Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai chật vật bò dậy, trong mắt hắn lóe lên một tia tinh quang nhỏ không thể tra xét, hai tay nhanh chóng bấm động linh quyết. Sơn Hà Chung bị đánh bay bỗng nhiên tích lưu lưu xoay tròn, lập tức biến thành vào khoảng cái phòng ốc vậy. Một cỗ lực trấn áp bao phủ thiên địa thoải mái tản ra, ầm ầm từng bước một rơi đi về phía Thạch Hỏa đang ép tới gần hắn.

- Cẩn thận! Thương Cẩu hơi biến sắc mặt, hô nhỏ nhắc nhở.

Thạch Hỏa cũng thất kinh, dường như không nghĩ tới Dương Khai có tố chất thân thể cường hãn như thế. Hắn ăn gián tiếp một kích của mình không ngờ không bị thương tổn quá lớn. Đổi thành Đế Tôn nhất tầng cảnh bình thường, thời khắc này chỉ sợ đã chết rồi chứ?

Lực lượng trấn áp thiên địa kia khiến thân hình lão ta bị kiềm hãm, mắt thấy Sơn Hà Chung đương đầu chụp xuống phía dưới, giữa lúc vội vàng muốn tránh ra đã có chút ít không còn kịp rồi.

Ầm...

Trước mắt bao người, Sơn Hà Chung to lớn trực tiếp trấn áp Thạch Hỏa ở trong đó, kín kẽ.

- Ha ha ha! Dương Khai cười to như điên cuồng mất trí vậy, lau máu tươi nơi mép một cái, gương mặt khoái ý nói: - Cho dù ngươi có gian ngoan như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của bổn thiếu!

Phạm Ngô, Loan Phượng cùng Thương Cẩu đều là sắc mặt tối sầm.

Cổ Địa tứ đại Thánh Tôn, giữa họ lẫn nhau tuy rằng thường thường nhìn không vừa mắt, thậm chí có một ít va chạm và tranh đấu. Nhưng tổng thể mà nói vẫn là nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh.

Thạch Hỏa lần này bị Dương Khai dùng Sơn Hà Chung trấn áp, điều này làm cho sắc mặt của ba vị khác đều khó coi. Thạch Hỏa này... cũng quá đánh mất mặt mũi của mấy vị Thánh Tôn bọn họ rồi. Tuy nói Dương Khai dựa vào uy lực của hồng hoang dị bảo mới có thể làm được điểm này. Nhưng hắn dù sao tu vi không cao, Đế Tôn nhất tầng cảnh trong mắt của mấy vị Thánh Tôn, không có gì khác biệt so với con kiến.

Giờ này Thạch Hỏa bị một con kiến trấn áp, chuyện này chẳng khách nào đang đánh vào mặt a.

Ầm ầm ầm...

Bên trong Sơn Hà Chung bỗng nhiên truyền đến hàng loạt tiếng nổ vang cùng rống giận. Hiển nhiên là Thạch Hỏa phẫn nộ đang đánh Sơn Hà Chung, muốn thoát vây khỏi từ bên trong.

Nhưng hồng hoang dị bảo này có lực lượng của thiên địa trấn áp không thể xem thường. Phượng Hoàng Chân Hỏa bị trấn áp mấy vạn năm căn bản không thể động đậy. Thạch Hỏa tuy là thánh linh cũng hữu tâm vô lực. Ngược lại khi lão ta một phen hồ loạn tác vi, tiếng chuông vù vù khiến nhiều Yêu Vương ở bốn phía đều khí huyết quay cuồng, vẻ mặt của mỗi người khó chịu. Hồ Lập có thực lực kém nhất cùng Thánh sứ khôi ngô nọ bị thương không nhẹ thì từng người phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Thạch Hỏa thân ở bên trong Sơn Hà Chung, đoán chừng cũng không tốt gì. Từng tiếng chuông vang lên đều tích chứa lực lượng lớn lao, lão ta thân ở bên trong Sơn Hà Chung bị ảnh hưởng lớn nhất.

- Thạch Hỏa dừng tay! Phạm Ngô quát lạnh một tiếng.

Thạch Hỏa đại khái cũng đã nhận ra không ổn, nghe vậy quả nhiên ngưng lại sự đụng phải mãnh liệt, chỉ còn lại có tiếng thở dốc từng hơi từng hơi truyền ra từ bên trong Sơn Hà Chung, giống như một con mãnh thú bị vây. Bên trong tiếng thở đó xen lẫn sự phẫn nộ và sát khí vô cùng.

Bị Dương Khai trấn áp ở nơi này, lão ta quả thực tức bể phổi, một thân tà hỏa đi từ từ chạy ào tới lên trên, bạo phát ra như núi lửa vậy.

- Tiểu tử, ngươi lá gan không nhỏ! Phạm Ngô mắt lạnh nhìn Dương Khai, thản nhiên quát: - Thả Thạch Hỏa ra, nếu không ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dương Khai cười hắc hắc, đứng tại chỗ, thân hình hơi có chút lảo đảo, gương mặt thờ ơ nói: - Đại nhân muốn động thủ thì cứ việc động thủ. Trước mặt mấy vị các ngươi, bổn thiếu tự biết không có cách nào khác rời khỏi, nếu không đi được thì sẽ không đi.

- Ngươi không sợ chết hả? Phạm Ngô hừ lạnh.

Dương Khai mắt lạnh nhìn lại, thản nhiên đáp: - Mấy vị đại nhân giết ta dễ dàng, nhưng mà giết ta rồi... Thạch Hỏa sợ là sẽ bị trấn áp bên trong rất nhiều năm. Có lẽ trong tương lai một ngày nào đó, có người có thể thu phục Sơn Hà Chung, thả ra Thạch Hỏa. Nhưng tuyệt đối không phải chư vị ở đây.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt của mấy vị Thánh Tôn đều trầm xuống.

Mấy người họ cũng biết Dương Khai nói không sai. Sơn Hà Chung mấy vạn năm trước còn ở Man Hoang Cổ Địa, bọn họ liền nếm thử qua rất nhiều lần, muốn thu phục vật này. Nhưng kết quả lại không một người thành công, cuối cùng không ngờ bị một người tên là Nguyên Đỉnh trộm đi.

Quả thực chính là vô cùng nhục nhã!

Hôm nay nếu thật sự giết Dương Khai, chỉ sợ sẽ như hắn nói, Thạch Hỏa phải một mực bị trấn áp bên trong Sơn Hà Chung. Trừ phi một ngày nào đó người nào có thể thu phục hồng hoang dị bảo này thả lão ta ra.

Đôi mắt đẹp của Loan Phượng híp lại, nói: - Tiểu bằng hữu, ngươi tuổi quá trẻ, làm gì dễ dàng đọng chữ chết bên miệng thế. Ngươi thả Thạch Hỏa, có lời gì cứ nói.

Dương Khai cười lạnh không ngừng: - Trước đó lúc ta sắp đi là mấy vị đại nhân không nên giữ ta lại, hiện tại lại nói chuyện có lời gì cứ nói, bổn thiếu không có cảm giác gì an toàn a.

Phạm Ngô và Loan Phượng vừa nghe, biểu tình đều có chút khó coi, cảm giác có chút dời hòn đá đập chân của mình.

Loan Phượng hít sâu một hơi, nói: - Vậy ngươi phải như thế nào mới có thể có cảm giác an toàn?

Dương Khai khều chân mày, nhìn chung quanh một chút, đáp: - Để ta mang Thạch Linh nhất tộc rời khỏi nơi này trước, chờ đến khi ra khỏi ngoài mấy ngàn dặm, ta sẽ thu Sơn Hà Chung, thả Thạch Hỏa đi ra, nói như vậy, ta có lẽ sẽ có chút cảm giác an toàn.

Chỉ cần có thể rời khỏi mấy ngàn dặm, hắn có thể mang Thạch Linh nhất tộc cao bay xa chạy, đến lúc đó người nào cũng đừng nghĩ sẽ ngăn lại hắn.

Phạm Ngô nói: - Yêu cầu này của ngươi không cảm thấy thật quá đáng sao? Mình ngươi đi cũng đã đành, bổn tọa có thể mở một mắt nhắm một mắt, làm gì còn phải liên hệ với Thạch Linh nhất tộc.

Dương Khai mỉm cười, đáp: - Mấy vị đại nhân thủ hạ có 32 đường Yêu Vương, tám đại Thánh sứ, Thạch Linh nhất tộc bất quá dệt hoa trên gấm thôi, dưa hái xanh không ngọt a. Mấy vị đại nhân làm gì cố ý như thế, cùng với cưỡng ép khiến Thạch Linh nhất tộc nguyện trung thành các ngươi, không bằng thả bọn họ tự do, nói vậy trưởng lão cũng sẽ cảm ân ở trong lòng. Sau này mấy vị đại nhân nếu gặp gì phiền toái, không làm được bọn họ còn có thể đến giúp bận rộn.

Phạm Ngô cười khinh miệt, nói: - Bổn tọa có thể gặp phiền toái gì chứ!

Dương Khai nghiêm mặt nói: - 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, ai nói đúng đâu.

- Ngươi nhất định phải làm như thế hả? Phạm Ngô thu liễm nụ cười, nhàn nhạt hỏi.

Dương Khai không nói một lời, chỉ là ánh mắt kiên định nhìn lão.

Phạm Ngô cùng Loan Phượng, Thương Cẩu liếc nhau, thần niệm bắt đầu khởi động, làm như đang trao đổi điều gì.

Dương Khai mặt ngoài trấn định, trong lòng thật ra cũng không ngừng lo lắng.

Hắn hiện tại dùng Sơn Hà Chung trấn áp Thạch Hỏa, tuy nói vì mình kiếm được một đường sinh cơ. Nhưng có quỷ mới biết ba vị Thánh Tôn còn dư lại có thể không đặt Thạch Hỏa trong lòng hay không. Vạn nhất liều mạng khiến Thạch Hỏa một mực bị trấn áp bên trong ấy cũng muốn giết mình, vậy hắn chỉ có thể đem hết toàn lực đánh một trận cuối cùng rồi.

Hy vọng không lớn, nhưng rốt cục tốt hơn thúc thủ chịu trói.

Ngay vào lúc tâm tình của Dương Khai thấp thỏm, Phạm Ngô lần nữa đưa mắt tới, dường như cùng Loan Phượng và Thương Cẩu đạt thành nhận thức chung gì đó.

Dương Khai lúc này tâm tình căng thẳng, chăm chú nhìn qua lão ta.

- Điều kiện của ngươi... Phạm Ngô nhàn nhạt lên tiếng: - Bổn tọa chấp nhận.

Nghe vậy, Dương Khai lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi trào ra một tia may mắn của quãng đời còn lại kiếp sau. Phạm Ngô tốt xấu cũng là một Thánh Tôn, nếu nói lời này ra khỏi miệng, khẳng định sẽ không đổi ý.

- Nhưng mà... Phạm Ngô chợt chuyển lời khiến Dương Khai mới vừa yên tâm lại là tâm tình trầm xuống: - Bổn tọa còn có một điều kiện.

Sắc mặt của Dương Khai khó coi, chần chờ hỏi: - Điều kiện gì?

Trong lòng âm thầm quyết định, đối phương nếu nói ra điều kiện quá mức ép buộc, bản thân mình sẽ liều mạng với bọn họ.

- Chuông này... Phạm Ngô chỉ một ngón tay về phía Sơn Hà Chung, ngữ khí không cho phép nghi ngờ nói: - Phải lưu lại.

Sơn Hà Chung quá mức nguy hiểm. Mấy vị Thánh Tôn bọn họ không thể thu phục nó, một khi rơi vào trên tay người ngoài, đối với bọn họ cũng là một sự uy hiếp. Không thấy Dương Khai dựa vào Đế Tôn nhất tầng cảnh tu vi đã trấn áp Thạch Hỏa đấy sao?

Nếu là tới một Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, dựa vào Sơn Hà Chung chẳng phải là có thể trấn áp cả bốn người bọn họ? Cho nên bất kể như thế nào, thứ này cũng phải lưu lại, bọn họ không thể thu phục, người khác cũng đừng nghĩ vận dụng.

Dương Khai trợn to tròng mắt, cắn răng hỏi: - Yêu cầu này của đại nhân không khỏi quá bá đạo chứ?

Phạm Ngô hừ lạnh đáp: - Bọn ngươi tự tiện xông vào Huyết Môn cấm địa, vốn là tử tội. Bổn tọa có thể mở lưới một mặt tha cho các ngươi khỏi chết, ngươi nên cảm nhận được may mắn, không phải do ngươi cò kè mặc cả!

Loan Phượng cũng nói theo: - Bí bảo dù sao cũng là vật ngoài thân, để lại nó đổi tánh mạng của mười mấy người các ngươi, tiểu bằng hữu ngươi cảm thấy không có lời sao?

Thương Cẩu cũng mỉm cười, nói: - Huống chi, chuông này vốn là vật của Cổ Địa, giờ này coi như là vật quy nguyên chủ.

- Là đạo lý này! Phạm Ngô hơi gật đầu.

Dương Khai một miệng răng đều nhanh cắn nát. Sơn Hà Chung có uy lực mạnh bao nhiêu, không có người nào rõ ràng hơn so với hắn. Hồng hoang dị bảo này là hắn tìm với thời gian hơn một năm, cực khổ thu phục trong Toái Tinh Hải. Lúc này nếu giao ra ngoài, sẽ là uổng phí thời gian một năm đó của mình, còn đánh mất một thủ đoạn sát thủ giản, làm sao thua thiệt vậy chứ.

Nhưng Loan Phượng nói cũng không sai, bí bảo dù sao cũng là vật ngoài thân, so với tánh mạng của mình và tương lai của Thạch Linh nhất tộc thật không coi là gì.

Mấu chốt nhất chính là... hắn hiện tại cánh tay ngắt bất quá đùi, nếu không đáp ứng, Thạch Hỏa dĩ nhiên không thể thoát vây. Chính hắn cũng dữ nhiều lành ít, Thạch Linh nhất tộc tiền đồ chịu không nổi.

- Được! Dương Khai chợt quát một tiếng, tràn đầy không cam lòng: - Sơn Hà Chung ta có thể để lại, coi như giao cho các ngươi bảo quản. Tuy nhiên sớm muộn gì có một ngày, bổn thiếu sẽ đích thân tới thu hồi nó.

Thương Cẩu cười giễu cợt một tiếng, khinh thường nói: - Khoác lác!

Lão ta không phủ nhận, tư chất của Dương Khai quả thật không tầm thường, tấn thăng Đế Tôn tam tầng cảnh cũng có hy vọng rất lớn. Nhưng nếu nói có thể thu hồi Sơn Hà Chung ở trên tay bọn họ, e rằng phải trở thành Đại Đế mới có tư cách này.

Phạm Ngô cũng lắc đầu mỉm cười, hiển nhiên không để trong lòng lời nói của Dương Khai, mở miệng nói: - Nếu đáp ứng thì lập tức giải trừ thần hồn lạc ấn của ngươi trên chiếc chuông này đi. Ngươi cũng đừng nghĩ làm trò quỷ quái gì, bổn tọa sẽ đích thân kiểm tra, nếu có phát hiện nửa điểm không ổn, đừng trách bổn tọa xuất thủ không lưu tình.

- Đại nhân ngươi nói đùa gì chứ! Dương Khai quát to một tiếng: - Ta bây giờ giải trừ lạc ấn, Thạch Hỏa chẳng phải là muốn ra tìm ta liều mạng ư?

Loan Phượng mỉm cười, nói: - Ngươi trái lại cũng cẩn thận. Yên tâm đi, có bọn ta ở đây, Thạch Hỏa sẽ không làm gì với ngươi đâu.

Dương Khai lắc đầu nói: - Ta không tin, trừ phi ngươi bảo lão ta thề.

Mấy người Phạm Ngô nhất thời sắc mặt trầm xuống, âm thầm cảm thấy Dương Khai rất không biết điều. Thân phận của mấy người bọn họ đặt ở đây, nói cũng đã nói đến phân thượng này, tiểu tử này lại còn từ chối tới từ chối lui, đích thực khiến người ta nổi giận.

Bên trong Sơn Hà Chung cũng truyền đến tiếng gầm lên của Thạch Hỏa: - Tiểu tử càn rỡ, ngươi có tư cách gì bảo bổn tọa thề!

Dương Khai trầm mặt, nói: - Nếu không có lòng bất chính, phát lời thề thì đã sao, chớ không phải là Thạch Hỏa đại nhân thật tính toán vừa ra tới liền tìm ta liều mạng sao? Nếu là như thế, vậy đại nhân liền chuẩn bị một mực bị trấn áp bên trong đi. Mạng của tiểu tử thấp hèn, đổi ngươi bị trấn áp cả đời cũng không thua thiệt.
Advertisement
';
Advertisement