn hết cả tóc gáy.
Hơn nữa, xét về sức mạnh, chắc chắc bọn tà linh màu đỏ này mạnh hơn lũ màu xanh kia, ngay cả cơ thể hư ảo đó cũng rõ ràng hơn nhiều.
Do đó, cho dù toán người này có đông hơn bọn Đào Dương thì cũng không thể giành được thắng lợi trong chốc lát.
Bốn, năm con tà linh sắc đỏ bao vây tứ phía, tru tréo liên hồi, giữa tiếng gào rít, dường như chúng cộng hưởng với nhau, thống nhất hành động, đánh không trúng thì lại lập tức lùi về, tiến thoái rành mạch, rắc rối hơn hẳn bọn tà linh xanh lục ܠܚ Có điều, đám võ giã này mới là người chiếm thế thượng phong, chi trong giấy lát, thân thể bọn tà linh này đã dần dần mờ đi đến khi một con trong số đó bị đánh tan thì cán cân chiến thắng lập tức nghiêng về phía bọn họ.
Những võ kỹ quỷ diện lại tiếp tục được phóng thích, ào ào tấn công bọn tà linh sắc đô.
Chợt không rõ vì sao, một con tà linh trong số đó trước khi tan biến chợt lách qua bọn họ, bổ người về phía Dương Khai.
Dương Khai nhíu mày, không hề tránh né, để thử xem sức chiến đấu của tà linh màu đỏ như thế nào. Hắn vươn một tay ra, chân nguyên sôi trào giữa lòng bàn tay và bắn về phía nó.
o thét dữ
Một chưởng tung ra, con tà linh sắc đ ồi tan biến giữa hư không, để
lại một khối bỗn nguyên tà linh lơ lửng trước mặt Dương Khai.
Bổn nguyên này rõ ràng tốt hơn những bổn nguyên mà Dương Khai đã lấy được rất nhiều. Hắn vốn không định tranh giành bổn nguyên này, nhưng hình như do lúc nãy đã nuốt sẵn thứ năng lượng này, khiến Ngạo Cốt Kim Thân sinh ra cơn thèm khát, nó tự động phát ra lực hút, kéo bồn nguyên trước mặt vào nội thể.
Khi phát hiện điều bất thường thì đã quá muộn, Dương Khai giật mình thảng thốt, tỏ vẻ bất lực.
Đám võ giả nọ thấy Dương Khai chỉ ra một chiêu đã diệt được tà linh thì đã có phần khiếp sợ rồi, nhưng chứng kiến hắn trắng trợn cướp mất bổn nguyên về tay mình, tất cả đều sầm mặt xuống, tỏ vẻ bất thiện ngay lập tức.
- Này, băng hữu, ngươi làm vậy có vẻ không đúng thì phải? Tức thì, có một gã thanh niên bề ngoài tuấn kiệt bước ra, sắc diện u ám, nhìn Dương Khai mã quát.
- Chậc, xin lỗi, tại hạ không cố ý. Dương Khai biết mình đuổi lý nên cũng không ngụy biện gì.
- Không cố ý
Gã thanh niên này cười khẩy một tiếng
Cướp mất bổn nguyên lẽ ra thuộc về bọn ta, mà các hạ còn nói là vô tình thôi ư?
Tuy màn phô diễn vừa rồi của Dương Khai khiến y rất đỗi kinh ngạc, nhưng y không mây may sợ sệt, vì dù gì bọn chúng cũng có đến bây, tám người, huống chi, lý do này của Dương Khai quả thật không thể nào thuyết phục được người khác.
Cướp của ngay trước mặt người khác, không phải cố ý thì là gì?
Nghe hắn nói vậy, những người khác đều bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn Dương Khai, tô vẽ không chịu để yên cho hắn.
Duy chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi thì lại thất sắc nhìn Dương Khai, sự kinh hoàng le lôi trong đôi mắt, cơ thể khẽ run rẩy.
Nàng chợt nhớ đến sự giày vò man rợ và cơn đau đớn đến tột cùng đó.
- Bằng hữu, ngươi tỉnh Sao đây, Quỷ Vương Cốc bọn ta tuy chẳng phải đại phái, nhưng cũng không dễ thương thảo đâu đấy. Gã thanh niên nọ cười gằn nhìn hắn, thần sắc u ám.
- Ta sẽ bồi thường. Dương Khai nhíu mày, điềm đạm đáp lại.
thường? Như thế nào? Y nói giọng khinh khi.
- Không cần đâu. Dương Khai còn chưa trả lời thì thiếu nữ đứng đằng sau lưng đồng bọn nọ chợt chậm
rãi bước ra, ánh mắt kinh hoàng đã được xua tan, chỉ còn lại sự thản nhiên trong đó: - Không cần phải bồi thường đâu.
- Sur muöi
Gã thanh niên nọ kinh ngạc nhìn nàng, thắc mắc chẳng hiểu tại sao nàng lại nói vậy.
- Muội quen hắn! Không cần phải so đo mấy thứ này nữa! Thiếu nữ này vẻ mặt lãnh đạm, lúc nàng nhìn Dương Khai, gương mặt hơi ững hồng, chợt nhớ lại chuyện hoang đàng đã cùng làm với Tử Mạch ở kỳ địa dụ dỗ Dương Khai.
Lúc đó nâng đã tin lời của a đầu ngốc Tử Mạch, tưỡng hắn có bệnh không tiện nói ra thật, nào ngờ lại để hắn chiếm lợi quá nhiều.
- Muội quen hắn? Gã thanh niên này lại càng thấy khó hiều hơn, y nhìn nàng, rồi lại nhìn Dương Khai, đầu óc chợt mù mịt như bốc đầy hơi nước.
- Ủm, có thể xem là ân nhân cứu mạng của muội. Thiếu nữ này cuối cùng cũng nỡ một nụ cười, chỉ có điều nụ cười của thiếu nữ lạnh lùng này lại phảng phất chút gì đó gượng gạo và cứng nhắc.
- Lãnh cô nương, lại gặp nhau rồi. Dương Khai tươi cười nhìn nàng.
Thiếu nữ này, hiền nhiên chính là Lãnh San của Quỷ Vương
Trong tâm trí Tử Mạch và Lãnh San đều có Lạc Ấn thần thức của Dương Khai, cho nên chỉ cần khoảng cần đủ gần, thì Dương Khai có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ, có điều Dương Khai không ngờ lại gặp Lãnh San ở đây.
- Vâng, ta lại gặp nhau rồi. Lãnh San gật đầu, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Xem ra gã nam nhân này không có ý định tiết lộ chuyện ở kỳ địa, cũng chẳng có ý dùng Thần Hồn Lạc Ấn để giày vò nàng.
Tuy đã sớm biết bản chất Dương Khai thật ra không xấu, nhưng Lãnh San vẫn nơm nớp lo sợ.
Thấy cả hai người quả thật có quen biết, đám đệ tử Quỷ Vương Cốc nọ đều ngơ ngác nhìn nhau, gã thanh niên nọ cũng kiềm chế bớt thái độ thù địch.
- Ngươi luyện hóa bồn nguyên tài linh trước đi hút mấy thứ này vào nội thể mà không luyện hóa sớm sẽ gây hại đấy.
Lãnh San nói nhỏ nhẹ, rồi quay sang mấy người kia:
- Mọi người thu hết số bổn nguyên này lại, nhớ cảnh giác đề phòng xung quanh, đừng đểbọn tà linh lợi dụng thời cơ tấn công,
- Được. Cả bọn đều vội vàng bắt tay vào việc.
Dương Khai mỉm cười chuyển vận Chân Dương Quyết.
Bổn nguyên của tà linh đô quả nhiên là khác hẳn, năng lượng chứa bên trong còn vượt hẳn so với tà linh xanh lục.
Một lát sau, Dương Khai nhẹ nhõm cả người, lên tiếng: -Xong rồi.
- Xong rồi?
Gã thanh niên mặt u ám nọ thốt lên ngạc nhiên, nhíu mày nhìn hắn
- Bằng hữu, luyện hóa bồn nguyên tà linh đầu nhanh đến vậy? Ngươi có luyện hóa sạch sẽ hết không thế? Đây không phải trò đùa đâu, vạn nhất không thanh tẩy hoàn toàn thì rất có thể sẽ để lại hậu họa đấy.
Y tử tế nhắc nhở, hiển nhiên cũng là vì Lãnh San nói hắn là ân nhân cứu mạng, nếu không thì thái độ trước sau không thay đổi nhiều như thế này.
- Ủ, ta tu luyện công pháp thuộc tính dương, khắc chế được thứ này. Dương Khai bình tĩnh giải thích.
- Hóa ra là vậy, ta cứ thắc mắc sao bằng hữu lại có thể tiêu diệt tã linh đô chi trong một chiêu được, công lực mạnh quá mức rồi thì phải, ha ha, thì ra là nhờ thuộc tính chân nguyên khắc chế, làm ta giật cả mình!
Gã cười lớn, nét u ám trên gương mặt đã biến mất.
- Làm quen một lát, ta là Thẩm Dịch, lúc nãy có phần đắc tội, mong bằng hữu bỏ quá cho.
- Dương Khai!
Đối phương bằng lòng hòa giải, cũng coi như dễ tính, nên Dương Khai dĩ niên sẽ không tính toán gì, dù sao đó cũng là lỗi của chính hắn.