Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai cũng rất để ý tới huyết mạch của Trương Nhược Tích, trên tay hắn có một khối Không Linh Ngọc Bích, sinh ra cộng hưởng với Trương Nhược Tích. Lúc phát sinh cộng hưởng, Không Linh Ngọc Bích sẽ lóe lên một số cảnh tượng mỹ diệu kỳ lạ, cho tới nay Dương Khai cũng không biết Không Linh Ngọc Bích này rốt cuộc có ích lợi gì.

Hơn nữa, ban đầu ở trong Tứ Quý Chi Địa, Trương Nhược Tích còn nói nàng đụng phải thánh linh thượng cổ Cùng Kỳ, Cùng Kỳ hung thú kia chẳng những không đả thương nàng, ngược lại còn tặng cho nàng một bộ Phượng Thải Hà Y, Phượng Thải Hà Y chính là Đế Bảo, hơn nữa còn là Đế Bảo phòng ngự cực kỳ cao cấp!

Chuyện này khiến Dương Khai càng quan tâm hơn, mơ hồ đoán được nó có quan hệ cùng huyết mạch của Trương Nhược Tích, nhưng thủy chung vẫn không tìm ra đáp án.

Có lẽ đợi thực lực Trương Nhược Tích trở nên cường đại hơn, nàng sẽ hiểu rõ huyết mạch của mình ra sao.

Thời gian nhàn rỗi, Dương Khai kiểm kê lại 2 chiếc nhẫn không gian, đi vào Tiểu Huyền Giới một chuyến, phân cho Hoa Thanh Ti, Lưu Viêm cùng Trương Nhược Tích một ít tài nguyên tu luyện, lúc này mới lần nữa trở về sương phòng.

Chưa kịp làm gì tiếp theo, bỗng nhiên một luồng áp lực hít thở không thông chợt từ trên trời giáng xuống, nhoáng lên một cái lướt qua.

Dương Khai biến sắc, đột nhiên cảnh giác.

Cảm giác vừa rồi tuyệt đối là do cường giả sử dụng thần niệm quét qua, tuy rằng rất nhanh đã biến mất, nhưng Dương Khai vẫn cảm nhận được sự cường đại của đối phương. Cường giả Đế Tôn lưỡng tầng cảnh hoàn toàn không có khả năng tạo ra áp lực lớn như vậy cho hắn, có thể làm đến trình độ này chỉ có Đế Tôn tam tầng cảnh!

Vấn Tình Tông tông chủ, Phong Huyền đã tới!

Trong đầu Dương Khai lập tức lóe lên cái ý niệm này, vội vàng từ trong phòng xông ra ngoài.

Bên ngoài khách điếm, đám người An Nhược Vân cũng đều tỏ ra ngưng trọng, hiển nhiên là đã cảm nhận được gì đó.

Cách đó không xa, vẻ mặt của nhóm cường giả Đế Tôn Cảnh tới chúc mừng cũng đồng dạng tỏ ra nghiêm nghị, mặc dù bọn họ đã biết từ hôm qua rằng Phong Huyền hôm nay sẽ đến, một khi chạm mặt cùng Băng Vân rất có thể sẽ có một cuộc long tranh hổ đấu. Nhưng trong chớp mắt khi hắn chân chính đến nơi này, tất cả mọi người vẫn cảm thấy không khí ngột ngạt không ai hít thở dễ dàng.

Rầm rầm uỳnh...

Trên bầu trời tại một nơi cực xa, chợt truyền đến những nổ không ngừng, tiếng nổ càng ngày càng đến gần, theo đó là một bóng người như quỷ mỵ đang hướng bên này bay nhanh tới, mới đầu ở xa xa còn không thấy rõ, nhưng chỉ sau ba hơi thở bỗng nhiên đã phủ xuống bầu trời Băng Luân Thành, rồi hiện ra phía trước khách điếm.

Chỉ trong chốc lát, một cỗ vậy uy áp đỉnh thiên lập địa ầm ầm tràn ra, khiến cả không gian toàn Băng Luân Thành kêu lên vù vù, tựa như ngay cả thiên địa này cũng đều trở nên thần phục vậy.

Đám người Hộ Viễn ngẩng đầu nhìn lên, liền vội vàng khom người hành lễ: - Bái kiến Phong tông chủ!

Trên bầu trời kia, một bóng người ngạo nghễ mà đứng, khoát tay nói: - Chư vị không cần khách khí!

Mỗi một động tác của hắn dường như ẩn chứa thiên địa lý chí huyền ảo cao thâm, lực lượng pháp tắc lượn lờ bên người. Đám người Hộ Viễn cảm thấy có một cỗ lực đạo vi diệu dấy lên trong lòng, đều vô cùng khiếp sợ, biết rõ bản thân cùng Phong Huyền chênh lệch giống như trời và vực vậy.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân trung niên ăn mặc kiểu nho sinh đang đứng trên bầu trời, nhìn qua có chút tương tự như Phong Khê, nhưng còn có phong phạm hơn cả Phong Khê, hơn nữa người này lại vô cùng tuấn tú, anh vĩ bất phàm hơn Thanh Khê nhiều.

Người này không thể nghi ngờ chính là tông chủ Vấn Tình Tông, Phong Huyền. Cũng không biết phong thái bẩm sinh của hắn vốn là như thế, hay là nhờ công lao của Vấn Tình Vô Thượng Công, hơn nữa từ nụ cười ôn hoà trên mặt hắn, khiến cho mỗi người nhìn vào đều sinh ra một loại cảm giác như gió xuân thổi tới vậy.

Dương Khai cảm thấy vô cùng không thoải mái, không gì khác, chính là lúc này Phong Khê và Diêu Trác đều đang đứng sau Phong Huyền, hai người đều nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Khai, như thế muốn ăn thịt hắn vậy.

Phong Huyền chỉ là hững hờ liếc nhìn Dương Khai một cái, rồi không chú ý nhiều đến hắn nữa. Dù sao một tên võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh trong mắt hắn chỉ như con kiến. Ánh mắt của hắn lúc này sâu sắc, tựa như có thể xuyên thủng hư không đang nhìn chăm chú vào nơi nào đó, khẽ mỉm cười nói: - Băng Vân, 3 ngàn năm không gặp, hôm nay rốt cục có thể gặp lại nàng, bổn tọa thật là cảm khái mà!

Một lời nói ra, bốn phương chấn động.

Bất kể là mười mấy Đế Tôn Cảnh Băng Tâm Cốc, hay là cường giả các đại tông môn tới chúc mừng, lúc trước cũng chỉ đoán Băng Vân đang ở trong khách điếm, không ai dám tùy ý thả thần niệm ra dò xét đến cùng.

Đám người An Nhược Vân quỳ một ngày một đêm trước cửa khách điếm, nhưng vẫn không thấy Băng Vân hiện thân, thậm chí đám người Hộ Viễn còn đang hoài nghi rốt cuộc Băng Vân có ở trong khách điếm hay không.

Nếu như có ở đây, vì sao còn không hiện thân, ngược lại để cho đệ tử của mình quỳ ở đây mặc người vây xem?

Nhưng một câu nói của Phong Huyền, khiến cho mỗi người đều loại bỏ hoài nghi trong lòng.

Băng Vân chắc chắn là đang ở trong khách điếm! Bằng không Phong Huyền cũng không có khả năng nói ra như vậy.

Thời khắc này Phong Huyền đã đích thân tới Băng Luân Thành, bất kể như thế nào Băng Vân đều phải hiện thân gặp mặt, nếu không ra, đó chính là vô lễ.

Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, sau khi Phong Huyền nói ra câu kia, bên trong khách điếm vẫn như cũ không chút động tĩnh, thậm chí ngay cả đám người An Nhược Vân đang quỳ gối trước cửa khách sạn điểm, cũng không có chút dấu hiệu gì.

Đám người Hộ Viễn lẳng lặng chờ đợi một hồi, cảm thấy không khí dần dần trở nên vi diệu, không khỏi đều toát mồ hôi lạnh, khó hiểu bất an.

Nét mặt Phong Huyền quả nhiên dần sa sầm xuống, hắn có thể cảm giác được, Băng Vân đang ở ngay bên trong khách điếm, nhưng hắn đã chủ động hỏi đối thăm phương mà đối phương lại không đáp lại, đây chẳng phải là không nể tình sao? Trước mắt nhiều cường giả của các tông môn Bắc Vực như vậy, Phong Huyền sao có thể xuống đài được chứ?

- Băng Vân, thời gian dài như vậy không thấy, ngươi cũng làm cao quá ha? Phong Huyền lạnh lùng cười, hiển nhiên vô cùng không vui.

Bên kia, An Nhược Vân nhíu mày, cất cao giọng nói: - Phong tông chủ, hiện tại gia sư có chuyện quan trọng trong người, không tiện đáp lời, xin đợi một lát.

- Chuyện quan trọng? Phong Huyền nhướng mày, cũng không biết đang nghĩ tới điều gì, khẽ vuốt càm nói: - Cũng được, vậy bổn tòa chờ ở đây là được.

Lúc này, Phong Khê một mực hằm hè nhìn Dương Khai chằm chằm bỗng nhiên tiến tới bên cạnh Phong Huyền, thấp giọng nói mấy câu gì đó, sau đó chỉ chỉ về phía Dương Khai.

Ngay sau đó, ánh mắt Phong Huyền liền trở nên sắc bén, ngừng lại trên người Dương Khai, rồi bỗng nhiên chợt quát lớn một tiếng: - Tiểu tử kia!

Tiếng quát lớn này, có xen lẫn một tia lực lượng thần hồn vi diệu, Dương Khai chỉ cảm thấy trong đầu ông lên một tiếng, bỗng nhiên trở nên choáng váng. Hắn vội vàng luống cuống thúc giục lực lượng thần thức ngăn cản, trong thức hải, Ôn Thần Liên bảy màu cũng xoay tròn, phóng ra hào quang bảy màu tràn ngập.

Lực lượng ôn hòa từ trong thức hải sinh ra, lúc này Dương Khai mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng miệng mũi hắn vẫn rịn ra máu tươi, không chỉ như thế, toàn thân tựa như mệt lả đi vậy, chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ sụp xuống.

Cũng may là có Ôn Thần Liên, khiến hắn cưỡng ép chống được, chỉ hơi lảo đảo một chút mà thôi.

Sau khi đứng vững vàng thân hình, trong lòng Dương Khai liền nổi lên một cỗ tà hỏa.

Tên Phong Huyền này chưa nói một lời đã ám hạ độc thủ với mình, chẳng những vô cùng kín đáo khiến những người khác không hề phát hiện, thậm chí còn muốn hắn phải quỳ xuống, đây rõ ràng là muốn làm nhục hắn mà.

Nếu ở trước mặt nhiều người như vậy, bị Phong Huyền quát một câu đã hoảng sợ quỳ xuống, chỉ sợ mọi người đều sẽ chê cười hắn bất lực, nỗi nhục này tất yếu sẽ trở thành tâm ma trên con đường võ đạo của hắn, tâm ma này chưa diệt trừ, con đường võ đạo của hắn chỉ sợ cũng muốn dừng ở đây.

Tên Phong Huyền này quả thực là quá âm hiểm hèn hạ! Dương Khai nghiến răng kèn kẹt, trong lòng căm giận ngút trời.

Bên kia, Phong Huyền lại nhướng mày, tỏ ra kinh ngạc.

Không ngờ Dương Khai không giống như trong suy nghĩ của hắn sẽ quỳ sụp xuống, điều này khiến cho hắn không khỏi ngạc nhiên. Vừa rồi do hắn muốn che dấu, nên cũng không dùng lực lượng quá lớn, nhưng đó cũng không phải là một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh có thể thừa nhận được. Cho dù là Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu nhất thời không phòng bị, cũng sẽ bị tiếng quát của hắn làm cho thất thần, bị bêu xấu trước mặt mọi người.

Nhưng người thanh niên này lại chỉ lảo đảo một chút, đây thật sự là kỳ quái.

Tuy nhiên Phong Huyền cũng không quá để ý, thực lực chênh lệch quá lớn, rất khó khiến Dương Khai lọt vào pháp nhãn của hắn.

Ngay khi hắn còn đang đánh giá, Dương Khai lại đưa tay lau máu miệng máu mũi đang rịn ra, rồi cười lạnh nói: - Rất tốt, người Vấn Tình Tông quả nhiên đều là chỉ một đám rác rưởi háo sắc chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ! Phó tông chủ như thế, ngay cả tông chủ cũng như vậy, hôm nay bổn thiếu xem như được mở mang kiến thức. Còn nói cái gì là Vấn Tình Tông, ta thấy các ngươi nên đổi tên thành Lăng Nhược Tông thì hơn!

Một lời nói ra, khiến sắc mặt Phong Huyền khẽ biến.

Hắn không ngờ lá gan Dương Khai lại lớn như vậy, sau khi chịu thiệt thòi không ngờ không chút nhượng bộ, lại dám trước mặt của mình châm chọc khiêu khích.

Đám người Hộ Viễn cũng đều há hốc miệng, đổ mồ hôi lạnh. Tuy rằng vừa rồi họ không nhận ra cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng miệng mũi Dương Khai chảy máu lại được mọi người tận mắt nhìn thấy, nên mọi người đều đoán được vừa rồi thanh niên này đã ăn thiệt thòi trong tiếng quát của Phong Huyền.

Nhưng cho dù là bị thua thiệt, cũng không thể hô to gọi nhỏ như vậy a.

Tiểu tử này không biết chữ chết viết như thế nào sao?

Đám người An Nhược Vân lúc này mới kịp phản ứng, thấy mặt Dương Khai tái nhợt, lập tức kinh hô: - Tiểu thiếu gia, ngươi không sao chứ?

Dương Khai cười lạnh nói: - Bổn thiếu bị tiểu nhân hèn hạ đánh lén, tâm can tỳ phế thận đều bị thương nặng, sao có thể không sao chứ? Chuyện lớn là khác!

An Nhược Vân vừa nghe vậy, đã khẳng định hắn không có gì đáng ngại, nhưng vẫn cố ý tỏ vẻ thê thảm như vậy, không khỏi giận dỗi liếc hắn một cái.

Đám người Hộ Viễn cũng đồng loạt choáng váng, nếu thật sự tâm can tỳ phế thận đều bị thương nặng, sao có thể nói chuyện hùng hồn như vậy chứ. Tiểu tử này cũng không biết từ nơi nào chui ra, không ngờ lại không biết trời cao đất rộng như vậy, người vô tri không biết, một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh lại dám khiêu khích tông chủ Phong Huyền, quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh, đầu to mà óc quả nho mà!

Người này có thể sống đến bây giờ, cũng đã không dễ dàng.

Vốn không khí khẩn trương, bỗng nhiên cứ như vậy bị hắn làm cho trở nên tức cười.

- Tiểu tử chớ có nói bậy!

Phong Huyền thấy Dương Khai chua ngoa như vậy, cũng thầm tức giận, tiếng quát xen lẫn lực lượng thần hồn của hắn, cho dù Dương Khai bị thương cũng chỉ là thức hải bị thương, không có nửa điểm liên quan đến tâm can tỳ phế thận.
Advertisement
';
Advertisement