Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hai vị Đại Đế ở bên kia tranh đấu nước sôi lửa bỏng, Dương Khai bên này cũng rơi vào cảnh đẹp.

Từng tia tia đế ý từ trong cơ thể hắn tràn ra, mới bắt đầu còn không rõ ràng, nhưng theo thời gian trôi qua, đế ý này càng ngày càng rõ rệt.

Tấn thăng Đế Tôn Cảnh, ngưng luyện đế ý của bản thân chính là tiêu chuẩn cơ bản nhất, chỉ có đế ý của mình mới có thể chạm vào ngưỡng cửa Đế Tôn Cảnh, đẩy ra cánh cửa chí tôn võ đạo kia.

Linh khí thiên địa nồng đậm hội tụ trên đỉnh đầu Dương Khai, tạo thành dị tượng thiên địa cực kỳ kinh người, linh khí ào ào hội tụ thành đoàn, như bầu trời đều sắp sụp xuống; không ngừng có sấm chớp lóe lên trong mây linh khí, truyền ra tiếng vang "ầm ầm" đinh tai nhức óc.

Dương Khai ngồi xếp bằng, không nhúc nhích tí nào, trong đầu hiện lên đủ loại trải qua cả đời của mình giống như cưỡi ngựa xem hoa vậy.

Đều không phải là hắn muốn hồi tưởng, chỉ là những trải qua này không tự chủ liền hiện lên trong đầu của hắn, căn bản không chịu khống chế.

Bái vào Lăng Tiêu Các, cực khổ tu luyện, nhưng không được vào môn hạ, bị rất nhiều sư huynh đệ khi dễ lăng nhục, cũng không buông bỏ lòng cầu xin võ đạo.

Ngẫu nhiên được Vô Tự Hắc Thư, mò được truyền thừa của Ma Thần, từ đó về sau một bước nhảy vọt lên trời.

Chiến Trung Đô, đi lại Thông Huyền đại lục, vào đường hành lang tinh không, xông tới Hằng La Tinh Vực, vào Tinh Giới...

Kích tình cùng Tô Nhan, ôn tồn với Hạ Ngưng Thường, gút mắt tình cảm cùng Phiến Khinh La, không đánh nhau thì không quen biết với Tuyết Nguyệt...

Truy tìm đỉnh cao võ đạo quá mức mẫn cán, trên đường cầu đạo có người đẹp làm bạn, mặc dù ngẫu nhiên tịch mịch, nhưng cũng có nhung nhớ trong lòng.

Cả đời này, không uổng phí, không oán trách!

Đoạn đường này, không hận thù, không hối hận!

Trong lòng không ma, ngoại lực bất xâm!

Bỗng nhiên, Dương Khai chợt mở ra hai tròng mắt, ánh mắt trong suốt, sáng rực như ánh sao; trong miệng thét dài một tiếng, khí cơ cuồn cuộn trong cơ thể trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.

"Xịch xịch xịch..."

Bỗng nhiên từ các nơi thân thể truyền đến tiếng vang liên tiếp, xương cốt, kinh mạch, máu thịt trong nháy mắt này nhuyễn động đến cực hạn, kinh mạch phút chốc trở nên rộng hơn cứng chắc hơn, máu thịt và xương cốt cũng càng thêm ngưng thật.

Ngay cả thần thức cũng trở nên trong suốt, dường như khuếch trương rất nhiều.

"Ầm ầm..." Trong bầu trời, bỗng nhiên bổ xuống một tia chớp còn lớn hơn cái thùng nước, chứa đựng uy lực của thiên đạo, dường như có thể hủy diệt vạn vật, với thế lôi đình đánh xuống đỉnh đầu Dương Khai, cùng theo xuống với sấm sét kia, còn có linh khí thiên địa không có gì sánh kịp, dường như phải chôn vùi Dương Khai.

"Xịch xịch..." Thân thể Dương Khai chấn động mãnh liệt, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn, một thân quần áo đều bị đánh rách nát, lộ ra thân thể cường tráng bền chắc, mà trên thân hình đó, da thịt rạn nứt, máu tươi chảy dài.

Võ tới Đế Tôn, thiên đạo không cho phép.

Chỉ có chống nổi khiển trách của thiên đạo, thừa nhận được năng lượng thiên địa thanh tẩy, mới có thể chân chính tấn thăng Đế Tôn.

Từ xưa đến nay, vô số thiên chi kiêu tử, vô số võ giả tinh anh, đều ngã xuống dưới cửa ải này, hồn phi phách tán, đây cũng là nguyên nhân vì sao toàn bộ Tinh Giới số lượng Đạo Nguyên Cảnh không ít, nhưng Đế Tôn Cảnh lại không có bao nhiêu.

Chân chính có thể tấn thăng Đế Tôn, đều là người vô cùng kiên định với con đường võ đạo của mình, là hạng người kiên nghị sẽ không vì ngoại lực quấy nhiễu, có thể chạy lên ngược dòng, kiên định với tín niệm trong lòng mình, sẽ không dao động mảy may.

Lực lượng thiên địa thanh tẩy của Đế Tôn Cảnh này, đều kinh khủng hơn so với bất kỳ lần nào Dương Khai gặp được trước đây.

Kích thứ nhất kia rơi xuống, Dương Khai đã bị thương!

Bất quá thân thể của hắn vốn đã vô cùng cường hãn, hơn nữa Kim huyết trong cơ thể có năng lực tự chữa trị cực mạnh, cho nên da thịt rạn nứt kia rất nhanh liền bắt đầu tự mình chữa trị.

Mà cùng theo năng lượng thiên địa rót vào trong cơ thể hắn, cũng lập tức bị hắn cắn nuốt hầu như không còn, làm cho khí tức của hắn không giảm mà lại tăng.

Không đợi thương thế khôi phục, đạo thứ hai thanh tẩy kia đã giáng xuống.

So với đạo thứ nhất, đạo thứ hai này còn muốn kinh khủng hơn, dưới sấm sét giáng xuống, khí tức của vạn vật bị hủy diệt tràn ngập ra, lại làm cho Dương Khai ngửi được mùi vị của tử vong, hắn tập trung tâm thần, không dám chậm trễ chút nào, tay bấm linh quyết, thúc giục lực lượng bản thân tăng thêm ngăn cản.

"Ầm ầm..." Thương thế của Dương Khai trong đột ngột gặp nạn liên tiếp, cả người máu tươi dầm dề, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng, uy lực của thiên địa hành hạ xâm nhập trong cơ thể hắn, đấu đá lung tung bên trong kinh mạch và máu thịt của hắn, khiến hắn đau đớn khổ sở không thể tả.

Hắn cắn răng duy trì, tận tình hấp thu năng lượng thiên địa cùng theo rót vào trong cơ thể, đồng thời, không ngừng cảm ngộ uy lực của thiên đạo, vén ra tấm chắn che tầm mắt, theo dõi con đường võ đạo của bản thân.

"Rầm rầm rầm..."

Đạo thanh tẩy thứ ba không ngừng nghỉ chút nào địa đánh xuống.

Ở xa xa, hai vị Đại Đế đang dùng hết lực lượng chống cự nhau, cũng không khỏi bị động tĩnh bên này hấp dẫn ánh mắt, rối rít quay đầu trông lại.

Nhìn một hồi, Ô Quảng bỗng nhiên mắt tỏa sáng, khẽ kêu lên: - Tiểu tử này... có chút không đơn giản a!

Lão chính là Phệ Thiên Đại Đế, là đệ nhất cường giả của Tinh Giới từ xưa đến nay, không dám nói sau này không có người, tuyệt đối là trước chưa từng có ai, dù là Đại Đế cùng thời, lão cũng xem thường không để ai trong mắt.

Có thể để cho lão nói ra một câu "không đơn giản", đây đã là khen ngợi cực cao rồi!

- Quả thật có chút cổ quái! Đoàn Hồng Trần ánh mắt hơi tập trung, gật đầu đồng ý.

Nếu là đơn giản, thì sao có thể với tu vi Đạo Nguyên Cảnh lực áp Đế Tôn Cảnh; nếu là đơn giản, thì sao có thể trong mấy năm ngắn ngủi, tu vì tăng lên nhanh như vậy? Đoàn Hồng Trần cùng Dương Khai biết nhau cũng có một ít thời gian, tuy rằng không có đi sâu tìm hiểu về nhau, nhưng Đoàn Hồng Trần cũng có tầm mắt rất không tầm thường, từ lúc ban đầu ở Phong Lâm Thành gặp được Dương Khai, lão đã cảm thấy ngày sau nhất định hắn sẽ có thành tựu lớn.

Tuy rằng lão đã tận khả năng đánh giá cao Dương Khai, lại phát hiện kết quả là mình còn đánh giá thấp tiểu tử này.

- Hồng Trần! Ngươi ta năm đó tấn thăng Đế Tôn, có khí tượng như vậy sao? Ô Quảng bỗng nhiên trầm giọng hỏi một câu.

Đoàn Hồng Trần toét miệng cười, nói:

- Nếu năm đó ta tấn thăng Đế Tôn, thiên địa thanh tẩy kinh khủng như vậy, thì thiên hạ này cũng không có danh hiệu Hồng Trần Đại Đế này rồi!

Ô Quảng khẽ gật gật đầu, nói: - Tiểu tử này có khí tượng của Đại Đế!

Đoàn Hồng Trần cười to nói: - Ta xem tiểu tử này không chỉ có khí tượng của Đại Đế, mà sớm muộn gì sẽ vượt qua ngươi!

- Vượt qua bổn tọa ư?

Ô Quảng nghe vậy cười lạnh: - Người si nói mộng! Năng lực của bổn tọa, không người nào có thể vượt qua!

Đoàn Hồng Trần cười ha hả, nói: - Mặc ngươi nói sao cũng được, dù sao ngươi là không có cơ hội gặp được!

Ô Quảng giọng lạnh xuống, nói: - Ngươi có lòng tin lớn có thể giết chết bổn tọa như thế ư?

Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói:

- Lão phu lúc trước đã nói, nếu đã tới đây, thì không có ý định còn sống rời đi. Hôm nay dù là liều mạng thần hồn đều bị diệt, cũng phải giết ngươi nhổ cỏ tận gốc!

- Tốt, có câu nói này của ngươi, thì bổn tọa xuống tay với ngươi cũng không cần khách sáo cái gì... Hả? Đang nói, bỗng nhiên Ô Quảng hơi đổi sắc, lần nữa dời chú ý về phía Dương Khai bên kia.

Đoàn Hồng Trần dường như cũng phát hiện có điều không thích hợp, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dị tượng thiên địa bên kia lại lần nữa biến đổi, hội tụ uy lực thiên địa trên đỉnh đầu Dương Khai lại biến thành như một cái phễu đứng chổng ngược, trên nối trời, dưới nối đất... Uy lực thiên địa khiếp người đó không khỏi làm cho hai vị Đại Đế đều lộ sắc mặt ngưng trọng.

Cái phễu vừa hiện ra, liền điên cuồng đánh xuống phía dưới, trực tiếp đánh lên thân thể Dương Khai.

Mà cùng lúc đó, thân mình Dương Khai dường như cũng biến thành một cái động không đáy, cắn nuốt uy năng thiên địa cuồn cuộn kia, một khí tức Đế Tôn Cảnh rõ ràng dâng tràn lên, càng ngày càng mạnh.

- Này...

Đoàn Hồng Trần con ngươi đều sắp lồi ra ngoài, - Đây là tình huống gì? Tiểu tử này đang tìm chết hay sao?

- Ha ha ha! Ô Quảng cười lớn một tràng: - Không tự lượng sức, lại dám chống lại với thiên uy. Hồng Trần! Tiểu tử này sợ là không có cơ hội để vượt qua bổn tọa, hắn như vậy hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đoàn Hồng Trần nghe vậy, cũng không có phản bác, chỉ thở dài một hơi, nói: - Đáng tiếc, đáng tiếc mà!

Nếu là lúc bình thường, lão nhìn thấy một màn này, có lẽ bởi vì lòng yêu tài sẽ giúp Dương Khai một phen, nhưng thời khắc này lão đang liều mạng túi bụi với Ô Quảng, căn bản không có dư lực đi quản tới chuyện của Dương Khai.

Uy năng thiên địa kinh khủng này cùng giáng xuống, Dương Khai đâu còn có mạng sống?

Trong thời gian nói chuyện, động tĩnh bên kia càng thêm cuồng bạo, cả mặt đất đều lắc lư, trên thế giới quỷ dị này xuất hiện những cái khe rãnh cài răng lược, sâu không thấy đáy.

Đột nhiên từ bên kia truyền ra tiếng gầm giận dữ, cùng lúc đó, kèm theo một tiếng long ngâm cao vút, bỗng nhiên từ trong cơ thể Dương Khai bắn ra một long ảnh sáng vàng rực rỡ, lắc đầu vẫy đuôi, nghênh đón hướng uy năng thiên địa kia.

- Lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long! Ô Quảng thanh âm run rẩy kêu lên, tâm thần tựa hồ bị chấn động thật lớn.

- Không có khả năng! Đoàn Hồng Trần cũng là vẻ mặt như ban ngày thấy ma. Bóng Kim Long kia vừa hiện thân, liền hấp dẫn hết chú ý của hai vị Đại Đế, làm cho trọng tâm chú ý của họ lập tức chuyển dời đến trên người Dương Khai, rồi đều biến sắc.

- Tiểu tử này rốt cuộc là người nào, như thế nào có lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long! Ô Quảng quát lớn, cũng không biết vì sao, tâm tình của lão bỗng nhiên trở nên vô cùng kích động.

Đoàn Hồng Trần thất thần một hồi lâu mới nói: - Lão phu làm thế nào biết chuyện như vậy! Kim Thánh Long chính là thuỷ tổ Long tộc, nghe đồn chính là nó sinh ra cả Long tộc, nhưng sau khi sinh ra Long tộc nó đã tan thành mây khói... Trên đời này sao có thể còn có lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long?!.

- Chậc chậc... Chỗ trống trong hai hốc mắt của Ô Quảng sáng lập lòe như quỷ hỏa, lộ ra dáng vẻ vô cùng tham lam: - Chuyện này nếu là để cho mấy lão Long trên Long Đảo kia biết, chỉ sợ sẽ phải nổi điên đây!

- Ngươi đang định mưu ma chước quỷ gì đấy? Đoàn Hồng Trần bỗng nhiên cảnh giác, quay đầu trừng mắt nhìn Ô Quảng.

Ô Quảng hừ lạnh nói: - Bổn tọa mặc dù có tính toán mưu đồ gì, cũng phải trước hết giết ngươi rồi tính sau!

Trong lúc hai người nói chuyện, Kim Thánh Long đã ngửa mặt lên trời gầm thét, hướng thẳng tới uy năng thiên địa kinh khủng kia, trong cái miệng rồng há lớn truyền đến lực cắn nuốt vô cùng tận, từng ngốn từng ngốn hút vào uy năng thiên địa, rồi mới truyền lại cho Dương Khai.

Lập tức áp lực lên Dương Khai yếu bớt không ít.

Trước đó hắn cũng cảm thấy mình sắp chi trì không nổi, cho nên bất đắc dĩ mới thúc giục lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long, nhưng không nghĩ tới còn có công hiệu kỳ dị như thế.

Có thể đối kháng với uy lực thiên địa, căn nguyên Kim Thánh Long này thật sự là không tầm thường.

Theo miệng rồng cắn nuốt, khí tức trong người Dương Khai càng thêm cường đại, lực lượng thẳng đường tăng lên, không khỏi làm hắn sinh ra một loại cảm giác dũng cảm, tinh thần cả người đều rạng rỡ hẳn lên.

Hắn không biết người khác tấn thăng Đế Tôn rốt cuộc là tình cảnh gì, nhưng hắn cảm thấy: nếu các Đế Tôn Cảnh hắn đụng phải lúc trước kia, khi tấn thăng cũng giống như vậy, chỉ sợ sớm đã chết không còn một mống.

Chỉ sợ cũng chỉ có mình, lúc tấn thăng mới có động tĩnh to lớn như thế...
Advertisement
';
Advertisement