Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Một lát sau, thân thể Dương Khai ngưng thật, nhưng sắc mặt trắng bệch, không nhịn được phun máu.

Tuy rằng hắn dùng bí thuật Hư Vô hóa giải một đòn của Phong Khê, nhưng vẫn bị chấn động đôi chút.

Phong Khê đắc thế không tha, thừa dịp Dương Khai phân thần, bay lên bao bọc trong kiếm quang, hóa thành dải sáng, khí thế vô biên đánh về phía Dương Khai.

Lực lượng đế uy ầm ầm lan tỏa, Dương Khai bị đè sụm xuống, ngã về phía sau, sắc mặt hoảng hốt.

- Thật vô vị! Bổn thiếu còn chưa nóng người mà ngươi đã không được, kiếp sau mà đầu thai, nhớ nên phải tôn trọng cường giả!

Nói rồi, kiếm khí kéo dài chém xuống Dương Khai.

Nhưng lúc này, tự dưng cảm giác run sợ trào ra, làm cho Phong Khê đang nắm chắc phần thắng chợt sầm mặt lại, âm trầm không yên.

Nhìn lại, Dương Khai nào còn hoảng hốt, ngược lại còn toát ra cười trào phúng.

Chuyện gì thế này? Tiểu tử này chỉ là Đạo Nguyên Cảnh, trước mắt sống chết còn cười quỷ dị như thế, chẳng lẽ hắn còn hậu chiêu gì?

Tâm tư xoay chuyển, Phong Khê cắn răng, nương theo trực giác của mình, chân dẫm mạnh bay lùi trở ra.

Ngay nháy mắt hắn lui lại, một đường Nguyệt Nhận to lớn chém ra ngay chân hắn, xé rách khe nứt không gian tỏa ra khí tức làm người ta sợ hãi.

- Khè... Phong Khê hít vào một hơi lạnh, trừng lớn mắt nhìn về phía Nguyệt Nhận, tràn đầy không tin nổi.

Một đòn này vô cùng quỷ dị, im hơi lặng tiếng, hơn nữa lực sát thương to lớn, hắn tin tưởng nếu không phải mình tránh né kịp thời, chỉ riêng một đòn này đã đủ làm mình trọng thương.

Đây là lực lượng gì? Sắc mặt Phong Khê lập tức trầm xuống, vốn tưởng rằng thực lực của Dương Khai chỉ có vậy, nhưng giao đấu xong hắn mới phát hiện, mình đã thấy qua không phải là toàn bộ bản lĩnh của Dương Khai.

- Ồ? Thiếu tông chủ phản ứng không kém.

Dương Khai cũng kinh ngạc nhìn Phong Khê, có phần bất ngờ.

Nếu là 2 năm trước, đối mặt với đòn này, Phong Khê tuyệt đối phải chết, nhưng hôm nay hắn đã là Đế Tôn Cảnh, quả nhiên không như xưa. Hơn nữa Dương Khai cũng cảm thấy, Phong Khê còn lợi hại hơn Khưu Trạch mà hắn đã chém giết.

Không hổ là xuất thân đệ tử đại tông môn mà, có nội tình, tu luyện bí thuật, Khưu Trạch đều không thể so sánh.

Dù cho Khưu Trạch là cung chủ Thiên Chiếu Cung, nhưng Thiên Chiếu Cung chỉ là tông môn bậc trung ở Nam Vực, làm sao so sánh được với quái vật lớn như Vấn Tình Tông, đã từng xuất hiện một vị Vấn Tình Đại Đế!

- Ngươi còn che giấu thực lực? Phong Khê nghiến răng trừng Dương Khai, tràn đầy khó chịu, còn có một chút sỉ nhục.

Ngẫm lại hắn là Đế Tôn Cảnh, vốn tưởng rằng phẩy tay có thể giết được Dương Khai, nhưng thực tế lại là hắn suýt nữa bị Dương Khai gài một vố, sao không làm hắn giận dữ? Nhất là bên cạnh còn có hai sư đệ đồng môn đang nhìn, làm hắn không xuống đài được.

Dương Khai bĩu môi: - Thiếu tông chủ nói hay thật, ngươi có tiến bộ trong Toái Tinh Hải, chẳng lẽ người ta lại dậm chân một chỗ?

Phong Khê thăng cấp Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải, thực lực tăng lên nhảy vọt, nhưng Dương Khai cũng không ngồi chơi, chỉ riêng một năm rưỡi thu phục Sơn Hà Chung, thực lực của hắn đã tăng lên rất lớn, bất kể nguyên lực hay thần thức đều tăng lên rõ rệt.

- Tốt lắm, khó trách phụ thân đại nhân nói đừng coi thường bất cứ đối thủ nào, mặc kệ tu vi của hắn cao hay thấp, hôm nay coi như bổn thiếu hiểu được. Dương Khai, ngươi dạy cho bổn thiếu một bài học.

Phong Khê hừ lạnh. - Vốn định trực tiếp lấy mạng ngươi, nhưng nếu ngươi còn ngoan cố chống cự, vậy đừng trách bổn thiếu từ từ hành hạ ngươi.

Dương Khai hừ nói: - Thiếu tông chủ còn cảm thấy ăn chắc được ta?

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không giết được ngươi? Phong Khê trừng mắt, giống như nghe được chuyện cười.

- Ngươi có thể thử xem! Dương Khai sầm mặt nhìn lại.

- Như ngươi mong muốn! Phong Khê quát khẽ, thu lại trường kiếm, lấy ra một thanh kiếm khác.

Trường kiếm màu u lam, tỏa ra khí tức rét lạnh, vừa xuất hiện là trên thân kiếm đã toát ra khí trắng, không gian xung quanh như bị đông cứng.

- Đế Bảo! Dương Khai nhướng mày, ánh mắt rơi vào thanh kiếm u lam, nhe răng cười nói: - Vậy mới đúng chứ, thiếu tông chủ thân phận tôn quý, phải nên có một món Đế Bảo tùy thân mới phải!

Trước đó hắn không thấy Phong Khê có Đế Bảo, còn cảm thấy kỳ quái, giờ mới hiểu được thì ra hắn quả thật là có, chỉ là không lấy ra dùng.

Hiện tại hắn lấy ra Đế Bảo trường kiếm, rõ ràng là muốn dốc hết sức.

- Bây giờ cười lớn vào, lát nữa ngươi sẽ khóc! Phong Khê khinh bỉ liếc Dương Khai, trường kiếm chấn động, khí băng hàn quét ra bốn phương, quát lên: - Tuyết Thiên Vấn Tình Kiếm!

Những đóa kiếm hoa bùng lên, hóa thành sát khí thấy được bằng mắt thường, bao phủ đánh về phía Dương Khai

Cả người Dương Khai phát rét, không khỏi rùng mình, kết nối pháp tắc không gian, lực lượng không gian tràn ra, đưa tay chụp về phía trước, quát: - Ngưng!

Oong...

Tiếng trầm muộn vang lên, trong vòng trăm trượng chỗ Phong Khê đang đứng, bỗng nhiên ngưng tụ, dính cứng lại.

Hắn thi triển kiếm pháp vô thượng, cũng nháy mắt ngừng giữ hư không.

Phong Khê lồi mắt ra, suýt rớt xuống đất.

- Cái... cái... cái gì...

- Chuyện gì thế này!

Nho sĩ cùng thanh niên mặt vàng đứng nhìn gần đó cũng kinh hoàng, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ thấy Dương Khai vươn tay, liền trực tiếp áp chế kiếm pháp của thiếu tông chủ.

- Phá! Dương Khai lại quát khẽ.

Rắc rắc rắc....

Tiếng giòn rụm vang lên, những đóa kiếm hoa mà Phong Khê tiêu tốn tâm lực ngưng luyện ra như tấm gương bị đánh nát, ầm ầm vỡ tan, khí tức băng hàn cũng nháy mắt biến mất.

Không chỉ vậy, lấy Phong Khê làm trung tâm, những khe nứt không gian nhỏ như lông trâu đột ngột hình thành, vô số kể, bao phủ lấy hắn.

Không gian nháy mắt cực kỳ không ổn định, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Dương Khai vung tay, hai đạo Nguyệt Nhận lớn hiện ra trên tay, bị hắn cách không nâng lên như vật thật, cười hì hì nhìn Phong Khê: - Thiếu tông chủ, ngươi tu luyện thật không đến chốn!

- Lực lượng không gian! Cho dù Phong Khê có ngốc cũng biết Dương Khai thi triển thần thông gì, lập tức trở nên hoảng loạn, giật mình hét lên.

Hắn nhìn vô số khe nứt không gian xung quanh, nhìn hai đạo Nguyệt Nhận trên tay Dương Khai, sắc mặt liền tái nhợt.

Dương Khai lạnh mặt, nói: - Bổn thiếu đã giết không chỉ một Đế Tôn Cảnh, nếu thiếu tông chủ nghĩ rằng thăng cấp Đế Tôn là có thể muốn làm gì cũng được trước mặt bổn thiếu, vậy sai hoàn toàn. Nếu đã sai, vậy phải bị phạt, thiếu tông chủ, bổn thiếu thay cha ngươi quản giáo một trận, ngươi không có ý kiến chứ?

Phong Khê buồn bực muốn hộc máu, tức giận cả người bốc lửa, muốn la hét mấy câu, nhưng không biết phải mắng cái gì.

Dương Khai vung tay, hai đạo Nguyệt Nhận to lớn rít lên chém về phía hắn.

Phong Khê hoảng sợ, nhìn thấy Nguyệt Nhận ngày càng gần, trong lòng biết Dương Khai muốn lấy mạng mình mà, như vậy mà nói quản giáo cái gì?

Trong kinh hãi, sắc mặt của hắn chợt nghiêm nghị, tay quét qua trường kiếm Đế Bảo, một cỗ kiếm ý khó tả bùng lên.

Dương Khai ánh mắt sáng ngời,một dù không biết Phong Khê lại muốn liều mạng cái gì, nhưng nhìn hắn kiểu này xem ra là không muốn ngồi chờ chết.

Cũng khó trách, hắn không dễ dàng gì mới đột phá Đế Tôn Cảnh trong Toái Tinh Hải, tiền đồ tốt đẹp đang ở phía trước, làm sao lại chịu chết ở đây?

Ý cảnh trang nghiêm lan tỏa, sau đó Phong Khê từ từ vung trường kiếm, khí tức của hắn biến đổi lớn, như hóa thành người khác, ánh mắt trong sáng, nhưng lạnh đến xương, vô tình vô dục.

- Vấn Tình Vô Tình, Thiên Đạo Vô Đạo! Một tiếng ngâm khẽ vang lên.

Kiếm quang bùng nổ, kiếm khí bay lên, khí tức thần diệu lan rộng.

Dương Khai híp mắt, trong lòng kinh hãi, hắn không ngờ Phong Khê có thể phát huy ra một đòn như thế, một đòn này đã là chiêu số của cường giả chân chính thi triển ra, lại thầm hợp ý chí thiên đạo!

Phong Khê không chết, ngày sau hắn nhất định có thành tựu lớn.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, lại vung tay, đánh ra một quyền.

- Trục Xuất!

Hồ đen đột nhiên hình thành trước mặt Phong Khê, bên trong truyền ra khí tức hỗn độn, làm người ta kinh sợ không yên.

Kiếm chiêu mà hắn thi triển liền bị quấy nhiễu, xuất hiện một tia sơ hở.

Hai đạo Nguyệt Nhận cuối cùng đánh tới, khe nứt không gian xung quanh cũng bị Dương Khai khống chế đánh về phía Phong Khê.

- A! Tiếng kêu thảm vang lên, khí tức vững vàng như núi bị phá rối, Phong Khê lập tức bị lực lượng không gian bao phủ, những tia máu bắn ra, nhìn rất kinh người.

- Thiếu tông chủ! Thanh niên mặt vàng cùng nho sĩ kinh hoảng, không khỏi hô to.

Vốn bọn họ tưởng Phong Khê đối phó Dương Khai cũng chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng không ngờ Dương Khai chỉ là Đạo Nguyên lại áp chế toàn diện thiếu tông chủ thiếu tông chủ, chuyện như thế làm sao lại xảy ra được?

Nếu không phải bản thân tận mắt thấy, làm sao bọn họ cũng không tin nổi.

Chỉ là lúc này bọn họ không dám tùy tiện xông lên cứu viện, cho nên dù kêu rất lớn, nhưng cũng chỉ đứng yên một chỗ, ánh mắt lấp lóe không ngừng, sẵn sàng bỏ chạy.

Nếu như thiếu tông chủ chết ở chỗ này, vậy bọn họ cũng chắc chắn không thoát độc thủ của Dương Khai.

Dương Khai đánh xong cũng không thu tay, mà chấn động Bách Vạn Kiếm, bóng kiếm ngập trời đánh về phía Phong Khê.

Xẹt xẹt xẹt xẹt...

Tiếng vang không ngừng, đợi khi bóng kiếm biến mất, hư không im lặng trở lại.

Dương Khai thở ra một hơi, còn Phong Khê lúc này cả người máu me nằm dài, vô cùng thê thảm, không biết sống chết.

- Ực... Nam nhân mặt vang cùng nho sĩ đều nuốt nước miếng, sắc mặt tái nhợt, hai người ngây ngốc nhìn Phong Khê, thần niệm quét qua, phát hiện Phong Khê hơi thở mong manh, rõ ràng đã bị trọng thương.
Advertisement
';
Advertisement