Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tâm trí rất hoảng loạn, Bạch Vân Phong không biết nghĩ gì đấy bỗng nhiên hét lớn : - Dương Khai, ta thành quỷ cũng không tha cho nhà ngươi!

- Ngươi quát tháo cái gì, đồ thần kinh! Dương Khai hết sức căm tức đáp trả.

- Ha ha.

Bạch Vân Phong cười gượng, giọng nói chói tai:

- Nếu không phải ngươi đánh xuyên qua mặt đất, làm sao chúng ta bị rơi đến nơi đây, bị lũ nhện này bắt được?

- Nếu ta không đánh xuyên qua mặt đất, các ngươi sớm đã bị Quách Nguyên Minh và đám người đó giết rồi, sao còn có thể sống đến hiện tại?

Dương Khai cười lạnh nhạt, biết thần trí Bạch Vân Phong có chút sợ hãi.

- Lão tử là người của Bạch gia, bọn họ dám giết ta ư?

Bạch Vân Phong quát ầm lên :

- Chỉ cần ta khai báo thân phận thật, bọn họ chỉ biết đem ta đến Bạch gia lĩnh thường, nào dám tổn thương tính mạng ta.

- Ngươi có lẽ cũng không chết, tuy nhiên Thu đại tiểu thư và Lạc cô nương nếu là rơi vào tay những người đó, chi Sợ không giữ được trong sạch, ta nghĩ các màng ấy thà bị nhốt ở mạng nhện chứ có chết cũng không muốn bị lùngười đó bắt được.

- Trong sạch của các nàng cũng có quan hệ gì với ta, ông đây chỉ cần sống là được! Bạch Vân Phong gầm lên.

Lời nói vừa nói khôi miệng, dường như đã ý thức được là không nên nói ra, đột nhiên Bạch Vân Phong im miệng, rầu rĩ câm miệng lại.

- Bạch Vân Phong Ta không nghĩ ngươi là hạng người như vậy. Lạc Tiểu Mạn giọng nói hết sức đau lòng, đầy thất vọng và chán ghét.

Sự trong sạch của nữ nhân đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng. Khi đó nếu quả thật bị người của Thượng Vân Tà Địa bắt Lạc Tiểu Mạn sẽ tự tuyệt tránh bị lăng nhục.

Thu Úc Mộng thản nhiên nói: - Người không vì mình thì trời tru đất diệt, Lạc Tiểu Mạn không cần để ý!

Không khí tĩnh lặng, không chút gì là vui vẻ Rất sợ chết, người của Bạch gia quã nhiên đều là loại nhu nhược!

- Không nói với các ngươi nữa.

Bạch Vân Phong ngập ngừng. Không ngừng ấp úng, lần này xem như hắn đã trở mặt hoàn toàn với hai nữ nhân kia rồi, cho dù có thoát ra được chốn này cũng sẽ không thể đi chung một hướng rồi

Dương Khai và Phiến Khinh La quay mặt nhìn nhau, cũng không nói gì. Im lặng hồi lâu, Dương Khai mới nhíu mày nói: - Nếu như ngươi còn muốn chạy, hiện tại là có thể đi được chưa? Nhện mẫu kia cũng

không muốn tha mạng cho ngươi đâu

Phiến Khinh La chậm rãi lắc đầu:

- Có thể nó không để ngươi đi đâu.

Dương Khai thần sắc cổ quái, đánh giá nàng. Hắn chần chừ nói - Giao tình của chúng ta cũng không tốt đến mức độ này. Giống như Thu Ức Mộng kia nói, người không vì mình thì trời tru đất diệt

Phiến Khinh La chi biết cười nhìn Dương Khai.

- Chuyện ngươi nói có nghiêm túc không vậy? Khuôn mặt Dương Khai có chút xúc động.

- Ta nói cho ngươi hay, con gái cũa Độc quã phụ, cã đời chi có động lòng trước đũng một người, ngươi cho rằng ta lừa ngươi ư? Phiên Khinh La thở dài, nói:

- Nếu không phải lần trước ngươi lưu lại khí tức trong Thức hải của ta, ta đã mặc kệ ngươi chết sống ra sao, tên tiểu hỗn đãn lưu manh lại háo sắc, sớm nên bị quản chặt ché, miễn là không làm hủy hoại thanh danh trong sạch của các cô nương. Nhưng việc đã đến nước nay ta cũng chẳng có biện pháp nào.

Trừ phi Phiến Khinh La không muốn công pháp của thành công. Tình cảm ở trong tim đã mọc rễ nảy mầm, trưởng thành đủ để vươn lên chỉ là điều vấn đề gặp phải là thời gian.

Tới lúc tình cảm chín muồi phải nếm một đêm xuân dạt dào với nam tử mà các nâng yêu thương

Hơn nữa, Độc quả phụ nhất mạch nữ tử một khi động lòng, so với những nữ nhân khác càng thêm khắc cốt ghi tâm.



Cho nên trong lúc này điều đó thật là bi thương. Một là đến chết cũng không thay đổi tình cảm, hai là tu thành công pháp.

Mặc dù vì tình cảm mà bỏ dở tuy luyện công pháp, cũng không ngăn nổi sức hấp dẫn lẫn nhau.

Phiến Khinh La hết sức mâu thuẫn, chính là một đêm trong lúc vô ý, phụ thân nàng và một người đàn bà đã giao hoan để đến khi tỉnh táo ông đã phải chịu sự thống khổ cả

Dương Khai đực mặt, nhìn thật lâu vào đôi mắt Phiến Khinh La, dường như đã nhìn thấu tấm lòng nàng, nhìn thấy tận hoài niệm của nàng đã giấu kín.

Phiến Khinh La khẽ mỉm cười không chút đố kỵ, chủ động buông tay, hạ giọng nói

Vũ Luyện Điện Phong Tác giả: Mạc Mặc

- Nếu không tin, tự ngươi đến xem! Dương Khai cũng không chút do dự, thần thức xâm nhập đến thức hải của nâng. Một đại dương bao la vô biên vô hạn mênh mông, cuối cùng cũng nhìn thấy tổng thể. Trên đại dương bao la lúc này, Phiến Khinh La với thân hình uyển chuyển đứng đón

gió, cười thật lâu nhìn vào Dương Khai nhẹ nhàng nói: - Chàng đừng liên lạc với ta, đây là thần hồn của ta, nếu như gặp có thể là thãm họa.

- Ta biết. Dương Khai trầm giọng

Thần hồn của hai người nếu giao hòa có lẽ có thể nhấm nháp sự giao hòa tuyệt vời gấp trăm ngàn lần so với giao thoa xác thịt, nhưng nếu tinh thần bất ổn, sẽ bị lạc mất ở phần giao trung nháy mắt biến thành kẻ ngốc.

Quan hệ lợi hại đó Dương Khai cũng biết rất rõ. Phiến Khinh La chủ động để từng tia sáng từ từ lạc vào thần thức của Dương Khai. Chùm ánh sáng mang bao nhiêu cảm xúc thông tin, Dương Khai hiểu rõ rằng đối với

yêu nữ này tất thây tình câm trải qua hay suy nghĩ không hề quên đều được giữ lại, không hề che giấu.

Cũng nhìn thấy được thể chất đặc thù của nhất mạch này, cùng nguy hại của công pháp các nàng tu luyện... cũng càng ý thức được vận mệnh mình trong tương lai.

Từng cảnh tượng trước mắt trôi qua, giống như tự mình trải nghiệm, rất sống động. Hồi lâu, Dương Khai mới chậm rãi rời khỏi thức hải của nàng

Hai cặp mắt gặp nhau, Phiến Khinh La mỉm cười duyên dáng ý nhị nói: - Hiên tại chàng đã tin chưa?

Sắc mặt Dương Khai hết sức nặng nề, gật đầu, không nghĩ là yêu nữ này lại tu luyện công pháp đặc biệt đên như vậy.

Cười gượng. Dương Khai nói: - Ta nên coi đây là vinh hạnh hay là điểm xui đây?

Cảm giác của nàng không phải là giả, nhưng đến cuối cùng đâu mới là sự thật.Phiến Khinh La có phần hơi buồn bã, hạ giọng nói

- Chúng ta trong tĩnh mạch này không ai muốn giết chết người nam nhân mình thích. Nhưng sự hấp dẫn này căn bản là không thể ngăn cản được, mặc dù xa cách bao lâu, cũng có thể đến bên người, trong hỗn loạn và vô thức của mình vô ý giết chết nam tử mình yêu!

Tuy nói chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nhưng đây bất là là một câu thoái thác, sự thực là đến lúc ấy không người nam nhân nào có thể mỉm cười mà chết.

- Các nàng không hề nghĩ đến việc hóa giải?

- Đương nghĩ tới, nhưng không biết nên làm như thế nào. Phiến Khinh La chậm rãi lắc đầu

- Thôi đi, không nên nói trước điều này

Dương Khai có chút chán nản, không muốn bàn tiếp - Vầng.

- Ngươi đã không muốn bỏ lại ta, chúng ta trước tiên hãy nghĩ tới biện pháp trốn thoát khỏi nơi này.

- Đợi năm ngày sau, Nhện mẫu tinh lại ta sẽ cùng nó bàn bạc đôi chút.

- Nhỡ không được thì sao? Dương Khai nhíu mày.nêu không được, ta sẽ đi. Phiến Khinh La cười không chút lo lắng.

Vạm Dược linh cao bị bõ vào miệng. - Vận công luyện hóa đi! Không cần Dương Khai nói thêm, Vạn Dược linh cao mới chui vào miệng trong nháy

mắt Phiến Khinh La thần sắc hết sức sợ hãi, khẩn trương nhắm nghiền mắt, vận công luyện

pháp.

Thực lực của nàng giảm xuống. Nguyên nhân chủ yếu là do bị công pháp đã thương, nói cho cùng là bị nội thương.



Chỉ cần có một ít Vạn Dược linh cao, nội thương này mới có thể khôi phục lại được Nhện mẫu năm ngày sau sẽ tinh lại lần nữa, Phiến Khinh La có Vạn Dược linh cao cho dùng biện pháp nào cũng khó, thật ra khi đối mặt với mình tâm trí và thể xác hoàn toàn trống rỗng.

Nàng đúng hiểu rõ chuyện nam nữ hơn hẳn mọi người, nhưng đúng là không có kiến thức thực tiễn.

- Chàng có biện pháp nào? Phiến Khinh La tò mò hỏi.

Dương Khai cầm tay, trên tay là một ít Vạn Dược linh cao : - Há miêng não!

Phiến Khinh La hơi giận, liếc mắt một cái, không biết bị cái gì mê hoặc nhưng vẫn há miệng ra.

Vạm Dược linh cao bị bõ vào miệng. - Vận công luyện hóa đi! Không cần Dương Khai nói thêm, Vạn Dược linh cao mới chui vào miệng trong nháy mắt Phiến Khinh La thần sắc hết sức sợ hãi, khẩn trương nhắm nghiền mắt, vận công luyện pháp.

Thực lực của nàng giảm xuống. Nguyên nhân chủ yếu là do bị công pháp đã thương, nói cho cùng là bị nội thương.

Chỉ cần có một ít Vạn Dược linh cao, nội thương này mới có thể khôi phục lại được

Nhện mẫu năm ngày sau sẽ tinh lại lần nữa, Phiến Khinh La có Vạn Dược linh cao tương trợ tuyệt đối không cần thời gian dài như vậy để khôi phục. Mọi chuyện yên ôn. Dương Khai cũng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Thời gian cứ thế trôi, Phiến Khinh La truyền ra khí thế mà chân nguyên dao động ngày càng mãnh liệt, rõ ràng là đã nhanh chóng phục hồi được kha khá.

Nhận thấy sự thay đổi. Thu Ức Mộng vẫn trầm ngâm không nói bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đẹp lóe lên, thần sắc có chút giằng co, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Bị nhốt nhiều ngày như vậy, thực lực của nàng từ lâu đã khôi phục nhưng bên ngoài có nhiều yêu thú cấp sáu như vậy ngay cả khi có thể phá vỡ mạng nhện cũng không dám có chút hành động nào thiếu suy nghĩ cả.

Động tĩnh từ phía Phiến Khinh La làm cho nàng nhất thời nghĩ đến thời cơ.

Chỉ có điều nghĩ đến việc ra điều kiên, Thu Úc Mộng có chút do dự.

Nàng dù gì cũng là Thu gia Đại tiểu thư, đời nào lại làm tì nữ cho một vô danh tiểu bối? Không nhắc đến nàng mà ngay cã Lạc Tiểu Mạn thân phận kia so với người nam nhân kia cũng cao quý hơn rất nhiều, nếu tin này lan truyền ra ngoài, thể diện Thu gia và Tử Vi cốc làm sao diện kiến bàn dân thiên hạ?

Hơn nữa còn là một năm, một năm, ai biết tên lưu manh khốn kiếp kia sẽ làm những chuyện gì.

Ba ngãy sau.

Phiến Khinh La bỗng mở mắt, ánh mắt long lanh rạng rỡ, thân thể dường như có một sức mạnh hết sức to lớn.

- Khôi phục rồi sao?

Dương Khai vội vàng hôi.

- Մ. Phiến Khinh La vui sướng gật đầu, có chút hăng hái, bèn nói với Dương Khai : - Hóa ra chàng còn có loại bảo bối này

Khen ngợi một cầu, lại đưa tay chạm vào người Dương Khai, hung hăng nhéo một cái. cắn chặt răng :

- Có thứ tốt như thế này, thế mà chưa từng đưa ta dùng qua? Tên khốn khiếp này, quả nhiên với ta vẫn còn có chút để phòng.

Dương Khai xấu hổ, cứ cười gượng gạo.

Nếu không phải hiểu rõ trong nội tâm nàng ra sao, Dương Khai nào dám để cho yêu nữ này khôi phục thực lực?

- Khôi phục rồi chúng ta mau đi thôi. Dương Khai nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.

Phiến Khinh La hơi chần chừ, mở miệng nói: vất vả khi đến đây, nọc độc của nhện mẹ cũng lấy được, còn mang ngươi đi khỏi nhất định sẽ khiến Nhện mẫu tức giận, về sau cũng không thể đến đây.

- Có chắc chắn không?

- Có chứ sao. Có phải chàng đã khống chế được một con nhện không? - Đũng.

- Tao chút rối

- Được! Dương Khai gật đầu, sau đó ra lệnh cho con nhện đã bị khống chế.

Advertisement
';
Advertisement