Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lực lượng căn nguyên vỡ nát đã rất khó luyện hóa hấp thu, lực lượng căn nguyên hoàn chỉnh càng không cần phải nói, cho nên hiện tại Dương Khai cũng chỉ có thể trước đoạt lấy, chờ sau này có thời gian mới xử lý.

Sau khi thành công lấy vào tay, Dương Khai lập tức thuấn di một cái, liền biến mất bóng dáng.

Thẳng đến lúc này, mấy người đang đánh thành một đoàn kia mới phát hiện căn nguyên tinh tú đã biến mất không thấy, phóng mắt nhìn tới, cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng kẻ cắp, lập tức nổi trận lôi đình, rối rít mắng to không ngừng.

Mà giờ khắc này, ba nàng Lưu Viêm, Trương Nhược Tích và Mạc Tiểu Thất đã vọt tới hướng một đoàn căn nguyên tinh tú khác.

Mạc Tiểu Thất cũng không giấu giếm thực lực nữa, lúc trước nàng đấu với Lam Huân chỉ là sử dụng sở học bí thuật bản thân, ngay cả một nửa bản lãnh đều không có lấy ra, giờ này muốn tranh đoạt căn nguyên tinh tú, liền vung tay gọi về một chi đại quân yêu thú.

Ngân Mao Sư Hổ Thú, Phi Thiên Độn Địa Bức, Xích Hỏa Kỳ Lân, Lam Tình Mặc Lân Giao...

Yêu thú đủ loại hình dáng màu sắc quay chung quanh nàng, tiếng thú gào rống liên tiếp, khí thế hung hăng phóng vọt tới phía trước, võ giả phía trước sợ tới mức liên tục tránh né.

Bạch Hổ Thiên Khôi của Lưu Viêm cũng được phóng ra, mặc dù so với Đế Tôn Cảnh chân chính, có lẽ nó có chút chênh lệch, nhưng cũng không phải võ giả Đạo Nguyên Cảnh có thể chống lại, khí thế độc hữu của Đế Tôn Cảnh kia khiến vô số võ giả trong lòng run sợ.

Trương Nhược Tích mặc dù không có trợ lực cường đại, nhưng một thân khí tức cũng vô cùng ngưng thực, hơn nữa cũng không biết nàng vận dụng bí thuật gì, cả người bỗng nhiên tản ra khí thế kinh người. Khí thế khó hiểu kia có một loại cảm giác áp bách cực mạnh, chẳng những làm cho các võ giả ở gần nhượng bộ lui binh, mà ngay cả yêu thú của Mạc Tiểu Thất đều run lẩy bẩy.

Mạc Tiểu Thất nghi hoặc liếc nhìn Trương Nhược Tích, khiếp sợ trong lòng.

Là con gái của Thú Vũ Đại Đế, Mạc Tiểu Thất trời sinh có thể trao đổi với yêu thú, cho nên thời khắc này các yêu thú cưng chiều của mình kia hoảng loạn và sợ hãi nàng cảm nhận được rõ ràng.

Những yêu thú cưng chiều của nàng này đều có huyết thống vô cùng tinh thuần cao quý, có rất nhiều con đều có huyết mạch của thánh linh thượng cổ, mặc dù mỏng manh, nhưng cũng không phải yêu thú bình thường có thể so sánh, tất cả đều là Thú Vũ Đại Đế tự mình chọn lựa cho nàng.

Những yêu thú cưng chiều này dù là đối mặt với Đế Tôn Cảnh, cũng có thể buông tay chiến một trận, mà không mảy may sợ hãi.

Nhưng khi Trương Nhược Tích vận dụng ra khí thế độc đáo kia, những con yêu thú cưng chiều này lại không ngừng run sợ, dường như là bị áp chế trời sanh. Thậm chí có mấy con yêu thú còn hướng về phía Trương Nhược Tích kêu lên vài tiếng.

Mạc Tiểu Thất hoàn toàn khiếp sợ. Bởi vì mấy tiếng kêu này, đại biểu là ý lấy lòng, có đôi khi tánh khí trẻ con của nàng phát tác, cố ý không để ý tới đám yêu thú cưng chiều của mình, bọn chúng liền phát ra thanh âm như vậy để cho mình thương hại bọn chúng, từ đó thu được chú ý của mình... loại phương pháp này lần nào cũng đúng.

Nhưng giờ này, những con yêu thú cưng chiều của mình này, cho dù đối mặt với Đế Tôn Cảnh cũng không khiếp đảm chút nào, không ngờ lại hướng về phía một tiểu nha đầu không bắt mắt chút nào kêu lên lấy lòng.

Đây là tình huống gì vậy?

Mạc Tiểu Thất trước đó còn không có để ý nhiều tới Trương Nhược Tích, bởi vì người này một mực không có nói chuyện nhiều, có vẻ không có tiếng tăm gì, nhưng qua một hồi náo loạn như thế, Mạc Tiểu Thất chợt phát hiện: trên người Trương Nhược Tích dường như ẩn giấu một bí mật, mà bí mật này rõ ràng là có liên quan với yêu thú.

Trong lòng nàng tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không tiện hỏi thăm, chỉ đành giấu phần nghi hoặc này ở trong lòng, đợi sau này tìm hiểu.

Ba nàng tuy rằng thủ đoạn khác nhau, nhưng liên thủ thì không người nào có thể cản, nơi ba nàng đi qua, mọi người đều rối rít tránh lui.

Không bao lâu, liền đoạt một đoàn căn nguyên tinh tú. Cũng không biết ba nàng đã thương nghị như thế nào, Mạc Tiểu Thất cười hì hì bỏ phần căn nguyên tinh tú kia vào nhẫn không gian của mình.

Dương Khai ở một bên nhìn một hồi. Cảm thấy ba nàng cũng không cần mình chú ý nhiều lắm, lúc này mới buông tay buông chân đi tranh đoạt với người khác.

Giờ khắc này, biển căn nguyên giống như sôi trào, không ngừng có căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh từ phía dưới dâng lên, vô số võ giả đánh nhau chết sống tranh giành.

Dương Khai ỷ vào tinh thông lực lượng không gian, thân hình mơ hồ không chừng, cũng có dựa vào Luyện Tinh Quyết... mỗi khi có căn nguyên tinh tú mới xuất hiện, hắn đều có thể chạy đến trước tiên, cướp đoạt rồi chạy ngay.

Các võ giả chuẩn bị đi tranh đoạt căn nguyên tinh tú kia, vẫn không rõ đã xảy ra chuyện gì, bỗng dưng căn nguyên biến mất không thấy.

Thời gian trôi qua, Dương Khai một mình chạy ngang dọc khắp biển căn nguyên, căn nguyên tinh tú vào tay cũng càng ngày càng nhiều.

Một mình hắn thu hoạch, đều nhiều hơn so với bất kỳ kẻ nào.

Ở loại địa phương hỗn loạn này tranh đoạt, tốc độ mới là trọng yếu nhất, mà hắn thì tinh thông lực lượng không gian, có thể thuấn di, không thể nghi ngờ là có ưu thế mà mọi người đều không có.

Nửa ngày sau, căn nguyên tinh tú xuất hiện phía dưới biển căn nguyên từ từ trở nên thưa thớt, mỗi khi một đoàn căn nguyên xuất hiện, liền có mấy trăm người vọt tới.

Cục diện như vậy, dù là Dương Khai cũng không dễ dàng phát huy lắm, phải nỗ lực nhiều lần, cuối cùng mới ở trong đám người đoạt đi một đoàn căn nguyên, để lại mấy trăm người ở lại đó hiểu lầm, vung tay với nhau.

Chưa tới nửa ngày, trên mặt biển từ từ bình tĩnh lại, mọi người chờ đợi thật lâu, cũng không thấy đoàn căn nguyên tinh tú nào xuất hiện nữa.

Dường như tất cả căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh, đã bị người đoạt đi toàn bộ.

Mà tranh đấu máu tanh kia vẫn như cũ đang tiếp tục, tất cả võ giả đã từng cướp được căn nguyên tinh tú đều trở thành mục tiêu công kích của người khác. Trong lúc nhất thời, trên biển căn nguyên liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, vô số võ giả tinh anh máu rưới chỗ này, biển căn nguyên phía dưới đều bị máu tươi nhuộm đỏ.

Dương Khai thân hình lắc lư vài cái, trên bầu trời biển căn nguyên hỗn loạn tìm được đám người Lưu Viêm.

Cũng không biết có phải là kiêng kỵ đám người Lưu Viêm bày ra thực lực kinh khủng hay không, cho nên ba nàng thật ra bình an vô sự, cũng không có người nào đánh chú ý tới các nàng.

Vừa thấy Dương Khai bay tới, Mạc Tiểu Thất lập tức miệng cười tươi tiến lên đón, duyên dáng gọi to: - Dương đại ca Dương đại ca! Chúng ta được rất nhiều căn nguyên!

Một lời nói ra, vô số ánh mắt nóng hừng hực từ bốn phía nhìn lại.

Biển căn nguyên giờ này hội tụ mấy ngàn võ giả, so sánh mà nói, người chiếm được căn nguyên tinh tú không nghi ngờ chỉ chiếm một số ít, còn đa số người ngay cả căn nguyên tinh tú hoàn chỉnh là cái dạng gì đều không thấy.

Cho nên Mạc Tiểu Thất vừa nói câu này không thể nghi ngờ là chạm tới thần kinh nhạy cảm của những người kia.

Mà hiển nhiên Mạc Tiểu Thất cũng biết mình nói sai rồi, không khỏi thè thè lưỡi.

Dương Khai quét mắt nhìn bốn phía, hừ lạnh một tiếng, thúc giục khí thế toàn thân không có giữ lại chút nào: "Ầm" một tiếng, hư không tựa hồ đều rung mạnh một cái.

Các võ giả đang nhìn chằm chằm về phía Mạc Tiểu Thất kia đều biến sắc, áng chừng một chút thực lực của mình, lại nhìn cân nhắc đội hình Dương Khai bên này, rồi mới không cam lòng thu hồi ánh mắt.

Lúc này Mạc Tiểu Thất mới nhỏ giọng nói: - Chúng ta mỗi người đều thu được hai ba đoàn căn nguyên tinh tú!

Nàng nói trên mặt đầy hưng phấn, Trương Nhược Tích cùng Lưu Viêm cũng là sắc mặt đỏ hồng, hiển nhiên là rất hài lòng với thu hoạch của mình.

- Không tệ không tệ! Dương Khai mỉm cười gật gật đầu.

Mỗi người được hai ba đoàn, nói cách khác, ba nàng tổng cộng đoạt được ít nhất hơn 7, 8 đoàn. Thu hoạch như vậy đã là rất phong phú, nếu có thể tìm thời gian luyện hóa hết, thì có trợ giúp to lớn đối với tương lai lớn lên của các nàng.

Bất quá so sánh mà nói, Dương Khai thu hoạch càng nhiều hơn.

Mặc dù không có đếm số lượng, nhưng một người hắn cướp được căn nguyên tinh tú tối thiểu cũng có hơn 30 đoàn.

Một viên tinh tu luyện chỉ sẽ sinh ra một phần căn nguyên, hơn 30 đoàn, cũng có nghĩa là 30 viên tinh tu luyện mới có được.

Mà cả biển căn nguyên trong thời gian một ngày này xuất hiện căn nguyên tinh tú đâu chỉ 300, 400?

Nói cách khác, Phệ Thiên Đại Đế năm đó tối thiểu cắn nuốt 300, 400 viên tinh tu luyện, nên sau khi chết đi mới để lại di trạch phong phú như thế.

Hành vi như vậy, cách làm như thế, quả thực không thể dùng táng tận thiên lương để hình dung mà!

- Chỗ này không nên ở lâu, nếu không có căn nguyên tinh tú, hay là trước chạy đi là tốt nhất! Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, cau mày nói.

Mạc Tiểu Thất nói: - Ta đi theo Dương đại ca!

Dương Khai gật gật đầu, đang định dẫn theo các nàng rời khỏi chỗ thị phi này, biển căn nguyên phía dưới bỗng nhiên truyền đến một động tĩnh khác lạ.

Nước biển đỏ sẫm kia dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, nhưng lại từ từ xoay tròn, không bao lâu, cả biển căn nguyên cũng bắt đầu chuyển động.

Truyền đến lực hút kỳ diệu, làm cho tất cả võ giả thân ở trên bầu trời biển căn nguyên đều biến sắc.

Tập trung ánh mắt nhìn lại, liền vang lên hàng loạt tiếng hít ngược hơi lạnh.

Chỉ thấy ở chỗ vị trí trung tâm biển căn nguyên, từ từ thành hình một cái lốc xoáy to lớn, mà theo biển căn nguyên chuyển động, nước biển đỏ sẫm lại không ngừng tràn vào hướng bên trong lốc xoáy kia, tiếp đó biến mất không thấy, cũng không biết chảy đi nơi nào.

Lốc xoáy kia, dường như có thể cắn nuốt hết phiến hư không này, tất cả võ giả tại đây nhìn thấy cảnh này đều da đầu tê dại, cả người lạnh như băng.

Nước biển tràn vào càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mãnh liệt, chỉ trong thời gian mấy hơi thở, diện tích biển căn nguyên liền rút nhỏ lại hơn phân nửa.

Lại qua một hồi sau, cả biển căn nguyên lại toàn bộ đều biến mất không thấy, vốn là nước biển tràn ngập trong hư không, giờ không còn sót lại chút gì, ở vị trí trung tâm kia chỉ còn lại giống như một cái hắc động.

Xuyên thấu qua hắc động kia, ở bên trong mơ hồ có thể thấy được một bộ hài cốt trắng hếu, đang ngồi xếp bằng, vừa thấy là biết đã chết đi không biết bao nhiêu năm... Nếu chỉ như thế cũng thôi đi, cố tình trên một đoạn ngón tay của hài cốt kia, còn đeo một chiếc nhẫn không gian.

Mọi người đều nhìn thấy màn này, mọi người đều sợ run tại chỗ, những đôi ánh mắt nóng hừng hực ghim trên nhẫn không gian kia.

"Ực Ực..." Vang lên hàng loạt tiếng nuốt nước miếng.

- Hài cốt này là của ai? Là ai chết ở nơi này?

- Nhìn bộ dáng này, người chết tối thiểu đã mấy vạn năm rồi!

- Mấy vạn năm... Chiến tranh chư đế cũng là chuyện mấy vạn năm trước, trận chiến ấy tổng cộng năm vị Đại Đế bỏ mình!

- Đây là hài cốt của Đại Đế a! Chiếc nhẫn kia... là nhẫn không gian của Đại Đế!

Võ giả ở bốn phía không ngừng hội tụ tới gần hắc động kia, không lâu sau, bốn phía đã người ta tụ tập đông nghịt, mà hàng loạt tiếng bàn tán cũng từ bốn phương tám hướng truyền đến.

Đa số võ giả đều đang suy đoán bộ hài cốt này rốt cuộc là vị Đại Đế nào lưu lại.

Dương Khai thì trong lòng phát lạnh.

Bởi vì trước đó hắn mới nghe nói từ nơi Lam Huân kia: biển căn nguyên là chỗ Phệ Thiên Đại Đế bỏ mình, hiện tại nhìn thấy một cỗ hài cốt mấy vạn năm trước lưu lại, điều này không khỏi làm cho hắn có liên tưởng.

- Tiểu Thất! Dương Khai khẽ kêu một tiếng, dời ánh mắt nhìn vào nàng.

Sắc mặt Mạc Tiểu Thất có chút trắng bệch, có chút khẩn trương lại có chút phấn khởi kêu lên: - Đây chỉ sợ đúng hài cốt của vị đại nhân kia!
Advertisement
';
Advertisement