Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Nói, tại sao ngươi lại đánh lén đại nhân! Có người trừng mặt khổ qua, lạnh lùng quát.

Mặt khổ qua cắn chặt răng, tuy rằng đau đớn khó chịu, nhưng vẫn không nói một tiếng.

- Hắc hắc, xem ra là một tên cứng đầu, xem ra không tránh khỏi việc rút hồn luyện phách nhà ngươi, tra xét cho rõ ràng. Người còn lại cười hung ác đi tới.

- Ha ha ha!

Mặt khổ qua đột nhiên cười to, tiếng cười điên cuồng, làm mọi người sững lại.

Một hồi sau, hắn mới ngừng cười, lạnh lùng nói: - Muốn rút hồn luyện phách ta, Các ngươi phải có gan này mới được, các ngươi có biết ta xuất thân môn phái nào, đến từ đâu, nếu các ngươi dám tổn thương một cọng tóc của ta, về sau gia tộc tông môn các ngươi nhất định gà chó không tha!

Mọi người đều biến sắc, mặt khổ qua làm ra dáng như "ta có bối cảnh rất lớn", quả thật làm mọi người sinh ra kiêng kỵ.

Ngẫm nghĩ kỹ lại, nếu hắn dám ra tay đánh lén một vị Đế Tôn Cảnh, nhất định là có chỗ dựa, nói không chừng thật đúng là đệ tử tông môn hàng đầu, không thì sao lại vô cớ đi đánh lén Đế Tôn Cảnh làm gì.

Không chừng là Dương Khai có ân oán gì với tông môn hàng đầu, bởi vậy người này mới ra tay đánh lén.

Trước đó mọi người được Dương Khai cứu mạng, cảm kích ân tình của hắn, cũng không nghĩ nhiều, giờ tỉnh táo lại, mới phát hiện chuyện này khắp nơi là quỷ dị.

- Ha ha ha! Sợ rồi?

Mặt khổ qua nhìn rõ thần sắc của mọi người, không khỏi cười lạnh. - Ta khuyên các ngươi, mọi người tự lo cho mình, đừng để ý người ta, cần làm gì thì làm, đừng có ở trước mặt ta mà...

Bốp...

Hắn chưa hết lời, Trương Nhược Tích đột nhiên xông tới, một bạt tai giáng xuống.

Mặt khổ qua trực tiếp bị đánh choáng váng, mắt tóe đầy sao, đầu óc hỗn loạn, hồi lâu không tỉnh táo được. Một cái tát làm hắn văng ra mười mấy cái răng, miệng trào máu.

Dương Khai bị đánh lén, dù rằng không nguy hiểm gì, nhưng vẫn làm Trương Nhược Tích vô cùng giận dữ, nàng làm sao cũng không ngờ trên đời này lại có hạng vong ân phụ nghĩa như thế. Dương Khai vừa mới cứu mạng hắn, quay đầu là hắn liền ra tay sát thủ.

Kẻ như thế, chết không hết tội.

Nếu không phải áp chế lửa giận, chỉ sợ một cái tát này đã lấy mạng hắn rồi.

Những người khác kiêng kỵ mặt khổ qua, Trương Nhược Tích không có gì mà kiêng dè.

Có lẽ vì thật sự giận dữ, khí tức hung bạo không thể tưởng tượng tuôn trào ra từ trên người Trương Nhược Tích, khiến nhìn nàng như mãnh thú nổi điên.

Mọi người đều ngẩn ra, sững sờ nhìn nàng, đều không ngờ thiếu nữ xinh đẹp như thiên tiên này còn có một mặt dọa người như thế....

- Phong Khiếu đã ngừng, âm hồn cũng tan, các vị tạm biệt không tiễn! Dương Khai mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói.

Mọi người nghe vậy, nghĩ một chút, liền hiểu được Dương Khai có ý gì.

Mặc kệ là hắn có ân oán gì với mặt khổ qua, mặc kệ mặt khổ qua có lai lịch gì, những người khác đều không thể nhúng tay, hắn cũng không cần người khác xen vào.

Nếu kiêng kỵ, vậy ở lại có tác dụng gì? Còn không bằng nhắm mắt làm ngơ, miễn cho dẫn lửa cháy tới mình.

Hiểu ra điều này, lập tức có người chắp tay nói: "n tình của đại nhân, tại hạ khắc ghi trong lòng, chúc đại nhân có thể thắng lợi trong Cổ Địa, cáo từ trước!

Nói xong, người này dứt khoát rời hang, nhanh chóng biến mất trong sương mù.

Có người dẫn đầu, những người khác đều hiểu rõ thế cục, đều lần lượt cáo từ rời đi.

Một lát sau, Dương Khai quay lại, hứng thú nhìn Tề Hòa Phong, hỏi: - Ngươi không đi?

Những người khác đã đi, chỉ có hắn ở lại, làm Dương Khai không khỏi suy đoán.

Tề Hòa Phong lắc đầu, nói: - Tề mỗ còn có lời phải nói với đại nhân.

Dương Khai cười hắc hắc: - Ngươi biết ta!

Lời này không phải hỏi, mà là khẳng định. Trước đó khi giới thiệu bản thân, Tề Hòa Phong đã cố ý vô tình liếc qua mình. Khi đó Dương Khai còn hoài nghi có phải hắn biết mình hay không, giờ thì có thể xác định, không thì sao hắn còn chưa đi, mà còn ở lại một mình.

Tề Hòa Phong nghe vậy, không khỏi cười gượng:

- Đại nhân đã nhìn ra được.

Dương Khai nói: - Là Tề Hải cho ngươi biết?

Tề Hòa Phong nghiêm mặt nói: - Đúng là thiếu bảo chủ, vài ngày trước thiếu bảo chủ trở về từ Toái Tinh Hảim liền triệu tập nhóm tâm phúc, ngưng tụ ra hình ảnh đại nhân, bảo chúng ta chú ý tung tích của đại nhâ. Bởi vì ở Toái Tinh Hải, đại nhân đã nói với thiếu bảo chủ, sẽ đi Đông Vực một chuyến.

Dương Khai hừ nói:

- Ta chỉ nói sẽ đến Đông Vực, nhưng không nói đến Cổ Địa này, ngươi vừa lúc canh ở đây, vậy không khỏi quá trùng hợp rồi.

Tề Hòa Phong lúng túng nói: - Bẩm đại nhân, tửu lâu trong Hoang Thành... là sản nghiệp Tề gia âm thầm nâng đỡ.

Dương Khai liền hiểu, khó trách khi mình tới, chủ tửu lâu lại tự dưng đưa cho mình 10 vò Man Hoang Tửu, thì ra khi đó mình đã bị người Tề Gia Bảo nhận ra.

- Bên này truyền tin, nói đại nhân muốn vào Cổ Địa, cho nên chúng ta đã vào từ sớm, phân tán ở các cửa vào chờ đợi sẵn! Tề Hòa Phong vừa giải thích vừa chú ý quan sát, sợ chọc Dương Khai không vui.

Dương Khai đương nhiên không vui, mặt lạnh nói: - Tề Gia Bảo ngươi, vươn tay thật là dài.

Tề Hòa Phong sợ hãi nói: - Đại nhân bớt giận, chúng ta không có ý muốn dò thám hành tung của đại nhân, chỉ là thiếu bảo chủ...

- Ta hiểu!

Dương Khai hừ lạnh: - Thiên Sương Địa Lâm mà thôi, ngươi về nói cho Tề Hải, ta không cách nào giải độc này! Bởi vì vật giải độc đã không ở trên người ta.

- A? Tề Hòa Phong kinh hãi, lớn tiếng hô lên: - Vậy... vậy ở chỗ nào?

- Ở chỗ nào còn phải nói cho ngươi? Trong mắt Dương Khai xẹt qua tia sáng lạnh, Phượng Hoàng Chân Hỏa, chuyện liên quan rất lớn, tuy rằng Dương Khai tin Tề Hải sẽ không tiết lộ tin tức Phượng Hoàng Chân Hỏa, nhưng nếu cố ý, chỉ cần tra xét nhiều điển tịch, vậy sẽ biết vì sao hắn gấp rút tìm mình giúp giải độc, nhất định là có liên quan tới Phượng Hoàng Chân Hỏa.

Đến lúc đó, sẽ tự dưng kéo theo rất nhiều rắc rối cho mình.

Bởi vậy Dương Khai rất không hài lòng cách làm của với Tề Hải lần này, khi đó hắn cũng không hứa với Tề Hải chuyện gì, chỉ nói sau này sẽ đi Đông Vực một chuyến mà thôi, nào ngờ lại kéo ra chuyện này.

- Không dám! Tề Hòa Phong kinh hãi, vội cúi đầu chắp tay.

- Được rồi, ngươi đi đi. Mặt khác nói cho Tề Hải một tiếng, còn dám thăm dò tung tích của ta, ta sẽ đích thân đi Tề Gia Bảo mà gặp hắn. Dương Khai phất tay, sắc mặt bực bội.

Tề Hòa Phong biến sắc, dù nói thế lực Tề Gia Bảo không kém, nhưng nếu chọc giận Đế Tôn Cảnh như Dương Khai, ngày sau cũng sẽ không yên lành, nhưng chuyện thiếu bảo chủ căn dặn chưa làm xong, hắn không biết phải báo cáo thế nào.

Nghĩ lại, hắn liền chắp tay nói: - Đại nhân, Tề mỗ còn có một chuyện muốn nói.

Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn: - Nếu là chuyện giải độc thì không cần nói, nhiều lời một từ ta sẽ ném ngươi ra ngoài.

Tề Hòa Phong vội nói: - Không phải chuyện giải độc, mà liên quan tới... kẻ này!

Nói rồi, hắn chỉ về phía mặt khổ qua.

Dương Khai bất ngờ: - Ngươi biết lai lịch của hắn?

Hắn cũng rất tò mò, mình mới đến Đông Vực chưa lâu, hơn nữa mới vào Cổ Địa, lại có kẻ muốn đánh lén mình, không biết là vì thù oán gì!

Tề Hòa Phong đáp: - Đại nhân minh giám, nếu Tề mỗ đoán không sai, người này xuất thân Hoàng Tuyền Tông!

- Hoàng Tuyền Tông! Dương Khai híp mắt, quay lại nhìn mặt khổ qua đau đớn mặt mũi vặn vẹo, quay lại nhàn nhạt hỏi: - Có gì chứng minh?

Tề Hòa Phong nói: - Bởi vì 1 tháng trước, có không ít đệ tử Hoàng Tuyền Tông đi vào Cổ Địa, mà theo đệ tử Tề gia dò thám, những người Hoàng Tuyền Tông vào đây lại không lập tức đi vào trong Cổ Địa, mà vẫn chờ ở lối đi, giống như chờ đợi ai. Người dẫn đầu, là một vị trưởng lão Hoàng Tuyền Tông, tên là Hoa Phi Trần, Đế Tôn lưỡng tầng cảnh.

- Hoa Phi Trần... Dương Khai thì thầm, rất xa lạ với cái tên này.

Tề Hòa Phong nói: - Có thể đại nhân không biết Hoa Phi Trần, nhưng một người khác, đại nhân nhất định không xa lạ!

- Là ai?

- Doãn Nhạc Sinh!

Dương Khai nhướng mày, nhe răng cười: - Hắn cũng ở đây? Được được được, thật là xa xôi đi đâu cũng gặp.

Tề Hòa Phong ngạc nhiên, không hiểu Dương Khai đang vui cái gì, lần này người Hoàng Tuyền Tông tới đây không ít, hơn nữa còn có một vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, Dương Khai không sợ cũng thôi, vì sao vui vẻ như thế.

Hắn chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, bởi vì thiếu bảo chủ đã nói, ngày đó gặp hắn trong Toái Tinh Hải, hắn mới là Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Cho dù tìm được cơ duyên gì, thăng cấp Đế Tôn Cảnh, cũng tuyệt đối không thể là đối thủ với cường giả lâu năm như Hoa Phi Trần.

- Trước đó chúng ta không biết người Hoàng Tuyền Tông mai phục bên trong lối đi là vì sao, nhưng mà Tề Gia Bảo chính là thế lực bản địa, tự nhiên phải chú ý một chút. Thẳng đến khi đại nhân đột nhiên đến Hoang Thành, thiếu bảo chủ mới chợt hiểu ra, nhất định là Hoàng Tuyền Tông muốn đối phó ngài, dù sao nghe nói ở trong Toái Tinh Hải đại nhân đang có xung đột với Doãn Nhạc Sinh, hình như còn có thù hận gì. Chỉ là chúng ta cũng không rõ bọn họ nhận được tin tức từ đâu, biết được ngài sẽ đến Cổ Địa, sau đó chờ ngài tới. Tề Hòa Phong tràn đầy mờ mịt.

- Bọn chúng đương nhiên là biết. Dương Khai hừ khẽ.

Tin tức Tiểu Tiểu ở Cổ Địa, là chính miệng Doãn Nhạc Sinh nói cho mình.

Với biểu hiện gấp gáp của mình khi đó, khẳng định Doãn Nhạc Sinh cũng đoán được mình sẽ đi Cổ Địa tìm tung tích Tiểu Tiểu, hắn chỉ cần triệu tập người mai phục ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ chờ mình tới.

Xem ra ở trong Toái Tinh Hải làm hắn chịu thiệt thòi, người này vẫn ghi hận trong lòng, không báo không vui được. Toái Tinh Hải đóng cửa mới có bao lâu, người này đã nóng vội đặt bẫy chờ mình chui vào, muốn đẩy mình vào chỗ chết.

Còn tên mặt khổ qua này, hẳn là cơ sở ngầm vòng ngoài, tìm kiếm tung tích của mình, nhưng không ngờ hắn nóng lòng lập công, nhìn thấy mình mỏi mệt, liền ra tay đánh lén, kết quả thất bại thảm hại.

- Lần này xem ngươi chết thế nào! Dương Khai cười lạnh.

Lần trước bỏ qua Doãn Nhạc Sinh, là vì muốn tìm hiểu tung tích của Tiểu Tiểu, hai người ký kết khế ước thần hồn, có trói buộc lẫn nhau, dù Dương Khai muốn giết hắn cũng không làm được.

Nhưng hôm nay nếu hắn tự đưa lên cửa, Dương Khai tự nhiên sẽ không khách khí.
Advertisement
';
Advertisement