Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Gã mập mạp vừa hỏi, Xích Quỷ liền nói: - Chính vì nhận ra dị thường, mới tới đây nhìn xem tình huống thế nào!

Mập mạp nói: - Chúng ta cũng vậy!

Xích Quỷ nghe nói vậy ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Đế Tôn Cảnh bị hắc khí bao phủ kia, nói: - Chẳng lẽ không phải là Hào Tự ngươi động tay chân?

Vị Đế Tôn Cảnh gọi là Hào Tự này hừ lạnh một tiếng, nói: - Ngươi dựa vào đâu cho rằng là ta động tay chân?

- Phỏng đoán... Xích Quỷ hít mũi một cái.

Thanh niên cường tráng lên tiếng: - Không phải vấn đề do Hào Tự huynh, lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên, là chảy về hướng này, dường như đảo nhỏ này mới là ngọn nguồn vấn đề!

Lời vừa nói ra, năm cặp mắt đều đồng loạt nhìn về hướng Dương Khai.

Dương Khai mặt tối sầm, nói: - Đều nhìn ta làm gì, ta ngay cả các ngươi đang nói cái gì đều không rõ lắm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi không ở địa bàn của mình hấp thu luyện hóa căn nguyên, chạy tới chỗ ta này náo loạn cái gì?

Thanh niên trang phục bó sát người kia nhướn mày, nói: - Lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên ở nơi này trong thời gian nửa tháng giảm đi trên diện rộng, hơn nữa hướng chảy của lực lượng căn nguyên đều chỉ về hướng nơi này, ngươi cảm thấy chúng ta tới đây làm gì?

Dương Khai trợn to con ngươi, lộ ra dáng vẻ cả người lẫn vật vô hại, cả kinh nói: - Thật vậy sao? Không thể nào?

Lời nói này rõ ràng là rất giả dối, dù sao lực lượng căn nguyên giảm bớt cùng hướng chảy có thể thấy được rõ ràng, đừng nói Dương Khai là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, dù là một võ giả tu vi thấp hơn cũng có thể phát hiện... thế mà hiện tại hắn lại làm ra vẻ mặt vô tội vạ không biết chuyện chút nào, rõ ràng có chút giấu đầu lòi đuôi. Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, lại không giống như là đang nói dối, nhất là ánh mắt kia sáng trong suốt, không chút gợn sóng, không có chút nào hiềm nghi giả dạng làm bộ.

Điều này làm cho năm người không khỏi nổi lên nghi ngờ, cũng không biết có phải là mình cảm giác sai lầm hay không.

Bất quá dòng chảy và giảm bớt của nguyên lực kia, ngay vừa rồi lại ngưng lại một cách kỳ quái.

- Thật không có liên quan với ngươi? Xích Quỷ cau mày hỏi.

Dương Khai hừ một tiếng, nói: - Ta một Đạo Nguyên Cảnh, làm sao có khả năng ở dưới mí mắt mấy người các ngươi làm ra chuyện như vậy? Lực lượng căn nguyên nơi này giảm bớt nếu thật là nguyên nhân do người làm ra thì cũng không có liên quan với ta, khẳng định là một người trong các ngươi động tay chân, ngược lại còn muốn vu oan trên đầu ta! Làm người không thể hèn hạ như thế chứ! Ai làm tự mình đứng ra đi!

Thấy hắn nói lời chính nghĩa như vậy, mọi người không khỏi nổi lên nghi hoặc. Tuy rằng dưới ấn chứng hai bên, mọi người đều cảm thấy ngọn nguồn vấn đề là từ trên đảo nhỏ này, nhưng Dương Khai nói cũng không sai, hắn chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Thanh niên trang phục bó sát người kia như có điều suy nghĩ nói:

- Biển căn nguyên xuất hiện dị thường là bắt đầu nửa tháng trước. Ban đầu động tĩnh không lớn lắm, nhưng càng về sau càng rõ ràng, mà tiểu tử ngươi chính là nửa tháng trước đi tới nơi này!

Nghe hắn nói như thế, bốn người kia đều quay nhìn Dương Khai với ánh mắt cổ quái, đầy mặt nghi hoặc.

Dù sao nói về thời gian này không khỏi cũng quá đúng dịp đi!

- Cơm có thể ăn loạn, lời không thể nói bậy lung tung! Dương Khai nhìn chằm chằm vào hắn nói: - Vị bằng hữu này nếu còn nói lung tung, cẩn thận coi chừng ta không khách sáo với ngươi đó!

- Không khách sáo với ta ư? Thanh niên trang phục bó sát người trợn tròn con ngươi, làm như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hắn toét miệng cười, nói: - Ta thật muốn nhìn thử xem ngươi không khách sáo với ta như thế nào!?

Hắn dầu gì cũng là một Đế Tôn Cảnh, tuy rằng trước đó Dương Khai tiếp được một kích của hắn, có vẻ thực lực không tầm thường, nhưng hắn thật không nghĩ Dương Khai có thể là địch với mình.

Nếu thật chiến một trận sinh tử, hắn tin tưởng trong vòng ba chiêu lấy tính mạng Dương Khai.

- Được rồi được rồi! Nếu không phải vấn đề bên này, thì tất nhiên là do biển căn nguyên xảy ra biến cố dị thường gì đó! Cũng không biết Vô Thường có ý gì, lúc này lại đứng ra lên tiếng giảng hòa, coi như là giải vây cho Dương Khai.

Dương Khai nghi ngờ nhìn hắn một cái, hắn làm như không có phát hiện, nói tiếp: - Cùng với ở chỗ này dây dưa chuyện không có căn cứ, không bằng trở về tiếp tục hấp thu luyện hóa... căn nguyên trong biển căn nguyên tuy rằng giảm ít đi rất nhiều, nhưng cũng chưa có hoàn toàn biến mất... hẳn là đủ thỏa mãn nhu cầu của mọi người.

Mập mạp kia gật đầu nói: - Ừm, nói không sai!

Thanh niên trang phục bó sát người cùng Xích Quỷ dường như cũng không có biện pháp gì tốt hơn, nhưng thật ra Hào Tự con của Đại Đế kia lại trầm giọng nói: - Tiểu tử, không quản vấn đề biến cố của biển căn nguyên trước đây có phải do ngươi hay không, ngươi bây giờ nhất thiết phải rời khỏi chỗ này, nơi này là địa bàn của Đế Tôn Cảnh... Với thực lực của ngươi bây giờ còn không có tư cách đặt chân!

Dương Khai quay đầu nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà cười lạnh nói: - Ngươi nói không có tư cách là không có tư cách sao? Có hỏi qua ý kiến của ta chưa?

Người này lại muốn đuổi mình đi, Dương Khai tự nhiên không muốn hợp tác. Tuy rằng lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên bị hắn quét đi phần lớn, nhưng vẫn còn dư lại không ít, pháp tắc thiên địa trong Tiểu Huyền Giới còn chưa có bổ sung toàn bộ, pháp thân cũng chưa có dấu hiệu sắp đột phá Đế Tôn, chính mình cũng không có cơ hội cảm ứng đột phá, lúc này mà rời đi, không phải là thất bại trong gang tấc sao?

Hào Tự híp mi mắt lại, lạnh lùng nói: - Muốn rời đi, hay muốn chết! Cho ngươi thời gian lựa chọn ba hơi thở!

- Ngươi ra tay thử xem! Dương Khai nhìn chằm chằm hắn.

Mọi người đều giật mình, đầy mặt hoảng sợ nhìn Dương Khai.

Nếu là một Đế Tôn Cảnh mới tấn thăng nào khác thì cũng được đi, Dương Khai mặc dù chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng dường như thực lực không tầm thường, có chút vốn để kiêu ngạo, nhưng Hào Tự là người nào, hắn chính là con của Đại Đế đấy!

Người đời sau của U Hồn Đại Đế ở Đông Vực!

Tất cả Đế Tôn Cảnh tại đây, đều kiêng kỵ hắn mấy phần, tuy nói không quá khiếp đảm ở trước mặt hắn, nhưng cũng không dám nói chuyện với hắn như vậy.

Nhưng Dương Khai lại muốn hắn động thủ thử xem!

Tiểu tử này ở đâu ra nội tình, không ngờ dùng cách nói chuyện như vậy với con của một vị Đại Đế.

Thanh niên trang phục bó sát người kia càng ngạc nhiên, thầm nghĩ người này thì ra là một tên khờ khạo, vừa rồi mình còn dây dưa với một tên khờ khạo như vậy làm gì chứ!?!. Hắn chậm rãi lắc đầu, cảm thấy tên Dương Khai này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Đắc tội với hắn, có lẽ còn không có chuyện gì, nhiều lắm là dạy cho Dương Khai một bài học, nhưng đắc tội với Hào Tự, thì sao còn có mạng sống!

Vô Thường cũng hơi biến sắc, bất quá không có nói thêm gì. Vừa rồi hắn lên tiếng nói giúp giải vây cho Dương Khai, nguyên nhân cũng vì cùng xuất từ Nam Vực. Ở Nam Vực, hắn có thể liên tục đấu với Dương Khai, đó thuộc về nội đấu, đánh nhau chết sống cũng không sao cả, nhưng ở trong Toái Tinh Hải nơi này, ở trước mặt các cường giả của ba vực khác, hắn cũng không thể ngồi xem Dương Khai bị khi dễ.

Nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, Dương Khai người này quả thực có chút không thể nói lý, khiêu khích với con của một vị Đại Đế như vậy, có thể có kết cục gì tốt chứ?

Cứng thì dễ gãy, tiểu tử này còn là quá mức trẻ tuổi khí thịnh.

Trong lúc nhất thời, không khí bỗng nhiên như ngưng đọng lại, ngay cả trong hư không kia đều tràn ra sát khí lạnh lẽo.

Hào Tự lạnh nhạt nhìn Dương Khai, trong mắt một mảnh lạnh như băng, giống như nhìn một người chết, ngoài dự liệu của hắn, Dương Khai không mảy may sợ hãi, ánh mắt sáng quắc kia ngược lại làm cho tâm thần hắn hơi dao động.

Hào Tự sắc mặt trầm xuống, ngay lúc định ra tay về phía Dương Khai, bất chợt một luồng sáng từ phương xa bay tới, nhanh như sấm chớp, lập tức bay đến phía trên mọi người.

Mọi người đều híp mi mắt lại, đồng loạt nhìn lên không trung, không biết người tới là người nào, mà lại ngông cuồng như vậy.

Đợi lúc vầng sáng cầu vồng kia tan đi, bỗng nhiên lộ ra thân ảnh một nam nhân trung niên thân hình khôi ngô cường tráng.

Hắn trợn to tròng mắt nhìn xuống dưới, dáng vẻ cực kỳ phấn khởi, trong cặp mắt toát ra tia sáng giống như một con dã thú đói bụng vô số năm gặp được con mồi.

Bất quá rất nhanh, hắn liền cả người run lên, nuốt nước miếng "ực" một cái, biểu tình cứng ngắc.

Sáu người phía dưới nhìn chằm chằm lên hắn, trong đó năm người lại đều là Đế Tôn Cảnh!

Hắn hưng trí bừng bừng chạy tới, làm sao cũng không nghĩ tới vừa lộ mặt chính là tình cảnh như thế, sợ tới mức thiếu chút nữa hắn lập tức xoay người chạy đi.

Tuy rằng Đế Tôn Cảnh bình thường hắn cũng không coi vào đâu, nhưng chỗ này chính là có hơn năm người đấy, thật nếu ra tay chiến với nhau, khẳng định hắn không phải đối thủ.

- Ồ! Dương Khai lại hô nhỏ một tiếng, thần thái sáng láng nhìn vào người đến, trong lòng lại vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Kinh ngạc là, người tới này hắn biết, mừng rỡ là, hắn vốn định lần này sau khi xong chuyện ở Toái Tinh Hải sẽ đi tìm người này, thật không nghĩ tới hắn lại đưa tới cửa.

Ô Mông Xuyên!

Tông chủ Bích Vũ Tông, người đời sau của Phệ Thiên Đại Đế!

Phệ Thiên Chiến Pháp kia là của Ô Mông Xuyên truyền thụ cho Dương Khai, nhưng trước nay Dương Khai một mực không dám tu luyện, liền giao cho pháp thân xử lý, pháp thân tu luyện ngược lại giống như ăn đường ngọt, tu vi tăng lên cực nhanh.

Nhưng gần đây, pháp thân lại cảm thấy tu luyện của mình xuất hiện bình cảnh, hơn nữa suy đoán nguyên nhân là do công pháp! Có lẽ, năm đó Ô Mông Xuyên truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai cũng không hoàn chỉnh.

Dương Khai muốn đi tìm Ô Mông Xuyên, chính là muốn hỏi thử xem về chuyện Phệ Thiên Chiến Pháp, hầu lấy được công pháp hoàn chỉnh từ hắn. Nếu không tu vi của pháp thân rất có khả năng một mực trì trệ không tiến.

Năm đó Dương Khai chỉ có Hư Vương tam tầng cảnh, không phải đối thủ của Ô Mông Xuyên, nhưng hiện nay hắn đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tự nhiên không cần phải e ngại Ô Mông Xuyên gì nữa.

Hai người mỗi người ôm tâm tư bất đồng, lại vô tình chạm mặt ở chỗ này, đều có vẻ vô cùng ngoài ý muốn.

- Làm sao a mèo a chó cái gì cũng dám tới nơi này! Thanh niên trang phục bó sát người phát hiện Ô Mông Xuyên cũng là một Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lập tức bĩu môi khó chịu nói.

Lúc trước hắn thả Dương Khai đi vào, là bởi vì Dương Khai nhận hắn một kích, hắn nóng lòng hấp thu luyện hóa lực lượng căn nguyên chỗ này, cũng không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực trên người Dương Khai, nhưng bây giờ, không ngờ lại có thêm một tên Đạo Nguyên Cảnh chạy vào địa bàn thuộc về Đế Tôn Cảnh này.

- Giết là được! Xích Quỷ hừ lạnh một tiếng.

Ô Mông Xuyên nghe vậy kinh hãi, tuy rằng hắn không biết sáu người phía dưới này rốt cuộc đang làm gì, nhưng ánh mắt của năm Đế Tôn Cảnh này nhìn hắn vô cùng không có hảo ý lại rất rõ ràng, hắn vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, nói: - Ngượng ngùng ngượng ngùng, tại hạ lầm xông vào quý bảo địa, lập tức thối lui, còn xin chư vị bớt giận!

Nói như thế, hắn vô tình hay cố ý quét mắt nhìn Dương Khai một cái, mang một tia sắc thái kỳ quái, rồi xoay người định rời đi.

Tuy rằng hắn nhận ra Dương Khai, cũng nhớ năm đó ở trong Cốt Lao truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho Dương Khai, nhưng gần gũi cảm ứng từ trên người Dương Khai, lại không nhận ra chút dấu vết là đã tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp.

Điều này làm cho Ô Mông Xuyên không sao hiểu được.

Bởi vì hắn cảm ứng được dao động của mầm móng trưởng thành kia, chính là phát ra từ nơi này, thế mà vội vội vàng vàng chạy tới nơi, dao động kia lại biến mất không thấy, lại ngoài ý muốn gặp được Dương Khai.

Hắn một bụng nghi hoặc mơ hồ, không biết đây là tình huống gì...
Advertisement
';
Advertisement