Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bảy vị Thánh sứ khác cũng giống vậy, mắt thấy không có hy vọng phá mở Huyết Môn, Thạch Linh nhất tộc lại muốn rút lui như vậy, xuất thủ không cất giữ, một thân tu vi trong nháy mắt phát huy đến mức tận cùng. Nhóm Thạch linh đối chiến với bọn họ rối rít bị thua thiệt nhiều, bị đánh phải liên tiếp lui về sau.

Thế nhưng Thạch Linh nhất tộc chẳng những trời sanh lực lớn vô cùng, thể chất cũng cực kỳ cường hãn, trừ phi làm vỡ vụn thân thể của bọn họ, bằng không bọn họ chẳng những sẽ không chết, thậm chí cũng sẽ không bị thương.

Yêu Vương khôi ngô sau khi một chiêu bức lui đối thủ của mình, lại chợt quát một tiếng: - Chúng Yêu Vương nghe lệnh, Thạch Linh nhất tộc tự tiện xông vào Huyết Môn cấm địa, ý muốn mưu đồ bất chính, phụng Thánh Tôn lệnh, toàn bộ bắt lại!

Gã chỉ tay một cái, thân hình của 31 lộ Yêu Vương đứng cách đó không xa lắc lư không ngừng đã đánh tới như lang như hổ, lập tức bao vây Thạch Linh tộc kín như bưng.

Trong lòng của Dương Khai trầm xuống, ý thức được phiền toái lớn. Tám sứ cộng thêm 31 lộ Yêu Vương, tổng cộng gần tới 40 Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả, đội hình cường đại như vậy chỉ sợ chỉ có Đại Đế đích thân tới mới có thể hàng phục a.

Ông ông ông...

Từng luồng khí thế cực mạnh bộc phát ra, cả thiên địa đều vù vù, đán vụn trên mặt càng không bị khống chế từ từ hiện lên trên, hình như có lực lượng vô hình bắn ra bọn chúng.

- Không có mũi khoan cứng, cần gì phải nhận chịu trách nhiệm khô cứng khó khăn này! Hồ Lập than thở một tiếng, chậm rãi lắc đầu, ánh mắt di chuyển trên người của mười người đá khổng lồ to lớn, cuối cùng như ngừng lại trên người của Dương Khai, nói: - Tên nhân loại này giao cho bổn vương, những thứ khác các ngươi đối phó.

Gã chỉ có Đế Tôn lưỡng tầng cảnh tu vi, đích thực không có can đảm cùng Thạch Linh nhất tộc ngay mặt đối kháng, nhưng đối phó với một người chỉ có Đế Tôn nhất tầng cảnh thì không có áp lực gì.

Thánh sứ khôi ngô đó hiển nhiên cũng biết Hồ Lập đánh tính toán gì, nghe vậy cũng chỉ là lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Khai, nhắc nhở: - Hồ Lập ngươi cũng nên cẩn thận, người này tinh thông lực lượng không gian.

Hồ Lập kinh ngạc, hô nhỏ: - Lực lượng không gian? Như thế có chút ý tứ.

Lời tuy nói như thế, nhưng gã vẫn không coi Dương Khai ra gì, dù sao sự chênh lệch về tu vi đã quá mức rõ ràng.

Thánh sứ khôi ngô nọ với gương mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn trưởng lão, nói: - Trưởng lão, bổn tọa mời ngươi tuổi tác đã cao, cũng không muốn cùng tộc của ngươi xé rách da mặt. Chỉ cần bọn ngươi có thể phối hợp thúc thủ chịu trói, nói không chừng sau khi mấy vị Thánh Tôn trở về sẽ mở lưới một mặt. Tuy nhiên nếu bọn ngươi ngoan cố không tha, bổn tọa cũng chỉ có thể đắc tội.

Trưởng lão thở dài nói: - Hảo ý của Thánh sứ, lão hủ tâm lĩnh, nhưng Thạch Linh nhất tộc của ta... sẽ không thần phục bất kỳ kẻ nào!

- Ngay cả Thánh Tôn cũng không được? Trong mắt của Thánh sứ khôi ngô phát lạnh.

Trưởng lão chậm rãi lắc đầu.

Thánh sứ khôi ngô nhẹ nhàng gật đầu, nói một cách nhàn nhạt: - Nếu như thế... Gã giơ lên thật cao một tay, lại tiếp tục vung mạnh lên, trong miệng phát ra một chữ: - Giết!

Xoạt xoạt xoạt...

Hơn 30 tên Yêu Vương thân hình lắc lư, bao lấy một thân tràn đầy yêu khí, gào thét vọt tới Thạch Linh nhất tộc. Chỉ một thoáng, lấy trưởng lão cầm đầu, Thạch Linh nhất tộc đồng loạt rống giận. Từng nắm đấm to lớn vung ra, dường như có thể đánh bể mảnh thiên địa này, bao lấy lực đạo cuồng bạo khó có thể tưởng tượng, đón lên đi về phía những Yêu Vương đó.

Đám Yêu Vương nào dám cùng bọn họ ngay mặt va chạm, rối rít thi triển yêu thuật, ẩn nặc thân hình, lại dựa vào ưu thế trên nhân số và thân pháp linh hoạt cùng bọn họ chu toàn.

Ầm ầm ầm...

Từng tiếng nổ vang truyền ra, từng đạo tia sáng nở rộ, đại chiến kinh thiên trong nháy mắt vén màn.

- Mang Thạch Cửu đi, để lại Thạch linh huyết mạch ta! Trưởng lão bỗng nhiên chợt quát một tiếng, quải trượng trên tay quay tròn, bay mạnh nhào tới nện xuống Yêu Vương, lại bị Yêu Vương linh hoạt tránh ra.

Dương Khai biết trưởng lão đang nói chuyện với mình, nhưng giờ này khắc này, hắn làm sao có thể đi được? Nếu chỉ có mình hắn, hắn quả thật có thể tới lui tự nhiên, nhưng muốn mang theo Tiểu Tiểu, cũng chỉ có thể thu hắn vào trong Huyền Giới Châu trước thì mới được.

Ngặt một nỗi Tiểu Tiểu hiện giờ một bộ dạng mất lý trí, đang cùng những Thạch linh khác kề vai chiến đấu. Hắn không chủ động phối hợp, Dương Khai căn bản không thể cưỡng ép thu hắn vào bên trong Huyền Giới Châu.

- Loài người kia, bổn vương tới lĩnh giáo cao chiêu! Trước mắt bỗng nhiên bóng người hoa một cái, Dương Khai phát hiện tên gọi là Hồ Lập Yêu Vương nọ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình. Mặt hàm chứa vẻ mỉm cười, một chưởng nhẹ nhàng chụp đến phía mình.

- Cút ngay! Dương Khai đồng dạng nâng lên một chưởng, nghênh đón đối phương.

- Lá gan không nhỏ! Hồ Lập cười ha hả, phát hiện tên loài người này thật đúng là có chút ý tứ, lại dám lấy tu vi thấp một tầng cùng mình đá chọi với đá, đây là không có kinh nghiệm chiến đấu gì sao?

Nhưng rất nhanh, nụ cười của gã liền cứng lên ở trên mặt. Bởi vì vào khoảnh khắc song chưởng chụp lại đó, Hồ Lập lại cảm giác một cỗ lực lượng mảy may không nhường mình truyền đến từ tiền phương, bẻ gãy nghiền nát san bằng uy lực một chưởng của mình. Không chỉ như thế, bên trong công kích của đối phương còn có một cổ lực thoải mái của không gian thần bí, dường như có thể cắt ra bàn tay của mình vậy.

Hồ Lập cả kinh thất sắc, vội vàng rút người lui về sau, gương mặt hoảng sợ nhìn về Dương Khai, vẻ kinh thị cùng phong khinh vân đạm trong mắt biến mất không thấy, thay vào đó chính là cực độ ngưng trọng.

- Ngưng! Dương Khai khẽ quát một tiếng, dưới pháp tắc không gian bốn phía bắt đầu khởi động. Trong nháy mắt một mảnh không gian chỗ Hồ Lập cô đặc đọng lại, khiến người đặt mình ở trong đó, liền phảng phất rơi vào bên trong một bãi vũng bùn. Chẳng những thân hình quay vòng mất linh, ngay cả lực lượng trong cơ thể đều vận chuyển khó hiểu.

Hai tay của Dương Khai chợt vỗ, kéo ra một cái, kèm theo một trận tiếng vang xì xì, một đạo Nguyệt Nhận to lớn đen như mực bỗng nhiên thành hình, trực tiếp quăng tới bên phía Hồ Lập.

Sắc mặt của Hồ Lập đại biến, trên trán rịn ra một mảnh mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy tay chân rét run, cả người lạnh như băng, liều mạng thúc giục lực lượng bản thân muốn tránh né, lại phát hiện căn bản hữu tâm vô lực. Dưới pháp tắc không gian khó hiểu đó trói buộc, gã căn bản tránh không khỏi một kích này.

Giữa sự hấp tấp, gã chỉ có thể lên tiếng, hộc ra một quả cầu tròn bày biện ra vẻ trắng như tuyết, ước chừng khoảng trứng chim cút, tản ra mùi kỳ dị.

Nội đan!

Trước mắt sống chết tồn vong, Hồ Lập cũng cực kỳ quyết đoán, phun ra nội đan không thể tùy tiện bạo lộ ra.

Gã thổi một hơi tới trên nội đan tích lưu lưu xoay tròn trước mặt, trước mặt chợt dâng lên một tầng phòng hộ giống như thực chất.

Ầm...

Nguyệt Nhận to lớn đánh vào trên phòng hộ đó, liền phảng phất cắt vào bên trong một đoàn kẹo đường rất dai, mãi cho đến khi tiêu hao hết uy năng của mình mới miễn cưỡng phá khai tầng phòng hộ nọ!

Đồng thời trong lúc đó, lực lượng không gian trói buộc Hồ Lập đã biến mất không thấy. Hồ Lập nào dám có gì do dự, vội vàng thu nội đan của mình, vừa tung người thối lui về sau mấy chục trượng. Sau khi gã kéo ra khoảng cách với Dương Khai, lúc này mới há mồm thở dốc, gương mặt lòng vẫn còn sợ hãi.

Chỉ là coi thường một chút tên nhân loại này, thiếu chút nữa khiến cho gã vạn kiếp bất phục. Nếu gã không vận dụng lực lượng của nội đan, chỉ sợ thời khắc này gã đã bị một phanh ra thành hai.

Nhân loại này... có lai lịch gì?

- Hả? Bên kia, trong tám sứ đứng nhìn không tham dự chiến đấu từng người mắt thấy Hồ Lập lui đi, trong con ngươi cũng không khỏi lóe lên một tia thần sắc kinh ngạc. Bởi vì Dương Khai có chiến lực kinh người nên bọn họ cảm nhận được kinh ngạc.

Tuy nhiên gã cũng biết Hồ Lập Yêu Vương cũng không lấy chiến lực sở trường, chủ yếu là dựa vào giở âm mưu quỷ kế, cho nên cũng không phải rất ngoài ý muốn, trong tiếng hừ lạnh dưới chân nhảy ra một bước.

Chỗ mà tàn ảnh còn lưu lại, bản nhân cũng đã đi tới trước mặt của Dương Khai.

Thánh sứ đó ở trên cao mắt nhìn xuống Dương Khai, dùng một tay chụp tới hắn. Nhìn giá thế kia, cũng giống như muốn bắt một con gà nhỏ vậy, biểu tình thoải mái buông lỏng, trên miệng thản nhiên nói: - Một tên Đế Tôn nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, cũng dám càn rỡ trong Cổ Địa như vậy, xem ra đại nhân nhà ngươi không nói với ngươi Cổ Địa là hung hiểm như thế nào. Nơi này không phải là chỗ nhân loại các ngươi có thể tùy ý tung hoành.

Sắc mặt của Dương Khai rét lạnh, hai tay nhanh chóng biến ảo pháp quyết. Một cỗ khí tức thần diệu bỗng nhiên tràn ngập ra, thời gian phảng phất vào giờ khắc này đình chỉ trôi qua.

Thánh sứ chỉ cảm thấy lối suy nghĩ của mình bỗng nhiên dừng lại, thấy hoa mắt, Dương Khai đã một chưởng chụp đến gã.

- Năm tháng thăng trầm, như thoi đưa như mộng!

Một tiếng nỉ non vang lên bên tai của vị Thánh sứ. Trước mắt bao người, vị Thánh sứ giống như bị thi triển Định Thân Thuật vậy, không hề phòng bị đã bị ấn quyết vỗ trúng.

Cho tới giờ khắc này, vị Thánh sứ nọ mới bỗng nhiên tỉnh dậy.

Trong nháy mắt sắc mặt đại biến, cảm thấy trên cánh tay truyền đến lực lượng khủng bố. Gã kinh hô một tiếng, vội vàng lui về sau, yêu nguyên cả người chấn động, đồng loạt vọt tới cánh tay đã bị trúng chiêu, có khả năng đối chọi ngang hàng cùng lực lượng kinh khủng kia.

Cúi đầu nhìn lại, vị Thánh sứ nọ không khỏi trợn to con ngươi.

Từ cánh tay của mình, dường như đã trải qua hàng vạn hàng ngàn năm tháng thanh tẩy, sinh cơ nhanh chóng trôi qua. Vốn dĩ cánh tay to lớn, mắt thấy lập tức khô héo lại.

- Đây là lực lượng gì? Vị Thánh sứ nọ kinh hô không chừng, vội vàng thúc giục yêu nguyên, muốn ép lực lượng đó ra bên ngoài cơ thể.

Nhưng Dương Khai làm sao cho gã cơ hội đó, giờ này đã cùng Cổ Địa Yêu tộc xé rách da mặt, đương nhiên là có thể giết một cái liền nhanh giết một cái. Tốt xấu cũng có thể hóa giải một chút áp lực bên phía Thạch Linh nhất tộc.

Bách Vạn Kiếm vù vù xuất thế, đế nguyên bắt đầu khởi động, mũi kiếm nhọn mười mấy trượng rực rỡ chói mắt, bổ xuống ngay đầu của Thánh sứ.

Một kích nọ nếu là bổ trúng, Thánh sứ cho dù không chết cũng phải bị thương nặng, tối thiểu tạm thời không có sức chiến đấu.

Thật ra vị Thánh sứ này có thực lực mạnh, đã vượt quá Dương Khai dự liệu. Tuế Nguyệt Như Toa Ấn từ khi hắn tu luyện thành tới nay, từ trước đến giờ mọi việc đều thuận lợi. Nhưng vị Thánh sứ này không ngờ có thể ở thời điểm mấu chốt nhất thoát khỏi pháp tắc thời gian quấy nhiễu, dẫn tới Tuế Nguyệt Như Toa Ấn cũng không thể toàn bộ công hết, chỉ bị thương một cánh tay của gã.

Không hổ là cấp bậc cường giả có thể so với Đế Tôn tam tầng cảnh. Nếu gã có đề phòng, Dương Khai đoán chừng Tuế Nguyệt Như Toa Ấn này căn bản không đánh được trong đối phương.

Bóng kiếm chói mắt, kiếm ý thông thiên, Dương Khai một thân sát khí nồng đậm giống như thực chất vậy.

- Nhân loại ngươi dám! Thánh sứ khôi ngô nọ chợt quát một tiếng. Cũng không thấy gã có động tác gì, không ngờ một chút liền xuất hiện giữa chỗ Dương Khai cùng Thánh sứ trong Tuế Nguyệt Như Toa Ấn, không tránh không né, đánh mạnh một quyền lên Bách Vạn Kiếm của Dương Khai.

Trước đó vị Yêu Vương Hồ Lập bị Dương Khai tên nhân loại này kinh sợ thối lui, giờ này lại có một vị Thánh sứ bị hắn gây thương tích, nếu như vị Thánh sứ thật sự chết dưới kiếm của Dương Khai, mặt mũi của Cổ Địa Yêu tộc liền vứt sạch.

Chuyện sau nữa mặc dù có thể giết được Dương Khai, cũng không ít bị Thánh Tôn chợt ngừng trách phạt.

Thánh sứ khôi ngô sao lại trơ mắt nhìn Dương Khai đại phát thần uy
Advertisement
';
Advertisement