Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Mạc Tiểu Thất hơi nhăn nhó, ngượng ngùng nói: - Dương đại ca, Tiểu Thất không phải cố ý che giấu huynh, chỉ là phụ thân muội...

Dương Khai đưa tay lên nói: - Không cần giải thích, huynh hiểu được.

Mạc Tiểu Thất hiển nhiên là sợ danh tiếng của phụ thân nàng quá mức dọa người, bởi vậy chưa từng nhắc qua thân phận của mình với Dương Khai, hiện giờ bị Dương Khai vạch trần, ít nhiều gì cũng có chút bất an.

Dương Khai mỉm cười nói: - Thú Vũ đại nhân là Thú Vũ đại nhân, muội là muội, người mà ta quen biết là Mạc Tiểu Thất có tính cách tinh quái chứ không phải là con gái của Thú Vũ Đại Đế.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đột nhiên lộ ra nụ cười như giảm bớt được gánh nặng, khóe mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm trông rất đẹp mắt.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Dương Khai lộ vẻ ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn vào trong hư không.

Cùng lúc đó, Trương Nhược Tích cũng hô nhỏ một tiếng: - Tiên sinh!

Trong lúc nói, nàng thúc dục một thân nguyên lực, vô cùng bất an và cẩn thận nhìn hướng không trung.

Nhược Tích lại có thể phát giác ra? Dương Khai vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng, phát hiện đôi mắt đẹp của nàng lộ ra khí tức vô cùng lãnh lẽo, so với sự nhu nhược thường ngày của nàng giống như là hai người khác nhau vậy.

Dương Khai thầm kinh ngạc, càng cảm thấy huyết mạch của Trương Nhược Tích có điều cổ quái.

Trong bầu trời một mảnh yên lặng, đột nhiên giống như là ném hòn đá vào trong mặt hồ tạo ra một tầng gợn sóng yếu ớt, sau đó nhanh chóng lan ra ngoài, đồng thời càng ngày càng rõ ràng vậy.

Rất nhanh, không gian ở một góc trên bầu trời đó đều trở nên vặn vẹo, một lực lượng dao động rất rõ ràng và quỷ dị từ trên không truyền tới.

- Lực lượng không gian! Mí mắt Dương Khai co rụt lại, trong lòng hoảng sợ.

Hắn không nghĩ tới ở một nơi như thế này lại có thể gặp được lực lượng không gian rõ ràng như vậy. Tình huống trước mắt rõ ràng là có người xé rách hư không, từ một nơi cực kỳ xa xôi vượt giới mà đến. Hơn nữa, xem theo dao động của lực lượng không gian thì người đến đối với việc vận dụng cùng nghiên cứu về lực lượng không gian không hề kém so với mình, thậm chí còn có thể trên cả mình!

Dương Khai vô cùng nghiêm túc, mặc dù không biết lát nữa người nào sẽ xuất hiện nhưng có thể xé rách hư không thì thực lực của người đó tuyệt đối không tầm thường.

Là người nào? Đến đây lại có việc gì?

Hắn không dám có một chút phớt lờ nào, một mặt nhanh chóng thu hồi pháp thân, một mặt âm thầm thúc giục đế nguyên phòng bị.

Nếu như chỉ có một mình thì hắn có thể trực tiếp rời khỏi chỗ này, lặng lẽ trốn đi quan sát một chút, nhưng hiện giờ còn có Trương Nhược Tích và Mạc Tiểu Thất ở bên cạnh, còn có Lưu Viêm đang ở trong trứng phượng hoàng, căn bản không có cách nào chạy được.

- A! Mạc Tiểu Thất cũng phát hiện ra điều dị thường trên bầu trời, sau khi kinh hô một tiếng liền mặt hoa thất sắc, lách người một cái trốn ra sau lưng của Dương Khai, thân thể mềm mại run rẩy,, giống như chuột gặp mèo vậythấp giọng nói: - Dương đại ca, chúng ta mau mau chạy đi, nếu không là không kip đấy!

Mặt Dương Khai đen lại nói: - Giờ chạy cũng không kịp!

"Rầm..."

Bầu trời bị xé ra, giống như có một con mãnh thú vô hình há miệng muốn nuốt lấy người vậy.

Dưới ánh mắt chăm chú của Dương Khai, từ trong khe nứt tối đen kia đột nhiên có một bàn chân bước ra.

"Đông..."

Mặc dù bàn chân đó đạp trong hư không nhưng theo Dương Khai cảm nhận lại tựa như đạp vào trái tim của mình, khiến sắc mặt của hắn không khỏi hơi trắng, trong nháy mắt khí thế rơi vào thế hạ phong.

- Thật mạnh! Trong mắt Dương Khai tràn đầy hoảng sợ, mặc dù sớm biết người đến nhất định sẽ không quá yếu nhưng đến lúc này Dương Khai mới phát hiện mình đã đánh giá thấp thực lực của người này.

Người này, tuyệt đối là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh! Hơn nữa còn không phải là Đế Tôn tam tầng cảnh bình thường!

Sau khi cái chân đó bước ra, một thân ảnh mới chậm rãi từ trong khe nứt đi ra, gương mặt nhẹ nhàng ung dung, thản nhiên tự tại, giống như rời nhà của mình đi dạo vậy.

Lúc này Dương Khai mới thấy rõ bộ dáng của người đó.

Đó là một nam nhân trung niên ăn mặc kiểu nho sinh, khí độ cực kỳ bất phàm, trên mặt mang theo nụ cười tủm tỉm, nhìn như cả người lẫn vật đều vô hại.

Sau khi người này xuất hiện, ảnh mắt chỉ hơi đảo qua liền dừng lại trên người Dương Khai, nở nụ cười quỷ dị.

"Ực..."

Dù biết trước là không thể để khí thế rơi vào hạ phong nhưng Dương Khai vẫn nhịn không được nuốt một ngum nước miếng. Bị người này nhìn chằm chằm, Dương Khai có cảm giác như là một con sơn dương bị một con sói đói nhìn chằm chằm vậy, mỗi một tấc da thịt toàn thân đều không tự chủ được run rẩy.

Còn chưa hết, tiếp sau nho sinh trung niên này, lại có thêm một thân ảnh từ trong vết nứt hư không đi ra.

Khác với bộ dáng lửng thửng như đi dạo trong sân nhà của nho sinh trung niên, người thứ hai này giống như là một ngọn lửa đang cháy vậy, khí thế hung hăng, vừa xuất hiện liền làm cho nhiệt độ ở bốn phía đột nhiên tăng lên.

Đó là một mỹ phụ với vóc người thướt tha, bộ ngực đầy đặn, vòng eo uyển chuyển, đôi môi đỏ mọng rực rỡ như bảo thạch, hiện lên sắc thái khác thường, da thịt tuyết trắng như gốm sứ, vô cùng mịn màng, mắt đẹp như làn thu thủy. Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy cũng không tự chủ được mà tưởng tượng đủ thứ, nhất là mái tóc đẹp màu lửa đỏ đánh vào thị giác của người xem, căn bản không dời ánh mắt đi được.

- Mẹ nó, sao lại là nàng! Dương Khai xém chút nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, không nhịn được chửi thề trong lòng.

Bời vì hắn nhận biết mỹ phụ này!

Nàng chính là Phượng di mà Mạc Tiểu Thất thường hay nhắc tới!

Trước đây Dương Khai không biết tên của nàng, nhưng lúc ở trong Toái Tinh Hải khi Mạc Tiểu Thất cùng Lam Huân cãi nhau, Lam Huân đã từng nhắc đến tên của nàng.

Cửu Phượng Linh Thú Đảo! Tuy không phải là trong mười vị Đế Tôn nhưng tên của Cửu Phượng cũng chấn động nam bắc Tinh Giới, những võ giả tu vi cao một chút hiếm có người nào không biết uy danh của nàng.

Mỹ phụ đó là Cửu Phượng, vậy thân phận của nho sinh trung niên cũng không khó để đoán ra.

Lý Vô Y!

Hai mắt của Dương Khai lập tức phát sáng rạng rỡ, không chút e dè nhìn nhau với Lý Vô Y. Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Lý Vô Y nhưng Dương Khai sớm đã nghe qua đại danh của lão, vì trong toàn bộ Tinh Giới thì Lý Vô Y là cường giả tinh thông lực lượng không gian nhất, với lại tu vi của bản thân cũng là Đế Tôn tam tầng cảnh.

Trước đây Mạc Tiểu Thất đã từng nói muốn giới thiệu Dương Khai cho Lý Vô Y, để hắn bái Lý Vô Y làm thầy, học tập huyền ảo của lực lượng không gian.

Sau khi ý thức được hai người này đều là cường giả của Linh Thú Đảo, Dương Khai cũng rất nhanh liền hiểu được tại sao bọn họ lại đến đây.

Rõ ràng là đến tìm Mạc Tiểu Thất.

Chỉ là hai người bọn họ như thế nào biết được Mạc Tiểu Thất ở đây? Lại còn trực tiếp xé rách không gian đến chỗ này chính xác như vậy.

Dương Khai hơi trầm tư một chút liền hiểu được, nhất định trên người của Mạc Tiểu Thất đã bị bọn họ động qua tay chân gì đó, có thể để người của Linh Thú Đảo cảm nhận được vị trí. Do đó bên đây Mạc Tiểu Thất vừa mới rời Toái Tinh Hải không bao lâu thì Cửu Phượng và Lý Vô Y đồng loạt chạy tới rồi.

Không trách được Mạc Tiểu Thất vừa thấy dị tượng trên bầu trời liền trốn ra phía sau mình, còn xúi giục mình mau mau chạy trốn, thì ra nàng biết được có người đến bắt nàng.

- Lý Vô Y tên hỗn đản này, dám vứt lão nương trong khe nứt hư không, ngươi có biết lão nương thiếu chút nữa đã bị dòng chảy ngầm hư không kia nuốt mất hay không? Cửu Phượng vừa mới xuất hiện liền tóm lấy áo của Lý Vô Y, dỡ hỏng cả người lão lên, nổi giận đùng đùng quát mắng.

Lý Vô Y là cường giả đỉnh cao cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh nhưng vào lúc này giống như một con gà con không có sức vậy, để mặc cho Cửu Phượng xách lên, đến phản kháng cũng không dám.

Đầu lão toát đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt ngượng ngùng nói: - Có tiểu bối ở dưới kia đang xem, nàng làm như vậy sẽ khiến ta rất mất mặt a!

- Mặt mũi hả? Mắt phượng của Cửu Phượng trừng lên, khẽ nói: - Thứ mặt mũi này là do tự mình giành lấy chứ không phải người khác cho, muốn mặt mũi thì đối tốt với lão nương một chút, hiểu chưa?

- Đã hiểu, đã hiểu, đã hiểu! Đầu Lý Vô Y gật như gà mổ thóc, cầu xin nói: - Nàng thả ta xuống trước rồi nói được không, như thế này không có nhã nhặn a!

- Nhã nhặn? Cửu Phượng cười lạnh một tiếng, quát lên: - Đó là thứ gì, có thể ăn được sao?

Lập tức vẻ mặt của Lý Vô Y như đưa đám, lộ vẻ đáng thương nhìn về hướng Dương Khai nói: - Tiểu Thất, cứu ta!

- Ngươi không thấy được ta, ngươi không thấy được ta, ngươi không thấy được ta! Mạc Tiểu Thất núp phía sau Dương Khai, trốn rất là kỹ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm một mình.

- Lần sau còn dám vứt lão nương ở trong khenứt hư không, lão nương sẽ bẻ gãy cái chân thứ ba của ngươi! Cửu Phượng cắn răng, bộ dáng hung tợn.

Lý Vô Y không tự chủ kẹp chặt hai nhân, vội nói: - Không dám nữa, không dám có lần sau nữa, cô nãi nãi tha mang!

- Hừ Lúc này Cửu Phượng mới ném Lý Vô Y đi, giống như ném bao rác vậy, sau đó đổi giọng điệu, thái độ cũng phát sinh thay đổi cực lớn, trong thẹn thùng còn mang theo chút lúng túng, nói: - Thật là, không biết người ta sợ bóng tối sao!

Nói xong, đôi mắt đẹp của nàng nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới, ngừng lại trên người Dương Khai, đầy nhiệt tình chào hỏi: - Ý, tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp rồi, thật đúng là có duyên nha!

Dương Khai gian khổ nuốt nước miếng một cái, biểu tình vô cùng cứng ngắc. Hình tượng vĩ ngạn của Phượng di và Lý Vô Y hai đại cường giả Đế Tôn trong mắt hắn từ trước đến nay, từng tấc từng tấc một vỡ vụn, sâu trong tâm linh của hắn không ngừng vang lên tiếng "rắc rắc".

Mặt hắn đen lại ôm quyền nói: - Vãn bối Dương Khai ra mắt Lý tiền bối, Cửu Phượng tiền bối!

Lý Vô Y mỉm cười, trong mắt có tia sáng lạnh kỳ lạ, nói: - Vừa nãy... ngươi thấy được những gì?

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Lúc nãy lực lượng không gian bạo động, hư không vặn vẹo hỗn loạn, vãn bối dù vận dụng hết thị lực nhưng vì thực lực thấp kém nên không nhìn thấy gì cả, thật là hổ thẹn!

Lý Vô Y nghe vậy, nhướn mày lên, tia sáng lạnh trong mắt giảm đi, gật đầu nói: - Trẻ nhỏ dễ dạy! Bổn tọa ở trên đảo thường nghe Tiểu Thất nhắc đến ngươi, nghe nói ngươi cũng tinh thông lực lượng không gian phải không?

Dương Khai vội vàng nói: - Tiền bối quá khen, đối với lực lượng không gian, vãn bối chỉ là có nghiên cứu qua một chút, tất nhiên không dám múa rìu trước cửa Lỗ Ban ở trước mặt tiền bối rồi, nếu có cơ hội, vãn bối còn muốn tiền bối chỉ điểm một chút.

Lý Vô Y vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: - Tốt, rất tốt, sau này nếu ngươi có đến Linh Thú Đảo, bổn tọa sẽ dạy ngươi một chiêu thần thông độc môn.

Dương Khai vui mừng, đang có trớn bèn nói: - Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn được không?

Lý Vô Y vẫn như cũ cười tủm tỉm, thản nhiên nói: - Tiểu tử thật là không biết xấu hổ, thần thông của bổn tọa sao có thể nói ngươi muốn học là học được.

Mặt Dương Khai đen lại: - Tiền bối lại hẹp hòi như vậy, không có lòng dìu dắt vãn bối gì cả, tiểu tử rất là không vui!

- Ngươi vui hay không liên quan gì đến ta! Lý Vô Y lớn tiếng cười ha hả: - Một mình bổn tọa vui là được rồi!
Advertisement
';
Advertisement