Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Khẩu khí của lão đầu tử còn lớn hơn cả trời, như thể Ôn Tử Sam cũng phải nghe lệnh của lão vậy.

Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Ngươi nói cứ như thể ngươi là Hồng Trần Đại Đế vậy!

Điện chủ Ôn Tử Sam Ôn dường như được Hồng Trần Đại Đế một tay nuôi lớn, nếu nói trên đời này ai có thể tùy ý ra lệnh cho hắn, không thể nghi ngờ chỉ có là Hồng Trần Đại Đế. Chỉ có điều Hồng Trần Đại Đế đã du hý nhân gian, lưu lạc Hồng Trần, không ở một chỗ cố định, không ai biết hắn ở đâu. Tinh Giới đã rất lâu rồi không có tin tức của vị đại đế này.

Lão đầu tử lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: - Ngươi cũng biết ta sao?

Dương Khai khinh bỉ nói: - Nói vậy thôi, đừng có mà tưởng thật.

Lão giả lừa đảo này có lẽ thật sự là một kỳ nhân dị sĩ hiếm thấy, lão có thể biết được nhiều điển tích và nhiều đại nhân vật như vậy, hơn nữa Hào Tự cũng rất cung kính đối với lão, thì chắc cũng không tầm thường.

Nhưng nếu nói lão là Hồng Trần Đại Đế, Dương Khai tuyệt đối không tin.

Không gì khác, bởi vì nơi này chính là Toái Tinh Hải!

Chỉ có võ giả Đạo Nguyên Cảnh mới có thể đi vào Toái Tinh Hải, Đế Tôn Cảnh căn bản không thể vào được. Với tu vi kinh người của Hồng Trần Đại Đế, hoàn toàn không có khả năng đến được nơi này, nếu cưỡng ép phá vỡ vách ngăn giới diện để tiến vào, sẽ chỉ làm cho Toái Tinh Hải càng thêm bất ổn, tiếp đó sụp đổ mà thôi.

Lão đầu nhi mỉm cười, không để ý tới Dương Khai nữa, mà liền quay đầu nhìn về đám võ giả Đạo Nguyên Cảnh còn lưu lại kia, khẽ thở dài nói: - Người chết vì tiền, chim chết vì mồi mà.

Sở dĩ những tên này vẫn còn ở lại đây, rõ ràng là muốn vớt vát chút chỗ tốt, nhất là lúc này nhóm Đế Tôn Cảnh đều đã đi hết, khiến cho bọn chúng giảm được rất nhiều đối thủ cạnh tranh, tâm trạng cũng trở nên kích động, nhao nhao muốn thử.

Trầm ngâm một chút, lão đầu nhi liền cất cao giọng nói: - Các ngươi lưu lại không phải là muốn chiếm lấy chiếc nhẫn không gian kia sao, nếu là như vậy... Lão phu sẽ thỏa mãn tâm nguyện cho các ngươi.

Mọi người vừa nghe vậy, đều nghi hoặc nhìn lão, không biết rốt cuộc lão gia hỏa này có ý gì.

Đúng lúc này, bỗng nhiên lão đầu nhi chợt bước đi như bay, tiến thẳng tới phía trước hắc động, rồi không biết lão kết ấn quyết thần kỳ gì, mà một bàn tay chợt sáng lên rực rỡ, đưa thẳng về phía hắc động kia.

- Lão gia hỏa này... đang làm cái gì vậy?

- Không phải lão muốn lấy nhẫn không gian kia ra đó chứ?

- Hắn có bản lãnh như vậy sao? Hizz... mau nhìn xem, hắn thật sự đưa tay vào.

- Tình hình bên trong như thế nào! Oa, sáng quá, thấy không rõ được bên trong.

Hàng loạt tiếng ồn ào vang lên, mọi người đều trợn tròn mắt quan sát động tác của lão đầu nhi.

Dương Khai lại càng hoảng sợ.

Từ khi hắc động này hình thành, hắn đã cảm nhận được một cỗ dao động lực lượng không gian rất rõ ràng, nói cách khác, bên trong hắc động kia có một vùng không gian quỷ dị khác, chỉ có điều vùng không gian kia vô cùng bất ổn, ngay cả người tinh thông lực lượng không gian như hắn cũng không dám tùy ý xâm nhập.

Nhưng không ngờ, lão đầu tử này lại có thể đưa tay vào trong không gian kia.

Lão ta cũng tinh thông lực lượng không gian sao? Dương Khai phóng thần niệm ra dò xét, nhưng không cảm nhận được chút dao động lực lượng không gian nào, cẩn thận nhìn lại, vẻ mặt Dương Khai lập tức cổ quái.

Chỉ trong chốc lát, bỗng nhiên lão đầu nhi khẽ quát lên một tiếng, rồi rụt mạnh tay lại.

Khi hào quang tán đi, trên tay lão đã có thêm một chiếc nhẫn không gian phong cách cổ xưa.

Mọi người lập tức ồn ào hẳn lên, ánh mắt kích động nhìn chiếc nhẫn kia chằm chằm, tiếng nuốt nước miếng liên tiếp truyền ra.

Mà phóng mắt nhìn tới, trên ngón tay của hài cốt trong hắc động đã không còn gì.

- Lão quả thật đã lấy chiếc nhẫn ra!

- Chuyện như vậy mà cũng có thể làm được sao?

- Quả thực là kỹ năng thần kỳ, trong chiếc nhẫn kia chứa vật gì?

- Lão già kia mau giao nhẫn không gian ra đây, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!

Sau khi lão đầu nhi lấy nhẫn không gian ra, đám người lập tức sôi trào, la hét ầm ĩ, đồng thời đều lặng lẽ thúc giục căn nguyên lực, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới tranh đoạt vậy.

Dương Khai lau mồ hôi trán, nói: - Lão trượng, ngươi hành động cũng quá độc đi, ta xem ngươi thu tràng như thế nào!

Tuy rằng hiện tại, thực lực của hắn không tầm thường, nhưng đối mặt với hơn một ngàn vị Đạo Nguyên Cảnh, cũng không khỏi chột dạ. Nếu cả đám người này cùng nhào lên, hắn chỉ có nước chạy trốn mà thôi. Mặc dù lão đầu nhi có vẻ sâu không lường được, nhưng Dương Khai cũng không cảm thấy lão có thể lấy một địch một ngàn được.

Lão đầu nhi mỉm cười, nói: - Trong mắt của bọn chúng chỉ có chiếc nhẫn này, một khi đã như vậy, thì cứ cho bọn chúng đi là xong.

- Cho bọn chúng? Dương Khai ngạc nhiên.

Không đợi hắn kịp phản ứng, lão đầu nhi đã vung tay ném chiếc nhẫn không gian ra ngoài, khẽ quát: - Nếu muốn thì tự mình tranh cướp đi!

Cũng không biết lão đầu nhi sử dụng thủ pháp gì, mà chiếc nhẫn không gian kia lại sáng lên, bay về phía xa nhanh như chớp.

- Lão già này muốn tìm chết a, lại dám ném chiếc nhẫn đi!

- Ngươi chờ đó, đợi bổn thiếu cướp được nhẫn không gian sẽ trở lại tính sổ với ngươi!

- Lải nhải cái gì, mau đuổi theo a, chiếm được nhẫn không gian này, sẽ rút ngắn thời gian tu luyện 500 năm đó!

Vút vút vèo...

Từng luồng ánh sáng không ngừng hiện lên, tất cả võ giả đều hóa thành lưu quang, đuổi theo chiếc nhẫn không gian kia. Chỉ trong nháy mắt, hơn một ngàn người đã không còn một mống, toàn bộ đều bay đi hết.

Lão đầu nhi nhìn theo bóng lưng những tên kia, chặc chặc lưỡi nói: - Sớm biết làm cách này sẽ có tác dụng, lão phu cần gì phải tốn công như vậy chứ.

Lão tỏ ra ảo não, rồi quay đầu nhìn Dương Khai nói: - Tiểu tử, ngươi không đuổi theo sao? Đó chính là nhẫn không gian của Đại Đế đó, bên trong có vô số Đế Bảo, linh đan diệu dược gì cũng có, nếu có thể chiếm được, rất nhanh sẽ có thể tấn cấp lên Đế Tôn đó.

Ngữ khí của lão tràn đầy mê hoặc, hiển nhiên là cũng muốn Dương Khai rời khỏi nơi này.

Dương Khai cười lạnh nói: - Lão trượng, lúc trước ngươi cũng đã nói, năm đó chư đế giao tranh, ngoại trừ một vài thứ còn sót lại, những thứ khác đều đã bị đánh nát, trong chiếc nhẫn kia căn bản không có thứ gì tốt, ta cần gì phải đuổi theo chứ? Dừng một chút, hắn liền tỏ ra đầy thâm ý, cười nói: - Huống chi, nhẫn không gian kia vẫn còn ở đây, thứ ném đi chỉ là hàng giả, ta đuổi theo nó làm cái gì.

Lão đầu nhi trừng mắt, nhìn Dương Khai nói: - Ngươi làm thế nào nhìn ra được? Thủ thuật che mắt này của lão phu, ngươi không có khả năng nhìn ra mới đúng!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Thủ thuật che mắt của lão trượng quả thật xuất thần nhập hóa, chỉ có điều... ngay cả tay ngươi cũng không đưa vào hắc động kia, sao có thể lấy chiếc nhẫn ra được chứ. Huống chi, hài cốt cùng chiếc nhẫn kia nhìn như gần ngay trước mặt, nhưng kì thực lại cách chúng ta không biết bao xa, há chỉ đưa tay ra quơ một cái là có thể lấy được sao? Thứ nhìn thấy trước mắt, chỉ là ảo giác do không gian chồng lấn tạo thành mà thôi.

Lão đầu nhi ngạc nhiên nói: - Ánh mắt không tệ a, ngươi còn ở lại đây, chính là muốn chiếc nhẫn kia sao?

Dương Khai nói: - Ta chỉ muốn biết huyết mạch lực của Nhược Tích là gì thôi!

- Điều này quả thật không thể nói cho ngươi được, sau này ngươi sẽ rõ.

Cũng không biết tại sao, vừa nhắc tới huyết mạch lực của Trương Nhược Tích, lão đầu nhi này lại nói năng thận trọng như vậy.

- Lão phu muốn đi làm việc, ngươi mau mau rời khỏi chỗ này đi, nơi này rất nguy hiểm, ngươi có chết hay không không quan trọng, nhưng hai tiểu nha đầu trong ngực ngươi, lại không thể có nửa điểm sơ suất!

- Làm việc? Làm việc gì? Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên hỏi.

Lão đầu nhi lúc này đã vọt tới hắc động kia, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng, cũng không biết có phải Dương Khai bị ảo giác hay không, không ngờ từ trong mắt lão đầu nhi này, hắn lại thấy được một tia quyết tuyệt cùng bi tráng, thậm chí còn tỏ ra không màng sống chết trong đó.

Khi đã đến trước hắc động, hai tay lão liền nhanh chóng kết ấn, vỗ mạnh vào hắc động.

Trước hắc động liền hiện lên một tầng gợn sóng, dường như có một cánh vô hình được mở ra. Lão đầu nhi không ngờ lại trực tiếp xuyên thẳng qua cánh cửa đó, vọt vào trong hắc động.

Sau một đợt gợn sóng qua đi, bóng dáng của lão đầu nhi đã biến mất, ngay cả bộ hài cốt cũng quỷ dị mất tích, phóng mắt nhìn tới, chỉ còn mỗi mình hắc động kia là vẫn còn ở đó.

Chợt có một tia dao động lực lượng khác từ trong hắc động kia truyền đến, dao động lực lượng này Dương Khai cảm thấy khá quen thuộc.

Trong lòng Dương Khai vừa động, vội vàng lấy từ trong nhẫn không gian ra một cái ngọc giản.

Ngọc giản này chính là thứ pháp thân chiếm được trên tay Ô Mông Xuyên sau khi giết chết hắn, theo như pháp thân nói, trước khi Ô Mông Xuyên chết dường như đã định phá hủy chiếc ngọc giản này, cũng không biết trong đó cất giấu bí mật gì.

Bề mặt ngọc giản được bố trí cấm chế rất huyền diệu, lúc trước Dương Khai đã thử phá giải, nhưng không thể xâm nhập được vào trong.

Giờ phút này, Dương Khai lại ngạc nhiên phát hiện, dao động lực lượng từ trong hắc động truyền ra, không khác gì khí tức ở trên ngọc giản, dường như là của cùng người để lại vậy.

Mà trong khoảnh khắc khi hắn lấy ngọc giản ra, chiếc ngọc giản này không ngờ lại tỏa ra ánh sáng mờ mờ, ngay sau đó, cấm chế trên ngọc giản đồng loạt chủ động mở ra, cộng minh với dao động lực lượng trong hắc động phát ra.

Một lực hút vô cùng mạnh mẽ đột nhiên từ trong hắc động truyền ra, muốn hút hắn vào bên trong.

Dương Khai kinh hãi, sắc mặt cuồng biến muốn nhanh chóng thoát khỏi chỗ này.

Nhưng khiến cho hắn hoảng sợ chính là, bất kể hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể di động mảy may.

Thời khắc này, hắc động tựa như một cái miệng hung thú vậy, muốn nuốt chửng hắn vào trong đó.

Chỉ kiên trì được vài hơi thở, Dương Khai đã vô lực phản kháng, trong khoảnh khắc trước khi bị hút vào, hắn liền vung tay ném Trương Nhược Tích cùng Mạc Tiểu Thất đang hôn mê vào Tiểu Huyền Giới, đồng thời cũng thu Lưu Viêm vào trong đó.

Vừa làm xong, trước mắt Dương Khai liền tối sầm lại, tựa như bị rơi vào một cái vực sâu không đáy, không ngừng rơi xuống, xung quanh không có chút ánh sáng, phía dưới lại như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Dương Khai bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "bịch", kèm theo đó là cảm giác ê ẩm toàn thân, dưới chân đã có cảm giác tiếp xúc với mặt đất, hắn phát hiện mình đã rơi xuống một thế giới kỳ lạ.

Trong thế giới này, không có nhật nguyệt tinh tú, ngay cả linh khí thiên địa cũng vô cùng mỏng manh, cả thế giới không ngờ đều là một màu đỏ quỷ dị.

Mà phóng mắt nhìn tới, mặt đất dưới chân có một thứ tựa như máu loãng đỏ sẫm chảy qua, thứ máu này rất tươi mới, tỏa ra mùi tanh nồng nặc, chúng tựa như trăm sông đổ về một biển, đang từ từ hội tụ về một nơi.

Xung quanh mặt đất, có thể thấy được vô số hài cốt, tay chân đứt gãy, máu thịt bừa bãi, trông vô cùng đáng sợ.

- Những thứ này là... Dương Khai nhìn quanh một hồi, chợt biến sắc khẽ kêu lên: - Võ giả bị chết trong biển căn nguyên?

Hắn nhận ra những luồng máu tươi cùng hài cốt, tay chân đứt gãy này, rõ ràng đều là của võ giả mới chết không lâu lưu lại, bởi vì tất cả những hài cốt, tay chân đứt gãy này đều còn rất mới, chưa có dấu hiệu bị hoại tử.

- Không ngờ lại đều bị hút tới nơi này Dương Khai tỏ ra khó coi, có chút khó có thể tin nổi.
Advertisement
';
Advertisement