Trong rừng rậm, đám người Thu Úc Mộng đang hốt hoảng chạy chốn, phía sau nàng, Lạc Tiểu Mạn và Bạch Vân Phong đều vẻ thảm hại, trên người đầy vết thương. Ngoài ra, vốn có mười mấy người Chân Nguyên Cảnh, giờ phút này cũng thiếu mất mấy người.
Trong lúc chạy, bộ ngực cao ngất của Lạc Tiểu Mạn cứ nhảy lên, giống như cất hai con thỏ trắng như tuyết trong người.
Nếu lúc bình thường, kẻ háo sắc Bạch Vân Phong chắc chắn sẽ mắt không rời mắt khỏi cảnh đẹp này, nhưng hiện tại tên tiểu tử này căn bản không có tâm trạng, cái mạng sắp không giữ được rồi, còn để ý gì đến cái đẹp.
Sau đám người hình như còn có truy binh, mọi người hoảng hốt chạy loạn, chưa quen với cuộc sống nơi đây, rất nhanh đã bị mất phương hướng, chỉ biết theo sau Thu Úc Mộng.
Nhanh chóng chạy trốn, chân nguyên mất đi quá nhanh, phía trước xuất hiện một thung lũng nhỏ, thở khẽ một hơi nói:
- Đến phía trước tạm nghỉ, bọn người kia chắc không đuổi nhanh thế đâu, bình phục lại chút rồi chạy tiếp.
Nghe nàng nói như vậy, đám người không kìm được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Liên tục chạy trốn một ngày một đêm, bất kì ai cũng không chịu nổi sự mất sức như thế.
Không lâu sau, mọi người đã đến khe núi ẩn nấp, mỗi người tự tìm chỗ ngồi xuống, lấy đan dược ra phục hồi. Bên cạnh còn có dòng suối chay từ trên đinh núi xuống, hai người Thu Úc Mộng và Lạc Tiểu Mạn vội vàng đi đến uống mấy ngụm nước cho trơn cổ họng đang khô khốc, rồi rửa mặt, lúc này mới thả lỏng không ít.
Từ sau ngày gặp phải hồng sam nữ tử diêm dúa lẳng lơ đó, vận đen của đám người bọn họ bắt đầu. Ba người ở Thần Du Cảnh bị nữ tử đó đánh chết, sau đó mười mấy người Chân Nguyên Cảnh dưới sự dẫn dắt của Thu Úc Mộng đi thăm dò địa hình xung quanh, còn chưa nắm rõ tình hình, lại bị bao vây bởi đám võ giả tà công. Một phen đại chiến, không dễ gì thoát được ra ngoài, nhưng động tỉnh gây ra đã lại kinh động đến nhiều người hơn.
Thực lực của đám người bọn họ cũng không phải là yếu. Nhưng địch nhân quá nhiều, truy binh đuổi theo mấy ngày nay càng lúc càng nhiều, Thu Úc Mộng bất đắc dĩ, chi có thể rút người vào trong rừng sâu, ý định dựa vào địa hình của nơi này tìm kiếm cơ hội phá vòng vây.
Hai người nữ ngồi xuống, thần sắc đều mệt mỏi.
- Thu tỷ tỷ, nơi này rốt cuộc là nơi nào?
Trong đôi mắt to của Lạc Tiểu Mạn tràn đầy sợ hãi.
Nghe Lạc Tiểu Mạn hỏi như vậy, Thu Úc Mộng giật mình. Chần chừ một lát mới chậm rãi nói: - Nếu ta đoán không nhầm. Nơi này chắc là Thương Vân Tà Địa!
- Hã, Thương Vân Tà Địa? Lạc Tiểu Mạn kêu lên, đôi mắt đẹp khẽ run.
Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía nàng, Bạch Vân Phong nhíu mày, có chút không tin lắm hỏi: - Thu tiểu thư, tại sao ngươi chắc chắn đây là Thương Vân Tà Địa?
Thu Ức Mộng thân nhiên nhìn y một cái. Tùy tiện nói
- Ngoại trừ Thương Vân Tà Địa, nơi nào có thể có nhiều người luyện võ tà đạo như vậy? Ngươi không thấy thần thái của bọn chúng lúc đánh nhau sao?
- Như vậy cũng chưa chắc đây chính là Thương Vân Tà Địa Bạch Vân Phong vẫn không dám tin, - Nói không chừng đây là địa bàn của một tà môn nào đó.
Thu Úc Mộng cười khẽ một tiếng. Giọng điệu chắc chắn nói: – Ta có thể khẳng định, nới đây chính là Thương Vân Tà Địa!
- Vậy phải làm sao bây giờ? Lạc Tiểu Mạn không có chủ kiến gì, không có tự tin có thể làm chủ đại cục như Thu Ức Mộng. Nghe vậy mặt mày không khỏi thất sắc.
- Ta cũng không biết!
Sắc mặt Thu Ức Mộng thống khổ lắc đầu lia lịa. Lần này nàng chỉ là đưa mọi người đến Lăng Tiêu Các, nào ngờ tự nhiên lại đến Thương Vân Tà Địa xa đến vạn dặm.
Khoảng cách giữa hai nơi quá lớn.
Thương Vân Tà Địa, cao thủ vô số, tà ma khắp nơi. Bên cạnh nhóm người này lại không có cao thủ bảo vệ, căn bản không có khả năng đột phá vòng vây, an toàn mà rời đi.
Hơn nữa bây giờ thế lực của Thương Vân Tà Địa với bên ngoài như nước với lừa, hai bên đang xung đột. Một khi đám người này rơi vào tay địch nhân, hậu quả không thể tưởng tượng nồi. Nhất là hai người Thu Ức Mộng và Lạc Tiểu Mạn, cả hai đều là quốc sắc thiên hương. Những kẻ luyện võ tà ác đó không việc ác gì không lầm, bắt được các nâng, cái chờ đợi các nâng chỉ là sự đùa bỡn lăng nhục.
- Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, may mà lần này không có nhiều cao thủ đuổi theo,
bằng không chúng ta đã sớm không còn đường chạy rồi! Thu Úc Mộng thở dài.
- Ồ! Lạc Tiểu Mạn gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại
Đám người mới hồi phục chưa đến nữa canh giờ, Thu Ức Mộng đột nhiên mở to mắt, nhô giọng quát: - Đi mau, có người đến!
Nghe nàng hô lên thất thanh, mọi người vội vàng tinh lại, nhất tề đi theo nàng.
Một tháng nay, Thu Úc Mộng rất nhiều lần điều tra hướng đi của địch nhân, từ đó mà biết bao lần đã dẫn mọi người thoát khỏi nguy nan. Tuy nhiên không biết một mình nàng Chân Nguyên Cảnh cửu tầng rốt cuộc làm sao mà làm được, nhưng người ở đây sớm đã bị cách của nàng thuyết phục, nghe theo mệnh lệnh của nàng một cách tự nhiên.
Dương Khai và Phiến Khinh La đi lại trong rừng.
Gần một tháng ở cùng nhau, Dương Khai phát hiện tâm địa của yêu nữ này kỳ thực cũng không tệ. Nàng nhìn bề ngoài có vẻ mong manh yếu đuối, nhan sắc mĩ miều, tuổi tác chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi, nhưng biết cách giữ gìn dung nhan, không khác gì thiếu nữ mười mấy, ngược lại còn thêm chút khí chất đặc biệt của thời gian.
Loại khí chất này đặc biệt thu hút nam nhân, thêm vào đó sự quyến rũ của nàng, có thể nói Phiến Khinh La này, quả thực chính là khắc tỉnh của nam nhân thiên hạ, bất kể già trė.
Biểu hiện của Dương Khai thời gian này cũng rất trầm ổn, không vớ vẩn tỷ tỷ thế này tỷ tỷ thế nọ như trước kia nữa, cũng khiến cho Phiến Khinh La có cái nhìn khác về hắn.
Thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, có được tính cách trầm ổn như vậy không nhiều.
Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau không ngắn, nhưng trò chuyện với nhau rất ít, Phiến Khinh La nói không nhiều, Dương Khai cũng không thể tìm lời để nói, làm người ta ghét, phần lớn thời gian đều đi theo nàng, lúc nghỉ ngơi thì ngồi tu luyện, một khắc cũng không lơi lỏng.
Đồng du cùng mỹ nữ, tâm trạng cũng vui vê, trên đường đi cũng không cảm thấy cô đon, buồn tè. Theo cách nói của Phiến Khinh La, lần này nàng ra ngoài là để tìm một thứ, thứ này có liên quan rất lớn đến nàng, năm đó mẫu thân của nàng đã tìm được, trước đó, bà ngoại của nàng cũng đã tìm được, bây giờ đến lượt nàng.
Nhưng mà kế hoạch thay đổi, trước khi đến đây, thực lực của nàng là siêu việt, đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng sau khi bị công pháp dội ngược, thực lực trượt dốc dài, bây giờ mới chỉ hồi phục đến Chân Nguyên Cảnh tam tầng, đã không thể đế được cái nơi nguy hiểm đó nữa.
Không có thực lực cao siêu làm nền tảng, đi đến đó chỉ có thể là tự tìm cái chết. Nhưng lòng vòng trong rừng mười mấy ngày, cũng dừng lại đúng chỗ cũ.
Đi rồi đi, Dương Khai cau mày, dùng cặp mắt hồ nghi đánh giá nàng, dừng lại nói:
- Mỹ nữ, ta hỏi ngươi một chuyện.
- Cái gì?
Phiên Khinh La cũng dừng lại, thảm nhiên nhìn Dương Khai.
- Ngươi có phải lạc đường rồi không? Dương Khai nói ra suy đoán trong lòng.
Gương mặt Phiến Khinh La hiện ra vẻ không tự nhiên, ánh mắt mập mờ.
- Ách
Dương Khai kinh ngạc.
- Ngươi không phải lạc đường thật đấy chứ?
Phiến Khinh La hơi đỏ mặt, hừ lạnh một tiếng:
- Lạc đường thì sao? Kì lạ lắm à?
Dương Khai cười khổ:
- Ngươi lạc đường sao không nói sớm, ta còn tưởng ngươi có mục đích rõ ràng, loay hoay công toi với ngươi bao nhiêu ngày.
Thế mà nàng mấy ngày đi đường cứ ung dung, thần sắc bình thân, nếu không phải Dương Khai nhìn ra những cảnh sắc này có chút quen thuộc, e là cũng không nghĩ ra. Nhưng mà nàng dù sao cũng là cao thủ, làm sao có thể lạc đường được? Dương Khai vừa nghĩ đến đã thấy có chút không thể tin được.
- Người thì biết cái gì.
Phiến Khinh La hừ lạnh một tiếng, cái mũi chau lại:
- Nơi này vốn là mê lâm, có thiên nhiên đại trận tác dụng trong nó, bao phủ trong phạm vi trăm dặm, nếu thực lực của ta vẫn còn, đương nhiên sẽ tìm được đường, nhưng bây giờ chỉ có thể dựa vào vận may thôi!
Nói xong, trừng mắt nhìn Dương Khai oán hận, cắn răng nói:
- Nói cho cùng vẫn là vấn đề của ngươi.
- Liên quan gì đến ta!
Dương Khai giận dữ.
- Lúc ta đột phá ai đã phân năng lượng của ta? Ai khiến ta bị công pháp dội ngược lại, thực lực đại giảm? Phiến Khinh Là chất vấn vẻ thù hằn.
Lúc nàng đưa Dương Khai tới mê lâm này, cũng không ngờ bản thân sẽ bị công pháp dội ngược, làm cho đến giờ cũng không thoát ra được.
- Được được được, là vấn đề của ta.
Dương Khai tự biết đuổi lí, lười tranh luận với nàng, hơi phóng xuất thần thức, lại phát hiện phạm vi tác dụng của thần thức bị thu nhỏ, chỉ rộng không đến phạm vi một dặm. Phiến Khinh La nhìn hắn cười khẽ, thổ khí như lan nói:
- Ta biết ngươi có chút cổ quái, mới Chân Nguyên Cảnh tứ tầng vậy mà đã tu luyện ra thần thức. Nhưng không có trình độ của Thần Du Cảnh, căn bản không có khả năng nhìn được đường ra, ngươi nên tiết kiệm khí lực đi.
- Mỹ nữ, chúng ta có phiền phức rồi!
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, sắc mặt thay đổi
- Cái gì!
Còn chưa dứt lời, cách đó không xa đã truyền đến từng đợt từng đợt tiếng tay áo phần phật, chợt sáu bây thân ảnh đã từ trên không dừng không xa trước mặt hai người. Sắc mặt Phiến Khinh La trầm xuống, hai mắt nheo lại quan sát phía bên đó.
Đợi sau khi thấy rõ tướng mạo của người vừa tới, khí chất trên người nàng đột nhiên thay đổi, trở lên vênh váo hung hăng đứng dậy.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, thầm nghĩ trong lòng không hổ là một trong Lục Đại Tà Vương. Cái kiểu tư thế cường nhân của người quanh năm ngồi trên cao này không phải người bình thường có thể bắt chước được, đồng thời trong lòng cũng âm thầm đề phòng người ta.
- A
Sáu bảy người vừa rơi xuống kia liền phát hiện ra bóng dáng của Dương Khai và Phiến Khinh La. Đám người này là đuổi theo bọn Thu Úc Mộng mà xông đến nơi này. Sau khi nhìn thấy Phiến Khinh La một thân hồng y, tất cả sắc mặt thay đổi, nhất tề lùi ra sau một bước.
Phiến Khinh La chi cười mỉm mà nhìn bọn họ, khí chất cao cao tại thượng trên người càng rõ ràng. Bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt những người đó cầng lộ ra vẻ buồn khổ, ai ai cũng như gặp đại địch, chân tay luống cuống.
- Ta tường là ai, hóa ra là mấy kẻ không có mắt dưới tay Thú Vương! Phiến Khinh La hừ nhẹ một tiếng, thong thả nói, trong thần thái kiêu căng lộ ta ý lạnh thấu xương
Những người kia đều run rẩy toàn thân, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt, một cao thủ Thần Du Cảnh tam tầng trong đó vội vàng tiến lên, cung kính hành lễ, run giọng nói:
- Thuộc hạ Quách Nguyên Minh bái kiến Nữ Vương đại nhân, không biết đại nhân ở đây, nếu có mạo phạm, mong thứ tội!
Khi nói chuyện, hai mắt nhìn xuống, nhìn thẳng mũi chân mình, căn bản không dám đối diện với Phiến Khinh La.
- Bái kiến đại nhân! Mấy người kia cũng vội vàng hành lễ, thần thái cung kính mang theo chút hoảng sợ. Mỗi người đưa lên cánh tay run rẩy, hiển nhiên là sợ tới cực điểm.
- Hừ!
Phiến Khinh La hừ nhẹ, khiến những người đó càng thêm phần sợ hãi
- Gan của các ngươi không nhỏ Là đang đuổi theo ta à?
Khi nói chuyện, thần sắc đã không dễ chịu, trong đôi mắt phượng vô cùng quyến rũ lộ ra sát khí.