Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên, nhớ không lầm, hẳn là nữ võ giả trên lôi đài số 8 tại trận đầu tiên trong ngày đầu tiên của võ hội.
Xem ra cũng không ngốc, Dương Khai mỉm cười, ý niệm đầu tiên chính là cự tuyệt, ngày đó hắn thân là trọng tài, Ngọc Trác bị đánh bay hắn tự nhiên là phải xuất thủ tương trợ, cũng không trông cậy vào người ta báo đáp cái gì, nhưng nghĩ lại, người ta đã tới, cự tuyệt cũng có vẻ có chút bất cận nhân tình, lời đến bên miệng liền sửa nói: "Mang nàng đến đây đi."
"Vâng!" Thị nữ ứng thanh lui ra.
Ngoài điện, Ngọc Trác cung cung kính kính đứng đó, hai tay nâng một kiện quần áo đã rửa sạch, thần sắc có chút tâm thần bất định, không biết vị Dương trưởng lão kia có thể gặp mình hay không. Hôm đó được Dương Khai tương trợ, nghỉ ngơi một ngày liền khôi phục như lúc đầu, vốn định lập tức nói tạ ơn, chỉ là nàng cũng không biết Dương Khai là ai, đến từ thế lực nào, mấy ngày nay một mực nghe ngóng tin tức, thật vất vả mới dò thăm được một chút manh mối.
Vị trọng tài cứu mình, còn vụng trộm cho mình ăn một viên linh đan, lại là Khách khanh trưởng lão Thanh Dương Thần Điện. Đại danh Dương Khai tại Nam Vực rất nhiều người cũng không tính là lạ lẫm, Tứ Quý chi địa luyện chế Thái Diệu Đan, Thanh Dương Thần Điện sắc phong Khách khanh trưởng lão, trong lúc sắc phong đại điển càng cùng trưởng lão Tinh Thần cung nổi xung đột động thủ, rất nhiều tin tức đã sớm truyền ra ngoài.
Chỉ là mười mấy năm qua không hiện thân nên tương đối ít nổi danh, dần dần bị người quên lãng mà thôi.
Ngọc Trác cũng không nghĩ tới mình sinh ra lại có may mắn gặp được người như vậy, không khỏi kinh ngạc, bây giờ dò thăm được thân phận Dương Khai, liền lập tức chạy tới.
Có đệ tử Thanh Dương Thần Điện ra ra vào vào, sau khi thấy được nàng đều có chút kỳ quái, đứng lại nhìn thêm chút, càng có người hỏi nàng tới đây có chuyện gì, biết được là đến bái kiến Dương trưởng lão, liền không quản nhiều.
Ngay lúc nàng đang lo được lo mất, thị nữ kia trở về, Ngọc Trác nghiêm sắc mặt, có chút khẩn trương nhìn qua nàng.
Cũng may thị nữ kia khẽ mỉm cười nói: "Dương trưởng lão nói ngươi có thể vào."
"Đa tạ." Ngọc Trác khách khí gật gật đầu.
Thị nữ không còn nói nhiều, quay người hướng phía trước dẫn đường, Ngọc Trác nhìn không chớp mắt theo ở phía sau, không bao lâu, liền tới trước một gian sương phòng, thị nữ đưa tay ra hiệu, Ngọc Trác nhẹ nhàng hít vào một hơi, cất bước đi vào.
Trong phòng chỉ có một người, đang chắp hai tay sau lưng đứng ở cửa sổ, nhìn về cảnh sắc phương xa, nghe được thanh âm quay đầu liếc mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Trác lập tức nhận ra, đây chính là trọng tài trên lôi đài số 8.
"La Sát môn đệ tử Ngọc Trác, xin bái kiến tiền bối!" Ngọc Trác bước nhanh về phía trước, nửa ngồi hành lễ.
Dương Khai trên dưới quét nàng một chút, ánh mắt dừng lại chỗ bộ quần áo nàng đang bưng trên tay, trong lòng có chỗ hiểu rõ, mỉm cười nói: "Có việc gì thế?"
Ngọc Trác ngẩng đầu, đôi mắt sáng to không e dè mà nhìn chằm chằm vào hắn, cung kính nói: "Mấy ngày trước đây được tiền bối xuất thủ cứu giúp, lại được ban thưởng linh đan tương trợ, Ngọc Trác chuyên tới để nói lời cảm tạ."
Dương Khai khoát tay một cái nói: "Việc nằm trong phận sự, Ngọc cô nương nghiêm trọng."
Ngọc Trác hé miệng cười một tiếng: "Tiền bối cứu ta là việc nằm trong phận sự, ban thưởng linh đan lại là một mảnh việc thiện, Ngọc Trác khi đó mặc dù ý thức mông lung, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi tri giác, nếu không có được tiền bối tương trợ linh đan, Ngọc Trác chỉ sợ vô lực tỷ thí mấy ngày tiếp theo."
Lời này là lời nói thật, nàng mặc dù không biết Dương Khai vụng trộm cho nàng phục dụng linh đan là cấp bậc gì, nhưng nếu như không có viên linh đan kia, nàng khẳng định không có cách nào toàn lực ứng phó trận tiếp theo. Nàng rất hoài nghi linh đan là một viên Đế đan, bởi vì chỉ có Đế đan mới có hiệu quả trị liệu cường đại như thế, để nàng ngày thứ hai liền khôi phục như lúc ban đầu.
Dương Khai mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Theo đạo lý tới nói, hắn làm trọng tài không được cho tuyển thủ phục dụng linh đan gì, chỉ là hắn làm thần không biết quỷ không hay, tin tưởng không ai nhìn ra, Ngọc Trác cũng sẽ không đi khắp nơi tuyên dương.
Ngọc Trác tiến lên một bước, đem quần áo bưng trên tay thoáng giơ lên một chút nói: "Tiền bối, quần áo ta đã rửa sạch, tới để hoàn trả."
Dương Khai gật gật đầu: "Để xuống đi." Cũng không có đưa tay đón.
Một bộ quần áo phổ thông mà thôi, lúc ấy tiện tay lấy ra cho Ngọc Trác che chắn miệng vết thương xuân quang, cũng không muốn thu về, bất quá cách làm của nữ nhân này lại làm cho Dương Khai sinh lòng hảo cảm.
Ngọc Trác ngoan ngoãn mà đưa tay lấy món quần áo để qua một bên, xoay đầu lại, tò mò dò xét trong phòng, cũng không có rụt rè, ngược lại lộ ra tự nhiên hào phóng.
Dương Khai sờ lên cái mũi nói: "Còn có chuyện gì?"
Tuy nói cửa phòng không có đóng, chính là vì tránh hiềm nghi, nhưng cô
Bọn truyen.Full .vn và truyen.Full. com, trum_truyen. vn ăn cắp trắng trợn công sức bên mình nhiều quá nên bên mình ra chậm lại hoặc ẩn bên đó sẽ không thấy được chương
Chỉ vào web bên mình mới có nhé! Hơn mấy chục chương trước
Các bạn vào mê truyện hot .vn hoặc truyen.azz .vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
nam quả nữ chung một phòng để cho người thấy được tóm lại không tốt, huống chi bây giờ hắn lại là trọng tài, âm thầm tiếp xúc tuyển thủ tham gia thì chuyện gì xảy ra? Lan truyền ra ngoài khó đảm bảo không bị một chút tiểu nhân bịa đặt hãm hại.
Hắn lời này có chút ý tiễn khách.
Ngọc Trác hiển nhiên không phải đồ đần, cũng nghe ra ý của hắn, vội vàng từ Không Gian giới lấy ra một kiện quần áo hoa mỹ, có chút xấu hổ nói: "Đại ân của tiền bối, Ngọc Trác ghi nhớ trong lòng, cũng không biết nên đưa thứ gì đáp tạ tiền bối, vừa lúc ở bên phường thị thấy được một kiện quần áo không tệ, liền tiện tay mua, tiền bối nếu là không chê. . . Còn xin vui vẻ nhận." Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên cũng cảm thấy mình là một nữ tử đưa quần áo cho một nam nhân có chút không tốt lắm, nhưng nàng xác thực không biết nên đưa gì cho Dương Khai làm tạ lễ.
Dương Khai tu vi bày ở chỗ này, xuất thủ chính là một viên Đế đan chữa thương cho nàng, hiển nhiên xuất thân giàu có, lấy tài lực của nàng, coi như táng gia bại sản mua đồ, đối với Dương Khai mà nói chỉ sợ cũng không có giá trị gì.
Cùng lãng phí, dứt khoát trực tiếp mua một kiện quần áo mới. Mình làm bẩn một bộ y phục của người ta, lại cho hắn một kiện mới, cũng coi là có qua có lại, quý tiện không nói, tốt xấu cũng là một phen tâm ý.
Nhìn thoáng qua bộ quần áo hoa mỹ đến cực điểm kia, Dương Khai có chút dở khóc dở cười, đây là lần đầu có người đưa mình quần áo, hơn nữa là người chưa từng tiếp xúc qua, còn là nữ nhân.
Cảnh tượng này nếu là để cho người bên ngoài thấy được, chỉ sợ không hiểu lầm cũng khó khăn.
Như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Ngọc Trác, thản nhiên nói: "Ta thân là trọng tài võ hội, trên lôi đài tự sẽ công bằng, xuất thủ cứu ngươi không phải chuyện quá phận, cho ngươi linh đan cũng bởi vì tí thí đã kết thúc, tiện tay mà thôi, đổi lại những người khác như vậy, ta cũng sẽ làm như thế."
Ngụ ý nói nàng đừng nghĩ nhiều, Dương Khai khá là hoài nghi nữ nhân này tới gần mình có mục đích đặc biệt gì hay không, nếu là như vậy, vậy nữ nhân này không khỏi quá thực tế.
Ngọc Trác nghe vậy gật đầu nói: "Tiền bối nói đúng lắm."
Dương Khai một cái chớp mắt không dời nhìn qua nàng.
Ngọc Trác mặc dù không có nhìn thẳng hắn, nhưng khóe mắt liếc qua hiển nhiên cũng cảm giác được cái gì, bỗng nhiên có chút toàn thân không tự tại, cúi đầu nói: "Tiền bối nếu là chướng mắt, vậy ta sẽ đem cái này đi."
Tâm tình không khỏi có chút ảm đạm, nhẹ nhàng thi lễ nói: "Quấy rầy tiền bối, vãn bối cáo từ." Nhắc tới, một bộ y phục mà thôi, mình làm sao lại dám cầm ra, hiện tại suy nghĩ tỉ mỉ lại, không khỏi có chút xấu hổ.
Lại không ngờ Dương Khai bỗng nhiên nói: "Đã là tạ lễ, nào có đạo lý đi thu hồi."
Ngọc Trác ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng ngạc nhiên.
Còn không đợi nàng hồi thần lại, Dương Khai liền đem y phục từ trên tay nàng cầm tới, cũng không có mặc thử, chủ yếu là y phục này quá sặc sỡ hoa mỹ, mặc lên người khẳng định bựa vô hạn, Dương Khai nào dám mặc.
Thấy hắn thật thu đồ vật, Ngọc Trác lập tức nở nụ cười, bên cạnh gương mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, ánh mắt thanh tịnh.
Xem bộ dáng là mình cả nghĩ quá rồi, Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, trong lòng đã có phán đoán.
"Vậy tiền bối người nghỉ ngơi, vãn bối cáo từ." Ngọc Trác lại thi lễ, thể xác tinh thần vui vẻ.
"Chờ một chút." Dương Khai nâng lên một tay.
"Tiền bối còn có gì phân phó?" Ngọc Trác chuyển nửa thân thể, tò mò nhìn qua hắn.
"Vừa rồi nghe ngươi nhắc tới phường thị, kế bên này có phường thị?"
Ngọc Trác gật đầu nói: "Có a, bên trong Vô Hoa Điện có một cái phường thị rất lớn, bên trong gì cũng bán, tiền bối chưa có đi qua?"
Dương Khai lắc đầu, hắn thật đúng là không biết cái này, mở miệng hỏi: "Tại vị trí nào?"
"Ngay tại phía dưới một hẻm núi, cách nơi này không xa, tiền bối nếu muốn đi, ta dẫn ngươi đi tốt." Ngọc Trác chủ động xin đi giết giặc.
"Chỉ cho ta phương hướng, tự ta đi là được rồi."
Ngọc Trác cười nói: "Không sao, dù sao hôm nay ta đã tỷ thí xong, không còn chuyện gì." Cũng không biết nàng đến cùng nghĩ như thế nào, cũng không cần biết nên tránh hiềm nghi, nghe Dương Khai muốn tới phường thị đi dạo, nhiệt tình ghê gớm, cuối cùng còn nói bổ sung: "Không biết tiền bối muốn mua thứ gì, ta đối với phường thị kia cũng coi là quen biết, có thể dẫn đường cho tiền bối."
Người ta có ý tốt, Dương Khai cũng không tiện cự tuyệt, trầm ngâm một chút, dứt khoát mặc kệ mà thuận theo, gật đầu nói: "Cũng tốt, vậy làm phiền."
Ngọc Trác vội vàng khoát tay: "Tiền bối quá khách khí nha."
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!