Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tử Vũ tuy rằng muốn giải thích rõ với Trường Tôn Oánh, nhưng cũng biết lúc này không phải lúc dài dòng, chỉ có thể quyết định sau này chú ý nói rõ với bà ấy, nàng cảm kích nói: - Cám ơn thất sư thúc nhiều.

Lúc vừa dứt lời, liền vọt đến bên cạnh Dương Khai, kéo tay hắn, vội vàng nói: - Chúng ta đi nhanh lên.

- Không đi được rồi! Dương Khai bỗng nhiên cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nhìn Trường Tôn Oánh.

Trường Tôn Oánh hiển nhiên cũng đã nhận ra chuyện gì, đôi chân mày nhíu lại, gương mặt xinh đẹp âm trầm.

Trước đó bà ở chỗ này cản lại hai người Dương Khai cùng Tử Vũ cũng chỉ là phản ứng của bản năng mà thôi, dù sao bà là trưởng lão của Băng Tâm Cốc, phát hiện có người lén lút ở trong cốc, không thể làm như không thấy.

Hiển nhiên phen chặn lại cùng cuộc giao thủ vừa rồi đã kinh động không ít người, dẫn tới Dương Khai cùng Tử Vũ mất đi cơ hội đào thoát tốt nhất.

Trong lòng Trường Tôn Oánh không khỏi có chút áy náy, nếu sớm biết như thế, nói gì đi nữa bà cũng không hiện thân ngăn lại.

"Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Liên tiếp truyền đến tiếng vang nhỏ, ngay sau đó, bốn phía xuất hiện một đám cường giả Đế Tôn Cảnh, chí ít đơn giản cũng có hơn bảy tám người, còn có một số Đế Tôn Cảnh đang chạy đến hướng này, không cần đến mấy hơi thở thì có thể tới nơi.

Những vị Đế Tôn Cảnh này, không có tam tầng cảnh, còn lưỡng tầng cảnh cũng chỉ có hai người mà thôi, còn lại tất cả đều là nhất tầng cảnh.

Trong lúc nhất thời, bốn phía Dương Khai chi chít các dáng người lượn lờ thướt tha, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.

Đây quả thật là giai nhân như mây, mỹ nữ ba nghìn, các mùi hương khác nhau từ bốn phương tám hướng tràn tới, khiến cho người ta không khỏi sinh ra cảm giác tiến vào một nơi ấm áp.

Dương Khai không có mừng rỡ chút nào, ngược lại sắc mặt ngưng trọng.

Bị nhiều Đế Tôn Cảnh bao vây như vậy, hắn cũng là lần đầu gặp được, mặc dù có tinh thông lực lượng không gian đi nữa, hắn cũng không có nắm chắc có thể từ nơi này bình yên trốn ra.

- Tử Vũ ngươi thật to gan. Dám lén trốn khỏi cấm địa với nam nhân, còn trộm lấy bảo vật của cấm địa! Ngay lúc trong lòng Dương Khai đang lẩn quẫn, suy nghĩ nên làm thế nào thoát khỏi nơi này, thì trong đó một vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh bỗng nhiên quát một tiếng.

Nữ nhân này mặc quần áo của mỹ phụ, quần dài xanh nhạt, sắc mặt lại lạnh lùng vô cùng. Như có như không một tia lệ khí quanh quẩn trên người, khiến người khác cảm thấy vô cùng không thoải mái, hơn nữa cũng không biết nàng ta tu luyện bí thuật gì, nàng ta đứng ở nơi đó, cả người kiếm ý đâm thẳng lên trời, như là một thanh kiếm lộ rõ lưỡi kiếm sắc bén, phát ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.

Tử Vũ sắc mặt hoảng hốt, vội vàng hướng về phía mỹ phụ này xua tay nói: - Không phải đâu đại trưởng lão, người hiểu lầm rồi!

- Hiểu lầm? Vị mỹ phụ này hừ lạnh một tiếng. - Bổn cung chẳng lẽ mắt bị mù rồi sao, trong cấm địa chỉ có một mình ngươi, mà lúc này bảo vật lại không có rồi, ngươi dám nói không phải ngươi lấy đi?

Tử Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Dương Khai, cũng khó mà nói ra bảo vật là do Dương Khai lấy, chỉ có thể im lặng chịu đựng.

- Rất tốt, đây là ngươi thừa nhận rồi đúng không? Mỹ phụ cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, nói: - Tử Vũ phá hủy môn quy, trong lúc bị giam lại không biết ăn năn, còn lấy trộm bảo vật của cấm địa, mời sư tỷ định tội!

Nữ nhân Đế Tôn lưỡng tầng cảnh kia nghe vậy, thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Tử Vũ có chút phức tạp, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ áy náy cùng tự trách, còn có chút đau lòng. Hồi lâu mới mở miệng nói: - Vũ nhi, Băng Châu là vật của tổ sư con lưu lại, con lấy đi làm gì?

Hiển nhiên bà cũng cho rằng Băng Châu kia là bị Tử Vũ đánh cắp, dù sao trước đó vẫn còn ở cấm địa, nhưng bây giờ lại không thấy.

Tử Vũ há miệng nói: - Sư phó, con không có lấy.

Nàng chỉ giải thích mình không có lấy trộm bảo vật kia, nhưng không có ý muốn khai ra Dương Khai, hiển nhiên không muốn chuyện này liên lụy tới Dương Khai

- Vậy sao không thấy nó đâu rồi? Sư phó của Tử Vũ nhẹ nhàng hỏi, cùng so sánh với khí thế bức người của vị Đế Tôn lưỡng tầng cảnh kia, không thể nghi ngờ nàng quan tâm hơn, lời nói đều là nhỏ nhẹ ôn nhu hơn.

Dương Khai bỗng nhiên thấp giọng hỏi: - Vũ sư muội, hai vị này xưng hô như thế nào?

Tử Vũ nghe vậy, theo bản năng trả lời:

- Một người là An Nhược Vân sư phó của muội, một người là Tôn Vân Tú đại trưởng lão Băng Tâm Cốc, cũng là nhị sư thúc của muội, sư phó đứng hàng thứ nhất trong số các vị sư tỷ muội.

Dương Khai nghe vậy liền hiểu rõ, biết nữ nhân khí chất ôn nhu như nước chính là An Nhược Vân sư phó của Tử Vũ, cũng là tạm đảm nhiệm cốc chủ của Băng Tâm Cốc, mà nữ nhân kiếm ý đâm thẳng lên trời, khí thế bức người kia chính là Tôn Vân Tú, hai người cùng với vị Trường Tôn Oánh trước đó đụng phải đều là quan hệ sư tỷ muội.

Băng Vân thật thu được một đám đệ tử giỏi a, mỗi người đều đạt đến trình độ Đế Tôn Cảnh, cũng không biết là do khí hậu nơi đây bồi dưỡng hay là do bà ấy có cách dạy.

Bất quá hiển nhiên bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, Dương Khai liền ôm quyền nói: - Tiểu tử Dương Khai, ra mắt các vị tiền bối!

- Ngươi là cái thá gì, ban đêm lại dám xông vào Băng Tâm Cốc, còn bắt cóc đệ tử của Băng Tâm Cốc ta! Tôn Vân Tú sắc mặt lạnh lùng, quát lớn.

Dương Khai khẽ nhíu mày, nói: - Tôn trưởng lão hiểu lầm rồi, ta cũng không có bắt cóc Vũ sư muội, mà được người nhờ mang nàng rời nơi này. Vị Tôn Vân Tú này vừa lên tiếng thì lời nói không tốt lành, khiến cho hắn không có chút cảm tình nào, hơn nữa nhìn thái độ của nàng, có vẻ cũng không ưa thích gì Tử Vũ, nghĩ đến chắc cũng là một kẻ khuất phục dưới uy áp của Vấn Tình Tông.

- Tiểu tử ngươi còn dám mạnh miệng! Tôn Vân Tú sắc mặt nghiêm lên

Đúng lúc này, xoạt xoạt hai bóng người bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống một bên, ngay sau đó, một người trong đó nhìn Tử Vũ cả kinh kêu lên:

- Vũ sư muội nàng đang làm gì thế!

Hắn nói với dáng vẻ vô cùng đau đớn, sắc mặt khó chịu đến cùng cực, nhìn Tử Vũ tràn đầy thất vọng, sau đó lại dời mắt nhìn về phía Dương Khai đầy vẻ cừu hận, cả người sát khí bừng bừng.

Hai người vừa đến đều là nam nhân, một người trong đó là Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, sắc mặt không giận mà oai, mà người vừa nói chuyện chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, anh tuấn tiêu sái, anh vĩ bất phàm.

Thân phận của hai người này vừa lên tiếng thì đã lộ ra, giờ phút này đàn ông làm khách ở trong Băng Tâm Cốc chỉ có Diêu Trác phó tông chủ Vấn Tình Tông cùng thiếu tông chủ Phong Khê.

Hai người tới đây hiển nhiên cũng là bị động tĩnh bên này kinh động, nhưng lúc này vừa rơi xuống, Phong Khê liền phát hiện Tử Vũ nắm lấy tay của Dương Khai, hơn nữa còn là chủ động nắm!

Phát hiện này khiến hắn thoáng cái sắc mặt trầm như nước, cảm giác giống như trên đầu bị mọc sừng, cảm thấy rất sỉ nhục, máu trong người sôi cuồn cuộn, dường như tùy lúc đều có thể nổ tung. Những thiếu nữ mà Phong Khê hắn coi trọng chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Bất kỳ nữ nhân nào đều bị hắn nắm bắt cả thể xác lẫn tinh thần như là nô bộc, lời nói của hắn là mệnh lệnh tuyệt đối, không ai dám trái.

Nhưng mà với Tử Vũ bên này, hết lần này tới lần khác lại đối với mình không đổi sắc chút nào. Nếu chỉ như thế cũng thôi đi, giờ khắc này, con tiện tỳ này lại dám thân thiết với một nam nhân xa lạ khác như vậy. Đây không phải là muốn chọc giận mình sao? Chuyện như thế nếu lan truyền ra ngoài, mình làm sao đặt chân ở Bắc Vực? Chỉ sợ đến lúc đó người nào gặp cũng đều không ngừng nhìn chằm chằm cái sừng trên đỉnh đầu của mình.

Thấy ánh mắt của Phong Khê rơi vào trên tay mình, trong nháy mắt Tử Vũ cảm thấy không ổn.

Lúc trước nàng chuẩn bị lôi kéo Dương Khai thoát đi chỗ này, cho nên cũng không có để ý nhiều lắm, nhưng không chờ nàng có động tác gì, các vị sư thúc đã chạy tới bao vây nàng và Dương Khai, dẫn tới bọn họ tiến lùi không được, trong lúc khẩn trương, Tử Vũ cũng quên mất buông tay Dương Khai ra.

Bây giờ sau khi phản ứng, mới cảm thấy rõ bàn tay của Dương Khai to lớn và ấm áp, gương mặt không khỏi đỏ lên, theo bản năng định buông ra.

Bất quá cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, trong nháy mắt lúc bàn tay ngọc sắp buông ra, không ngờ lại nắm chặt thêm, mà lần này còn dùng sức hơn so với lần vừa rồi, cùng với Dương Khai mười ngón tay đan vào nhau.

Dương Khai ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, một cảm giác là lạ quanh quẩn trong đầu.

Tử Vũ hơi đỏ mặt, tấm thân mềm mại rúc vào một bên cánh tay của Dương Khai, nhìn Phong Khê như khiêu khích, nói: - Thiếu tông chủ xin hãy tự trọng, Vũ muội không phải một tiếng mà ngươi có thể kêu, mặt khác, ta muốn làm gì là tự do của ta, ngươi không có quyền can thiệp!

Phong Khê nghe vậy, gương mặt vốn đã khó coi lập tức liền xanh mét, hai mắt nhìn Dương Khai trừng trừng như tóe lửa, cắn răng nói: - Tiểu tử ngươi muốn chết, lại dám động đến nữ nhân của ta!

Dương Khai cười lạnh một tiếng. Hắn tự nhiên biết vì sao Tử Vũ phải thân thiết với mình như vậy, hiển nhiên là cố tình để Phong Khê nhìn thấy. Đối với nàng ta làm như vậy, Dương Khai thật ra cũng không phản cảm gì, Tử Vũ không thể nắm lấy tương lai cùng vận mệnh trong tay mình, cũng chỉ có thể phản kháng bằng cách như thế, kỳ vọng có thể làm cho Phong Khê bỏ đi ý niệm trong đầu. Thật không nghĩ đến ngược lại kích thích lửa giận cùng sát khí của Phong Khê.

- Ai là nữ nhân của ngươi, không biết xấu hổ!

Tử Vũ không mảy may cho Phong Khê một chút thể diện nào, thấy hắn uy hiếp Dương Khai như vậy, lập tức mắng một câu.

Phong Khê tức giận đến mặt mũi trắng bệch, hắn không thể chửi mắng Tử Vũ, chỉ có thể trút giận trên người Dương Khai, hung tợn nói: - Tiểu tử ngươi chỉ có chút bản lãnh vậy sao? Chỉ có thể để cho nữ nhân thay mình ra mặt sao?

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Thiếu tông chủ, dưa hái xanh không ngọt, hà tất phải như thế? Ta cùng với Vũ sư muội sớm đã tình đầu ý hợp, ngầm ước hẹn cả đời, thật ra ngươi hãy nói một chút xem, rốt cuộc là người nào đoạt nữ nhân của người nào? Bổn thiếu không chấp nhặt cùng ngươi thì thôi, ngươi lại vừa ăn cướp vừa la làng? Đây là đạo lý gì?

Một lời vừa nói ra, toàn trường đều kinh hãi.

Một đám Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Dương Khai cùng Tử Vũ, dường như không thể tin đây là sự thật.

Tử Vũ cũng hơi thất thần, nàng không nghĩ tới Dương Khai lại có thể ở trước mặt nhiều người nói ra lời nói như thế, cái gì mà ngầm ước hẹn cả đời này nọ, đây không phải là phá hỏng sự trong sạch của mình sao? Trong nháy mắt, sắc mặt của nàng liền đỏ bừng, mặt nóng như lửa đốt, dường như thật đã cùng Dương Khai làm chuyện tày trời gì đó, xấu hổ gặp mặt người.

Nhìn nàng biến đổi sắc mặt, rất nhiều Đế Tôn Cảnh của Băng Tâm Cốc lộ vẻ cổ quái.

Vị thất sư thúc Trường Tôn Oánh dùng ánh mắt tán dương nhìn Dương Khai. Bà cũng là lần đầu gặp mặt Dương Khai, chưa nói tới có ác cảm gì, nhưng lời nói của Dương Khai hùng hồn như vậy khiến bà cảm thấy Tử Vũ tìm đúng người rồi.

Nếu không phải thật tâm thật lòng, như thế nào dám ở trước mặt nhiều Đế Tôn Cảnh càn rỡ như thế?

Ở bên kia, sắc mặt của Phong Khê âm trầm gần như phủ lên một tầng sương lạnh, cả người cảm giác rất không thoải mái, hắn chẳng thể nghĩ tới, nữ nhân mình để ý, thậm chí không tiếc vận dụng lực lượng của tông môn cũng phải độc chiếm kia, lại sớm đã thành đồ chơi của người khác!

Cảm giác này giống như là ăn phải một con ruồi chết vậy, khiến hắn ghê tởm khó chịu, ánh mắt nhìn Tử Vũ lại chứa đầy ý chán ghét.
Advertisement
';
Advertisement