Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bên trong cái kén, Dương Khai hồ nghi nhìn Phiến Kinh La, sắc mặt cổ quái nói: - Mỹ nữ, không phải ngươi coi trọng ta chứ? Sao đột nhiên tốt với ta như vậy?

Sắc mặt Phiến Khinh La đô lên, liếc hắn một cái: - Vậy thì sao?

Dương Khai dở khóc dở cười nói - Ngươi đây không phải là trâu già gặm cỏ non sao?... Á! Đau! Đau, đau!

Khóe miệng Phiến Khinh La cười lạnh, lắc lắc ngực Dương Khai, cắn răng nói: - Trâu già gặm cỏ non thì sao chứ? Bồn tọa có thể coi trọng ngươi, đúng là phúc khí của ngươi!

- Ta không chịu nồi!

Dương Khai không thể tin nhìn sang nàng ta:

- Cho dù mà được ngươi coi trọng thì ta cũng lại không làm gì được ngươi, sao ngươi lại câu dần ta chứ?

Sắc mặt Phiến Khinh La lạnh lùng, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn hắn. - Ngươi làm bao nhiều chuyện xấu với ta thế, người ta ngươi cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, giờ còn ôm ta chặt như thế, ngươi còn định trốn tránh hay sao?

- Không phải mới sờ có vài cái thôi sao, nhất thiết phải coi trọng ta thế sao?

Dương Khai cười khổ, nghiêm mặt nói:

- Hơn nữa tuổi ta nhỏ như vậy, chưa biết gì, trước khi đụng tới ngươi thì thể xác và tinh thần đều không tỳ vết. Ngươi cũng hôn ta rồi, cũng coi như là ngươi chiếm được tiện nghi, chúng ta đừng bàn nữa, coi như hòa nhau.

thở hổn hển đứt quãng. Xuyên thấu qua lớp kén mạng nhện hình như có thể nhìn thấy được vết máu màu đỏ sẫm.

- Công tử, đừng vội vàng đi ra, chúng nó canh ở bên ngoài. A Một người thê lương kêu to, rồi sau đó không có động tỉnh gì nữa.

Một lát sau, dường như nó tiếng nhai nuốt truyền tới

Sắc mặt Phiến Khinh La hơi tái đi, thân thể mềm yếu không khỏi thụt sâu vào trong lòng Dương Khai.

- Là người của Bạch gia

Lạc Tiểu Mạn ở bên phải có tiếng khóc với tiếng kinh hô nhỏ. Ả này tuy rằng bộ ngực rất to, nhưng lá gan thì đúng là rất bé, suốt một tháng luôn chạy trốn hoảng sợ, thần kinh cũng đã căng thẳng hết mức.

Bình thường có Thu Úc Mộng trấn an nàng ta thì cũng không sao, nhưng giờ tự nhiên bị mạng nhện trói lấy, lại cách Thu Úc Mộng khá xa. Lúc chi còn lại một mình nàng ta liền không thể chịu nổi áp lực như thế.

- Tiểu Mạn đừng khóc, bằng không có thể làm kinh động tới đám nhện kia đó. Thu Úc Mộng hạ thấp giọng hô.

Nhưng Lạc Tiểu Mạn sao có thể nhịn được chứ? Tuy rằng hai tay đã che miệng, nhưng tiếng khóc lại càng lúc càng lớn hơn. Một con nhện tám chân to bằng con nghé đang quơ quơ trước mặt nàng ta, hốt hoảng, giọng nàng ta khàn đi rồi bỗng hét lên một tiếng, rồi bất tình.

Xong rồi! tấy cả mọi người đều cho rằng nữ tử này sẽ bị con nhện giết chết

Mà ngay cả Dương Khai cũng ngừng hô hấp, cẩn thận lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Nào biết con nhện tám chân kia đi tới trước Lạc Tiểu Mạn cũng chỉ đi loanh quanh một chút liền chậm rì rì rời đi.

- Hô Từ chỗ của Thu Ức Mộng truyền tới tiếng thở nhẹ, hoảng sợ một trận, tới khi lấy lại tinh thần mới phát hiện quần áo trên người mình ướt đẫm, cả người lạnh toát.

- Xem ra chỉ cẩn không phá mạng nhện, cho dù nói chuyện lớn tiếng cũng không vấn đề gì. Vũ Luyện Điện Phong »ܩ

dùng cách nào rời khỏi mạng nhện mới có thể bị

Võ giả kia của Bạch gia không b giết chết.

Nghe hắn vừa nói thế, tất cả mọi người hơi thả lỏng, bốn phương tám hướng đều truyền tới tiếng thở dốc. Trước đó, mọi người đều dùng sức áp chế tiếng thở và tiếng tim đập rồi

- Quách huynh. Quách huynh Giọng nói của Viên Thạch truyền tới.

- Ta ở trong này! Quách Nguyên Minh rất nhanh đáp lại, nhẹ giọng nói: - Chư vị đều không trở ngại gì chứ?



Cổ Thiên La cũng lên tiếng.

- Chi có điều bị cái mạng nhện này vây lấy, tạm thời không thể động đậy được.

Tiếng nói âm u của Viên Thạch truyền tới:

- Có thể phá ra được, nhưng những con nhện bên ngoài kia thì phải làm sao giờ? Đám chúng ta phải căn cản nó thế nào?

Quách Nguyên Minh cũng là hết đường xoay xở, hai ba mươi con yêu thú cấp sáu, mà bọn họ tổng cộng chỉ có khoảng năm sáu người là Thần Du cảnh, căn bản không thể đối chọi. Hơn nữa những con nhện này phun lưới tơ tuyệt đối chính xác, cho dù là bọn chúng không thể bay được, nhưng cũng không thể nào trốn thoát.

- Móa. Lần này thật sự là thua thiệt lớn!

Viên Thạch giận giữ chửi: -Nơi này sao lại có ổ nhện chứ?

Nghe tiếng hổn hển. Phiến Khinh La cười khanh khách, châm chọc nói: - Báo ứng!

Quách Nguyên Minh không kìm nổi mắng: - Tiện tỳ! Ngươi tốt nhất là cầu cho lão tử không thoát khỏi đây được. Nếu lão tử thoát khỏi đây, sớm muộn gì cũng giết sống, bắt ngươi nằm dưới háng lão tử mà cầu xin!

Sắc mặt Phiến Khinh La phát lạnh. Hít sâu một hơi, vốn định nói gì lại nhịn xuống.

Hiện giờ mọi người không thể động thủ, còn về cãi nhau thì nam nhân vĩnh viễn không phải là đối thủ của nữ nhân, nếu dũng ô ngôn uế ngữ chửi mắng nhau thì người thua thiệt vẫn chỉ là Phiến Khinh La.

- Ha ha

Thấy nàng ta trầm mặc, Viên Thạch cũng cười ha hả. - Quách huynh, danh tiếng tốt đẹp của tiện nhân kia truyền xa như thế, chỉ sợ một mình ngươi không phải là đối thủ của nàng ta, cẩn thận nàng ta hút ngươi thành cái xác khô nha!

Cổ Thiên La cũng chen miệng nói: - Quách huynh không phải một người, huynh đệ chúng ta nhiều thế này cơ mà!

- Đúng vậy đúng vậy! Đợi cho chúng ta thoát khỏi đây, đám huynh đệ chúng ta xếp hàng tới, thay nhau làm thịt nàng ta, một khắc cũng đừng dừng lại. Ta muốn xem nữ tử yêu mị nhất thiên hạ này có thể kiên trì được tới mấy ngày mấy đêm.

- Đúng rồi Vu huynh, không phải ngươi đang tu luyện Thải m Bồ Dương thuật hay sao? Không biêt công pháp của ngươi lợi hại hay là Mị công của đại nhân nhà chúng ta

hơn đây.

Tên Vu huynh kia cười nói: - Luận vệ ưu khuyết của công pháp, Vu mỗ nào dám đánh đông với tiện nhân kia Nghe nó ả hàng đêm sênh ca, trong cung tẩm nuôi nhiều trai lơ tuấn tú. Mỗi ngày đều có rất nhiều nam tử bị hút khô cạn dương nguyên bị mang ra ném vào bãi tha ma. Tuy nhiên ếu không vận chuyển công pháp, Vu mỗ nhưng thật ra tin tưởng có thể đủ hành được ả tiện nhân này.

-Ha ha! Vu huynh thật là khí phách.

- Ban huynh quá khen, trước đó mấy ngày Vu mỗ có thu mấy nghĩa nữ, ai cũng người

Vũ Luyện Điện Phong

đều là hoàn bích thân, thanh thuần xinh đẹp. Đợi sau khi thoát khỏi đây, Vu mỗ xin cống hiến mấy nghĩa nữ kia cho chư vị huynh đệ tận tình hưởng lạc.

- Vu huynh thật nghĩa khí.

Quách Nguyên Minh lớn tiếng tán thưởng, mặc dù đang bị vây khốn cũng không khỏi thở ồ ồ, đánh khinh cười nói:

- Tới lúc đó chúng ta phế bỏ công lực của tiện nhân kia, sau đó cho nàng Xuân dược, các huynh đệ vừa vui đùa với mấy nghĩa nữ, vừa thưởng thức phản ứng của nàng ta.

- Hà hà, đến lúc đó, chỉ sợ ảta sẽ khóc lóc cầu chúng ta tới chén ả thôi!

- Chơi nàng ta một trăm ngàn lần rồi bán cho kỹ viện đê tiện nhất đi, để cho đám tiểu thương, ăn mày cũng có thể nhấm nháp vẻ đẹp của â. Sau khoảng ba năm năm, cái gì mà thiên hạ quyến rũ nhất nữ tử, chỉ sợ sẽ biến thành một khối thịt hư thổi ngay cả chó hoang cũng không thèm!

- Ha ha ha Một loạt ô ngôn uế nữ, càng nói nàng khủng khiếp, đám cao thủ này không thể thoát hiểm lại ở đây tìm trò vui, không ngừng chửi bới Phiến Khinh La.

Những lời đó càng lúc càng khiến sắc mặt Phiến Khinh La trắng nhợt, hô hấp cũng dần dần tăng thêm, thân thể mềm mại không kìm nổi mà run lên, đôi mắt tràn đầy sát khí, hiên nhiên là rất tức giận.

Dương Khai nghe xong sắc mặt cũng âm trầm.

- Ta phải giết chúng! Sớm muộn gì ta cũng phải giết chúng! Phiến Khinh La cắn chặt hai hàm răng, trong miệng thì thào. Nàng thân là nữ vương yêu mị, bình thường căn bản là không có nam nhân nào dám nhìn thẳng vào mặt nàng, chứ đừng nói chỉ là một lần nghe những lời lẽ dơ bẩn như thế. Không ngờ lần này hổ vừa xuống núi đã bị những lời nói của đám người không bằng chó gà này lăng nhục.



- Ta giúp ngươi hả giận! Dương Khai khẽ cười một tiếng.

- Cái gì? Phiến Khinh La ngẩng đầu nhìn hắn.

- Nghe là được rồi! Dương Khai cười thần bí, sắc mặt dần lạnh đi.

Đám người kia còn đang làm cần, những lời xấu xa không ngừng lại, nhưng đúng lúc đang cười vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.

Mọi tiếng nói đột nhiên ngừng bặt,

- Viên huynh, ngươi làm sao thế?

Quách Nguyên Minh nghe tiếng hét liền hỏi han, giọng hét này là của Viên Thạch, nhưng lại gọi thêm một tiếng nữa cũng không ai trả lời.

- Viên huynh!

Nhiều người cùng gọi, nhưng Viên Thạch cũng không có chút phản ứng nào.

Một cảm giác không rõ chậm rãi bao phủ lấy cả đám người, còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì lại có một tiếng hét thảm nữa truyền tới.

Lúc này lại là tên Vu Huynh kia, hắn hét chói tai, gào thét. - Cút ngay, lão tử không đi ra ngoài, ngoan ngoãn ở đây soa lại vẫn bị công kích?

Vừa nói, hắn vừa xuất vũ kỹ đánh tới.

Điều này nguy rồi, những con nhện xung quanh liền nghe tin hành động, đồng loạt bò về hướng đó. Tên họ Vu căn bản không kịp phản ứng liền triệt để bị phân thây.

Cả đám câm như hến, không ai dám mở miệng nữa.

Hai mắt Phiến Khinh La chợt lóe lên, hồ nghi nhìn thoáng qua Dương Khai, không biết điều này có liên quan gì tới hắn không đây,

Dương Khai nhếch miệng cười, hạ giọng nói:

- Còn chưa xong đầu.

Vừa nói, bên kia lại truyền tới tiếng hô quát hoảng sợ: - Ban huynh, có một con nhện đi tới chỗ huynh kìa.

- Cái gì? Sợ hãi kêu lên, tên Ban huynh kia cũng không chịu ngồi chờ chết, hốt hoảng vận

chuyển chân nguyên, bạo lực xé mở cái mạng nhện. Vừa mới thò được cái đầu ra liền bị

một cái chân nhện sắc bén như dao chém xuống.

Thấy hoa mắt, đầu liền rơi xuống mặt đất, máu tươi phun ra như suối.

- Đây là có chuyện gì? Quách Nguyên Minh thất thanh kêu lên.

Vốn tưởng rằng nói chuyện sẽ không có chuyện gì, nhưng không ngờ lại đánh động mấy con nhện này.

Phía trước chợt có động tĩnh, nhìn xuyên qua đám mạng nhện trắng, Quách Nguyên Minh nhìn thấy một con quái vật to lớn đứng trước mặt mình. Rõ ràng đó là một con yêu thú cấp sáu to bằng con nghé.

- Chư vị, những con nhện này bắt đầu giết người, nhanh đi thôi!

Quách Nguyên Minh cũng không chắc lắm, hét lớn một tiếng, oanh phá cái mạng nhện, giao thủ với mấy con nhện tám chân trước mặt mình, mượn lực xoay người, nhanh chóng bay lên trời.

Những kẻ khác thấy Quách Nguyên Minh quyết đoán như thế, cũng không dám chần chừ nữa. Đều dùng thủ đoạn thoát ra, theo sát bước tiến của hắn.

Phốc phốc phốc.

Hai ba mươi con yêu thú như hổ rình mồi, đồng loạt phun mạng nhện lên không trung, đám người bay lên còn chưa được bao xa đã bị bắt lấy rồi bị ném thẳng xuống mặt đất.

Advertisement
';
Advertisement