Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Một ngày sau, Dương Khai đang trong tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, thấp giọng nói: - Tới rồi!

Trương Nhược Tích nghe vậy, nhanh chóng thu lại Không Linh Ngọc Bích trên tay, rồi mới đứng dậy, nhìn ra xa xa phía trước.

Ở phía trước, một bóng người đang cấp tốc chạy tới bên này, không ngừng nhìn quanh bốn phía, dường như là đang tìm thứ gì.

Dương Khai thoáng thả ra chút thần niệm chỉ dẫn, người kia lập tức có cảm ứng, liền chạy như bay đến chỗ này.

Không lâu sau, lão Ban liền xuất hiện ở trước mặt Dương Khai, ôm quyền nói: - Để tiểu ca đợi lâu rồi!

- Ban lão khách sáo! Dương Khai đáp lễ: - Chuyến này làm phiền Ban lão!

Ban lão mỉm cười, nói: - Yên tâm, có ta dẫn đường, bảo đảm các vị có thể an toàn đi vào Cổ Địa! Lúc nói lời này, trên mặt Ban lão tràn đầy tự tin, so với hôm qua thời điểm bị cô gái áo đỏ đánh đập dạy dỗ bảo sao nghe vậy quả thực như hai người khác nhau.

Dương Khai âm thầm gật đầu, cảm thấy Bì Tam giới thiệu không sai: vị Ban lão này tuy rằng tu vi không cao gì mấy, nhưng tuyệt đối là nắm giữ một thông đạo an toàn ra vào Cổ Địa, hoặc là lão biết một quy luật gì đó, nếu không với tu vi của lão như thế, như thế nào có biểu hiện tự tin như vậy.

- Trước khi đi vào Cổ Địa, hai vị trước hãy luyện hóa vật này!

Ban lão vừa nói, vừa đưa cho Dương Khai, Trương Nhược Tích mỗi người một vật.

Dương Khai nhận lấy, phát hiện lão giao cho mình là một vật tương tự với viên châu, chỉ là khác với viên châu bình thường, hơn nữa thủ pháp luyện chế cũng vô cùng thô tháp, thoạt nhìn không giống như là xuất từ tay luyện khí sư chuyên nghiệp, mà giống như người tùy ý dùng một vật liệu nào đó luyện chế thành.

- Đây là vật gì? Dương Khai nghi hoặc nhìn lão.

Ban lão giải thích: - Trong thông đạo Cổ Địa tràn ngập sương mù kỳ lạ, sương mù kia ngăn cách thần niệm và tầm mắt, vào bên trong nếu không có vật chỉ dẫn, rất dễ dàng sẽ đi rời ra, tiếp đó bị lạc ở trong đó, không tìm được đường ra... Đây là viên châu truyền tin tiểu lão dùng Khuê Giáp Thạch đặc sản bên trong thông đạo luyện chế ra, có thể cảm ứng được vị trí lẫn nhau, không bị ảnh hưởng của sương mù kỳ lạ. Sau khi hai vị luyện hóa thì có thể ở trong sương mù kỳ lạ dò xét được động tĩnh của tiểu lão, bất quá khoảng cách cảm ứng chỉ có 30 trượng mà thôi, đến lúc đó các vị đi sát theo sau ta là được!

Dương Khai hiểu rõ, gật đầu nói:

- Tốt!

Lập tức, hắn cùng Trương Nhược Tích liền bắt đầu luyện hóa Khuê Giáp Châu kia.

Thứ này cũng không khó luyện hóa, chỉ phí thời gian không tới một nén nhang, Dương Khai, Trương Nhược Tích liền đồng loạt luyện hóa hoàn tất, cầm ở lòng bàn tay hơi cảm ứng một chút, quả nhiên có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí của hai viên Khuê Giáp Châu khác.

Dương Khai biết Ban lão nói không sai, có thứ này, hắn và Trương Nhược Tích sẽ không khó giữ khoảng cách với Ban lão.

- Nếu hai vị đã chuẩn bị thỏa đáng, vậy lên đường đi! Trước khi đi, tiểu lão phải nhắc lại một câu: nhất thiết phải một tấc cũng không rời tiểu lão, nếu không một khi lạc đường, thì rất khó đi ra! Ban lão trịnh trọng nhắc nhở, e sợ Dương Khai ỷ vào tu vi cao thâm của mình không coi ra gì, lão còn cố ý đưa ra một ví dụ: - Hơn 30 năm trước, có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh bị lạc ở trong sương mù kỳ lạ nơi này, ước chừng bị lạc hơn mười năm!

- Mười năm! Dương Khai giật mình cả kinh.

Ban lão nghiêm túc gật gật đầu:

- Không sai!

Trương Nhược Tích tò mò hỏi: - Ban lão làm thế nào biết thời gian cặn kẽ như vậy!

Một Đế Tôn Cảnh bị lạc mười năm ở trong sương mù, người khác làm sao biết được? Cho dù Ban lão biết rõ thông đạo Cổ Địa này như lòng bàn tay, nhưng thực lực của lão thấp như thế, dưới quấy nhiễu của sương mù kỳ lạ kia cũng chưa chắc có thể quan sát được một người trong hơn mười năm trời!

Trương Nhược Tích hỏi điều này ngược lại không phải là nghi ngờ lão, chỉ là tò mò mà thôi.

Ban lão nghiêm mặt nói: - Bởi vì trong vòng mười năm đó, tiểu lão nhiều lần đụng phải người này bên trong thông đạo, mỗi một lần người này đều đi vòng vòng dật dờ không mục đích bên trong thông đạo, phảng phất như cô hồn dã quỷ! Nhiều lần, thiếu chút nữa tiểu lão bị người này đả thương, may mà chạy nhanh!

- Vậy người này kết cục cuối cùng như thế nào? Trương Nhược Tích khẩn trương hỏi.

Ban lão lắc đầu nói: - Không biết! Có lẽ chết ở một chỗ nào đó trong thông đạo, cũng có lẽ cơ duyên xảo hợp thoát vây... bắt đầu từ hai mươi năm trước, ta đã không có đụng phải người này nữa. Bất quá dường như bởi vì bị vây hãm quá lâu, cho nên thần trí có chút không thanh tĩnh. Tuy nhiên ta loáng thoáng nhìn ra, nàng là một nữ nhân!

- Thật đáng thương! Trương Nhược Tích cảm thán một tiếng.

Một nữ nhân, không quản thực lực mạnh bao nhiêu, tóm lại là nữ nhân, bị vây trong sương mù kỳ lạ hơn mười năm, mười năm này nàng làm thế nào vượt qua? Cuối cùng nàng còn sống hay chết?

Nếu là mình bị vây hãm bên trong thông đạo mười năm, vậy sẽ là kết cục gì? Nghĩ tới đây, Trương Nhược Tích không khỏi rùng mình một cái.

Chỉ có điều đây rốt cuộc là chuyện cũ năm xưa, Ban lão nói tới cũng chỉ muốn Dương Khai và Trương Nhược Tích biết là chuyện nghiêm trọng mà làm, cũng không có ý gì khác.

- Ban lão yên tâm, chúng ta nhất định sẽ không rời xa lão! Dương Khai trầm giọng nói.

- Tốt! Vậy xuất phát đi! Ban lão gật gật đầu, phất tay một cái, bay tới hướng thông đạo Cổ Địa kia.

Dương Khai cùng Trương Nhược Tích theo sát phía sau.

Trong thời gian đợi Ban lão một ngày này, Dương Khai cũng bỏ thời gian dò xét một chút thông đạo Cổ Địa, dường như bộ dáng nơi này là một hẻm núi lớn, không biết dài bao nhiêu, rộng bao nhiêu.

Mấy ngày nay cũng có không ít võ giả đi vào thông đạo với bộ dáng đi vào tìm bảo vật, mỗi người thoạt nhìn đều tự tin, hăng hái mười phần, trong đó bao gồm cô gái áo đỏ cùng đám người Phù lão kia.

Ở ngoài hai mươi dặm trước thông đạo, tầm mắt coi như mở rộng, mặc dù có chút ít sương mù quỷ dị cũng không ảnh hưởng tầm mắt, nhưng càng đi sâu vào bên trong, thì sương mù càng dày đặc, đi chừng 50 dặm đã đưa tay không thấy được năm ngón.

Dương Khai dùng thần niệm dò xét vào trong đó, phát hiện mình dò xét vào giống như là một khối bông gòn rất co dãn, lại toàn bộ bắn ngược thần niệm của mình trở về, hắn hoàn toàn không thể thăm dò sâu bên trong, chỉ có thể dò xét được một khoảng cách nhỏ nhoi.

Hắn đã biết trước sương mù này vô cùng cổ quái, nếu không cũng không đến mức làm cho các võ giả Hoang Thành phải biến sắc mỗi khi nhắc tới như vậy!

Ban lão bước đi như bay, một khắc không ngừng, không lâu sau đã đi tới phía trước 50 dặm.

Đến nơi này, ba người đã vào sâu trong phạm vi bao phủ của sương mù cổ quái kia.

Dương Khai, Trương Nhược Tích hai người lập tức có cảm giác giống như đi vào dưới biển sâu không đáy, trong tầm mắt là một mảng đen như mực, ngay cả thần niệm cũng chỉ kéo dài đến ba trượng bên cạnh người, không thể dò xét đến chỗ xa hơn.

Dương Khai thầm kinh hãi, cảm thấy thiên nhiên nơi này quả thật là tài nghề điêu luyện, cấm chế thiên nhiên cường đại như vậy, quả thực không phải sức người có thể bố trí ra được; sương mù kỳ lạ nơi này, nếu như đặt ở vòng ngoài một tông môn, thì khẳng định đây là tồn tại có thể so với đại trận hộ tông, bất kỳ người nào dám xâm phạm, chỉ sợ đều sẽ bị lạc ở trong đó.

Hắn tuy là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng thần niệm không thể kém chút nào so với cường giả lưỡng tầng cảnh, vậy mà ngay cả hắn đều không thể ra sức bên trong sương mù kỳ lạ này... thì cả Tinh Giới lại có bao nhiêu người có thể dò xét được nguy hiểm và bí mật bên trong sương mù kỳ lạ này?

Có lẽ, chỉ có cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh ở chỗ này sẽ có biểu hiện khác.

Bước vào phạm vi sương mù kỳ lạ bao phủ, tốc độ của Ban lão liền thả chậm lại, lão trầm giọng nói: - Hai vị phải mọi lúc mọi nơi chú ý phản ứng của Khuê Giáp Châu, dò xét vị trí của tiểu lão, tránh bị tách rời xa!

- Ừm! Trương Nhược Tích đi sát theo lão trịnh trọng gật gật đầu.

Thật ra không cần lão nhắc nhở, ngay khoảnh khắc đi vào trong sương mù này, Dương Khai cùng Trương Nhược Tích đã nắm chắc Khuê Giáp Châu trong lòng bàn tay, thả ra một luồng thần niệm rót vào trong đó.

Kể từ đó, có Khuê Giáp Châu chỉ dẫn, mặc dù không nhìn thấy bất cứ vật gì, thần niệm dò xét không được phạm vi quá xa, nhưng dưới chỉ dẫn của Khuê Giáp Châu, hai người đều có thể theo sát phía sau Ban lão.

"Xoạt xoạt xoạt..." Từ dưới chân truyền đến những tiếng vang cổ quái, dường như đạp vỡ vật gì... khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Dương Khai tò mò thả ra thần niệm dò xét, đợi sau khi thấy rõ tình huống dưới chân, hắn không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Bởi vì trên mặt đất phía dưới, lại là xương trắng như tuyết, cũng không biết có bao nhiêu hài cốt chết đi bao phủ ở chỗ này, xương gãy trắng tinh trải qua sương gió, giòn rụm, vừa đạp lên liền dập nát thành bột phấn.

Dương Khai sẽ lén nhìn Trương Nhược Tích, phát hiện nàng cũng không có ý kinh sợ lắm, mặc dù có chút khẩn trương, nhưng cũng không sợ hãi, lúc này hắn mới yên tâm.

Tính thích ứng của Trương Nhược Tích còn là rất mạnh!

Từ phía trước truyền lại thanh âm Ban lão: - Thông đạo Cổ Địa, từ xưa đến nay không biết đã chết đi bao nhiêu hào kiệt, toàn bộ thông đạo này gần như có thể nói là do xương trắng xếp thành, vô số võ giả Đạo Nguyên Cảnh trở lên đã chết ở chỗ này. Sau khi những người này chết, máu thịt biến mất, hài cốt lưu lại, thần hồn nếu được cơ duyên, cũng có thể bất diệt, cộng thêm đặc tính quỷ dị của sương mù kỳ lạ, nên nơi này dễ dàng sản sinh ra âm hồn lệ quỷ!

- m hồn lệ quỷ?! Trương Nhược Tích thân thể mềm mại run lên, nổi lên một thân da gà.

Hài cốt đầy đất giẫm đạp dưới chân nàng không sợ hãi lắm, nhưng vừa nghe nói có âm hồn lệ quỷ nàng lại kinh sợ không nhẹ.

Ban lão nói tiếp: - Những âm hồn lệ quỷ này ẩn núp ở trong sương mù, thỉnh thoảng sẽ vọt tới đả thương người. Đây cũng là một trong ba nguy hiểm trí mạng của thông đạo Cổ Địa! Tiểu quỷ bình thường thì cũng không sao, nhưng nếu gặp Quỷ tướng Quỷ soái cường đại thì rất khó dây dưa. Hơn nữa ở chỗ trung tâm thông đạo, còn có một con Quỷ vương thực lực thông thiên. Nghe nói là một vị cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh chết đi thần hồn chuyển hóa thành, cho nên người hơi biết một một chút về thông đạo này, đều sẽ đi theo ven bìa, tuyệt đối không đi vào chỗ trung tâm!

Ban lão đang nói chuyện, bỗng nhiên Trương Nhược Tích hô nhỏ một tiếng, dường như bị vật gì dọa cho hoảng sợ.

Ngay sau đó, nàng bắt đầu khởi động nguyên lực, hung hăng đánh ra một chưởng về một hướng.

Năng lượng bắt đầu khởi động, thanh thế khiếp người. Ở hướng nàng công kích kia, bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết thê lương, cực kỳ bén nhọn chói tai, dường như tiếng trẻ con khóc đêm.

Dương Khai ngay khoảnh khắc nàng ra tay đã thả ra thần niệm dò xét, phát hiện không biết lúc nào, ở chỗ nửa xích phía bên phải nàng, lại có một luồng năng lượng kỳ lạ, năng lượng kia ẩn núp ở trong sương mù, hội tụ thành một mặt người vặn vẹo ngắm nhìn nàng, một bộ dáng thật tò mò.

Nhưng dưới một kích của Trương Nhược Tích, mặt người vặn vẹo này lập tức trở nên dữ tợn.

Ban lão biến sắc, kêu lên: - Có âm hồn ư?

Thực lực của lão thấp nhất, cho nên mặc dù thả ra thần niệm cũng bị áp chế ở cách không xa bên thân mình, không thể dò xét được tình huống bên Trương Nhược Tích, chỉ có thể hỏi thăm dò như vậy...
Advertisement
';
Advertisement