Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhạc Dục thân thể cường tráng, lang nha bổng khổng lồ siết trong tay, một khí thế cuồng bạo duy ngã độc tôn ngút trời hiển hiện, mỗi lần cây lang nha bổng đó vung lên đều che phũ cả một phạm vi rộng lớn.

Mấy nghìn kiếm khí quanh Dương Khai còn chưa kịp phát huy tác dụng thì đã bị phá sạch.

Sắc mặt trầm xuống, Dương Khai vẩy kiếm, kiếm quang đen kịt do chân nguyên ngưng tụ thành tựa như trường hồng quán nhật, bắn thẳng về phía Nhạc Dục, gần như cắt khoảng không thành hai mảnh.

Nhạc Dục cười gian xảo, không tránh né mà giơ cây lang nha bổng lên và bổ mạnh xuống.

Một tiếng động vang lên, kiếm quang đen kịt bị đánh nát, Nhạc Dục khẽ run người. nhưng chưa bị chút thương tổn nào, bước chân vẫn không dừng lại, hung hãn tiến về phía Dương Khai như kẻ phát rồ.

Trong màn tà khí đen như mực, đôi mắt đô ngầu của Dương Khai sắc lạnh như đao kiếm.

Giữa hắc khí vần vũ, song chưởng hung mãnh bổ về phía trước. Bạch Hổ Ấn, Thần Ngưu Ấn.

Trong tiếng gầm rú, hai con thú hồn to lớn, đen sẫm hiện hình, một con nhe nanh vồ tới Nhạc Dục, một con thì xông đến với khí phách hào hùng.

Ảm ầm ầm

Mặt đất rung chuyển dữ dội, ánh mắt Nhạc Dục toát lên vẻ điên cuồng, y chẳng những không sợ hãi mà còn phá lên cười, kêu lên:

- Sảng khoái, sảng khoái, nhưng ngươi vẫn phải chết, ta sẽ uống cạn máu của ngươi, ngươi có đũ tư cách để ta làm vậy!

Cây lang nha bổng chỉ lướt ngang qua một lần, hai thú hồn đã bị đẩy thẳng ra rồi biến mất giữa khoảng không trong tiếng kêu la.

Nhưng chi bị cản trở trong giây lát đó thì hậu chiêu của Dương Khai đã tung ra, ba luồng kiếm khí mỡ đường ở phía trước, sát khí toàn thân đột nhiên hóa thành một bàn tay to lớn che lấp cả bầu trời, phủ xuống người Nhạc Dục!

Hai tháng trước, Dương Khai vẫn chưa thề chi phối năng lượng tự thân theo ý mình được.

Nhưng kể từ khi học được cách điều khiển nguyên khí ở chỗ Tiêu Phù Sinh, bây giờ khả năng chi phối năng lượng tà ác của hắn đã vượt xa so với ban đầu.

Tuy vẫn còn khống chế khá sơ sài, nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhi

Đang trên đà tiếp cận, Nhạc Dục vung bổng đánh tan ba luồng kiếm khí, lông tóc ca người y dựng đứng cả lên, tà khí màu tím bốc ngùn ngụt. Y còn chưa kịp tránh đi thì đã bị bàn tay đen mù đó đập trúng.

Ảm ầm ầm, mặt đất như bị trũng xuống, những phiến đá xanh hóa thành mảnh vụn bay tung tóe.

Bóng tối quay cuồng, Nhạc Dục hoàn toàn biến mất vào bên trong lần khí đen kịt.

- A Bích Lạc há hốc mồm, không biết nên nói gì cho phải, nàng vốn cho rằng những biểu

trước đó cũa Dương Khai đã đũ mạnh lắm rồi, thế nhưng lại chẳng ngờ rằng, đó hoàn

toàn không phải là khả năng thật sự của Dương Khai.

Sự thần bí và kỳ lạ ở con người này đã vượt xa tưởng tượng của Bích Lạc.

- Thiếu gia.

Mấy tên Thần Du Cảnh Nhạc gia la lên thất thanh, nhưng rồi lập tức vững vàng trở lại. Theo những gì thần thức của họ điều tra được, khí huyết của Nhạc Dục vẫn chưa yếu đi, mà ngược lại còn đang tăng cường nhanh chóng vì cơn phẫn nộ.

- Tiểu tử này thật lợi hại, có thể liên tục gây khó dễ cho Nhạc Dục như vậy, ha ha ha, thật muốn xem xem bản mặt của lão tặc Nhạc Vô Cực sẽ như thế nào khi hay tin này!

Một cao thủ Thần Du Cảnh đến xem cảnh náo nhiệt cười lớn, dường như rất thích thú khi thấy Nhạc Dục bị kẻ khác ức hiếp.

Nhạc Vô Cực, gia chũ đời trước cũa Nhạc gia. Thần Du Cẩnh đình phong, và là trưởng lão của Phiêu Hương Thành.

- Đáng tiếc, các vị trưởng lão và đại nhân đã đi đến lãnh địa của Thú Vương rồi, e là không chứng kiến được đâu! Lại có người hả hê trên tai họa của người khác.

Mấy tên Thần Du Cảnh Nhạc gia lập tức tối sầm cả mặt, trừng mắt nhìn bọn họ.

Dương Khai sắc mặt lạnh lùng, lông mày khẽ nhíu lại, cẩn thận cảm nhận sự thay đổi phía Nhạc Dục.



Bất thình lình, từ trong bóng tối vô tận đó tản ra chút u quang sắc tím, u quang này khi vừa xuất hiện thì chỉ là một ngọn lửa nhô, nhưng đã nhanh chóng lan ra ngoài

Hộc hộc hộc.

Từng luồng tà khí màu tím phá tan bóng tối, lao vụt đến Dương Khai như sét đánh ngang tai.

Những tà khí sắc tím này cơ hồ đã hóa thành thực thể, bốc cháy hừng hực như ngọn lữa, nhưng quái lạ ỡ chỗ, nó không những không nóng, mà lại lạnh lẽo thấu xương

Tà khí bốc lên khắp người Dương Khai, hắc khí cùng từ khí giao phong dữ dội, bên tám lạng người nửa cân, chẳng ai gây khó dễ được ai.

Giây lát sau, sắc tím đó đột ngột quay lại chọc thủng màn phong tỏa của bóng tối, thân hình lực lưỡng của Nhạc Dục lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cũa chúng nhân.

- Ha ha ha... Nhạc Dục vác cây lang nha bổng to lớn trên vai, cười gằn lên từng

ếng âm trầm, u

Dương Khai sa sầm nét mặt, hắn phát hiện người mình bắt lửa từ khi nào chẳng hay, hơn mữa đó còn là lửa tà màu tím!

Cơn lạnh thấu xương lan tràn ra từ vị trí bén lửa và nhanh chóng bao trùm cả người

hăn.

Lữa tà bốc cháy, không những khiến người ta lạnh buốt đến tận tâm can, mà cả năng lượng toàn thân cũng tiêu biến nhanh chóng.

Đây không phải là lửa, mà là hiệu quả sản sinh khi tà khí sắc tím đạt đến một nồng độ nhất định

Thân nhiệt nhanh chóng giãm xuống, theo đó, năng lượng tà ác cũng vậy, cả người Dương Khai bị bao phủ bởi một lớp băng, cả đầu tóc và y phục cũng toàn một màu tuyết trắng

Khóe miệng Nhạc Dục mở một nụ cười lạnh tanh. Vũ Luyện Điện Phong <= Trang 9/21 => Tác giải Mạc Mặc

- Ngươi chết chắc rồi!

Vừa nói, những hình xăm màu tím trên người Nhạc Dục cứ như sống dậy, sột soạt thoát li khôi da thịt y, hóa thành những con rắn độc đáng sợ, nhe nanh vồ về phía Dương Khai.

- Tên tiểu từ này tiêu rồi.

Mấy tên Thần Du Cảnh đứng quan chiến lại một lần nữa hào hứng bình phẩm, đám người mày ngoại trừ các cao thủ Nhạc gia ra, thì toàn những tên chỉ sợ thiên hạ không loạn Mặc kệ có là khách quý của đại nhân gì đó hay là thiếu gia nhà họ Nhạc, đánh cho hoành tráng thì mới thỏa đáng.

Nếu cơ thể không bị băng phong, hắn vẫn còn khả năng đại chiến với Nhạc Dục, nhưng giờ thì đã bị đóng băng, hành động chậm chạp, sao có thể tránh được chiêu này của Nhạc Dục?

Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng. Nhạc Dục sau khi phóng thích bọn rắn độc, còn cầm cây lang nha bổng xông thẳng về phía Dương Khai. Y muốn đuổi cùng giết tận!

- Đừng! Bích Lạc la lên, nhưng Nhạc Dục đã bị nuốt chừng hết phân nửa thần trí, chỉ muốn giết chết Dương Khai, y nào có để ý đến nàng?

Đúng lúc này, xung quanh Dương Khai đột nhiên xuất hiện những cánh hoa màu đô như máu trôi dập dềnh.

Dường như có hương hoa mê người phảng phất đâu đó.

Những cánh hoa đó nhanh chóng tụ lại một chỗ, kết thành một nụ hoa hải đường, tươi tắn rạng rỡ, mụ hoa chớm nỡ bao bọc Dương Khai bên trong, không để lộ chút kẽ hở nào.

- Lại một bí bảo Thiên Cấp nữa?

Mấy tên Thần Du Cảnh này như long hết con ngươi ra ngoài, suýt nữa thì nứt cả hốc

Lúc này mới ý thức được điều bất ổn thật sự!

Nếu như nói món bí bảo Thiên cấp mà Dương Khai lấy ra trước đó khiến họ ý thức được lai lịch của Dương Khai, thì lúc này cái lai lịch đó đã không còn gọi là nhô nữa. Tổi thiểu thì cũng là thân thế mà Nhạc gia không thể đối kháng.

Có thế lực nào mà một gã trẻ tuổi thế này lại có hai món bí bảo Thiên cấp tùy thân? Hơn nữa còn là loại vũ khí sát phạt kinh khủng thế này?

Nhạc gia không với tới trình độ đó! Trên người Nhạc Dục cũng chỉ có mỗi một món bí bảo Thiên cấp mà thôi.

Tên tiểu tử này rốt cuộc là có quan hệ với Ngũ Đại Tà Vương khác, hay là đồ đệ của cao nhân ẩn dật nào đó? Mấy tên Thần Du Cảnh của Nhạc gia đều há hốc mồm, im thin thít. - Còn đứng ngây ra đó làm gì? Các ngươi là đồngôc à! Mau đi ngăn Nhạc Dục lại!



Có một gã Thần Du Cảnh đứng quan sát cũng thấy lớn chuyện rồi, bèn vội vàng nhắc nhở.

-À à!

Mấy cao thủ Nhạc gia lúc này mới sực tĩnh, không dám do dự, nhất tề lao vào chiến trường.

Đứng trước Thiên Nhị Huyết Hải Đường, Nhạc Dục giơ cao cây lang nha bổng, dùng toàn lực mện mạnh xuống.

Nụ hoa lập tức tan tác, để lộ ra Dương Khai ở bên trong. Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Dương Khai bay trở ra, máu đỏ phun xối xã giữa khoảng không, nhưng còn ngọn lữa tà sắc tím bao quanh hẳn lúc nãy thì đã biến mất tăm tự lúc nào.

Sắc mặt u ám vạn phần, Dương Khai vung tay, nghìn cánh hoa chao liệng không ngừng

Kiếm quang trên Tu La Kiếm tựa linh xà xuất động, chớp tắt liên hồi.

Một luồng kiếm quang khổng lồ hiển hiện, bổ xuống đầu Nhạc Dục.

Đồng tử Nhạc Dục co rút lại, gầm lên gận dữ, cơ bắp trên người căng lên, y giơ cao cây lang nha bổng nhằm đón đỡ kiếm quang, nhưng nghìn cánh hoa mọ vẫn ào ào bay đến.

- Tất cả dừng tay!

tên Thần Du Cảnh của Nhạc gia cuối cùng cũng trờ tới, một tên đứng ngáng ngay trước mặt Dương Khai, mấy tên còn lại thì ùa về phía Nhạc Dục.

Bọn họ cùng hợp lực, Thiên Nhị Huyết Hải Đường cùng Tu La Kiếm Khí đều bị ngăn cản dễ dàng.

- Thiếu gia. Đừng đánh nữa! - Cút ngay, ta phải giết, ta có thể giết hắn! Chân nguyên toàn thân Nhạc Dục bộc phát, y vung cây lang nha bổng đuổi đám

Thần Du Cảnh nọ chạy tan tác: - Tên nào dám cân ta, lão tử sẽ giết nó!

Mấy tên này liếc nhìn nhau, đều trông thấy sự bất lực trong mắt đồng bọn, bỗng nhiên nhất tề gật đầu, nhanh chóng xuất thủ. Phập! Nhạc Dục đã bị đánh bất tĩnh.

Bọn họ làm vậy cũng là vì bất đắc dĩ, đánh ngất Nhạc Dục thế này, y tất sẽ bị Tử Khí Tà Thân cắn trả, dù gì y vẫn chưa thể khống chế năng lượng tà ác trong cơ thể mình hoàn toầm.

Chính vì mối băn khoăn này, nên trước đó, cho dù đã nhìn ra lai lịch bất phầm cũa Dương Khai, họ cũng không hề ngăn cản.

Nhưng đến khi Dương Khai lấy ra bí bảo Thiên cấp thứ hai, họ có không muốn ngăn cũng phải ngăn lại

Thân thế của hắn bỗng chốc đã to lớn hơn nhiều.

Nhạc Dục chịu chút thương tổn thì có là bao, quan trọng là không thể đắc tội với thế lực đứng sau Dương Khai được.

Thế lực hoặc cao nhân đó e là Nhạc gia không thể nào động đến được.

Huống chi, hắn còn là khách quý của Phiến Khinh La! Càng không thể gây khó dễ với hắn.

- Vậy là sao? Dương Khai lạnh lùng nhìn tên Thần Du Cảnh đứng án ngữ trước mặt mình, thu hồi gọn ghẽ Thiên Nhị Huyết Hải Đường, điềm đạm hỏi

- Vị công tử này.

Tên Thần Du Cảnh này nhíu mày, chắp tay cười gượng gạo:

- Vị công tử này xin bớt giận, thiếu gia nhà tại hạ đã đắc tội rồi, mong công tử đại nhân đại lượng, ngài cũng thấy rồi đó, thiếu gia sử dụng Từ Khí Tà Thân liền mất hết lý trí, chứ không phải thật sự muốn sống mái với ngài, trận chiến này... xin dừng ở đây vậy.

Dương Khai nhướn mày, cười cợt nhà: - Nhạc gia các người thật có uy phong nhi, muốn đánh thì đánh, muốn dừng thì dừng

u? - Điều này Y lập tức đuối lý, sắc mặt lúng túng. Có điều y cũng không thể phản bác, lúc đầu người ta đã nói chỉ đến mua đan dược, thiếu gia lại cứ phải gây chuyện cho bằng được.

Trong lúc y không biết phải đáp lại như thế nào, thì Dương Khai nói: - Các ngươi đã đánh y ngất xỉu rồi, thì ta có muốn đánh tiếp cũng chẳng được nữa

- Công tử thứ lỗi! Các cao thũ Nhạc gia cười hớn hở, như trút được gánh nặng, còn tưởng đối phương rất dễ thương lượng, không khỏi sinh lòng cảm kích.

Dương Khai lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bước đi, giọng nói băng giá vọng lại: - Chuyện này chưa xong đâu!

Advertisement
';
Advertisement