Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai cũng lại nhíu mày hỏi một tiếng:

- Ngươi có cách nào lấy bọn chúng ra không?

- Bọn khống hồn trùng đó không phải do ta trồng!

Tử Mạch khẽ lắc đầu, đôi mi thanh tú nhăn lại rồi nói tiếp:

- Thực ra thả bọn chúng ở trong đó cũng không sao cả, chúng chẳng qua chỉ hấp thu chút nguyên khí để sống sót mà thôi, không có người ra lệnh thì bọn chúng cũng sẽ không làm hại các người, đợi đến lúc các người tu luyện đến Thần Du cảnh thì tự nhiên có thể dùng thần hồn liên quan để đẩy bọn chúng ra ngoài hoặc là có thể trở về tôn môn các người để bậc trướng bối các người ra tay.

Đây cũng chi là khống hồn tràng bậc thấp, ngoài sợ nhiệt ra thì thần thức để đối phó với chúng cũng là một vũ khí lợi hại.

Tuy nói như vậy nhưng trên mặt mỗi người ai nấy đều co mày ủ rũ.

Bọn họ vẻ không tin tưởng Tử Mạch lắm.

Huống chi, cho dù lời Tử Mạch nói là sự thật thì bất cứ ai mà ở chỗ hiểm trong đan điền có một con côn trùng sống sót thì trong lòng cũng ít nhiều không thể thoải mái, ngộ nhờ trong trận chiến sinh tử mà côn tràng này động đậy nếu xử lý không tốt thì sẽ rước đến hậu quả nghiêm trọng không thể ngờ đến.

Tử Mạch thấy vẻ mặt mọi người thì cười khinh miệt:

- Nhưng nếu các người nhất định muốn ngay bây giờ đưa bọn chúng ra thì ta cũng có cách, chỉ là không biết các người có đồng ý để ta thừ không!

Mọi người sắc mặt vẻ đầy đau khổ nhìn Dương Khai.

Bọn họ đều không tin tưởng Tử Mạch lắm. Nếu chẳng may bọn quỷ nhỏ của Thiên Lang giở trò gì khống chế bọn họ thì

Nhưng nếu không đồng ý thì mọi người cũng lại lo sợ bất an, trong đan điền có bọn trùng thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy kì quái.

Tử Mạch thì đứng ở bên kia cười giễu cợt, lúc này khí đã thỏa mãn ý muốn đùa cợt bọn họ rồi mới nói:

- Chủ nhân nhà ta có thể giúp các người đấy.

- Chủ nhân nhà ngươi

Trần Học Thư nghe vậy thì không khỏi ho nhẹ một tiếng.

Sắc mặt Dương Khai cũng trở lên ngượng ngập, hằm hằm trừng mắt nhìn Tử Mạch.

- Dương huynh, huynh thật sự là đã thu nạp cô ta làm nữ tỳ rồi sao?

Trần Học Thư vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, Thư Tiểu Ngư đứng bên cạnh hung hang véo hắn một cái, khiến Trần Học Thư ngũ quan vặn vẹo nhưng lại không dám lên tiếng.

- Ả ta cái đầu ngươi ấy! Ả ta chi mong sao ta chết!

Dương Khai lên tiếng phủ nhận, Dương Khai hít mũi một cái rồi cau mày nói:

- Nhưng có khả năng là có cách thật, chi là chưa thừ trên người ai thôi.

Khống hồn trùng sợ nhiệt, chân nguyên dương khí trên người ta chính là khắc tinh của bọn chúng, hiện giờ không có sự khống chế của Diêu Hà Diêu Khe, chỉ cần dùng đến chân nguyên dương khí là có thể đẩy bọn chúng ra ngoài.

Trước đây Dương Khai cũng là dùng cách này để đẩy khống hồn tràng từ trên đỉnh đầu của con yêu thú cấp năm Dạ Xoa Kim Ảnh Báo, từ đó mới biết được bí mật tồn tại của khống hồn trùng.

Nhưng nếu mục tiêu là người thì Dương Khai không dám co. Những người này đều là bậc anh tuấn của các tông môn. Nơi mà khống hồn trùng sinh sống lại là trong đan điền, là vị trí cốt yếu, yếu ớt mẫn cảm. Một vài đảo ngũ trì đều có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.

Thấy Dương Khai chần chừ mọi người có chút bất an.

- Hãy thử trên người ta đi!

Lệ Tâm Viễn của vấn Tâm Cung đột nhiên vẻ yếu ớt nói, trên mặt là nụ cười thảm:

- Dù sao thì tu vi của ta cũng đã bị phế, có thể để Dương huynh luyện tập thục tất cũng coi như là tận một chút lực vì mọi người.

Tả Phương lập tức nói:

- Sư huynh, đừng nói vậy, đan điền bị phế thì vẫn có cơ hội tu bổ, chỉ cần tìm được đúng thuốc là được. Phải thừ, thì hãy để đệ thừ trước!

- Sư đệ.

Lệ Tâm Viễn lắc đầu gượng cười:

- Sư huynh cũng không có gì đáng ngại cả, cho dù Dương huynh sẩy tay ra thì chẳng phải cũng chi là một mạng sao? Huynh cứ sống như vậy thì sống không bằng chết

- Các người đừng tranh nữa! Chúng ta không ai có gì nắm chắc.

Dương Khai nhíu mày, sau đó hướng về phía Tử Mạch vẫy tay.

- Làm gì vậy?

Tử Mạch không quẹo mặt lại mà ngoan ngoãn đi đến.

Nàng nghe lời như vậy khiến mọi người của Đại Hán vẻ mặt đầy ngạc nhiên nghi ngờ, nghĩ thầm chẳng lẽ quan hệ giữa cô ta và Dương Khai lại đúng là nữ tỳ và chủ nhân?

Điều này cũng có chút quá ly kỳ rồi.

- Nói cho ta biết rốt cuộc phải làm thế nào mới được.

Dương Khai nhíu mày hỏi.

Tử Mạch tì mi nói một lượt, phương pháp cũng giống như trước đó Dương Khai đã làm trên người Dạ Xoa Kim Ảnh Bạo, chi là động tác cần cẩn thận một chút, hoặc là dùng thủ đoạn lôi đình phần luyện nó, không cho nó có thời gian để phản ứng, hoặc là dùng thủ đoạn ôn hòa ép nó ra ngoài, tuyệt đối không thể để nó cảm thấy bất an, một khi vội vàng ép nó ra, nói không chừng nó thật sự sẽ chui vào và phá tan đan điền.

Sau khi hiểu điều này Dương Khai trầm ngâm, nhìn mọi người hởi:

- Các người chắc chắn để ta ra tay chứ? truyện được lấy từ website tung hoanh

Mọi người đều gật đầu.

- Vậy được, ta chỉ có thể bảo đảm cố gắng hết sức để giúp các người hóa giải, còn hậu quả thì các người phải tự gánh lấy!

Dương Khai không muốn vì chuyện này mà mang rắc rối vào người.

Hàn Tiểu Thất cười nói:

- Vốn nên là như vậy, chúng tôi tín huynh làm được.

Những người khác cũng không có ý kiến gì khác, đương nhiên là tán thành ý kiến của hắn.

Dương Khai gật đầu, chàng cân nhắc hồi lâu rồi quyết định lựa chọn phương pháp thứ hai, phương pháp thư nhất dù nhanh chóng nhưng khiếm khuyết cũng rất lớn, một khi khống chế không tốt thì sẽ chỉ làm người khác bị thương.

Dương Khai nhìn Lệ Tâm Viễn một cái rồi nói:

- Ta sẽ thử trên người huynh trước!

Lệ Tâm Viễn mỉm cười gật đầu, Tả Phương định nói gì đó nhưng lại bị hắn trừng mắt nhìn nên thôi.

Vén y phục lên, để lộ ra phần bụng dưới, bốn thiếu nữ của Vạn Hoa cung không khỏi

đỏ mặt, nhưng lại không dám quay đầu bỏ lờ điều gì, mặt đỏ tía tai nhìn chằm chằm.

Dương Khai giơ tay che lấy đan điền của Lệ Tâm Viễn, hít sau một hơi, tâm trạng trầm ngâm, khống chế chân nguyên dương khí của mình rồi từ từ nhập vào cơ thể Lệ Tâm Viễn.

Không bao lâu sau đó Dương Khai liền cảm giác được nơi mà khống hồn trùng tồn tại, tâm thần vừa động thì lại càng trở lên cẩn thận, chân nguyên dương khí hóa thành thiên ti vạn lũ, bọc đánh về phía bọn khống hồn trùng, trước khi bọn chúng vẫn chưa có phản ứng gì liền bao vậy quanh chúng.

Sắc mặt Lệ Tâm Viễn bỗng nhiên đỏ bừng lên, hắn bây giờ chi là một phế nhân, có dòng nguyên khí cực nóng tràn vào nên có chút khó chống đờ, nhưng nghị lực người này rất mạnh, mặc dù bụng nóng như lửa thiêu nhưng vẫn mạnh mẽ cắn răng chịu đựng, một tiếng cũng không kêu, chi có gân xanh trên trán khiêu động, mồ hôi chảy ròng ròng.

Dương Khai nhìn hắn một cái rồi nói:

- Chịu khó một chút.

Đang nói thì chàng khiên động chân dương nguyên khí, từ từ ép bọn khống hồn trùng đã bị bao vây ra ngoài, bọn khống hồn tràng hiển nhiên là cũng không ngừng giãy dựa, càng làm Lệ Tâm Viễn đau đớn, thân là sư đệ, Tả Phương đứng một bên nhìn mà không đành lòng, tìm sắp nhảy lên đến cổ họng.

Khống hồn trùng rất nhanh chóng đã bị ép ra khỏi mọi vị trí trong đan điền, đến bước này thì cuối cùng Dương Khai cũng có thể buông tay chân xuống, không cần phải bị trói buộc gì nữa, chân dương nguyên khí đột nhiên tăng lên,

Không lâu sau đó mọi người đều có thể thấy rõ sở chỗ sườn bụng của Lệ Tâm Viễn đột nhiên nổi lên một điểm nhỏ, Dương Khai liền nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra và vạch một lỗ hổng nhỏ ở chỗ đó, rồi trực tiếp lôi bọn khống hồn tràng ra ngoài, đốt luyện thành tro.

Cùng lúc đó Lệ Tâm Viễn cũng không tự chủ được thì thở phào một hơi, rồi người mềm nhũn ngã xuống.

- Sư huynh!

Tả Phương thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, vội chạy đến đờ sư huynh dậy.

Một lát sau Lệ Tâm Viễn mới vẻ vô cùng yếu ớt mở mắt ra, rồi ha hả cười:

- Thật sự khó chịu nhưng cũng thoát khỏi rồi.

Thấy hắn bình a vô sự, tất cả mọi người đều như bỏ xuống được một tảng đá nặng ra khỏi người.

Dương Khai thì càng thấy tự tin hơn, chàng nhìn xung quanh rồi nói:

- Tiếp theo sẽ tới ai đây?

- Để tôi!

Trần Học Thư vội hô lên, sau đó khoanh chân ngồi xuống trước mặt Dương Khai.

Lần đầu tiên thành công nên những lần tiếp theo Dương Khai tự nhiên càng thấy thuận lợi hơn, nhưng mà Trần Học Thư không giống với Lệ Tâm Viễn, trong người hắn vẫn còn chân nguyên, cho dù hắn có thả lỏng thân tâm thế nào thù chân nguyên này cũng sẽ tự chủ chống lại chân dương nguyên khí trong người Dương Khai, nên bất đắc dĩ Dương Khai đành phải vận chuyển nhiều nguyên khí hơn, phải mất thật lâu mới có thể đưa bọn khống hồn trùng ra ngoài.

Người này nối tiếp người kia, mười bảy mười tám người Đại Hán cũng đủ khiến Dương Khai mệt quá sức.

Liên tục giải quyết hơn nửa cuối cùng cũng chi còn lại mấy người nữ tử.

Đó là Dạ Thanh Ti của Tu La môn, Phong Thiển Ngân của Thủy Nguyệt đường, Thư Tiểu Ngữ của Ánh Nguyệt môn, còn có bốn thiếu nữ của Vạn Hoa cung.

Mấy người nữ tử ngoài cô nàng Dạ Thanh Ti xinh tươi nhất ra thì những người khác ai nấy đều mặt đỏ tía tai, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẻ rất ngượng ngùng.

Nguyên nhân không phải gì khác, chính là do lúc Dương Khai khiên dẫn bọn khống hồn trùng ra thì bàn tay đó của chàng che lên ở chỗ đan điền.

Đan điền, chính là chỗ bụng dưới, và cũng chính là vị trí của cái rốn tinh xảo Nghĩ đến đây chư nữ đều vô cùng ngượng ngùng.

Dạ Thanh Ti hé miệng cười duyên:

- Để ta trước cho, mấy tiểu cô nương các người thẹn thùng như vậy làm gì? Người ta cũng đâu có ăn thịt các người.

-Khụ khụ

Dương Khai vẻ mặt nghiêm trang.

- Đừng đùa giỡn ta nữa.

vẻ mặt đám nam nhân ở xung quanh cũng trở lên đầy kì quái.

Dạ Thanh Ti đến trước mặt Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nàng như nước, miệng khẽ cười duyên rồi mạnh dạn chằm chằm nhìn Dương Khai, sau đó từ từ cởi cúc áo mình ra.

Cùm cụp, cùm cụp

Tiếng hít thở nặng nề vang lên.

Dạ Thanh Ti xinh tươi đầy đặn, nhìn cứ như la một quả đào mật chín mọng, dung nhan quyến rũ, dáng người duyên dáng, một người con gái phồng phao như vậy thì vô cùng hấp dẫn đối với các bậc nam nhân.

Mắt thấy nàng đang sắp tháo cởi áo ra, trước mắt lập tức sẽ mở ra một cảnh mỹ diệu, đám nam nhân đương nhiên là mắt không chớp chằm chằm nhìn, ai mà lại chịu bỏ lờ cảnh tình thái này.

- Khanh khách

Dạ Thanh Ti chẳng những không luống cuống, mà ngược lại còn liên miệng cười duyên.

Tiểu yêu tình! Đám nam nhân hơi thở nặng nề.

-Hả?

Hàn Tiểu Thất sắc mặt run lên nhìn khắp bốn phía.

- Ngươi hãy nhắm ngay mắt chó lại, nhắm mắt chó lại!

Thư Tiểu Ngữ không ngớt lấy tay che mắt sư huynh lại, Trần Học Thư thì sắc mặt đỏ bừng, mí mắt bị che thì liên tực nháy, trong lòng cứ như bị mèo cào vậy.

Dạ Thanh Ti cũng dừng động tác lại, cười mỉm nói:

- Cái người thật sự vẫn muốn ở lại sao?

- Ha hả

Đám người Tả Phương và Trữ Cảnh Sơn nghe vậy thì ngượng ngùng cười, liếm liếm môi nói:

- Bọn ta cứ nghĩ ngươi không ngại chứ.

- Nói láo!

Dạ Thanh Ti lườm hắn một cái.

- Giữ thể diện cho các người thôi, không hiểu biết gì cả, còn muốn ta đuổi các người

đi sao.

- Đi thôi đi thôi!

Tả Phương dìu Lệ Tâm Viễn, cùng với các nam nhân khác vội lánh đi.

Một trận than ngắn thở dài, không thôi nuối tiếc.

- Đừng kéo ta mà

Trần Học Thư nóng nảy, hắn bị Chu Bá cây tháp sắt này ôm thì không chút sức phản kháng chạy ra ngoài,

- Sư muội của ta còn ở đó, ta phải xem thế nào

- Ngươi cút xa một chút!

Thư Tiểu Ngữ không hết ngượng ngùng.

Đợi khi tất cả nam nhân đã lui ra khỏi trăm dặm, xác định là bọn họ không nhìn thấy gì nữa đám người nữ tử mới yên tâm.

Mặt Dương Khai điềm tình và tự nhiên nhìn Dạ Thanh Ti nói:

- Tiếp tục thôi.

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement