- Diêu Hà, Diêu Khê chết rồi, muội biết chưa?
Trầm mặc hồi lâu, Xích Huyết cuối cùng mới lên tiếng, cặp mắt hắn khẽ nheo lại và lóe lên tia nhìn nguy hiểm, dường như đang khuyến cáo Từ Mạch, câu trả lời của cô sẽ quyết định vận mệnh của chính mình.
Tử Mạch run bắn cả người, cau mày nói:
Muội giết đấy!
Đôi mắt đang nheo lại của Xích Huyết chợt mở to ra, hắn trầm giọng quát lên:
- Muội giết?
-Phải!
Tử Mạch vẫn không chút sợ hãi.
- Cho ta một lý do xem!
Xích Huyết lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt lạnh nhạt vô tình.
Tử Mạch khẽ run rẩy, đáp lại:
- Chúng đã giết yêu thú của muội, lấy mất Khống Hồn Trùng và còn hủy mất một sợi thần thức của muội!
Xích Huyết nhướng mày, nhìn Tử Mạch đầy hồ nghi:
- Tại sao bọn chúng lại làm vậy?
Tử Mạch cười khẩy:
- Sư huynh đã biết rõ câu trả lời rồi còn hỏi muội làm gì?
Xích Huyết nhắm nghiền mắt lại, một lúc lâu sau mới khẽ khàng gật đầu:
- ừm, chúng dám ra tay đối phó với muội, đâu đó cũng là hậu quả đáng chịu!
Nghe được câu này, Tử Mạch không khỏi thở phào một hơi, nếu Xích Huyết thật sự muốn ra mặt vì Diêu Hà và Diêu Khê, thì chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn. May mà Xích Huyết dù gì cũng còn có chút phong thái của sư huynh, không hề trách phạt Từ Mạch một cách hồ đồ.
- Tuy nhiên... chi dựa vào một mình muội thì không thể giết nổi chúng được.
Xích Huyết điềm nhiên nói:
- Ai đã giúp muội?
Tử Mạch khẽ cắn môi, không nói lời nào.
Xích Huyết khẽ liếc nhìn Dương Khai, thần sắc lạnh lùng:
- Ta mặc kệ tranh chấp giữa muội và Diêu Hà và Diêu Khê, sau khi trở về sư phụ sẽ tự biết xử lý công bằng. Nhưng... nếu có người ngoài hạ thủ với chúng, thì hẳn là muội biết nên xử lý thế nào rồi!
- Biết ạ.
Tử Mạch nói khẽ.
- Vậy thì... giết hắn đi!
Xích Huyết chi tay về phía Dương Khai, vẻ mặt lạnh tanh, giọng điệu quả quyết.
Dương Khai khẽ giật mình, liền âm thầm cảnh giác, hắn cũng không ngờ được sư huynh của Tử Mạch lại quyết đoán và tàn nhẫn đến vậy.
Tử Mạch ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ một tia nhìn đấu tranh.
Cô ta chắc chắn không thể hạ thủ với Dương Khai, chi cần cô ta mà có ý nghĩ này, không đợi cô ta ra tay, Dương Khai sẽ dồn cô ta vào chỗ chết ngay. Nhưng Xích Huyết đang đứng ngay trước mặt dùng phong thái mạnh mẽ thúc ép, kể cả Tử Mạch có thông minh đến đâu đi nữa thì trong chớp mắt cũng không biết phải giải quyết vấn đề nan giải này như thế nào.
Bất luận lựa chọn của cô ta là gì thì đều không thể khiến cả hai người vừa lòng cùng một lúc được.
- Muội và ta cùng phe, đâu cần hắn hộ vệ. Còn không động thủ đi?
Xích Huyết điềm nhiên thúc giục.
Tử Mạch bắt đầu thở dốc, sắc mặt khó coi vô cùng, chần chừ mãi không thể quyết định được.
Thật lâu sau, Tử Mạch chợt ngẩng đầu lên, cười gượng gạo:
- Muội không thể giết hắn được!
Hai mắt Xích Huyết nheo lại, giọng nói u ám:
- Tại sao?
Dương Khai thầm cười khẩy trong bụng, im lặng chờ đợi câu trả lời của Tử Mạch, hễ cô ta mà có ý nói ra bí mật của hắn, thì phải chịu một sự trừng phạt khắc cốt ghi tâm ngay!
- Bởi vì... muội thích huynh ấy!
Ánh mắt Tử Mạch kiên định, hai má hơi ừng hồng, nói xong lại thêm vào:
- Muội đã là người của huynh ấy rồi, thế nên muội không thể xuống tay được!
Dương Khai há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Tử Mạch đầy kinh ngạc, hắn có nào
ngờ cô ta lại sử dụng cái lý do sứt mẻ này.
Xích Huyết cũng ngạc nhiên vô cùng, hắn đau khố nhìn Tử Mạch, nghiến răng thốt lên từng chữ một:
- Muội nói cái gì?
- Muội nói, muội thích huynh ấy, muội đã là người của huynh ấy rồi!
Tử Mạch dứt khoát nhắc lại, lần này thì vẻ mặt đã tự nhiên hơn nhiều.
Xích Huyết giận giữ vô cùng nhưng lại bật cười:
- Muội thích một tên võ giả Đại Hán?
- Vâng!
Tử Mạch lén liếc nhìn Dương Khai, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt hắn phơi phới, dương
dương tự đắc, trong lòng không khỏi chua xót, hận không thể bước đến cho hắn mấy bạt tai để trút cơn oán giận.
Tuy Tử Mạch cũng biết lý do này quá gượng gạo, nhưng sự tình đã đến nước này rồi, cô ta chẳng nghĩ ra được cái cớ nào hay hơn nữa, thế mà cái tên này lại vênh váo đắc ý đến vậy, hoàn toàn không hiểu nỗi khổ sở trong lòng cô ta.
Xích Huyết mặt lạnh như tiền, nhìn lướt qua Dương Khai rồi hít một hơi thật sâu:
- Quả nhiên không có Khống Hồn Trùng! Xem ra muội không hề nói dối!
Dương Khai khẽ rùng mình, câu này của Xích Huyết vô tình đã để lộ ra một thông tin quan trọng, hắn dường như có thể cảm giác được sự tồn tại của Khống Hồn Trùng.
- Muội việc gì phải lừa huynh!
Tử Mạch gượng cười.
- Tốt, tốt!
Toàn thân Xích Huyết bỗng trào dâng chân nguyên, sát khí ngập tràn:
- Nếu muội đã không biết tự trọng đến vậy, đến thứ rác rưởi Đại Hán mà cũng dễ dàng chiếm hữu muội thì sư huynh cũng chẳng cần phải thiên vị muội hay gì nữa. Lần này trở về ta sẽ tường trình hết tất thảy với sư phụ, muội cứ đợi đấy mà chịu phạt đi!
Tử Mạch run bắn người, im lặng không nói gì.
- về phần hắn...
Xích Huyết lãnh đạm nhìn Dương Khai:
- Muội không muốn giết thì sư huynh này sẽ làm hộ!
Giọng nói vừa dứt, mười mấy con yêu thú đang khống chế bên cạnh Tử Mạch đột nhiên nhất tề đứng dậy, giương bộ dạng hung ác, nhe răng trợn mắt nhìn về phía Dương Khai.
Dương Khai khẽ biến sắc, đưa ánh mắt lạnh băng liếc qua Tử Mạch.
Tử Mạch vội vàng giải thích:
- Ngươi mau chạy đi! Khống Hồn Trùng của sư huynh đẳng cấp cao hơn, có thể ảnh hưởng đến cả Khống Hồn Trùng của ta nữa!
Thì ra là vậy! Vừa nghe Tử Mạch nói thế, Dương Khai lại cảm thấy yên tâm rồi, vốn dĩ hắn vẫn nghĩ Tử Mạch muốn lén hạ thủ với mình, nhưng xem ra hắn đã trách lầm cô gái này rồi.
- Chạy thoát nổi à?
Xích Huyết hục hặc, mười mấy con yêu thú càng thêm hung hãn, vây thành một vòng tròn xung quanh Dương Khai.
Sắc mặt Tử Mạch lập tức tái mét, mồ hôi đầm đìa, cô ả vừa khống chế Khống Hồn Trùng của mình, vừa gấp gáp gọi Dương Khai:
- Ngươi mau chạy đi, còn ngơ ra đó làm gì vậy?
Dương Khai vẫn bất động, ánh mắt sáng quắc ghim vào con yêu thú lục giai của Xích Huyết.
Xích Huyết cười khẩy một tiếng, trong đầu thầm truyền mệnh lệnh, mười mấy con yêu thú liền đồng luật nhảy lên vồ về phía Dương Khai. Từ Mạch dùng toàn lực để khống chế nhưng vẫn chẳng nên cơm cháo gì.
Dương Khai mặt lạnh tanh, thân mình khẽ cựa quậy đã luồn ra khỏi vòng vây của bọn yêu thú, nguyên khí nội thể bắt đầu sôi sục, Bạch Hổ Ấn trên tay trái giao hòa làm một cùng Thần Ngưu Ấn trên tay phải.
Một luồng u quang bay vọt ra từ bàn tay hắn, xông trực diện vào con yêu thú lục
giai.
- Grừ...
Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, con yêu thú lục giai dưới trướng Xích Huyết há mồm lên gào thét, một luồng phong đao cực lớn phun ra từ miệng nó, ập thẳng vào Nô Thú Án mà Dương Khai đánh ra. Năng lượng điên cuồng giao hội giữa không trung, Nô Thú Án trực tiếp vỡ vụn.
- Không biết tự lượng sức!
Xích Huyết lạnh lùng đằng hứng, hắn không biết sự ảo diệu của Nô Thú Ấn mà chi cho rằng đấy là đòn tấn công của Dương Khai. Tuy nhiên, đòn đánh này của Dương Khai cũng đã bộc lộ ra sức mạnh thật sự của hắn.
Li Hợp Cảnh bát tầng! Phát giác ra điều này, Xích Huyết càng thêm phẫn nộ.
Nếu tên này thật sự là thiên tài của Đại Hán, Tử Mạch thích hắn thì cũng chẳng có gì đáng trách, nhưng rõ ràng hắn còn chưa chạm đến Chân Nguyên Cảnh, làm gì có tư cách khiến Tử Mạch xiêu lòng?
Xích Huyết thân là đại sư huynh, dĩ nhiên sẽ xem đó là điều sĩ nhục, hắn càng quyết tâm trừ khử Dương Khai hơn.
- Giết!
Đến ý định tự tay hạ thủ, Xích Huyết còn chẳng có, hắn vung tay lên huy động, mười mấy con yêu thú Tử Mạch đang khống chế liền nhào đến lần nữa.
Dương Khai lại khẽ khàng cựa quậy, làm lơ bọn yêu thú và tiếng hô hoán của Tử Mạch, hắn xông thẳng vè phía con yêu thú lục giai với tốc độ như tên bắn.
Ngồi ngay ngắn trên lưng yêu thú, Xích Huyết cười khẩy không ngớt, trong mắt chứa đựng ánh nhìn ngạo nghễ phủ xuống đông đảo chúng sinh, hờ hững quan sát màn giãy dụa và phản kháng của Dương Khai.
- Bộ pháp cũng không tồi, nhưng công lực của ngươi quá kém!
Xích Huyết cao ngạo bình xét.
Con yêu thú lục giai bên dưới hắn dường như đã hiểu ý chủ nhân, tiếp tục há mồm ra
gầm rú liên hồi. Đi cùng tiếng gầm của nó là từng luồng phong đao xoắn tít bay ra, hung hãn chém vào đường tiến công của Dương Khai.
Dương Khai lách trái luồn phải, tập trung né đòn và không ngừng tiếp cận con yêu thú lục giai.
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn. Xích Huyết rốt cuộc cũng khẽ biến sắc, hắn phát hiện mình đã đánh giá thấp tốc độ và bộ pháp của tên Đại Hán này, mười mấy con yêu thú của Tử Mạch không thể làm gì hắn, cả con yêu thú lục giai cũng căn bản không thể đánh gục hắn. Chi trong vòng mười hơi thỏ ngắn ngủi, hắn đã đến gần Xích Huyết trong phạm vi năm trượng.
-Hừ!
Xích Huyết giận giữ ra mặt, hai con ngươi ghim chặt vào Dương Khai, thẩn sắc lạnh
băng vạn phần.
Ba trượng... Tốc độ của tên võ giả Đại Hán này lại gia tăng, vị trí vừa rồi của hắn chi còn lưu lại chút tàn ảnh.
Xích Huyết mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, rồi đột ngột cười khẩy. Hắn nghiêng cười tung một chưởng vào bên cạnh.
Chưởng phong gào rít và sắp bộc phát sức mạnh thì bóng dáng Dương Khai đột nhiên hiện ra, trông như hắn đã bị trúng đòn của Xích Huyết.
Một tia sáng u ám bắn ra từ hai bàn tay Dương Khai và đánh vào con yêu thú lục giai bên dưới Xích Huyết.
Cùng lúc đó, Dương Khai vội vàng đáp trả đòn của Xích Huyết, rồi một tiếng động nhỏ vang lên, hắn bay vút ra xa như con diều đứt dây.
- Không biết phải quấy!
Xích Huyết nhíu mày, hắn phát hiện tên võ giả Đại Hán này liều mạng xông đến mà chi đánh một tia u quang vào con yêu thú lục giai, tuy đã đánh trúng nhưng nó lại không có phản ứng gì to tát, ngược lại Dương Khai sau khi tung đòn chọi một, chắc chắn sẽ bị thương.
- Bịch!
Dương Khai rơi xuống đất, đạp lùi về sau mấy bước mới đứng vững được, hắn hít thật sâu để áp chế khí huyết đang cuồn cuộn trong lồng ngực, đồng tử lóe lên tia nhìn kinh ngạc.
- Lợi hại!
Dương Khai tán thưởng không chút nhỏ mọn.
Không hổ là tình anh xuất thân từ thế lực xuất chúng, cho dù chi là một phân chi nhỏ trong đó thôi, nhưng sức mạnh nhường này thì không phải ai cũng có thể sánh ngang được.
- Bây giờ có muốn xin tha thì cũng đã muộn rồi!
Vẻ mặt Xích Huyết lạnh như băng:
- Sư muội, sư huynh có thể cho muội một cơ hội, chi cần muội giết hắn, ta sẽ nói tốt vài câu cho muội trước mặt sư phụ, thậm chí còn có thể giúp muội che giấu bí mật rằng đã đánh mất sự trong trắng, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của muội trong tông môn, còn nếu không, sự việc mà lộ ra, muội sẽ khó mà làm người tiếp được.
Tử Mạch lắc đầu không chút do dự:
- Muội không thể hạ thủ với huynh ấy!
Động thủ với Dương Khai đồng nghĩa với việc tự đào mồ chôn mình, điều này Tử Mạch đã suy tính rất rõ ràng.