Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Đợi tí nữa đánh nhau, ngươi cứ việc rời đi! Song phương trong luc giằng co, Phiến Khinh La đột nhiên nhẹ giọng noi vơi Dương Khai

Dương Khai nhíu mày, tựa hồ như lâm vào trong trầm tư, đối vơi lời của nầng mắt điếc tai ngơ.

- Này. .. Phiến Khinh La nhe nhang chạm vào Dương Khai

Dương Khai bỗng nhiên phục hồi lai tinh thần, thần sắc cổ quái đến cực điểm, trên mặt như có điều suy nghĩ, nói khẽ: - Hình như chúng ta còn có sinh cơ. - Cái gì? Phiến Khinh La kinh ngạc.

- Phía dưới này có cái gì đo!

Dương Khai nhẹ nhâng chà chà lên mặt đất. Vừa rồi hắn lén tha thần thức, muốn nhìn xem phụ cận có chô nao có thể lợi dụng không, lại không nghĩ bỗng nhiên phát hiện dưới mặt đất chô moi ngươi đang đưng, có rất nhiều khí tức của sinh mang.

Hơn nữa... những khí tức sinh mang nay chằng chịt, số lượng rất đông, trong đó có không ít khí huyết tràn đầy đến cực điểm.

Ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên thây ở đây không giống những nơi khác. Bốn phía

Vũ Luyện Điện Phong

tất cả đều là rừng rậm, duy chỉ có quanh phạm vi trăm trượng la không có một ngọn cỏ, một hinh tron vành vạnh!

Dưới đât khẳng định có cồ quái, tuy răng không biết phía dưới có thứ gì, nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có thể bắt buộc mạo hiểm.

Tối thiểu nhất cũng phải kéo thêm mấy người chịu cùng.

- Động thủ! Quách Nguyên Minh thây hai ngươi Dương Khai cùng Phiến Khinh La nói nhõ, ánh mắt giao hội, trong lòng ga biết bọn hẳn tất nhiên đang ban backê hoach bỏ chạy, lập tức ga không dám trì hoãn, tưc giân quát một tiếng, manh me thúc dục chân nguyên, một sát chiêu lâp tưc đánh tới.

Những người khác mắt thấy ga đa động thủ, tự nhiên cũng không do dự nhiêu.

- Keo dài cho ta mười tức! Dương Khai nổi giận gầm lên một tiếng, Tinh Ngân lâu chưa dung đên nhanh chóng thúc dục!

- Ngươi đinh làm gì! Phiến Khinh La kinh hô. Ngươc lại cũng không chút do dự, vội vàng lây ra vong tay maubac trên cổ tay, vòng tay hóa thành một đạo ngân quang, xiu xiu phi động.

Đồng thời trên bàn tay trắng nõn đột nhiên hiện ra thêm một tâm bô phiên màu hồng phấn, trên bố phiến xuât hiên rất nhiều đô an nam nữ tinh xao. Những nam nữ trong đô phiên nay không môt mãnh vải che thân, trần truồng, bày biện đủ loại tư thế hoan lac. Những đồ án nay trông rất sống động, đên mưc sinh động như thật.

Phiến Khinh La rot chân nguyên vao. Bàn tay trắng nõn run lên. Nhưng đôi nam nư trên đồ án nay phảng phất như sống dây, chẳng những co động tác, thậm chí còn truyên ra tiêng rên ri lâm bâm như có như không.

Một vòng quang mang mơ mit lay động, bao boc lấy mọi người vào bên trong. Phiến Khinh La đưng ơ trung tâm, trên mặt hiện lên mu cươi yêu ot vũ mị đến cực điểm, dang ngươi uyển chuyển linh lung bày ra, bộ ngực sữa cao ngất, cái mông đầy đặn cao cao nhếch lên, thân thể yếu đuối như một ngon liều lắc lư trong gio, hình thành một cỗ mi y không thể ngăn cản, mị ý lan tràn, bao phủ toàn trường.

Mọi người tại đây, vô luận nam nữ, vô luận là ngươi bên Thu Úc Mộng hay là bên Thương Vân Tà Địa, toàn bộ đêu mang thần sắc nao nao. Những thế lực hơi thấp kia ánh mắt lại càng đờ đẫn, triệt để lâm vào vẻ diễm xuân sắc, ánh mắt mê man, thần sắc ngốc trệ, vô pháp tự kềm chế.

Thu Ức Mộng cùng Lạc Tiểu Mạn đồng thời nhẹ nhàng mà rên ri một tiếng, hai chân mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất. Trên khuôn mặt hiện ra ve đo hông mê người. . .

Những nam nư trên bố phiến kia, giờ phút này tựa hồ biến thành vật sống, manh me vạn phần chui vào trong đâu mọi người, canh bọn chúng tận tình hoan lac cùng mỹ diệu đêu hiên ra vô cung ro rang trươc măt mọi người.

Thu Ức Mộng cùng Lạc Tiểu Mạn đều la nhưng thiếu nữ chưa trai qua sư đơi, vừa thấy canh hung mãnh tàn nhẫn như vây, lam sao có thể chịu đưng nổi?

Quách Nguyên Minh quá sợ hãi, một bên thúc dục chân nguyên chống cự lai công kích cua vong tay mau backia một bên kinh hoang hô to: - Các vị chú ý, la Khinh La Phiến!

Những cao thu Thần Du Cảnh kia cũng nhất tề biến sắc, nguyên một đám mặt đỏ tới tân mang tai lui về phía sau, nhất tề chống cự lai mị ý vô biên đang xâm nhâp vao trong đâu.

Bọn chúng hiển nhiên biết rõ uy lưc cua bi bao nay. Đây là bi bao nhất mach truyên xuông cua Phiến Khinh La, bản thân nàng danh tự chính là lấy theo bí bảo này.

Bằng chiêu thưc này cua. Khinh La Phiến, tiêu hồn mộng cảnh mà nàng thi triển ra, uy lực se đại tăng!



Thấy mọi người lui về phía sau, Phiến Khinh La lại cầng liên tuc cươi nhông nhẽo, tiêng cươi khanh khách giống như ma âm rót vào tai, làm cho tâm thần người khac chập chờn.

- Ti tiêm! Quách Nguyên Minh tức giận mắng một tiếng, mặt đỏ như đít khĩ, y gian khổ kip

thơi chông cư, cắn răng nói - Ta xem ngươi có thể kiên trì đến bao lâu! Chờ chân nguyên cua ngươi không con, lao tư sẽ băt ngươi, trươc măt tất cả mọi người ơ chô nay, hung hăng đùa bỡn ngươi!

Săc măt Phiến Khinh La phát lạnh, đánh ra thu ân, công kich cua vòng tay mau bac kia cầng nhanh thêm vài phần.

Tình quang đột nhiên hiện lên đầy trời, giông như giữa ban ngày hạ xuống tưng tấm tinh không, điểm điểm hào quang tư trên mu ban tay Dương Khai lập loè, trong luc giơ tay nhấc chân, mang theo từng đạo Tinh Ngân mê ly!

Chân đông cua chân nguyên hung manh bành trướng truyền ra ngoài, cương đô chấn động bâc nay cho dù là cao thu Thần Du Cảnh cũng không dám có chút khinh thường.

Bom ngươi Quách Nguyên Minh quá sợ hãi nhim lai hương Dương Khai, chi nhìn thấy hắn giơ lên một canh tay phai tràn đầy sao, mang theo tưng tẩm tinh không.

Trong đôi măt đep cua Phiến Khinh La dần hiện lên một đạo dị sắc, kinh ngạc nhìn Dương Khai, tựa hồ không nghĩ tới hắn con có sat chiêu mãnh liệt như vậy.

Một chiêu này nếu như đánh ra, bất kỳ một cao thu Thần Du Cảnh nao ở đây đều không tiêp môi.

Mọi người đang trong luc kinh hãi, tay phai Dương Khai chậm chạp mà quỷ dị hướng trên mặt đất đập xuống.

- Oanh

Măt đât bỗng rung chuyển mãnh liệt, bon ngươi Quách Nguyên Minh đêu không tự chủ được thở dài một hơi, quả thật là bọn chúng sợ Dương Khai đánh chiêu đó vào mình.

Răng rắc sát... Tiếng vang vơ vun lan tran ra, mọi người cũi đầu nhìn lại, chi thấy chô trung tâm Dương Khai đanh ra môt quyên, đột nhiên nứt ra vô số khe hở, những khe hở nay bốn phương thông suốt, dùng tốc độ cực nhanh lan ra xung quanh. Quách Nguyên Minh nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng. Cho dù một chiêu kia uy lực cực lớn, cũng không thê sinh ra hiệu quả lơn như vậy được.

Vội vàng thả thần thức điều tra, sau một khắc thần sắc đại biển nói: - Hong rồi, dưới mặt đất trống rỗng, hơn nữa...

Lời còn chưa nói hết, rầm một thanh âm chân đông vang lên, măt đât trong phạm vi trăm trượng đột nhiên sụp đổ, tất cả mọi người không tự chũ được rơi xuông. D

Dương Khai cười ha ha: - Đị thôi!

Trong luc thần thức dò xét, hắn đã cảm giác được dưới mặt đất những tiêu tư khí huyết tràn đầy kia đa bị kinh động, nếu còn không đi chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.

Canh tay ôm lây vong eo Phiến Khinh La, khiên cho nang giân giư liêc hăn, nhưng cung không co phản kháng, hai người tung ngươi lên không rời đi.

Bon ngươi Quách Nguyên Minh làm sao co thê dê dang buông tha cho bọn hắn đào ập tức cũng nhất tề bay lên, còn chưa đánh ra sát chiêu, phía dưới bỗng nhiên truyền đến thanh âm phốc phốc liên tiêp

Tựa hồ là vật gì được phun ra.

- Ah. ..

Môt tiêng hét thảm truyền đến, đúng là thanh âm cua Viên Thach kia. Quách Nguyên Minh quá sợ hãi, vội vàng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy phía dưới rậm rạp chằng chịt không biết có bao nhiêu tri chu cưc lơn, còn có những chu noãn mau săc không đông nhât. Còn Viên Thạch giờ phút này đang bị một tâm chu võng bao vây, bị một con tri chu co hinh thê tương đương với môt con nghé tum lấy.

Tầm chu võng kia vưa nhin liên biêt cứng côi vô cùng. Viên Thạch la môt cao thu Thần Du Cảnh nhị tầng bị trói buộc, rõ ràng trong luc nhất thời cung vô pháp giãy dua.

- Phốc phốc phốc. . .

Từng đám mâu trắng tư trong miêng những con tri chu kia phun ra, chung bay lên giữa không trung bỗng nhiên hóa thành từng tâm lưới lớn, phô thiên cái địa, căn bản vô pháp tránh né.

Trong vong hai lân hô hâp, đại đa số mọi người bị tâm mang nhên bao vây rơi xuống mặt đất, chỉ có vai ngươi tốc độ nhanh, nhân ra tình hình sơm la con đang bay.

Nhưng ma vẫn đã muộn.

Ngay cả hai ngươi Dương Khai cùng Phiến Khinh La cũng bị tâm chu võng lớn bay lên không trung bao lây, nghiêng ngả rơi xuống măt đât.



Dương Khai sắc mặt đại biến, chân nguyên thúc dục, cầm trong tay Tu La Kiếm điên cuồng bổ kham.

Tu La Kiếm dù gì cũng là Thiên cấp bí bảo, đô sắc bén không phải cao như bình thường. Những chu võng kia cho du la cao thu Thần Du Cảnh trong luc nhất thời cũng vô pháp giãy dua, nhưng dươi Tu La Kiếm lại tách ra như lụa.

- Chinh la mo!

Phiến Khinh La cúi đầu nhìn xuông bên dươi, không khỏi thở nhẹ một tiếng: - Thì ra là ở chỗ này.

- Cái gì? Dương Khai hồ nghi

- Thứ ta tìm chinh la ở dưới mặt đầt! Trong hai trong măt Phiến Khinh La nhấp nhoáng một vòng ánh sáng, rạng rỡ sinh huy, có chút mừng rỡ.

- Thứ ngươi muốn tìm chính là tri chu? Dương Khai ngạc nhiên, bỗng nhiên nhớ tới Phiến Khinh La đa từng nói, thể chất của màng la độc quả phụ.

Độc quả phụ không phải là tri chu sao?

- Hong rồi, những chu võng nay có độc. Phiến Khinh La tựa hồ nhớ tới cái gì đo, đột nhiên hoa dung thất sắc nhắc nhở.

Nàng nếu là Thần Du Cảnh cửu tầng tới chỗ này, cũng không phai sợ hãi những chu võng nay, nhưng thực lực bây giờ giam manh, căn bản vô pháp ngăn cản độc tố xâm lấn,

luc phát giác ra điêu không ổn thì đã qua trề!

- Sao ngươi không nói sơm! Dương Khai dở khóc dở cười, cũng cảm giác được không được bình thường, toàn thân mềm nhũn không chut khí lực, ý thức cũng đang nhanh chóng trở nên mơ hồ.

Lân nay chơi dai rồi! Chẳng những không thoát khốn, ngược lại mình cũng hãm ở VũLuyện Điện Phong <=

Tuy răng trươc luc động thù, Dương Khai cung đã biết thư gì đó dươi đât cũng không nên dân ra ngoai, nhưng lại không nghĩ tơi trêu chọc ra nhiều tri chu như vây.

Nguyên một đám bát cước tri chu còn lớn hơn cả con nghé, rõ ràng chính là yêu thú lục giai! Sô lương yêu thú phia dươi phai tới hai ba mươi con.

Nhưng nếu không làm như thế, mình và Phiến Khinh La căn bản không thoát khỏi sư đuôi bắt cua nhưng ngươi Quách Nguyên Minh kia. Hiệm tại coi như cũng lừa họ được một phen, tình thế không phải là quá xấu.

Nghĩ như vậy, y thưc Dương Khai dần dần bắt đầu mơ hồ.

Phong Trươc khi triêt đê hôn mê, song chương Dương Khai hợp nhất mãnh liệt đánh ra một đạo ánh sáng âm u, trúng vào thần thê môt đôc chu cách đó không xa.

Khóe m xuống mặt đất.hiên lên vẽ mỉm cười, cùng Phiến Khinh La, hai người ôm nhau rơi

Trong chơp măt đo, con độc chu tựa hồ có chút kinh ngạc, lúc này mới chậm rãi bò lên phia trước, tư trong miệng phun ra một đám chu võng, boc lấy hai người kéo về phía SaԱ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Khai mơi yếu ớt tình lại, thân thể vẫn không có khí lực, thậm chí không thể động đậy, bên ngoài tưng tầng tưng tâng chu võng bao boc thân thê, trói chặt cơ thể.

Một hình bóng rực rỡ và mơ hồ xuyên qua thông qua một tia anh sang bên ngoài phóng tới, Dương Khai thấy được rất nhiều chu noãn, chằng chịt dựng thẳng cùng một chỗ.

Chợt nhìn có chút quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, không phai giống kén nhộng mà một tháng trước Phiến Khinh La tạo ra lúc đột phá sao.

Không ít chu noãn có dâu vêt nhúc nhích. Dương Khai khẽ thả thần thức, lập tức cảm giác được đã có không ít ngươi co thực lực cao thâm tỉnh lại, đang suy nghĩ biện pháp phá vây ra ngoai.

Nhưng thân trúng độc cua tri chu, bọn chúng lam sao ma thoát khỏi đươc?

Chỗ ngực truyên đên từng đợt nhiệt khí co tiêt tâu, chóp mũi còn quanh quẩn mùi thơm thoang thoãng. Dương Khai cúi đầu xem xét, chi nhìn thấy môt mái toc xanh mềm mại.

Phiến Khinh La bỗng nhiên rúc vào trong ngực của mình, nặng nề mê man. Thân thể hai người quấn chặt lấy nhau, tay của mình còn khoác lên hông của nàng, cảm thụ được thân thê mềm mại nhỏ bé và yếu ớt kia, chỗ ngực co dan kinh người, Dương Khai không khôi có chút tâm viên ý mãn.

Advertisement
';
Advertisement