Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nhìn bàn tay máu kia sắp vỗ tới, Dương Khai lúc này mới điều động nguyên lực trong cơ thể, cũng phóng ra một bàn tay to lớn ngênh đón.

Ầm ầm...

Một loạt tiếng nổ đinh tai truyền ra, phong vân nổi loạn, năng lượng tràn ra bốn phía, chỉ trong chớp mắt, hai chưởng ấn đều đều triệt tiêu lẫn nhau, như thể chưa từng tồn tại vậy.

Thân hình Dương Khai vẫn bất động như núi, lẳng lặng đứng tại chỗ.

Một nơi nào đó phía dưới khẽ truyền đến một tiếng "hả", có vẻ hơi kinh ngạc.

Một luồng thần niệm tinh thuần quét tới, dò xét trên người Dương Khai, hẳn là đang muốn nhìn xem có phải hắn che giấu tu vi hay không. Nhưng nhìn tới nhìn lui, Dương Khai vẫn chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh.

Điều này khiến cho tên Đế Tôn Cảnh xuất thủ với Dương Khai không khỏi có chút khiếp sợ.

Hắn không ngờ tên Đạo Nguyên Cảnh này lại có thể tiếp nhận một chưởng của mình. Tuy nói rằng hắn mới tấn cấp lên Đế Tôn không lâu, nhưng ở chỗ sâu biển căn nguyên này, Đạo Nguyên Cảnh chết trên tay hắn đã có đến bảy tám tên, bất kể là ai cũng bị hắn một chưởng đánh chết. Chênh lệch thực lực giữa Đế Tôn Cảnh cùng Đạo Nguyên Cảnh quả thực giống như trời và vực vậy.

Nhưng gặp phải Dương Khai, không ngờ lại không có hiệu quả.

Chẳng những không khiến hắn bị thương mảy may, mà thậm chí ngay cả làm cho thân thể của hắn động một cái cũng không được.

Tên này thầm hoảng sợ trong lòng, không biết rốt cuộc thân phận của Dương Khai là gì mà lại có thực lực kinh khủng bực này, khi hắn còn là Đạo Nguyên Cảnh, cũng không thể mạnh như vậy.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Tại hạ chỉ đi ngang qua mà thôi, muốn tìm một nơi đặt chân, bằng hữu không cần nhiệt tình như vậy chứ?

Thần niệm của hắn cũng quét về phía tên Đế Tôn Cảnh vừa ra tay với mình kia, tên này đầu tóc đỏ chót, như được kết thành từ máu tươi vậy, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức vô cùng máu tanh cuồng bạo. Cũng không biết hắn xuất thân từ tông môn nào lại tu luyện tà pháp kỳ dị như vậy.

Tuy nói Dương Khai cũng không e ngại hắn, nhưng dù sao cũng không có thù hận gì, cho nên có thể không phải ra tay thì Dương Khai cũng không muốn ra tay.

Tên thanh niên tóc đỏ ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, trầm mặc hồi lâu, mới nói: - Ngươi đi đi, không nên xuất hiện trong vòng ngàn dặm xung quanh ta.

- Đa tạ! Dương Khai cười ha hả, hướng hắn ôm quyền, lúc này mới chuyển người bay qua.

Nghe tên này nói, Dương Khai đã hiểu được vì sao mấy tên Đế Tôn Cảnh này có thể chiếm được khu vực lực lượng căn nguyên nồng đậm nhất rộng lớn như vậy. Chỉ mới một mình tên này đã chiếm cứ cả ngàn dặm như vậy, thêm những tên Đế Tôn Cảnh khác thì sẽ chiếm phạm vi rộng lớn như thế nào chứ?

Nhưng đạo lý trên thế giới này là như vậy, thực lực mạnh sẽ không cần phải kiêng kỵ gì cả.

Nếu có tên Đạo Nguyên Cảnh nào dám không nghe, thì cứ nhìn những thi thể trên những hòn đảo kia là biết.

Nửa canh giờ sau, Dương Khai sớm cách xa tên thanh niên tóc đỏ kia hơn hai ngàn dặm, tuy nhiên hắn vẫn chưa tìm được nơi có thể đặt chân. Bởi vì hắn phát hiện ra, ở những nơi này vốn cũng tồn tại một số tiểu đảo, nhưng lại đều bị nhóm Đế Tôn Cảnh tới trước đánh nát mất.

Hiển nhiên bọn chúng không muốn để lại cho người sau vị trí hấp thu căn nguyên, cho nên mới làm loại chuyện bá đạo này.

Một bóng thương kinh thiên đột nhiên từ phía dưới bắn tới, bóng thương xuyên qua hư không, trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Dương Khai, thương ý lạnh thấu xương tràn tới khiến da thịt Dương Khai đau nhói.

Mi mắt Dương Khai hơi co lại, nhận ra một thương này rất cường đại, nên hắn cũng không dám tự phụ, giơ tay lấy ra Bách Vạn Kiếm, bổ ra một kiếm.

Bóng kiếm rực rỡ vắt ngang không trung, cùng bóng thương kia va chạm một chỗ, phát ra một tiếng nổ lớn.

- Hử? Chỉ là một Đạo Nguyên Cảnh nhỏ bé, lại có thể tiếp nhận một kích của bổn thiếu sao? Thật là kỳ quái. Lúc này, phía dưới mới truyền ra một giọng nói, cũng tương tự như tên tóc đỏ vừa nãy vậy, đều tỏ ra khá kinh ngạc.

Dương Khai mặt đen lại nói: - Những tên Đế Tôn Cảnh các ngươi, đã chiếm đoạt một khu vực lớn như vậy còn chưa tính, sao cứ gặp ai cũng phải xuất thủ đánh lén một cái như vậy? Mặt mũi để đâu hết chứ?

Tên kia không ngờ lại cười ha hả nói: - Người không có thực lực còn dám tới nơi này, chỉ có chết mà thôi. Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: - Ngươi có thể tới được đây, chẳng lẽ ngươi đã qua được cửa ải của tên Xích Quỷ kia?

Trong lòng Dương Khai chợt động, nói:

- Ngươi nói là tên thanh niên tóc đỏ kia?

- Đúng vậy.

- Hắn cũng giống hệt như ngươi, hèn hạ đánh lén ta một kích, bị ta đỡ được, nên để cho ta đi. Dương Khai tỏ ra khó chịu hừ lạnh nói.

- Chẳng trách... Tên này khẽ gật gật đầu, một lát sau liền vung tay lên nói: - Ngươi đi đi, nếu Xích Quỷ đã cho ngươi tiến vào, cho thấy ngươi cũng coi như là một nhân tài, ta không ra tay với ngươi nữa.

Dương Khai nghe vậy liền bĩu môi, tên này nói cứ như thể bọn chúng phá lệ ban ân cho Dương Khai được tiến vào vậy, lại còn nói hắn là nhân tài có thể đào tạo, khẩu khí còn lớn hơn cả lão thiên nữa.

- Phía sau còn mấy Đế Tôn Cảnh nữa? Chẳng lẽ đều phải ra tay với ta sao? Dương Khai trầm mặt hỏi.

Nếu thật sự như vậy mà nói, vậy thì hắn cũng không cần ẩn tàng thực lực gì nữa, cứ đánh thẳng tới là được, cũng tránh phải dẫn tới phiền toái.

Không ngờ, tên này trở mặt còn nhanh hơn lật trang giấy, lạnh lùng nói: - Tiểu tử quá nhiều lời rồi đó, cho ngươi vượt qua thì qua đi, còn nhiều lời nữa ta sẽ lưu ngươi lại đó.

Dương Khai hừ một tiếng, cũng lười dây dưa cùng hắn, lập tức xoay người bay vào chỗ sâu hơn.

Song lần này hắn lại thay đổi thái độ, không còn khiêm tốn như trước, mà trực tiếp phát động toàn bộ nguyên lực bản thân, trông vô cùng bắt mắt. Tin rằng những tên Đế Tôn Cảnh kia chỉ cần không quá mức chuyên chú hấp thu căn nguyên, thì sẽ có thể cảm ứng được sự hiện hữu của hắn từ rất xa.

Cũng không biết có phải vì Dương Khai tự tin phách lối như vậy tạo ra hiệu quả hay không, mà đoạn đường sau đó, tuy rằng hắn lại cảm nhận được khí tức của hai tên Đế Tôn Cảnh nữa, nhưng hai người này đều không ra tay với hắn, mà chỉ vận dụng thần niệm dò xét hắn một chút rồi không quản thêm nữa.

Dương Khai thấy vậy rất mừng rỡ.

Nửa canh giờ sau, hai mắt hắn chợt sáng lên, nhanh chóng phi thân hạ xuống dưới.

Ở dưới này, có một nơi đặt chân không tồi, hơn nữa diện tích còn vô cùng rộng rãi, khoảng hơn trăm trượng.

Một nơi đặt chân rộng rãi như vậy ở biển căn nguyên này cũng không thấy nhiều, bởi vì những tiểu đảo trên vùng biển này cũng không phải là tiểu đảo chân chính, không biết là vì nguyên nhân gì mới tạo thành, số lượng chẳng những rất ít, mà diện tích cũng rất nhỏ.

Vị trí mà Dương Khai tìm được, đủ để chứa hơn trăm người cũng không chật chội.

Sau khi hạ xuống, Dương Khai lướt nhìn xung quanh, cảm thấy vô cùng hài lòng. Hắn định gọi Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cùng đến đây, nhưng ngẫm lại hành động của mấy tên Đế Tôn Cảnh trước đó, Dương Khai cảm thấy nên thôi đi thì hơn.

Trừ khi hắn quay lại đón hai người bọn họ, nếu không với thực lực hiện tại của Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu, căn bản không thể qua cửa được.

Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, thử hấp thu căn nguyên chỗ này một chút, rất nhanh liền mừng ra mặt, bởi vì lực lượng căn nguyên ở nơi này quả nhiên so với những nơi khác còn tinh thuần nồng đậm hơn rất nhiều, hơn nữa dường như cũng càng dễ hấp thu hơn.

Đây đối với bất kỳ một võ giả nào mà nói, cũng đều là một phúc địa tu luyện a.

Hắn không vội vã luyện hóa hấp thu, mà phóng thần niệm ra, dò xét tình huống xung quanh.

Trong phạm vi ngàn dặm, không có người nào.

Hắn vung tay lên, một quái vật lớn liền xuất hiện ở bên cạnh hắn. Thân hình to lớn đầu đội trời, chân đạp đất trong nháy mắt khi xuất hiện, liền khiến cho tiểu đảo cũng phải hơi trầm xuống.

Pháp thân!

Lúc bình thường Dương Khai sẽ không dễ dàng triệu hoán pháp thân ra khỏi Tiểu Huyền Giới, bởi vì thân thể pháp thân quá lớn, hành động không thuận tiện, gọi ra cũng cần phải bỏ ra quá nhiều thần niệm.

Nhưng hiện tại gọi ra lại chính là thời cơ tốt.

Nơi này không có người, nên không cần lo lắng thứ quỷ dị như pháp thân sẽ bị người khác phát hiện, hơn nữa lực lượng căn nguyên ở nơi này nhiều như vậy, một mình Dương Khai hấp thu cũng không hết, triệu hoán pháp thân ra, cũng có thể giúp hắn thu được nhiều chỗ tốt.

Lúc trước pháp thân đã nói qua với Dương Khai, quá trình tu luyện của hắn dường như đã đến một bình cảnh, bình cảnh này có thể liên quan đến Phệ Thiên Chiến Pháp mà hắn tu luyện. Hiện tại để hắn hấp thu luyện hóa lực lượng căn nguyên ở chỗ này, lẽ có sẽ cơ hội đột phá bình cảnh kia cũng không chừng.

Không cần trao đổi cái gì cả, pháp thân vừa hiện ra đã hiểu được ý nghĩ của Dương Khai, liền trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, thầm vận khởi huyền công.

Loại công pháp như Luyện Tinh Quyết pháp thân cũng biết, năm xưa chính nó đã dùng Luyện Tinh Quyết để luyện hóa lực lượng căn nguyên của Huyền Không đại lục, do đó cùng Huyền Không đại lục tuy hai mà một, trở thành thân thể khổng lồ của hắn.

Luyện Tinh Quyết là công pháp chuyên môn luyện hóa lực lượng căn nguyên, mà Phệ Thiên Chiến Pháp lại không có gì là không thể thôn phệ, hai loại công pháp nghịch thiên này kết hợp với nhau, không biết sẽ tạo thành cảnh tượng kinh người gì, Dương Khai cũng vô cùng mong đợi.

Sau khi thả pháp thân ra, Dương Khai vẫn không ngừng nghỉ, trên tay kết vài đạo pháp quyết, điểm lên Huyền Giới Châu, mở ra một hổng trên kết giới, để Huyền Giới Châu tận tình hấp thu lực lượng căn nguyên ở nơi này.

Hắn muốn bổ khuyết đầy đủ pháp tắc thiên địa trong Huyền Giới Châu, nên chỉ có thể đặt hy vọng vào lực lượng căn nguyên ở nơi này.

Lặng lẽ quan sát một lát, Dương Khai phát hiện thấy, lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên đang bị Tiểu Huyền Giới điên hấp thu, lúc này hắn mới khép mắt lại, vận Luyện Tinh Quyết, luyện hóa cho bản thân.

Chỉ trong chốc lát, tiểu đảo rộng lớn này tựa như trở thành một lỗ đen hấp thu căn nguyên xung quanh.

Pháp thân thúc giục hai đại công pháp nghịch thiên là Luyện Tinh Quyết và Phệ Thiên Chiến Pháp, thân thể khổng lồ tựa như một cái động không đáy, bất kể căn nguyên tiến vào nhiều hay ít đều có thể nhanh chóng tiếp nhận, luyện hóa hấp thu.

Mà Huyền Giới Châu thì càng không cần phải nói, hấp thu lực lượng căn nguyên so với pháp thân còn muốn kinh khủng hơn.

So sánh cùng hai thứ này, động tĩnh bên phía Dương Khai như thể học đồ gặp phải sư phụ vậy, tuy nhiên Luyện Tinh Quyết mà hắn thi triển ra, tốc độ luyện hóa căn nguyên cũng không phải là võ giả bình thường có thể so sánh được.

Theo thời gian trôi qua, động tĩnh nơi này cũng càng lúc càng lớn, càng ngày càng kinh khủng, không ngừng có tiếng vang ầm ầm truyền ra. Lực lượng căn nguyên trong biển căn nguyên tựa như trăm sông đổ về biển vậy, dồn dập bị thu hút tới đây, tiếp đó liền biến mất không thấy.

Biển căn nguyên lớn như vậy, bị lực lượng thần kỳ lôi kéo, dần dần hướng về phía tiểu đảo của Dương Khai đổ tới.

Động tĩnh nơi này gây ra, dường như đã lay động đến toàn bộ biển căn nguyên, mà kẻ đầu têu chuyện này là Dương Khai lại không hề hay biết gì cả.

Dần dần, các võ giả đang hấp thu luyện hóa ở trên bờ cách biển căn nguyên không xa chợt thấy được có chỗ không đúng, bởi vì bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, dường như biển căn nguyên đang hạ xuống, vốn khoảng cách giữa bọn họ đến mép nước biển căn nguyên chỉ có một chút, nhưng dần dần, khoảng cách này lại càng ngày càng xa, rồi đến rất xa.

Tựa như biển căn nguyên đang ở lúc thủy triều rút xuống vậy, khiến những người đang đứng trên tiểu đảo hấp thu nước biển phía dưới, dù không động cũng lộ ra cát vàng phía dưới.

Sự phát hiện này khiến không ít võ giả kinh ngạc vạn phần, không biết rốt cuộc là vì sao.
Advertisement
';
Advertisement