Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Đúng rồi, ngươi định xử lý Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn thế nào đây? Dương Khai nhíu mày hỏi: - Lạc Tiểu Mạn thì sao cũng được, Tử Vi Cốc tuy thế lực không kém ngươi mấy phần, nhưng Thu Úc Mộng thì lại là người của Thu gia.

nhỏ, nhưng vẫn còn

– Ta hiểu rõ điều quan trọng này.

Phiến Khinh La khẽ cười

Có điều bây giờ vẫn chưa thể thả họ đi được, ngày mai ta sẽ dẫn họ ra chiến trường.

- Chiến trường? Dương Khai nhướn mày

Phiến Khinh La mìm cười nhìn hắn.

- Ngươi đưa họ ra chiến trường làm gì? – Ta tự có mục đích của mình, ngươi có muốn đi cùng không?

- Miễn đi.

Dương Khai người đung đưa, cười khẩy: - Khó khăn lắm mới được tự do, ta chẳng thèm đi chung đường với ngươi để bị

ngươi thao túng đâu.

- Thật nhẫn tâm, đồ bạc tình bạc nghĩ, uổng cho tấm chân tình của người ta đối với

nguroi. Phiến Khinh La oán giận nhìn hắn.

- Thôị đị!

Chợt nhíu mày, Dương Khai nghĩ đến một chuyện nào đó, bèn lên tiếng hỏi: -Phải rồi, ta hỏi cái này. Hung Sát Tà Động là nơi như thế nào vậy?

- Ngươi nghe được ỡ đầu vậy?

Phiến Khinh La sững sốt.

- Hôm nọ lúc đang đánh với Nhạc Dục thì ta nghe người ta nhắc đến, bọn họ bảo võ kỳ mà Nhạc Dục thi triên được lĩnh ngộ từ Hung Sát Tà Động.

Phiến Khinh La gật đầu, không vặn hôi gì về âm oán giữa Dương Khai và Nhạc Dục, với trí thông minh của mình, đời lý nào ả lại không đoán ra được chuyện này bắt nguồn từ bàn tay của Bích Lạc.

- Hung Sát Tà Động là một nơi rất kỳ lạ, bên trong chứa đầy khí tức hung tà, có thể xem là nơi hung địa. Từ Khí Tà Thân của Nhạc Dục là một võ kỹ rất khá, chỉ có điềuy vẫn chưa thể thi triển ra toàn bộ, vậy nên uy lực phát huy ra cũng giảm đi đáng kể. Sao, ngươi muốn đến đó à?

- Cũng muốn đấy.

Dương Khai không phủ nhận, ngày hôm đó, khi luyện hóa Tử Linh Tà Khí, Ngạo Cốt Kim Thân có dấu hiệu kích động âm i. Điều này không khôi khiến hắn hiếu kỳ, không rõ khí tức hung tà trong Hung Sát Tà Động này ẩn chứa điều huyền bí gì.

Nếu được, chưa biết chừng hắn còn có thể khám phá bí mật của Ngạo Cổ ở đó.

Hiện giờ thiên hạ đại loạn, khắp nơi khói lữa mù mịt. Dương Khai tự thấy công lực quá thấp, không thể chen chân vào được, chi bằng tìm một nơi nào để mài dũa chính bản thân mình, sau này mạnh lên rồi hẳng tính tiếp.

- Đến đó. D

Phiến Khinh La nhíu mày, thoáng có vẽ lo âu, nhưng rồi lại thư giãn trở lại.

- Thứ ngươi tu luyện hình như là tà công, đến đó không chừng sẽ thu hoạch được gì đó. Có điều Hung Sát Tà Động lại nằm trên lãnh địa của m Minh Quỷ Vương, nơi đó không an toàn như Phiêu Hương Thành, khắp nơi đều là kẻ thù, thế này đi. Ngày mai ta sẽ bảo Bích Lạc dần ngươi đi, nó biết đường đến đó, cũng đỡ cho ngươi phải mất công tự đi tìm.

- Được! Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Bích Lạc đã hối hả chạy đến.

Kể từ sau cái lần mê tình đó, thiếu nữ yêu mị này không hề lộ diện trước mặt Dương Khai lấy một lần. Bây giờ gặp lại, nàng không kìm được đỏ mặt, hơi thở gấp gáp, nhưng vẫn liếc nhìn Dương Khai bằng ánh mắt căm phẫn, bỉu môi nói

- Đại nhân bảo ta đưa ngươi đến Hung Sát Tà Động. Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi, có muốn chết cũng chẳng cần đến đó đâu, ngươi nói một tiếng là bổn cô nương có thể kết ngươi ngay. Lại còn bắt ta phải chạy đến tận đó, phiền chết đi được.

Dương Khai cười hì hì, gục gặt nói: - Làm phiền rồi.



- Thôi thôi, ngươi có cần thu xếp hành lý gì không? Không thì bây giờ xuất phát

ngay đi, nơi đó cách Phiêu Hương Thành khá xa, đi rồi về cũng phải mất mấy ngày kia. - Không có, chúng ta đi thôi.

Hai người vừa ra khỏi hành cung thì gặp Phiến. Khinh La cùng Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn đang đứng bên ngoài, trông có vẻ như đang đợi hắn.

Thoáng nhìn nhau, Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn khổ sỡ ra mặt, như đang mong rằng Dương Khai sẽ nói thêm vài câu tốt đẹp để giải quyết rắc rối trước mắt của họ.

Khẽ chau mày, Dương Khai nhắm mắt làm ngơ.

Phiến Khinh La không định lấy mạng bọn họ, vậy thì hẳn là đã có ý đồ khác, hắn có chem vào cũng vô ích.

– Ta sẽ tiện đường đưa các ngươi đi một đoạn, sau đó lại tách ra, coi như giúp các ngươi tiết kiệm chút sức lực.

Phiến Khinh La mỉm cười rồi vung tay lên, một luồng khí êm dịu bao trùm lấy tất cả bọn họ, bay vút ra khỏi Phiêu Hương Thành.

Thế nhưng hành động nhẹ như mây gió này lại khiến Dương Khai bất giác nhướn mây, Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn cũng nân chí ngã lòng, họ biết, muốn thoát khỏi lòng bàn tay củaả Yêu Mị Nữ Vương này chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.

Họ di chuyển với tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đi được mấy trăm trượng.

Vừa ngự không phi hành, Phiến Khinh La vừa khẽ khàng nói chuyện với Dương Khai: - Hung Sát Tà Động thuộc lãnh địa của m Minh Quỷ Vương, có Tà Vương Lệnh của ta đây thì chắc chẳng có ai gây hấn gì với hai ngươi đâu. Nhưng ngươi và Bích Lạc

đến đó cũng không được gây chuyện, người ở đó không dễ nói chuyện như người ở Phiêu Hương Thành này đâu. Bích Lạc dẫn ngươi đến đó rồi sẽ quay về.

- Մ. Dương Khai gật đầu. - Bên trong Hung Sát Tà Động, tà linh nhiều vô kể, tuy hằng năm vẫn luôn có người

thu hoạch được đáng kể ở đó, nhưng số người chết thì lại nhiều hơn. Ngươi đừng vào quá sâu, càng vào bên trong, tà linh càng mạnh, ngươi ứng phó không nổi đâu!

- Tà linh là cái g Dương Khai thắc mắc.

- Tà linh... chính là bán thực thể ngưng tụ từ tà khí và sát khí ỡ trong đó, rất khó nhằn, cúng không có thần trí, nhưng có tính tấn công mạnh, chỉ cần gặp sinh vật sống là chúng tấn công ngay.

- Ở đó ngoài võ kỳ ra thì còn món hời nào nữa không? Dương Khai vặn hỏi, được dịp chứng kiến tri thức sâu rộng của Phiến Khinh La về Hung Sát Tà Động, nên hắn không thể không thăm dò kỹ càng hơn.

- Ngoài võ kỹ ra thì còn có cơ hội đẩy mạnh công lực. Tà linh sau khi bị đánh tan sẽ để lại bồn nguyên tà linh, đó là một khối năng lượng, nếu có thể hấp thụ và luyện hóa nó thì sẽ đẩy cao công lực. Vì lẽ đó ở Hung Sát Tà Động luôn đông đúc người đến khổ luyện

nhằm để mạnh hơn. Ở đó không chỉ có các võ giả thuộc Thương Vân Tà Địa, mà còn có nhiều kẻ bên ngoài cải trang trà trộn vào trong, loại người nào cũng có.

- Thì ra là vậy! Dương Khai lẳng lặng gật đầu - Song cũng có bổn nguyên tà linh ẩn chứa một vài thứ đặc biệt, chẳng hạn như võ kỹ thiên kỳ bách quái. Từ Khí Tà Thẩm của Nhạc Dục cũng được lĩnh ngộ từ đó mà ra. Có điều, những võ kỹ này đều tương đối âm tà. Ngoài ra, còn từng có người lấy được bổn nguyên tăng cường thần thức ở đó, khuếch đại sức mạnh thần thức lên rất nhiều. - Còn có thứ tốt đến vậy sao?

Dương Khai nghe thấy liền sáng rỡ hai mắt, thời gian qua hắn muốn tăng cường sức mạnh thần thức đến phát điên.

- Đồ tốt thì không ít, nhưng phải có bản lĩnh để tranh giành. Phiến Khinh La nhếch miệng cười. - Không sai, thiên địa quả là kỳ diệu, không ngờ còn có thứ như vậy tồn tại. Dương Khai tấm tắc, vùng kỳ địa ở U Minh Sơn mà hắn từng đến khổ luyện cũng vậy, chẳng rõ những nơi này hình thành bằng cách nào.

– Ta nghe mẫu thân kể, Hung Sát Tà Động nổi liền với một nơi khác. Phiến Khinh La nói xong thì khẽ cười một tiếng, rõ ràng là không để tâm lắm.

- Nơi nào vậy?

- Ma giới.

Cả bọn liền sững sờ, lần đầu nghe nói đến chuyện này.

- Có thể là thật, không thì cũng chẳng còn cách giải thích thỏa đáng nào khác cho việc tà linh đầy rẫy ỡ đó, giết cách mấy cũng không hết.

- Ngươi nói đùa chứ gì. Dương Khai giễu cợt.

- Ha ha. Mẫu thân ta cũng chi nghe mẫu thân bà kể lại thôi.

- Dương Khai, ngươi muốn đến Hung Sát Tà Động khổ luyện? Ảnh mắt Thu Úc Mộng lóe sáng, nhìn hắn đầy hiểu kỳ.

- Մ.



Dương Khai gật đầu.

- Có thể cho bọn ta đi cùng không? Ta cũng muốn đi. Thu Ức Mộng cười duyên dáng Phiến Khinh La liếc nhìn nàng một cái đầy ẩn ý.

Thu Úc Mộng cười khan thành tiếng - Ta có thể giúp ngươi mà, nhiều người thì vẫn bảo đảm hơn. Công lực của ta cũng đâu có quá thấp.

- Yên tâm, ta sẽ không làm gì hai ngươi đâu. Phiến Khinh La khẽ giọng vỗ - Ta đưa các ngươi ra chiến trường, hòng để các ngươi chứng kiến những kẻ tấn công

Thương Vân Tà Địa đối xử với người ở đây như thế nào thôi Thu Ức Mộng ngẩn người, ngầm hiểu ra ý đồ của Phiến Khinh La.

- Kỳ thực, ranh giới giữa chính và tà không hề rõ ràng như cácngươi nghĩ đầu, thế gian này không chỉ có hai màu trắng và đen! Giọng nói xưa nay luôn mềm mỏng của Phiến Khinh La chợt trở nên âm trầm.

Nữa ngày sau, bọn họ phân ra hai ngã. Phiến Khinh La đưa Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn đi. Dương Khai và Bích Lạc bay về phía địa bàn của m Minh Quỷ Vương.

m Minh Quỷ Vương, hình dạng trông như quỷ dữ, là một trong những người mạnh nhất trong Lục Đại Tà Vương, một nhân vật rất khó nhằn. Quỷ Vương từng ngấp nghé sắc đẹp của Yêu Mị Nữ Vương đời trước, thậm chí còn ngấm ngầm hạ độc thủ, chỉ có điều bà

ta đã hóa dữ thành lành. Vì lẽ đó, quan hệ giữa hắn và Phiến Khinh La không được tốt cho

lăm. Dẫn đến quan hệ giữa hai vùng lãnh địa này cũng trở nên gay gắt.

Vì thế Bích Lạc tuy có mang theo Tà Vương Lệnh của Phiến Khinh La, nhưng vẫn không dám tùy tiện phô ra, để tránh lôi kéo sự chú ý của bọn võ giá phe Quỷ Vương.

Dọc đường tiến về Hung Sát Tà Động, hai người hết sức cẩn trọng, cũng may là đường đi thuận lợi, không gặp bất cứ phiền toái nào.

Thi thoảng lại đụng độ vài tên võ giã, nhưng cũng chi cảnh giác quan sát lẫn nhau, chứ không tùy tiện ra tay.

Ba ngày sau, cả hai chỉ còn cách Hung Sát Tà Động ba dặm.

Đến được đây thì Bích Lạc dừng lại, chi về phía trước: - Nơi ngươi cần đến chính là chỗ đó đó.

- O. Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ở đó cũng chẳng có gì là kỳ bí, hoàn toàn không đến nỗi tà khí ngút trời như hắn tưởng.

- Này, tên khốn, vào đó rồi nhớ cần thận, tuyệt đối không được chết đấy! Bích Lạc hầm hừ.

Dương Khai quay lại nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ cười: - Sao lại quan tâm đến ta vậy? Đừng nói là ngươi thích ta rồi đấy chứ?

- Xãm ngôn!

Bích Lạc chữa rũa

- Lão nương mà thích ngươi á? Lão mương thà thích phần chó còn hơn thích ngươi! Chớ có gây với ta, ta cho ngươi biết, chuyện lần trước chẳng ai nợ ai cả, ngươi mà dám kể lung tung ra ngoài thì coi chừng ta thiến ngươi đấy.

Đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên Dương Khai bước đến, ôm lấy eo nàng, đặt lên một nụ hôn dữ dội.

- Co. Bích Lạc ra sức giãy giụa, hung hãn xuất chiêu.

Dương Khai lại chợt buông lỏng vòng tay, cười khoái chí rồi chạy đi.

- Đồ đốn mạt! Bích Lạc nhếch miệng, chỉ cảm thấy môi mình như bị cắn nát, một mùi vị tanh nồng lan ra nơi đầu lưỡi.

Quá sức thiệt thòi, sau này ta không bao giờ động vào nam nhânnữa! Bích Lạc nghĩ bụng.

Đợi cho đến khi Dương Khai biến mất khỏi tầm nhìn, Bích Lạc mới lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt tái nhợt, xoay người bước đi.

Cách đó ba dặm, Dương Khai phát hiện ra một cái hố sâu hun hút, đứng bên cạnh đó, một lần gió lạnh lẽo thổi từ dưới lên trên, chẳng những khiến hắn run bắn người, mà đến cả thần thức cũng lạnh lẽo đến dị thường.

Không hổ là hung địa, quả thật có chút cổ quái. Dương Khai trầm ngâm.

Nhẹ nhàng vận hành Chân Dương Quyết, xua tan cơn giá rét, hắn tung người nhảy

xuống, giữa tiếng gió gâo rít, cơ thể hắn lao vụt xuống dưới hố sâu.

Advertisement
';
Advertisement