Rất lâu, rất lâu sau, Tử Mạch mới lặng lẽ thở dài, xoay người bước đi.
Dương Khai từ từ mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào hướng đi của nàng, khóe miệng hắn ngậm cười.
- Thiếu chủ, nha đầu đó vừa nảy ý muốn giết ngài, có điều chẳng hiểu do dự điều gì mà sau cùng lại bỏ cuộc!
Địa Ma lên tiếng nhắc nhở, lão luôn luôn cảnh giác mọi động thái của Tử Mạch, nên dĩ nhiên nhìn rõ ràng thần thái vừa rồi của cô ả.
- Ta biết, cô ta đã lựa chọn rất sáng suốt.
Dương Khai khẽ gật đầu, tiếp tục nhắm mắt lĩnh hội kiếm kỹ.
Nửa ngày sau, Tử Mạch lại quay về, mang theo không ít củi khô và một con thú
rừng.
Nhóm lừa nướng thịt, Tử Mạch ngồi bên cạnh đống lừa, vừa sưởi ấm vừa đợi Dương Khai tỉnh lại.
Ba ngày sau.
Tử Mạch đang nghiến răng chửi rủa Dương Khai thì chợt có một luồng kiếm ý thoắt ấn thoắt hiện truyền đến gần đó, Tử Mạch lập tức biến sắc, bật người đứng dậy, nhìn về hướng bắt nguồn của luồng kiếm ý nọ.
Bỗng, nàng lộ vẻ ngạc nhiên.
Vì kiếm ý này truyền ra từ bên trong hang động nơi Dương Khai đang trị thương.
Kiếm ý này rất quen thuộc, giống hệt kiếm ý của chiêu thức kinh thiên động địa mà Vũ Thừa Nghi đã thi triển vào mấy ngày trước, thế nhưng bây giờ nó lại tái hiện ở Dương Khai.
Tử Mạch ngờ vực trông chờ, nhíu chặt hàng lông mày thanh tú.
Dần dà, luồng kiếm ý ấy mỗi lúc một mạnh lên với tốc độ rất nhanh, chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi, nó đã mạnh đến mức khiến Từ Mạch kinh hồn bạt vía.
Tựa như, Vũ Thừa Nghi đã chết bỗng nhiên sống lại, thi triển kiếm chiêu kinh diễm vô song đó một lần nữa!
Ầm...
Bên trong hang động nơi Dương Khai ấn thân bỗng phát nồ, bụi đất tung bay đầy trời, có bóng người vụt lao ra, mang theo một chuỗi hào quang đỏ sẫm.
Tử Mạch kêu lên kinh hãi, vội vã lùi về sau, sừng sốt nhìn về phía đó thì thấy Dương Khai đang nhắm nghiền đôi mắt, tay cầm thanh kiếm bí bảo huyết sắc nọ, đứng yên không nhúc nhích tại chỗ cũ.
Chân nguyên cả người hắn trầm bồng liên hồi, kiên cố vô song, tựa như có từng lười kiếm sắc bén găm vào người.
Keng...
Thanh kiếm đỏ thẫm đó vang lên âm thanh lanh lảnh, đi cùng âm thanh này, chân nguyên của Dương Khai cũng như bị kích động, trong chớp mắt đã có mấy trăm luồng kiếm khí xuất hiện xung quanh hắn.
Lại thêm mấy trăm luồng nữa.
Trong chốc lát, cả đất trời lại một lần nữa hóa thành thế giới của kiếm.
Giống hệt cảnh tượng của mấy ngày trước, chấn động cả đồng tử người chứng kiến. Tử Mạch đưa tay che miệng, kinh ngạc muôn phần.
Ngày hôm đó Vũ Thừa Nghi đã từng nói, chiêu thức này là bí kíp bất truyền của Cừu Tinh Kiếm Phái, tại sao Dương Khai cũng sử được chiêu này?
Hơn nữa, kiếm khí mà hắn tung ra còn nhiều hơn cả Vũ Thừa Nghi, hôm đó Vũ Thừa Nghi đã tiêu hao toàn bộ chân nguyên mà chi hóa ra được hơn hai nghìn kiếm khí. Nhưng còn Dương Khai, thì lại là hơn ba nghìn luồng.
Hơn ba nghìn luồng kiếm khí, là cực hạn của Dương Khai, và lúc này sắc mặt hắn đang dần xấu đi.
Trường kiếm chợt động, hơn ba nghìn luồng kiếm khí dung hợp lại với nhau, ữong nháy mắt chi còn lại chừng một trăm luồng.
Theo hướng mũi kiếm, những kiếm khí ấn chứa sức hủy diệt vô hạn đó ồ ạt phun trào về một phía.
Rầm rầm rầm...
Mặt đất bên đó lập tức loang lổ đổ nát.
Dương Khai ngắm mắt cảm thụ, vẻ mặt nghiêm nghị.
Bí kíp bất truyền của Cửu Tinh Kiếm Phái, kiếm kỹ Huyền cấp, quả nhiên uy lực thật lớn!
Chiêu thức này không hề thua kém Tinh Ngân, song lại giống nhau ở chỗ phải tiêu tốn khá nhiều chân nguyên, chẳng trách Vũ Thừa Nghi thi triển chiêu này xong, trông hắn kiệt sức quá đỗi.
Tuy nhiên, Vạn Kiếm Quy Nhất có nhiều ưu điểm hơn Tinh Ngân.
Bởi vì chiêu thức này do hai bộ phận tồ thành, một là hóa chân nguyên thành kiếm
khí, những kiếm khí này có thể dùng để tấn công, hai là dung hợp những kiếm khí này lại, luyện đến đại thành, sẽ hội tụ thành một đòn tấn công hủy thiên diệt địa!
Vũ Thừa Nghi vẫn chưa luyện đến đại thành, Dương Khai cũng vậy.
Có điều luyện được kiếm kỹ này, Dương Khai cũng đã mãn nguyện rồi, chí ít sau này khi sử dụng Tu La Kiếm, hắn không phải chém loạn xạ nữa, ít nhiều gì cũng đã có một chiêu kiếm kỹ để dằn mặt đối thủ.
Qua lần lĩnh hội này, lượng chân nguyên vừa mới hình thành trong nội thể lại một lần nữa giao hòa hội tụ, trở nên sắc bén như lưỡi kiếm, chảy cuồn cuộn bên trong kinh mạch, dấy lên từng tiếng động vù vù. Dương Khai vẫn nghiêm nghị nét mặt, không hề nhúc nhích.
Nửa canh giờ sau, một làn khí vô hình ào ào khuếch tán ra bên ngoài, Dương Khai khẽ động đậy, mở to hai mắt ra.
Chân Nguyên Cảnh lường tầng!
Nhờ lần lĩnh hội kiếm kỹ Huyền cấp này mà công lực của hắn lại thăng lên một
tầng.
Khẽ mỉm cười, hắn thu hồi Tu La Kiếm.
Chợt sau lưng có tiếng bước chân, Dương Khai quay lại thì thấy ngay Tử Mạch đang đi về phía mình, sắc mặt hết sức cổ quái.
Đến cách hẳn khoảng mười mấy trường, Tử Mạch dừng lại, vẻ mặt tuy hớn hở vui
vẻ, nhu mì vô cùng, nhưng bên trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự cảnh giác và kiêng dè khó che giấu, chính vì vừa rồi, ngay trước mặt nàng, Dương Khai lại một lần nữa đột phá, làm gì có chuyện nàng không nhận ra?
Lần đột phá này quá sức lạ kỳ, chẳng có chút dấu hiệu nào, khiến Tử Mạch vừa ngường mộ lại vừa kính phục.
Trầm mặc hồi lâu, Tử Mạch mới lên tiếng:
- Ngươi tỉnh rồi thì chúng ta đi thôi.
Nàng không dò hỏi tại sao Dương Khai lại sử dụng được kiếm kỹ của Vũ Thừa Nghi, lúc này biết càng nhiều càng có hại, Tử Mạch mà một cô gái thông minh, nàng ắt biết lúc nào thì nên nhắm mắt làm ngơ.
- Đi đâu cơ?
Dương Khai nghiêng đầu, cười hỏi.
Tử Mạch ngẩn người, cười khẽ khàng, thanh âm điềm đạm, ra giọng đương nhiên:
- Còn đi đâu được, dĩ nhiên là về Thiên Lang rồi.
Nói xong, nàng lại che miệng lại, mắt khép hờ:
- Sao nào? Chẳng lẽ ta không được về nhà à?
- Đừng về nữa.
Dương Khai cười nhạt, nụ cười ẩn chứa ý vị khó mà phản bác:
- Từ giờ hãy đi theo ra.
Tử Mạch sững sờ, cười sặc sụa:
- Theo ngươi làm gì chứ! Dù gì ta cũng là người Thiên Lang, đi theo về tông môn nhà ngươi, bị khắp chốn khinh thường, ta thèm vào.
- Ngươi khoác thêm ít y phục vào người cũng chẳng khác nữ nhân Đại Hán là mấy đâu. À, ta còn đang thiếu một tỳ nữ tùy tùng để rót nước bưng trà, ấp giường gấp chăn.
Dương Khai nghiêm túc ra mặt.
Tử Mạch hơi hơi biến sắc, cười gượng gạo:
- Ngươi nói thật đấy à?
- Ngươi nghĩ sao?
Cuối cùng thì Tử Mạch cũng không chịu nổi nữa, nụ cười dần dần tắt ngóm, tia sắc lạnh và tủi thân vô cùng tràn ngập trong mắt, nàng nhíu mày dậm chân:
- Nhà ngươi có biết điều không vậy? Ta có thiện ý ở lại nơi này cả ba ngày trông chừng giúp ngươi, vậy mà ngươi vừa tỉnh lại liền đòi ta làm tỳ nữ cho ngươi? Sớm biết vậy, ta thà giết quách ngươi lúc đang trị thương cho xong...
Nhận ra mình vừa lờ lời, Tử Mạch vội che miệng lại, sợ hãi quan sát phản ứng của Dương Khai, nở nụ cười khiên cường:
- Người ta chỉ nghĩ vậy thôi chứ chưa động thủ thật mà, ngươi đừng có giận...
- Ha ha!
Dương Khai bật cười.
Tử Mạch lại càng bất an hơn, cắn môi nhăn nhó, nàng hoàn toàn không thể nhìn thấu tâm can Dương Khai rốt cuộc đang nghĩ gì.
- Đùa với ngươi thôi.
Dương Khai vừa cười vừa nói:
- Ai bảo ngươi tin làm gì?
- Đùa ư?
Sắc mặt Tử Mạch lại thêm lạnh băng, nàng nghiến răng đánh ra từ chữ một. -ừ.
Dương Khai gật đầu:
- Ta sẽ không dẫn ngươi về cùng đâu.
- Ngươi có nữ nhân rồi à?
Tử Mạch mắt sáng rỡ.
Dương Khai cười ngượng ngập.
Biết được điều này, Tử Mạch không kìm nổi hừ một tiếng lạnh tanh, nhớ lại hành động xấc xược của Dương Khai với mình lúc còn ở kỳ địa, nàng bỗng thấy đắng lòng. Lá gan như to lên, Tử Mạch xông xáo bước đến cạnh Dương Khai, xấn lại gần khoác tay hắn, ườn đôi gò bồng đào lên cao.
- Ta đổi ý rồi, ta muốn về cùng ngươi.
Tử Mạch ngửa cái cằm mơn mởn lên, nhìn Dương Khai đầy khiêu khích.
- Ta phải xem thử, cô ả đó tốt tướng đến đâu mà có thể khiến hạng đàn ông vô sĩ như ngươi điên đảo thần hồn.
Dương Khai cười nắc nẻ, thích thú liếc nhìn nàng.
- Ngươi không dám à?
Tử Mạch cười khinh miệt.
- Cô nương, cẩn thận chơi với lừa có ngày chết cháy đấy!
Khóe miệng Dương Khai nhếch lên một nụ cười gằn bất thường.
Tử Mạch thất sắc, chợt nhớ lại việc đã từng xảy ra ở kỳ địa, vội vàng tránh xa Dương Khai như thấy rắn rết, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, lồng ngực nhấp nhô liên hồi.
Quả thật nàng không có tư cách khiêu khích hắn, thần hồn nàng bị hắn chi phối, nếu chọc cho thú tính của hắn nổi dậy, thì ở nơi hoang vu hẻo lánh này...
- Ta về đây, cầu cho hết kiếp này không bao giờ gặp lại ngươi nữa, ta càng phải cầu cho nữ nhân của ngươi sẽ vứt bỏ ngươi, khiến ngươi cô độc cả đời!
- Gượm đã!
Dương Khai nhíu mày.
- Ngươi còn muốn gì nữa đây?
Tử Mạch giật mình, nàng không muốn ở cạnh Dương Khai thêm một giây một khắc nào nữa.
Chính vào lúc đang cảnh giác, thì chợt thấy Dương Khai lấy ra vài cái lọ từ trong túi quần, sau đó lại rút ra hai cái từ trong số đó, trút mỗi lọ một giọt dịch thể rồi tiện tay ném lọ qua.
Tử Mạch đón lấy, ngờ vực:
- Đây là cái gì vậy?
- Một giọt Lưu Viêm Dịch và một giọt Tẩy Hồn Lộ!
Tử Mạch chấn động ra mặt, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, lập tức trên gương mặt nàng lộ rõ nét vừa kinh ngạc vừa hoan hi.
Như không dám tin nổi, nàng mở một lọ ra ngửi thừ.
- Cho ta sao?
Sau khi xác nhận hai lọ này đúng là Lưu Viêm Dịch và Tẩy Hồn Lộ, Từ Mạch liền nâng niu như bảo bối, hai tay nắm thật chặt.
Dương Khai gật đầu:
- Xem như thù lao cho việc ức hiếp ngươi trong thời gian qua.
Tử Mạch đỏ bừng cả mặt, nhìn Dương Khai trân trối, một lúc sau mới khẽ khàng
- Kỳ thực con người ngươi cũng không xấu cho lắm...
- Động lòng rồi à? Bây giờ muốn theo ta cũng vẫn còn kịp đấy.
Dương Khai nhếch miệng cười.
- Cút đi!
Tử Mạch mắng yêu một câu, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị vô cùng:
- Yên tâm, ta sẽ dùng mấy thứ này trong yên lặng, không tiết lộ ngươi ra ngoài đâu. Sau này nếu ngươi đến Thiên Lang, chi cần đến Sâm La Điện tìm ta, ta sẽ khoản đãi ngươi thật long trọng... Hì hì.
Câu nói sau cùng, Tử Mạch đay nghiến ra từng chữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!