Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai khẽ biến sắc, cũng may lần này đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy thần hồn vẫn rất đau đớn, nhưng không còn luống cuống như lúc nãy.

Thần hồn khép kín, bảo vệ tâm linh ở trạng thái tỉnh táo, Ôn Thần Liên cũng kịp thời phát huy tác dụng, một cảm giác mát rượi nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm thức, cơn đau cũng thuyên giảm phần nào.

Đứng giữa không trung, Dương Khai hít thật sâu, đến khi đã thích ứng được cường độ công kích này thì mới tiếp tục lặn xuống.

Xuống sâu thêm khoảng trăm trượng, phát giác ra hình như tà khí xung quanh lại đẩy mạnh sức tấn công, cơn đau đớn tột cùng đó lại ập đến, Dương Khai mới đột ngột dừng lại.
Cứ như vậy, hắn tiếp tục đi xuống khoảng nghìn trượng, nhưng vẫn không thấy đáy Khốn Long Giản đâu.

Dương Khai nhíu chặt mày, cảm giác khó chịu đang âm ỉ.

Tổn thương mà nơi này gây ra cho thần hồn so với màn sương mù ở dị địa ngày trước còn mãnh liệt hơn nhiều.

Ở nơi đó, sương mù chỉ công kích thần hồn, nhưng còn tà khí của nơi này không những tấn công thần hồn, mà đủ mọi thứ tà ác cũng thâm nhập vào trí óc, khiến cái tà tiềm ẩn sâu trong đầu óc của bản thân Dương Khai cũng bị kéo ra.

Nơi này hẳn là bảo địa để tôi luyện thần hồn và tu luyện sức mạnh thần thức! Mới xuống được nghìn trượng, Dương Khai cảm nhận được rõ rệt thần thức của mình đã lớn mạnh hẳn lên.

Nếu có thể tu luyện trường kỳ ở nơi này, thì việc luyện ra thức hải cũng chẳng thành vấn đề.

Nhưng Dương Khai không chịu đựng nổi trong thời gian quá dài, để lâu thì tâm tính hắn e sẽ bị khí tức xung quanh đồng hóa.

Trầm mặc hồi lâu, Dương Khai đột nhiên lên tiếng hỏi Địa Ma: - Ngươi có biết Thần Hồn Kỹ nào không? Tốt nhất là loại dùng để phòng ngự ấy.

- Có ạ! Địa Ma khoan khoái trả lời.
- Vậy sao không nói sớm? Dương Khai nổi cáu.

- Võ kỹ và Thần Hồn Kỹ của lão nô toàn là những thứ tà ác cực hạn, xưa nay thiếu chủ có để ý đến bao giờ! Địa Ma oan ức than vãn.

- Thần Hồn Kỹ này cũng vậy à? Dương Khai hỏi.

- Tuy cũng xem như thuộc loại tà môn, nhưng nếu tu luyện ở đây, thì có lẽ không cần dùng đến các thủ đoạn tàn nhẫn khác, tà khí ở đây vốn chính là thứ thích hợp nhất để tu luyện Thần Hồn Kỹ này rồi.
- Thế thì đừng phí lời nữa, mau dạy Thần Hồn Kỹ đó cho ta đi!

- Dạ.

Trí nhớ của Địa Ma rất hỗn loạn, tuy lão được Dương Khai đưa ra khỏi Truyền Thừa Động Thiên được hơn hai năm rồi, nhưng vẫn vậy. Trả lời Dương Khai xong, lão suy nghĩ rất lâu mới nhớ lại được bảy tám phần rồi truyền thụ cho Dương Khai.

Mê Hồn Chi Cung!

Theo như Địa Ma nói, muốn tu luyện Thần Hồn Kỹ này, phải tìm vài người sống lại, tra tấn họ, khiến họ sống không bằng chết, chỉ khi đã nếm trải nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, sức mạnh thần hồn sản sinh sau khi họ chết mới có thể dùng để tu luyện Mê Hồn Chi Cung.
Kẻ tu luyện sẽ thu thập thần hồn của người chết lại, nung đúc thành một mê cung trong tâm thức.

Những oan hồn đã chịu đủ mọi cực hình nọ sẽ là gạch ngói xây nên mê cung này, oan hồn càng tà ác, uy lực của mê cung sẽ càng lớn.

Sau khi tu luyện thành công Mê Hồn Chi Cung, quanh thức hải của kẻ tu luyện sẽ xuất hiện thêm những thông đạo nhiều tầng lớp trùng điệp, quanh co khúc khuỷu, tác dụng lớn nhất của nó chính là để phòng ngự.

Nhưng đồng thời, nó cũng là một Thần Hồn Kỹ tấn công phòng ngự lưỡng toàn.

Nếu có địch nhân dám dùng sức mạnh thần thức để tấn công người tu luyện Thần Hồn Kỹ này, một khi thần thức rơi vào trong mê cung đó thì sẽ vĩnh viễn không tìm được đường ra, và dần dần sẽ bị các oan hồn trong mê cung nuốt chửng hết sức mạnh.

Mê Hồn Chi Cung không có cảnh giới đại thành, vì kẻ tu luyện có thể bổ sung gạch ngói để củng cố và mở rộng cung điện bao quanh thức hải này.

Nó bảo vệ thức hải của kẻ tu luyện, không bị ngoại giới quấy nhiễu, nó chính là hàng phòng ngự vững chãi như vách sắt thành đồng.

Và tà khí nồng đậm hệt như thực thể ở nơi này chính là thứ gạch ngói thích hợp nhất để tu luyện Mê Hồn Chi Cung.

Thần Hồn Kỹ này rất hợp ý Dương Khai, khiến hắn thích thú lập tức bắt tay vào tu luyện.
Có điều trước đó, Dương Khai phải tập quen với việc dùng thần thức truy bắt tà khí lơ lửng xung quanh mình, biến chúng thành nền tảng kiến tạo mê cung.

Việc này tương đối đơn giản, Dương Khai đã tu luyện ra thần thức, chỉ cần thử sử dụng là được.

Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đã quen với diệu dụng của thần thức, từng luồng tà khí đen kịt được đưa vào trong tâm thức, dựa theo suy nghĩ của Dương Khai, chúng hóa thành từng viên gạch, từng miếng ngói, từ từ kiến tạo nên thành trì bảo vệ thần thức.

Lầu cao vạn trượng phải bắt đầu từ bình địa, muốn gầy dựng một cung điện trong tâm thức cũng như vậy, hơn nữa lại còn là một cung điện dưới hình dạng mê cung.

Sau khi đã quen thuộc tất thảy, động tác của hắn mỗi lúc một nhanh hơn.
Liên tục trong một tháng trời, Dương Khai ở bên dưới Khốn Long Giản cả nghìn trượng để tu luyện Mê Hồn Chi Cung.

Từng luồng năng lượng tà ác bị thần thức tóm giữ, đưa vào trong tâm thức, mê cung khúc khuỷu bắt đầu thành hình, dần dần rộng ra và phức tạp hơn.

Một tháng tu luyện, Dương Khai nhận thấy sức mạnh thần thức của hắn đã tăng cường rõ rệt. Bây giờ khi mở rộng thần thức, hắn có thể quan sát động tĩnh trong phạm vi cả hai mươi dặm.

Sức mạnh thần thức vốn rất khó tăng cường, kể cả cao thủ Thần Du Cảnh muốn tác động đến thần thức cũng khó như lên trời.

So với thân thể thì thần thức khó tu luyện hơn nhiều.
Phương pháp phổ biến nhất chính là tu luyện Thần Hồn Kỹ, hoặc dùng thiên tài địa bảo có tác dụng tăng cường sức mạnh thần thức.

Dương Khai tu luyện Mê Hồn Chi Cung trong môi trường khắc nghiệt ở dưới Khốn Long Giản, lại có Ôn Thần Liên hỗ trợ, sức mạnh thần thức tăng lên âu cũng dễ hiểu.

Lại thêm mười ngày trôi qua, Mê Hồn Chi Cung cuối cùng cũng hình thành được ít phần.

Tuy vẫn chưa tu luyện ra thức hải, nhưng Dương Khai đã cảm thấy rõ rệt, xung quanh tâm thức hắn có từng tầng từng lớp phòng hộ, bảo vệ cẩn mật những vị trí quan trọng.

Các lớp phòng hộ này đều được xây đắp từ năng lược tà ác bên dưới Khốn Long Giản, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Dương Khai một chút nào.

Bởi đã có Thần Hồn Kỹ mà Dương Khai tu luyện, mọi năng lượng tà ác đều bị đánh dấu bằng khí tức của hắn.

Mê Hồn Chi Cung đã hình thành sơ bộ, Dương Khai dĩ nhiên nóng lòng muốn thử một phen.

Hắn đang ở nơi sâu nghìn trượng dưới Khốn Long Giản, tà khí ở đây không hề ảnh hưởng chút gì đến hắn.

Tung người nhảy xuống, tốc độ mỗi lúc một nhanh.

Hai nghìn trượng, Mê Hồn Chi Cung vẫn kiên cố, ba nghìn trượng, Mê Hồn Chi Cung vẫn không chút lung lay.

Tiếp tục rơi xuống vùng sâu nhất của Khốn Long Giản, Dương Khai vẫn chưa thấu bất kỳ ảnh hưởng nào từ tà khí, nghĩ đi nghĩ lại, Dương Khai chợt hiểu ra.

Không phải do lớp phòng ngự của Mê Hồn Chi Cung quá tốt, mà là vì Thần Hồn Kỹ này của hắn vốn chính là thứ thuộc về tà môn.

Cả hai bên đều có cùng thuộc tính, thế thì tà khí bên ngoài nào có thể ảnh hưởng đến thần thức của hắn được?

- Thần Hồn Kỹ này cũng không tồi. Dương Khai nhếch miệng cười.
Hắn phát hiện, tà khí dưới đáy Khốn Long Giản nồng nặc kinh khủng, nếu không có Mê Hồn Chi Cung thủ hộ, có lẽ thần thức của hắn sẽ bị tiêu diệt ngay tức khắc.

- Ngọn nguồn của tà khí hẳn là ở phía bên này. Địa Ma lên tiếng.

- Đó cũng là ngọn nguồn của Dương khí! Dương Khai hớn hở ra mặt, Dương Nguyên Ấn trong lồng ngực hắn đập mạnh liên hồi.

Có thứ bảo bối thuộc tính Dương nào đó đang ở phía trước, hơn nữa còn là một bảo bối rất quý giá!

Hắn vội nhanh chân đi về phía đó.
Khốn Long Giản cực kỳ dài, trông đâu cũng chẳng thấy đáy.

Dọc đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều xương xẩu trắng hếu, lỡ giẫm phải đống xương này, có tiếng vỡ vụn răng rắc văng lên, nghe kinh hồn khiếp vía vô cùng.

Đó hẳn là các đệ tử Lăng Tiêu Các bị nhốt trong Khốn Long Giản từ ngày xưa.

Hai bên vách đá còn có mấy cây cối thấp bé, trên cây có vài thứ quả đen kịt.

Nơi này mà cũng có thực vật sinh trưởng. Dương Khai hái bừa một quả xem thử, thì chỉ thấy trên thứ quả này tràn ngập tà khí, sờ vào thì lạnh buốt cả tay, khiến ai nấy cũng phải ghê sợ.

- Tà Linh Quả... Chậc chậc, không ngờ ở đây lại có thứ này.
Địa Ma tấm tắc kêu lên, bùi ngùi không thôi: - Chẳng trách nhị đệ tử của Chưởng môn lại có thể sống sót ở nơi này.

- Ta cũng lấy làm hiếu kỳ, y ở đây cả mười năm thì ăn gì để sống. Dương Khai mỉm cười, vươn tay hái hết mấy quả còn lại rồi ném vào trong không gian Hắc Thư.

Nhị đệ tử của Chưởng môn không hái hết số quả này đi, không biết là vì lý do gì, có khi vì số quả này đã nuôi sống y suốt mười năm trời, nên khi đi y để lại làm kỷ niệm cũng chưa biết chừng.

Có điều số còn lại không nhiều, chỉ có hai ba quả, mà đó cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, chỉ là bên trong chứa đựng một lượng lớn năng lượng tà ác thôi.
Tiếp tục tiến lên phía trước, chưa được bao lâu, từ trong màn tà khí ngập tràn đó, một cái bóng đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Khai.

Đồng tử của Dương Khai bất giác co rút lại, hắn lập tức dừng bước, cảnh giác nhìn về phía trước, âm thầm huy động chân nguyên toàn thân.

Ở nơi này, hắn không dám sử dụng thần thức, nếu thả thần thức ra thì vị trí mà Mê Hồn Chi Cung đang thủ hộ sẽ hóa thành tro bụi ngay lập tức, vậy nên hắn cũng không rõ bóng người phía trước rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thế nhưng cảm giác mà kẻ đó đem lại cho Dương Khai rất quái lạ.

Không hề có chút hơi thở của sinh vật sống, y ngồi khoanh chân ở đó, xung quanh y, có mười mấy luồng hắc khí đang quay cuồng như con giao long, hắc khí che phủ mọi thứ, kể cả gương mặt y.

- Người chết! Địa Ma khẽ lên tiếng.

Dương Khai lặng lẽ gật đầu, chậm rãi tiến gần đến y.

Bước đến gần, Dương Khai chợt thoáng thấy trên cổ người này có thứ gì đó trông giống sợi xích, sợi xích này nối liền với một cái vòng trên cổ y, đầu mút còn lại buông xuống trước ngực, sợi xích không dài, chỉ khoảng một thước là cùng.

Dương Khai không khỏi biến sắc.

Vì hắn phát hiện, cả sợi xích và vòng cổ này đều được chế tạo từ bảo bối thuộc tính Dương, khí tức lan tỏa từ bên trong chí cương chí dương, đẳng cấp cao hơn hẳn Chân Dương nguyên khí trong nội thể hắn.

Mơ hồ, Dương Khai cảm thấy chân nguyên của hắn có mối liên kết với cái vòng cổ này.

Nghĩ sơ qua là đủ hiểu, hắn từng tu luyện ở Khốn Long Giản này một thời gian, hấp thụ Dương khí bắt nguồn từ cái vòng cổ đó, có cảm giác này cũng chẳng lạ gì.

Y phục của người này đã nát vụn từ lâu, máu thịt trên người đã khô quắt gần hết, nhưng trong cơ thể nhìn có vẻ yếu ớt đó lại tiềm ẩn sức bật kinh hãi. Tất cả mọi tà khí bên dưới Khốn Long Giản đều phát tán ra từ nội thể của người này.

Trước ngực y, có một vết thương rất lớn, đáng sợ vô cùng.
Advertisement
';
Advertisement