Kho báu? Dương Khai khẽ động trong lòng, mắng thầm yêu nữ kia muốn dùng lợi ích đê dụ người sao?
Trong lòng thì lẩm bẩm không thể bị tiền bạc cám dỗ nhưng ngoài miêng lại n - Kho báu đó có gì hay không?
- Phí lời!
Bích Lạc trừng mắt nhìn hắn,
- Vật tốt trong kho báu của đại nhân đương nhiên là nhiều vô kể. Đại nhân nói công lực ngươi quá thấp, vào kho báu cũa người có thể kiếm được thứ gì đó dùng cho tu luyện, để tăng cường thân thể!
- Vậy thì còn đợi gì nữa. s
Dương Khai thúc giục nói.
Nhìn bộ dạng vội vã của hắn, trong lòng Bích Lạc càng thấy khinh bi, mắng thầm rằng chưa từng gặp gã nhà quê nào thế này.
Tuy vẻ không tình nguyện chút nào nhưng chỉ cần là việc mà Phiến Khinh La giao phó thì Bích Lạc đều sẽ hoàn thành mà không có chút dị nghị gì.
- Đị theo ta. Nàng có chút bực mình nói rồi đi trước dẫn đường.
Đi trong hành cung hồi lâu rồi đột nhiên đến trước một sương phòng yên tĩnh, tiến vào sương phòng, đi vào trong không đền mười dặm thì trước mặt hiện ra một cánh cửa lớn dãy và nặng
hai bình đan dược này chứ? Đại nhân nói là muốn ngươi tìm thứ gì đó để tăng cường công luc. Bích Lạc vẽ không yên tâm hỏi một câu, - Nhưng ngươi thế này có thể tăng cường công lực sao?
- Đủ rồi! Dương Khai gật đầu.
- Không thèm quản ngươi nữa, nói trước với ngươi, không phải là ta không cho ngươi chọn, là tự ngươi chỉ lấy hai bình đan dược này, đại nhân có hỏi gì thì đừng có nói gì ta đó.
Dương Khai lạnh nhạt đáp lại: - Մ.
- Nơi này dùng để cất giữ đồ thì thật là an toàn.
Bích Lạc khẽ hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: - Đương nhiên rồi, kho báu này đều là dùng hắc kim Xích Tiêu đổ đúc thành đó, ngay cả cao thủ đỉnh cao Thần Du cảnh có đến đây thì trong nhất thời cũng đừng có nghĩ đến việc mở kho báu ra, có thể nói đây là nơi an toàn nhất thiên hạ rồi
Nghe nàng ta khoe mẽ vậy Dương Khai cũng không phản bác lại, mà chi nén bĩu môi.
Nói về an toàn thì không gian Hắc thư của mình mới là an toàn nhất.
- Vào trong đi!
Bích Lạc đi vào trong trước rồi gọi Dương Khai. Đợi khi hai người đã vào trong thì cánh cửa lớn của kho báu lại đóng vào.
Kho báu này tuy được đóng kín nhưng không hề tối tăm, trên bốn bên bức tường đều có gắn bảo châu Nga Noãn Thạch lớn nhỏ, bảo châu phát ra ánh sáng dịu dàng, khiến cả kho báu được chiếu rọi sáng rực.
Khi đã vào bên trong, Bích Lạc giới thiệu cho Dương Khai, mặt vẫn không chút biểu tình:
- Bên đó là đồ châu báu vàng bạc, ở đây là thảo dược, đây là đan điền, đây là vũ khí bí bảo, còn đây là công pháp vũ kỹđược rồi, ngươi tự đi xem đi, có việc gì hay không thì cũng đừng đến làm phiền ta!
Nàng ta như vội vã muốn tống khứ Dương Khai đi.
Dương Khai nhéo nhéo mũi, cau mày nói: - Bích Lạc cô nương, đại nhân các người có nói là ta được phép lấy bao nhiều thứ ỡ đây không?
Bích Lạc cười lạnh một tiếng. Khinh miệt nói: - Ngươi còn muốn lấy bao nhiêu?
- Ta chi là hỏi vậy thôi!
Bích Lạc trầm mặt xuống, vẻ bực mình nói: - Đại nhân nói ngươi lấy được thì lấy!
- Ö. Nghe nàng nói vậy Dương Khai không cố kỵ gì nữa, liền đi đến chỗ để thảo dược và bắt đầu tìm kiếm.
Thấy hắn không chút khách khí gì Bích Lạc không kìm nổi nói thầm: - Hừ, đúng là gã nhà quê, thật không hiểu sao đại nhân lại tốt với hắn thế!
Vừa nói vừa nhanh chóng đi đến chỗ bí bảo, rồi như thói quen lấy ra một đôi bông tai đẹp đẽ, đôi hoa tai này màu u lam, nhìn trong suốt long lanh giống như là hai giọt nước.
Nắm đôi hoa tai trong tay, Bích Lạc tươi cười rạng rỡ, và như không muốn buông tay
Dương Khai đứng một bên hai hả cười.
Yêu nữ Phiến Khinh La giam lông mình trong hành cung, tuy ã ta không có ác ý gì nhưng ít nhiều cũng khiến người ta khó chịu. Nhưng a ta lại để Dương Khai vào trong kho báu thì đây quả là một thất sách.
Nếu như Dương Khai muốn thì lấy hết cả kho báu này cũng không thành vấn đề, không gian trong Hắc Thư còn to hơn nhiều kho báu này.
Nhưng Dương Khai cũng không muốn tiết lộ bí mật không gian Hắc thư, vì thế chỉ có thể kiếm ít đồ có ích cho mình.
Dương dịch trong đan điền cần được bổ sung thêm, năng lượng của Ngạo Cốt Kim Thân thì không cần lo lắng, lượng tích trữ rất lớn, hoàn toàn không đáng ngại sẽ cạn kiệt, chi có Dương dịch là đang giảm bớt.
Nhưng phâm là thảo dược hay đan dược thuộc dương thì đều không bỏ qua, toàn bộ đềi bị Dương Khai thu về không gian Hắc thư.
Ủ, thảo dược và đan dược bồi bổ thần hồn cũng khá hiếm, nên cũng không thể bô qua.
Ôn Thần Liên ngũ sắc cần những tiến hóa này, thần thức của mình cũng cần những thứ này để được mở rộng, nên tất cả đều phải mang về Hắc thư.
Công pháp vũ kỹ gì đó thì Dương Khai không để ý lắm, công pháp thì mình không cần, còn vũ kỹ ở đây có lẽ cũng không có gì hay lắm.
Dương Khai càng muốn tìm một bản Thần Hồn Kỹ cao phẩm để tu luyện.
Thần thức tuy sớm tu luyên ra rồi nhưng do không có Thần Hồn Kỹ nên đến bây giờ cũng không phát huy tác dụng là bao, chỉ dùng để thăm dò tình hình trong phạm vi bốn phía
Nhưng tìm đi tìm lại ở trong kho báu này cũng không tìm thấy Thần Hồn Kỹ gì ra hồn, thi thoảng có một hai bản nhưng đều là đồ rác rưỡi Địa cấp trở xuống, Thần Hồn Kỹ như vậy Dương Khai thực sự không để mắt tới, dù có tu luyện được thì cũng không có tác dụng gì lớn, chi lãng phí thời gian thôi.
Tìm tới tìm lui nhưng chi tìm thấy ít thảo dược và đan dược thuộc dương, ngoài ra thì cũng chỉ là số ít để bồi bổ thần hồn.
Cầm lấy hai bình Thiên cấp đan dược gọi là lấy lệ. Dương Khai tìm Bích Lạc mãi mà không t
Thiếu nữ trẻ xinh đẹp này lúc này đã đeo đôi hoa tai kia lên vành tai tinh xảo, tay cầm chiếc gương soi đi soi lại, không ngừng hì hì ngây ngô cười.
Dương Khai đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng khiến nàng ta sợ hết hồn, tay khẽ vỗ lên bộ ngực mềm yếu, rồi cau mày thở gấp một hơi, hầm hừ nói: - Ngươi đi đứng gì mà không có tiếng động gì thế?
Dương Khai kinh ngạc: - Là do cô nương quá chìm đắm trong thế giới của mình đấy chứ?
Bích Lạc đô hực tháo đôi hoa tai xuống, rồ ất cẩn thận vào chỗ cũ, vẽ
luyến tiếc thu hồi ánh mắt nói: - Tìm xong rồi chứ?
-U
- Tìm được gì
Dương Khai giơ hai bình đan dược trên tay ra. Bích Lạc có chút ngạc nhiên, khẽ cười mới:
- Nhìn không ra, người như ngươi cũng biết điều đấy chứ, ta còn tường rằng ngươi nhất định phải
Nói đến nữa chừng thì Bích Lạc bĩu môi không nói nữa.
- Nhất định cái gì?
- Không có gì, tìm xong rồi thì chúng ta đi thôi, nhưng ngươi khẳng định là chỉ cần hai bình đan dược này chứ? Đại nhân nói là muốn ngươi tìm thứ gì đó để tăng cường công lực. Bích Lạc vẽ không yên tâm hỏi một câu, - Nhưng ngươi thế này có thể tăng cường công lực sao?
- Đũ rồi! Dương Khai gật đầu.
- Không thèm quản ngươi nữa, nói trước với ngươi, không phải là ta không cho ngươi chọn, là tự ngươi chi lấy hai bình đan dược này, đại nhân có hõi gì thì đừng có nói gì ta đó.
Dương Khai lạnh nhạt đáp lại: - U.
Ra khôi kho báu Bích Lạc đóng cánh cữa lại, quay người lại thì một chiếc hột bay đến trước mặt.
Bích Lạc kinh hãi, đưa tay tiếp lấy, vẻ cảnh giác nhìn Dương Khai. Sau khi nhìn rõ cái hộp mình tiếp lấy là gì thì nâng ta không khỏi kêu lên một tiếng a, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
Dương Khai thân nhiên cười: - Ngươi thích cái này sao?
- Đương nhiên là thích rồi! Bích Lạc lia lịa gật đầu, có vẽ vô cùng thích thú, nàng mỡ chiếc hộp ra thì trong hộp là đôi hoa tai mà vừa rồi nàng đeo thử hồi lâu nhưng lại bỏ xuống.
- Làm sao ngươi biết được? Bích Lạc kinh ngạc nhìn Dương Khai.
- Nhìn thần sắc ngươi là biết rồi. Dương Khai khẽ cười một ti - Ta cũng phải tên mù.
- Hì hì
Bích Lạc không kìm nổi sự vui thích trong lòng, nàng ta vội lấy đôi hoa tai ra. Nhìn thấy mà cứ ngỡ như mình không tin nổi vào mắt mình, miệng nói:
- Đây chỉ là một bộ bí bảo Địa cấp hạ phẩm mà thôi, nhưng ngay từ lần đầu nhìn thấy nó ta đã thích rồi.
- Thích sao không xin đại nhân ngươi? Ta thấy đại nhân các ngươi đối với các ngươi
cũng không tệ đấy chứ Dương Khai vẽ hoài nghi.
- Ađây là di vật khi còn sống của lão đại nhân, ta sợ đại nhân nhìn thấy sẽ đau lòng. Bích Lạc xa xăm thở d đột nhiên ôm nó vào lòng như ôm bảo b - Cái này cho ta sao?
- Ủ, nếu không ta lấy nó làm gì, nếu đại nhân các người hôi thì cứ nói là ta lấy ra là được
- Cảm ơn!
Bích Lạc vẽ mặt đầy phức tạp nhìn Dương Khai, rồi đột nhiên lại trở lên cảnh giác:
- Ngươingươi sao lại tốt với ta như vậy, có phải là có ý đồ gì, nói. Có phải là ngươi thích ta rồi?
Dương Khai dỡ khóc dở cười - Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.
– Ta nói cho ngươi biết, ta không thích nam nhân.
Bích Lạc vẽ vô cùng đề phòng nhìn Dương Khai, như muốn truy cứu lời hắn nói là thật hay giã, Vì thế cho dù ngươi có tán tinh thế nào thì ta cũng không rung động đâu! Trong lòng ta đại nhân mới là người bạn đời hoàn mỹ nhất!
Dương Khai trố ngác nói:
- Ngươi nói ngươi thích Phiến. Khinh La?
ắt nghẹn họng, như bị sấm đánh, ngạc nhiên nhìn nàng, mặt ngơ
- Đúng thế!
Hai má Bích Lạc đỏ ững lên, nhưng lại cứng cổ gật đầu, vô cùng thẹn thùng lại trần đầy khao khát: - Sớm muộn có một ngày ta sẽ trở thành vợ của đại nhân
Lúc này nàng ta mới biểu lộ ra tình cảm tốt đẹp của một người thiếu nữ, chi là đối tượng nàydường như có chút vân đê.
Dương Khai hít sâu một hơi, đờ đầm gật đầu, mãi lâu sau mới n - Vậy chúc Bích Lạc cô nương mong sao được vậy, mã đáo thành công!
Bích Lạc hì hì cười, nghiêng đầu nhìn Dương Khai, vẻ mãn nguyện nói: - Bây giờ ta mới phát hiện, thật ra ngươi không đến nỗi đáng ghét như vậy.
Xem ra Dương Khai tặng cho nàng ta lễ vật đó cũng rất có hiệu quả, ít nhất thì khi nhìn hắn cũng không còn sắc mặt lạnh lùng như trước nữa.
- Ha ha Dương Khai ngượng ngùng cười, cũng không biết phải nói gì nữa.
Bích Lạc lại tiếp: - Được rồi, kho báu cũng đi xong rồi, đại nhân nói nếu ngươi thấy phiền muộn thì ta sẽ đưa ngươi đi dạo trong thành, ngươi muốn đi không?
- Không cần đâu, ta muốn về tu luyện. Dương Khai nói.
- Hừ Bích Lạc cười vẽ đầy thâm ý,
- Cũng phải, trong Phượng Hoàn lâu còn có Vân tỷ tỷ và Nhược Vũ Nhược Tình ra bên ngoài đúng là không có gì thú vị cả.
- Còn nữa, nếu ngươi thực sựkhụ khụcái gì đó, thì hãy hạ thủ với Vân tỷ tỷ trước, tỷ y xuất giá không được một tháng thì phu quân chết, đến nay đã gần chục năm chưa được đụng đến nam nhân rồi, đang đúng vào lúc như lang như hổNên ngươi phải bảo trọng thân thể, đúng rồi, Vân tỷ tỷ thích nhất là được người ta chạm vào tai Bích Lạc đô mặt chi chiêu cho Dương Khai, gương mặt xinh đẹp trần đầy xuân quang hưng phấn.
Mặt Dương Khai xanh mét.
Một tiểu nha đầu xinh đẹp thế này mà tại sao khi nói đến những chuyện này lại có thể dung tục đến vậy