Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tử Nguyên Thương Hội là một trong hai thương hội lớn đứng đầu Nam Vực, đều có lui tớihợp tác làm ăn với rất nhiều tông môn trên Nam Vực, nếu thật sự đắc tội, cũng không có chỗtốt đối với tông môn nhà mình.49149I 149Dương Tam 150– Lão phu ra giá 21 triệu, tiểu tử ngươi có gan thì theo! Lão già trong phòng bao hừ lạnh mộttiếng, dường như là nhận ra thân phận cò mồi của Dương Khai.– 30 triệu!“Phốc…”

Lão già kia thiếu chút nữa phun ra một búng máu, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vốn tưởng rằngDương Khai chỉ là cò mồi hội đấu giá bố trí để tăng lên giá đấu, nếu đã tăng lên giá đấu, thìlão tăng thêm 1 triệu, coi như trên cơ bản đối phương đã hoàn thành nhiệm vụ… Tuy rằnglão hận đến ngứa hàm răng, nhưng nếu chi ra 21 triệu có thể thu được… thì cũng không tệ.Nhưng không nghĩ tới tiểu tử phòng chữ Thiên số ba không ngờ một hơi tăng thêm đến 30triệu.Không phải cò mồi! Tuyệt đối không phải cò mồi! Trên đời này không có khả năng có cò mồilớn lối như thế, cũng không có khả năng có cò50mồi không có lý trí điên cuồng tăng giá, rất có khả năng dọa lui đa số người đấu giá như vậy.Nói cách khác, tiểu tử này là thật sự muốn đấu giá Phi Hồng Mặc Long Giáp.

Không chỉ lãogià này nhìn thấu điểm này, mà đa số Đế Tôn Cảnh ở đây đều nhìn ra.

Phòng chữ Thiên sốba, tuyệt đối là một người có tài lực hùng hậu.31 triệu! Sau chừng mười hô hấp, mới có người gian khổ báo ra giá mới.– 35 triệu! Dương Khai lập tức báo tiếp theo.Bỗng nhiên từ trong gian phòng bao kia truyền ra một tiếng thở dài, rồi không có lên tiếngbáo giá nữa.

Một kiện Đế Bảo tầm thường, trên cơ bản có thể bán ra 15 triệu đến 20 triệunguyên tinh thượng phẩm, nếu là Đế Bảo phòng ngự, thì sẽ cao hơn một chút, chừng 20, 30triệu, mà Phi Hồng Mặc Long Giáp này tuy là bí bảo phòng ngự trung phẩm cấp Đế,51151I 151Dương Tam 152nhưng có chút tỳ vết, về giá trị nằm giữa cấp Đế hạ phẩm và cấp Đế trung phẩm: 35 triệu,không sai biệt lắm đã đến lằn ranh.

Huống chi, một khoản nguyên tinh khổng lồ như vậy,cũng không phải tùy tiện là ai đều có thể lấy ra.Buổi đấu giá trong Lưu Ảnh Thành mấy tháng trước, Đế Tôn Cảnh ở hiện trường lúc đó tàisản phần nhiều đều là một hai chục triệu, rất ít người có 30 triệu nguyên tinh thượng phẩmtrở lên.

Cho nên Dương Khai gần như có thể xác định, giá tiền 35 triệu này đủ để áp đảo hếtthảy.

Sự thật cũng đúng thật như thế.Mỹ phụ Đấu giá sư ngắm nhìn một lát, cũng cảm thấy không có người nào ra giá tiếp, lập tứccao giọng nói:– Phi Hồng Mặc Long Giáp, 35 triệu nguyên tinh thượng phẩm, có ai ra giá cao hơn haykhông? Nếu không ai ra giá cao hơn… thì bảo giáp này52152I 152Dương Tam 153thuộc về bằng hữu phòng chữ Thiên số ba! Đếm ba tiếng, mỹ phụ mĩm cười nhìn về hướngphòng Dương Khai, nói:– Chúc mừng bằng hữu phòng chữ Thiên số ba! Trong lòng không khỏi sinh ra một cảm giáccổ quái, bảo vật áp trục này, vốn nên do các Đế Tôn Cảnh kia tranh giành ngươi chết ta sống,khó bề phân hơn thua, phải qua nhiều lần đấu giá mới có thể quyết định mọi chuyện…Nhưng không nghĩ tới bị người trong phòng chữ Thiên số ba này dao sắc chặt đay rối, thànhthạo dễ dàng đấu giá được.Phần lớn người chuẩn bị tham dự trong đó, thậm chí cũng không kịp báo giá một lần, chỉ cónước nhìn xem náo nhiệt.

Nàng từng chủ trì nhiều buổi đấu giá, tình huống như thế còn làlần đầu gặp phải.

Người ở phòng số ba này quả thật là một khách hàng lớn siêu cấp, nếu cócơ hội thật ra có thể làm quen một chút, nói không chừng sau này còn có khả năng hợp tác.53153I 153Dương Tam 154Cuối cùng một kiện bảo giáp coi như kết thúc hội đấu giá lần này.

Võ giả bên trong đại sảnhrối rít đứng dậy bước ra ngoài, tâm thần còn có chút cảm giác hoa mắt choáng váng.

Các ĐếTôn Cảnh trong phòng bao cũng đều được tỳ nữ hướng dẫn ra khỏi phòng, thông qua mậtđạo rời đi.

Trong phòng số ba, Dương Khai im lặng chờ, chốc lát vang lên tiếng đập cửa.Dương Khai lên tiếng, cửa phòng liền đẩy ra, một tỳ nữ dẫn hai nhân viên lực lưỡng khiêngcái rương kia đi vào, chốc lát hai bên thanh toán xong, có người khác dẫn Dương Khai đi vàomột mật đạo.

Đây cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ khách hàng của Phòng đấu giá.Miễn cho có khách nhân đấu giá được thứ tốt lại bị cừu gia để mắt tới.Mật đạo của Phòng đấu giá Tử Nguyên Thương Hội có tới hơn mấy trămcái, đi thông tới các hướng ngoài Phong Lâm Thành, nếu không biếttrước phương hướng, là không thể nào truy lùng theo.

Dương Khai tuyrằng không sợ gì, nhưng cũng không có từ chối bố trí này.54154I 154Dương Tam 155Rất nhanh, dưới hướng dẫn của tỳ nữ liền đi vào một địa đạo dưới lòng đất.

Trong phòngchữ Thiên số 9, Cốc Hồng gõ cửa đi vào.

Nhạc Đông Chính đang nhắm mắt dưỡng thần liềnmở mắt ra, trong mắt lóe sáng một cái, truyền âm hỏi một câu.

Cốc Hồng khó nén hưngphấn trên mặt, nhanh chóng trả lời một câu.

Nhạc Đông Chính đứng dậy, vung tay áo, nhẹnhàng bay đi.Cốc Hồng đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại lén lút đi theo ra ngoài.

Nhạc Đông Chínhlà bản tính thế nào hắn biết rõ hơn ai hết, người kêu là Dương Khai này tài sản không ngờdồi dào như thế, là trước đó hắn không có nghĩ tới, Nhạc Đông Chính nếu thật ra tay thànhcông, hắn cũng không tin đối phương sẽ giữ đúng hứa hẹn, phân năm thành chỗ tốt chohắn! Cho nên tốt hơn là tự mình đi theo nhìn chằm chằm so ra thỏa đáng một chút, đợi NhạcĐông Chính thành công, mình lập tức hiện thân, nói vậy lão cũng không tiện phủ nhận.55155I 155Dương Tam 156Đây chính là đại sự liên quan tới mấy chục triệu nguyên tinh thượng phẩm, Cốc Hồng sao cóthể sơ suất.

Nếu chuyện làm ăn này thành công, hắn cũng không cần tranh giành với KhangTư Nhiên làm gì, cứ tùy tiện đi tới bất kỳ địa phương nào, cả đời đều vô ưu vô sầu.

Ướcchừng sau thời gian cạn một chung trà, Dương Khai cùng Tần Ngọc mới đi ra từ trong bụngmột ngọn núi nhỏ khoảng cách Phong Lâm Thành chừng 50 dặm.

Ngẩng đầu nhìn lên, bầutrời trăng sáng sao thưa.

Phân biệt phương hướng phía dưới, Dương Khai thúc dục đếnguyên, liền bọc theo Tần Ngọc bay về một hướng.Thời gian không lâu, hai người liền tới bầu trời một ngọn núi, nhìn xuống phía dưới tụ tậpkhông ít người.

Dường như nhận ra có người đang tới gần, những người kia đều ngẩng đầunhìn lên, thấy một luồng sáng đang bắn nhanh tới hướng bên này, ai nấy đều lộ ra ý cảnhgiác.– Gia gia! Tần Ngọc hô to một tiếng.56156I 156Dương Tam 157Tần Triêu Dương nghe thanh âm, cười ha hả, nói: – Không cần khẩn trương, là Dương lão đệvà Ngọc nhi tới!Luồng sáng hạ xuống trước mặt mọi người, quả nhiên lộ ra thân ảnh của Dương Khai và TầnNgọc.

Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, nói: – Đều đến đông đủ rồi chứ?Trước khi đi hội đấu giá, hắn đã phát tin cho Trương gia, bảo người của Trương gia tới đâyhội hợp với Tần gia, thời khắc này xem ra không thiếu một ai.Trương lão phu nhân nói: – Người của Trương gia đều ở nơi này!Trương gia vốn không có bao nhiêu người, mấy ngày trước đã chuẩn bị xong, Dương Khaivừa phát tới tin tức, lập tức liền xuất phát.

Tần gia bên này cũng như vậy, ngay cả khế đấtkia Tần Triêu Dương đều nghĩ biện pháp bán đi, tất cả mọi người trong tộc, đều tụ tập tớinơi này.57157I 157Dương Tam 158Hai gia tộc nhỏ, cộng hết nhân số chỉ chừng 150 người, thực lực cũng cao thấp lẫn lộn, caonhất cũng chỉ có Tần Ngọc là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, những người khác cóHư Vương Cảnh, có Phản Hư Cảnh, thậm chí ngay cả Thánh Vương Cảnh Nhập Thánh CảnhSiêu Phàm Cảnh đều có.– Tỷ phu! Chúng ta thật sắp đi Bắc Vực sao?Trương Nhược Vũ nhảy ra ngoài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khẩn trương lại vừa mongđợi.

Từ nhỏ đến lớn, nàng cũng chưa từng đi xa nhà, lần này rời nhà, lại sắp đi tới Bắc Vựccực kỳ xa xôi, thân là một người sinh ra lớn lên ở Nam Vực, đối với Bắc Vực chính là cực kỳxa lạ.– Tỷ phu… Tần Ngọc ngẩn ngơ, lập tức có chút tâm loạn như ma, thần sắc cô đơn.– Ai là tỷ phu, tiểu nha đầu đừng kêu loạn! Dương Khai nói, mặt tối sầm.58158I 158Dương Tam 159Ninh Tố Uyển cũng quát nhỏ: – Nhược Vũ lui xuống!– Này… Trương Nhược Vũ dẩu dẩu miệng, đứng qua một bên, buồn buồn không vui, giươngmắt, bốn mắt nhìn nhau với Tần Ngọc, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng, nói: – Tần tỷ tỷ!Tần Ngọc miễn cưỡng nặn ra nụ cười: – Nhược Vũ muội muội…– Người đều đủ rồi, vậy thì đi thôi! Dương Khai gọi một tiếng, nếu là một mình hắn, khôngcần tới hai ngày là có thể chạy tới Thiên Diệp Tông, nhưng dẫn theo một số đông người thựclực cao thấp lẫn lộn như thế, phỏng chừng tối thiểu cũng phải đi hết nửa tháng.Vừa nói dứt lời, bỗng nhiên Dương Khai nhướn mày, trong lòng có cảm giác quay nhìn lạiphía sau, chỉ thấy phía chân trời có một luồng sáng đang nhanh chóng vọt tới, nhìn phươnghướng dường như đang bay về phía bên này.59159I 159Dương Tam 160Đám người Tần Triêu Dương cùng Ninh Tố Uyển hiển nhiên cũng phát hiện, lập tức đều cóchút khẩn trương.

Nhất là Tần Triêu Dương, dù sao hai ngày trước Dương Khai mới đắc tộivới đệ tử Tinh Thần Cung tại Tần gia, vạn nhất tới là cường giả Tinh Thần Cung thì Tần giaxong rồi.– Các người đi trước, ta theo sau! Dương Khai quét ra thần niệm nhận ra người tới rốt cuộclà ai, liền phân phó một tiếng về phía Tần Trương hai nhà, rồi xoay người đứng chờ.– Đi hướng nào? Tần Triêu Dương hỏi.Dương Khai chỉ một hướng.– Dương lão đệ hãy cẩn thận một chút! Tần Triêu Dương dặn dò, rồi hướng về phía Ninh TốUyển khẽ gật gật đầu, hai người lập tức dẫn tộc nhân gia tộc của mình bay tới phía trước.Lúc này lưu lại chỉ làm quẩn chân Dương Khai, cho nên hai người quyết định thật nhanh.60160I 160Dương Tam 161Thời gian nháy mắt, hơn 100 người đã càng lúc càng xa.

Một lát sau, luồng sáng kia ầm ầmhạ xuống, thu lại tia sáng lộ ra thân ảnh một lão già hơi lớn tuổi.– Nhạc môn chủ vội vội vàng vàng như thế, là định đi nơi nào? Dương Khai mỉm cười, nhìnNhạc Đông Chính đuổi theo chạy tới hỏi.Nhạc Đông Chính trong mắt nhoáng lên một tia sáng lạnh lẽo, hừ lạnh nói: – Biết rõ còn hỏi!Đưa mắt nhìn theo hướng người của hai gia tộc xa xa, Nhạc Đông Chính nói: – Đó đều làngười của ngươi?– Không sai! Dương Khai gật gật đầu.Nhạc Đông Chính cười gằn nói: – Rất tốt, bọn họ một cái đều chạy không thoát, lão phu sẽtru diệt sạch bọn họ!61161I 161Dương Tam 162Dương Khai mỉm cười nói: – Vậy cũng phải nhìn lão có mệnh sống cho đến lúc đó haykhông!Nhạc Đông Chính híp mắt nói: – Tiểu tử khẩu khí cũng không nhỏ, ngươi cảm thấy ngươi cóthể thắng được lão phu sao?Mặc dù Dương Khai tu vi xấp xỉ với mình, Nhạc Đông Chính cũng không có để hắn vào mắt.Đều là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng cảnh giới của lão đã thấm nhuần trên trăm năm, há làa mèo a chó bình thường có thể so sánh?– Ếch ngồi đáy giếng, xem trời lớn bằng cái nia! Dương Khai cười phì một tiếng.– Càn rỡ! Nhạc Đông Chính giận dữ.62162I 162Tiếng nói vừa dứt âm, vốn Dương Khai đang ở ngoài mấy chục trượng bỗng nhiên lại quỷ dịxuất hiện ở trước mắt lão, gần như dán sát mặt với lão, khoảng cách giữa nhau không tới batấc!“Phù…”

Nhạc Đông Chính hít vào một hơi lạnh, cả kinh cả người lông tơ đều dựng đứng.Lão hoàn toàn không phát hiện Dương Khai có động tác gì, không ngờ liền dán sát trướcmắt mình như thế.

Trong đôi mắt gần trong gang tấc kia tràn đầy ý khinh thường và châmchọc, lập tức làm cho trái tim Nhạc Đông Chính như rơi xuống vực sâu, chìm thẳng xuống.Nhạc Đông Chính theo bản năng thúc giục đế nguyên, đồng thời bước chân một bước muốncách xa Dương Khai, nhưng lão lại kinh hãi phát hiện, bất kể mình lách mình xê dịch nhưthế nào, Dương Khai đều giống như giòi đục xương chân theo sát bên không cách gì thoátkhỏi đưDương Khai ấn một bàn tay trên ngực Nhạc Đông Chính, vẻ chế giễu đầy ắp trong mắt chợthóa thành lạnh lùng: – Chết đi!
Advertisement
';
Advertisement