Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tráng sĩ đoạn cổ tay! Ô Quảng kinh ngạc nhìn nhìn Đoàn Hồng Trần: - Lợi hại lợi hại, năm xưa trong số chư đế, người bổn tọa bội phục nhất chính là ngươi, quả nhiên ngươi không khiến cho bổn tọa thất vọng a.

Đoàn Hồng Trần cười ha hả, nói: - Ngươi cũng vậy, là người lão phu bội phục nhất.

Ô Quảng cảm thán nói: - Nhiều năm như vậy, thật khó cho ngươi cứ mãi phải duy trì tu vi Đạo Nguyên Cảnh!

- Lời này của ngươi sai rồi. Đoàn Hồng Trần dựng một ngón tay lên chậm rãi lắc lắc, ngưng trọng nói: - Ta cũng không cố ý đi duy trì tu vi gì cả, chỉ là tự chém tu vi vô số lần mà thôi!

- Vô số lần... Ô Quảng hoảng sợ thốt lên, quả thật cảm thấy khiếp sợ: - Thế nhưng mỗi lần ngươi đều có thể lần nữa tu luyện khôi phục lại sao? Không bị tổn hại đến căn cơ sao?

Đoàn Hồng Trần thản nhiên nói: - Nhờ phúc, mặc dù có mấy lần đúng là vô cùng nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn vượt qua được. Ta nhớ có một lần lỡ tay, lập tức khiến cho tu vi bị tán hết toàn bộ, làm lão phu phải tốn hết hai ngàn năm mới vất vả lần nữa khôi phục lại, 2000 năm đó cũng không như ý của lão phu lắm.

Tựa như đang nghĩ lại chuyện kia, trên mặt Đoàn Hồng Trần cũng mơ hồ có chút sợ hãi.

Ánh mắt Ô Quảng ngây ngốc, lẩm bẩm nói: - Ngươi làm như vậy... cảm thấy đáng sao?

Đoàn Hồng Trần nghiêm nghị, khẽ quát: - Đáng giá! Chỉ cần có thể tiến vào được Toái Tinh Hải tìm ngươi, khiến ngươi thần hồn câu diệt, làm gì cũng đáng giá.

Tinh quang trong mắt Ô Quảng lóe lên, trầm giọng nói: - Xem ra, ngươi cực hận bổn tọa a.

Đoàn Hồng Trần mỉm cười, nói: - Lão phu chưa nói tới việc hận ngươi gì cả, mỗi người đều có một chí hướng riêng, không cùng chí hướng không thể cùng mưu sự mà thôi. Chỉ có điều Thanh Liên, Nguyên Đỉnh, Viêm Vũ, Thương Hải đều đã chết hết, nếu ngươi không chết... thì thật không thể tưởng tượng nổi.

- Thì ra ngươi muốn báo thù cho mấy vị lão hữu kia. Ô Quảng gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Đoàn Hồng Trần khẽ thở dài một tiếng, nói: - Oan oan tương báo biết đến khi nào, lão phu cũng cảm thấy chuyện này thật phiền toái, không bằng ngươi ngoan ngoãn chớ phản kháng, để lão phu đưa tiễn ngươi đi gặp mặt mấy vị lão hữu kia, thấy sao!

Ô Quảng hừ lạnh nói: - Năm xưa bổn tọa thiếu chút nữa bị các ngươi đánh cho hồn phi phách tán, nếu không phải thời khắc mấu chốt nhất chạy thoát được, thì lúc này đâu thể tỉnh lại được chứ? Bổn tọa tự nhận, hết thảy mọi chuyện đều rất kín kẽ, làm sao ngươi biết được bổn tọa vẫn còn sống sót chứ?

Đoàn Hồng Trần nghiêm nghị nói: - Thủ đoạn của ngươi quả thật rất cao thâm, lúc đó gần như mọi người đều bị ngươi đánh lừa, nghĩ rằng ngươi thật sự đã chết rồi. Nhưng chẳng lẽ ngươi đã quên mất, vẫn còn có một người biết được thiên cơ, khám phá quá khứ, nhìn thấu tương lai sao? Đúng là hắn đã nói cho lão phu, ngươi còn chưa chết, nhắc nhở lão phu phải tăng cường đề phòng.

Ánh mắt Ô Quảng lóe lên, gằn giọng nói: - Thiên Xu!

Đoàn Hồng Trần gật gật đầu nói: - Không sai, chính là Thiên Xu! Cho nên mỗi một lần Toái Tinh Hải mở ra, lão phu đều sẽ vào tìm qua. Mấy vạn năm qua, mọi thứ ngược lại cũng bình an vô sự, không nghĩ tới, lần này cuối cùng ngươi lại không chịu được tịch mịch, chuẩn bị đông sơn tái khởi.

- Không phải bổn tọa không chịu được tịch mịch, chỉ là thời cơ đã đến mà thôi! Ô Quảng hừ lạnh một tiếng: - Nắm thiên cơ, nhìn thấu được vị lai, bổn tọa cũng sẽ có được khả năng này. Thiên Xu có thể thấy được, bổn tọa cũng có thể, Thiên Xu không thấy được, bổn tọa vẫn có thể. Nếu bổn tọa đã lựa chọn thức tỉnh đúng lúc này, dĩ nhiên sẽ không giẫm lên vết xe đổ!

Đoàn Hồng Trần trầm giọng nói: - Vậy phải xem ngươi có được mấy phần bản lãnh năm xưa.

Ô Quảng cười lớn một tiếng: - Ngay cả chỉ được một phần trăm năm xưa thì như thế nào, với tình trạng của ngươi bây giờ, có thể ngăn cản ta sao?

- Một phần trăm, không ngờ Ô Quảng ngươi cũng biết mạnh miệng a, thân thể ngươi hiện tại vẫn chưa thành hình, e là ngay cả một phần trăm thực lực cũng không phát huy ra được. Lão phu không cần giao thủ cùng ngươi, chỉ cần cắt đứt những nguồn máu tươi này, cũng có thể ngăn cản ngươi sống lại!

- Đoàn Hồng Trần, ngươi quả thực muốn đối địch với bổn tọa sao? Ô Quảng giận dữ hét lớn.

Đoàn Hồng Trần ngưng trọng nói: - Là ngươi đối địch với thiên hạ, đối địch với sinh linh trong trời đất, nếu ngươi sống lại, Tinh Giới nhất định sẽ rối loạn!

- Tốt tốt, thật là tức cười thay cho Hồng Trần ngươi, lại biết lo lắng cho muôn dân trăm họ nữa. Đoàn Hồng Trần, ngươi dám ngăn cản ta, hôm nay chỗ này sẽ chính là nơi táng thân của ngươi!

- Nếu lão phu vào đây, thì đã không còn ôm tâm tư còn sống ra ngoài nữa rồi! Đoàn Hồng Trần tỏ ra quả quyết, trên tay bỗng nhiên biến ảo ra một cái ấn quyết, miệng chợt quát lên: - Phá!

Chỉ trong chốc lát, khí thế toàn thân đã tăng lên tới cực hạn, nhưng không ngờ vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, vẫn như cũ không ngừng kéo lên...

Ầm ầm...

Một tầng khí lãng mắt thường cũng có thể thấy được, lấy Hồng Trần Đại Đế làm trung tâm liền bộc phát, tràn ra bốn phương, khiến những luồng máu tươi sôi trào lên không ngừng. Cùng lúc đó, tu vi Đoàn Hồng Trần không ngờ lại trực tiếp từ Đạo Nguyên tam tầng cảnh đột phá đến Đế Tôn nhất tầng cảnh.

Lần đột phá bình cảnh này, cứ như thể xuyên qua một tờ giấy vậy, đơn giản đến khó tin, ngay cả năng lượng thanh tẩy của thiên địa cũng không xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành rồi.

- Tốt tốt tốt, tu vi của ngươi càng cao, đợi khi bổn tọa cắn nuốt ngươi, lại càng có tác dụng! Ô Quảng thấy Đoàn Hồng Trần lâm trận đột phá, không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, hét lớn một tiếng, một loại ý cảnh thôn phệ vạn vật ầm ầm tràn ngập ra, lập tức bao phủ Đoàn Hồng Trần vào trong đó.

Máu tươi ở xung quanh tựa như bị thứ gì đó dẫn dắt, không ngờ lại điên cuồng hội tụ về phía hài cốt Ô Quảng.

Phệ Thiên lĩnh vực!

Dương Khai từ xa quan sát, lập tức nhận ra đây chính là Phệ Thiên lĩnh vực.

Lúc trước khi chiến đấu cùng Ô Mông Xuyên hắn đã dùng qua một chiêu này, bên trong Phệ Thiên lĩnh vực, vạn vật đều bị thôn phệ, ngay cả pháp tắc cùng ý cảnh huyền diệu cũng không ngoại lệ. Mà Phệ Thiên lĩnh vực do Ô Quảng thi triển ra, căn bản không phải là thứ Ô Mông Xuyên có thể so sánh, đó thật sự là thiên địa dị tượng cắn nuốt tất cả, chỉ vừa nhìn thấy liền khiến cho người ta có cảm giác mình thật nhỏ bé yếu đuối.

Đoàn Hồng Trần lập tức bị phong tỏa trong Phệ Thiên lĩnh vực, khí thế trên người không ngờ lại bị áp chế xuống thật lớn, sắc mặt lão cuồng biến, hai tay tạo thành chữ thập, vỗ mạnh về phía trước, trong miệng khẽ ngâm: - Hồng Trần vạn trượng, ba ngàn phiền não!

Một ấn ký to lớn lập tức vỗ xuống dưới, công kích chưa tới đã khiến cho những dòng sông máu nổi lên sóng gió ngập trời.

Con ngươi Ô Quảng co rụt lại, trầm giọng nói: - Không tệ không tệ, có chút ý cảnh của năm xưa, nhưng muốn thắng bổn tọa thì không thể nào, Phệ Thiên Chiến Pháp, nuốt cho ta!

m thanh vừa dứt, hài cốt kia tựa như một cái động không đáy, chẳng những cắn nuốt sạch sẽ máu tươi xung quanh, mà ngay cả bí thuật của Đoàn Hồng Trần cũng bị cắn nuốt, bị hắn tận tình hút vào trong cơ thể.

Ô Quảng cười lên ha hả, trong tiếng cười lộ ra vẻ hết khinh thường.

Sắc mặt Đoàn Hồng Trần tựa như giếng cổ không chút dao động, cực lực thúc giục đế nguyên, duy trì bí thuật của bản thân, giữ cho trạng thái hai người ngang bằng nhau.

Một lát sau khi, thân thể Ô Quảng chợt chấn động, máu tươi đang vọt về phía hài cốt của hắn không ngờ lại lập tức bị cắt đứt, không chỉ như thế, những máu thịt đang mọc ra cũng đều rơi xuống đất, biến thành một bãi nước bẩn thỉu. Hắn liền giận dữ quát lên: - Lão già kia, ngươi thật xảo trá!

Đoàn Hồng Trần cười ha ha nói: - Tiếp tục nuốt đi, sao lại không nuốt nữa vậy, Phệ Thiên Chiến Pháp của ngươi không phải được xưng là có thể cắn nuốt vạn vật trong thiên hạ sao, sao lại dừng lại chứ?

Ô Quảng cả giận nói: - Bí thuật này của ngươi, rốt cuộc ẩn chứa ý cảnh gì, lại có thể âm thầm tổn thương bổn tọa, quả thực không thể tha thứ được!

Đoàn Hồng Trần hừ lạnh một tiếng, nói: - Ngươi cho rằng mấy vạn năm qua lão phu tự chém tu vi vô số lần, chỉ là vì tiến vào Toái Tinh Hải tìm ngươi thôi sao? Nếu danh hào của lão phu đã là Hồng Trần, dĩ nhiên là phải nếm trải khó khăn gian khổ trong Hồng Trần, thể ngộ Hồng Trần lực, lão phu sớm đã không phải là lão phu năm xưa nữa rồi!

- Hồng Trần lực, sức mạnh to lớn của thiên địa? Ánh mắt Ô Quảng chợt lóe sáng, dường như đã hiểu ra, gằn giọng nói: - Không ngờ ngươi lại cảm ngộ được một tia sức mạnh to lớn của thiên địa! Chẳng trách tự tin như vậy!

- Ô Quảng, lần này ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không nên phản kháng nữa!

- Tức cười, trên đời này người có thể giết bổn tọa vẫn còn chưa sinh đâu! Bổn tọa chính là thiên, chính là địa, người phản kháng bổn tọa, chính là làm trái với ý chí thiên địa, vạn pháp không tha!

Đoàn Hồng Trần lắc đầu nói: - Ô Quảng, ngươi ngủ nhiều nên hồ đồ rồi, dưới thiên địa, chúng sinh chỉ là con kiến, ngươi lại dám sánh ngang với thiên địa, thiên đạo cũng không thể tha cho ngươi được!

- Ta sẽ Phệ Thiên, thiên đạo không dung ta sẽ thôn phệ nó!

Hai vị Đại Đế này, một người thân thể còn chưa thành hình, một người tự chém tu vi, đều không phải là trạng thái đỉnh phong, nhưng lại đang tranh đấu đến ngươi chết ta sống trong thế giới quỷ dị này, không chút mảy may lưu tình, năng lượng tuôn trào, kiếm thương bay múa, thiên địa run rẩy.

Mỗi một câu nói kia, nghe có vẻ bình thường, nhưng tựa hồ lại ẩn chứa chân lý sâu đậm, dẫn động hoa văn thiên đạo. Khi truyền vào tai Dương Khai, không ngờ lại khiến trong lòng hắn chấn động mãnh liệt, khí cơ trong cơ thể cuồn cuộn không thôi.

Đây là đạo a!

Đây là thiên đạo mà vô số võ giả vất vả truy tìm nhưng không cách nào chạm đến!

Hai vị Đại Đế, đang lấy đạo của bản thân âm thầm tranh đấu sinh tử, muốn áp chế đối phương một bậc. Tranh đấu như vậy, người nào vấn tâm hướng đạo càng kiên định, cảm ngộ đối với thiên đạo càng sâu, không thể nghi ngờ người đó sẽ chiếm thượng phong.

Dương Khai lập tức đắm chìm trong đó, tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy hai người này, mỗi người đều nói rất có đạo lý, quả thực chính là chữ chữ châu ngọc, khiến hắn thu được ích lợi không nhỏ.

Bỗng nhiên, trong lòng Dương Khai vừa động, trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, tựa như vừa suy nghĩ sáng tỏ được điều gì đó.

Mà trong nháy mắt, khí cơ đang cuồn cuộn trong cơ thể cũng đạt tới đỉnh phong.

Dương Khai cả kinh, lập tức từ trong thể ngộ lấy lại tinh thần, sắc mặt tỏ ra khó coi khẽ kêu lên: - Nguy rồi!

Hắn không nghĩ tới, đúng lúc này hắn lại cảm nhận được cơ hội đột phá.

Từ khi tiến Toái Tinh Hải cho đến bây giờ, không sai biệt lắm đã qua 3 năm, gần đây nhất, hắn đã chứng kiến không ít người mới tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, cũng giao thủ qua với không ít người. Tuy rằng hắn tự tin thực lực không yếu hơn bất kỳ một người nào mới tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, nhưng dù sao hắn vẫn chỉ là Đạo Nguyên Cảnh mà thôi.

Cảnh giới không tới, vĩnh không thể xưng đế.

Hắn vẫn luôn luôn tìm kỳ ngộ đột phá, đáng tiếc chuyện như vậy căn bản không thể vội vàng được, khi cơ duyên đến, tự nhiên sẽ nước chảy thành sông, cơ duyên chưa tới, có cưỡng cầu cũng không có kết quả.

Mà lúc này, cái cơ duyên này bỗng nhiên lại phủ xuống trên người Dương Khai.

Nếu như ở địa phương khác, nhất định Dương Khai sẽ mừng như điên.

Hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, nguyên lực toàn thân cũng đã có dấu hiệu chuyển hóa thành đế nguyên, tấn cấp lên Đế Tôn với hắn mà nói chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nhưng... cách đó không xa lại đang có hai vị Đại Đế chiến đấu sinh tử, sao hắn có thể an tâm tấn cấp chứ? Ngộ nhỡ bị dư ba trận chiến của hai người liên lụy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Hắn muốn áp chế, nhưng lại phát hiện căn bản không thể áp chế nổi, cảm giác đột phá càng ngày càng mãnh liệt, nếu như cưỡng ép áp chế xuống, làm không tốt sẽ bị hủy hết cơ sở, mất hết tu vi.
Advertisement
';
Advertisement