Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Nơi hoang vắng, đoàn người Dương Khai ngồi trên lâu thuyền, nhanh chóng bay đi.

Trên thuyền chỉ có hắn cùng Lưu Tiêm Vân, và các đệ tử Băng Tâm Cốc. Lăng Âm Cầm từ khi về đất liền đã chia tay với mọi người, theo nàng nói, nàng muốn đem tro cốt phu quân quuay về Đông Vực Thiên Lang Cốc, mai táng ở nơi phu quân sinh ra.

Mấy người Tiêu Dật tự nhiên cũng đi theo Lăng Âm Cầm.

Đoàn người Dương Khai thì phải đi Băng Tâm Cốc, Phạm Hinh cùng các sư muội hướng tới sư môn đã lâu, hiện tại đến Bắc Vực, tự nhiên phải đi xem sư môn.

Băng Tâm Cốc không gần Băng Hải, dù bí bảo lâu thuyền này có tốc độ bay rất nhanh, tối thiểu phải nửa tháng mới đến. Cũng may Băng Vân coi như chủ nhà, nắm rõ địa hình Bắc Vực, theo nàng chỉ dẫn, Dương Khai cũng không sợ lạc đường.

Bay chừng vài ngày, Dương Khai đang nghỉ ngơi trong khoang liền nghe trên sàn tàu có tiếng rối loạn, hắn cả kinh, không biết có chuyện gì, vội đi lên sàn tàu.

Lúc này, đoàn người Phạm Hinh đứng trên sàn tàu, ánh mắt nhìn về một hướng.

- Chuyện gì? Dương Khai nhíu mày hỏi.

- Dương sư huynh! Phạm Hinh thấy Dương Khai đi lên, vội chỉ về hướng kia: - Bên kia có người chiến đấu, hơn nữa còn là rất nhiều người vây công một nữ nhân, thật là không biết xấu hổ.

Dương Khai nghe vậy, thả ra thần thức, quả nhiên phát hiện cách đó mười mấy dặm có một đám người đang vây công một nữ nhân. Tu vi nữ nhân không kém, là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, hơn nữa nguyên lực cực kỳ hùng hồn, cấp bậc bí bảo trong tay cũng cực cao, cho nên dù lẻ loi, cũng không dễ dàng bị bắt được.

Trong đám người vây công nàng, còn có hai Đạo Nguyên tam tầng cảnh, chỉ là không rõ bọn họ kiêng kỵ gì, không hạ sát thủ với nàng, chỉ là vây công mà thôi. Nhìn kiểu này, hẳn là muốn tiêu hao sức của nữ nhân đó, đợi nàng kiệt sức mới bắt sống.

Dương Khai chỉ liếc qua, liền biết nữ nhân này nhất định là đệ tử tinh nhuệ đại tông môn nào đó, thực lực của nàng không kém gì Hạ Sanh, Vô Thường mà hắn biết, đánh một trận sinh tử thì tuyệt đối ngang ngửa.

Các tông môn đứng đầu Nam Vực bồi dưỡng được nhân tài như Hạ Sanh, Vô Thường, tự nhiên Bắc Vực cũng sẽ không kém, nữ nhân này là ví dụ tốt nhất.

Dương Khai xem chừng đám người vây công nữ nhân đó cũng biết nữ nhân này, cho nên mới kiêng kỵ, không dám hạ sát thủ, chỉ muốn bắt sống đối phương.

Nghĩ vậy, Dương Khai thản nhiên nói:

- Đi lại Tinh Giới, chuyện này xảy ra thường ngày, để ý làm gì.

Dù rằng một đám người ăn hiếp một nữ nhân quả thật không đường hoàng, nhưng chuyện này xảy ra vô số trong Tinh Giới, Dương Khai không có lòng dạ nào để ý. huống gì, hắn cảm thấy với thực lực thiếu nữ kia, thật muốn liều chết chạy ra, đám người kia cũng chưa chắc cản nổi, hiện tại nàng bị nhốt cũng chỉ là chưa bất chấp mà thôi.

- Nhưng mà Dương sư huynh... Phạm Hinh lo lắng nhìn Dương Khai: - Nữ nhân kia sử dụng công pháp bí thuật Băng Tâm Cốc, nói không chừng là sư tỷ trong cốc!

- Băng Tâm Cốc? Dương Khai nhướng mày, có phần bất ngờ: - Ngươi xác định?

Phạm Hinh vội nói: - Đương nhiên, chúng ta vẫn luôn tu luyện công pháp bí thuật sư tôn truyền thụ, sẽ không cảm ứng nhầm. Vị sư tỷ đó đang gặp nạn, chúng ta không thể ngồi mặc kệ.

Dương Khai lại quan sát cẩn thận nữ nhân kia, phát hiện nàng sử dụng công pháp bí thuật hệ băng, bí bảo vận chuyển uy năng lạnh lẽo, xem ra Phạm Hinh không nói sai, nữ nhân này đùng là Băng Tâm Cốc.

Chỉ là... Băng Tâm Cốc cũng là một trong tông môn đứng đầu Bắc Vực, môn hạ đệ tử đi lại Bắc Vực hiếm có người dám chọc. Nữ nhân này sao lại gặp rắc rối đến thế? Đám người vây công nàng là ai?

- Sư huynh... Lưu Tiêm Vân trông mong nhìn Dương Khai, thần sắc khẩn cầu. Hiện tại nàng xem như đệ tử Băng Tâm Cốc, thấy được sư tỷ đồng môn bị nhiều người vây công, tự nhiên không nhìn được. Nhưng tu vi của nàng quá thấp, chỉ mong chờ vào Dương Khai, muốn hắn giúp nữ nhân kia.

- Được rồi, nếu là Băng Tâm Cốc, vậy đương nhiên không thể ngồi nhìn mặc kệ. Dương Khai gật đầu, tay bấm pháp quyết, lâu thuyền liền đổi hướng, tiến về phía chiến trường.

Khoảng cách mười mấy dặm, với tốc độ của lâu thuyền thì chỉ cần mấy nhịp thở là đến.

Hai bên chiến đấu bên dưới nhận ra có người tới, biểu tình khác nhau.

Nữ nhân kia nhíu mày, có chút lo lắng, đoàn võ giả vây công nữ nhân cũng tỏ vẻ không vui, nhưng hai bên đều không hẹn mà cùng dừng tay, nhìn lên lâu thuyền.

Nhìn gần, Dương Khai mới thấy được nữ đệ tử Băng Tâm Cốc cực đẹp, mái tóc dài như mây bay bay, mày liễu như sương khói, mắt sáng lấp lánh, có lẽ vì chiến đấu mà hiện giờ nàng hít thở dồn dập, má ngọc đỏ hồng, yêu kiều diễm lệ, làn da cực tố, trắng tinh hoàn mỹ, khinh sương thẹn tuyết.

Khí tức của nàng có chút tương tự Băng Vân, đều vô cùng tinh khiết, trên mũi nhỏ thấm chút mồ hôi, càng tăng thêm cảm giác xinh đẹp.

Quả nhiên nữ nhân này là Băng Tâm Cốc.

Cảm nhận được khí tức của nàng tương tự với Băng Vân, Dương Khai liền khẳng định, đứng trên sàn tàu gật đầu với nàng.

Nữ nhân nhíu mày, tuy rằng nàng nhận ra thiện ý của Dương Khai, nhưng không biết sao người này lại chịu đến giúp mình, dù sao đám người vây công nàng không dễ chọc, người bình thường không dám đối chọi.

- Vấn Tình Tông làm việc, người không liên quan mau cút ngay! Bên dưới liền có một nam nhân trung niên Đạo Nguyên tam tầng cảnh không kiên nhẫn vung tay, quát lớn với Dương Khai.

Vấn Tình Tông? Dương Khai nghe vậy kinh ngạc.

Mấy ngày trước bọn họ mới về Bắc Vực, đụng phải đám người Thái Thanh Đảo, nói là muốn bắt Lam Anh Thú, chuẩn bị quà tặng cho ngày mừng của thiếu tông chủ Vấn Tình Tông. Không ngờ hôm nay đụng phải đám người này, lại là Vấn Tình Tông.

Băng Vân đã nói, Vấn Tình Tông cũng là một trong tông môn đứng đầu Bắc Vực, lúc nàng rời đi, thực lực ngang ngửa Băng Tâm Cốc, cho nên môn hạ đệ tử đi lại Bắc Vực ngông nghênh quen rồi, hiện tại Dương Khai mới biết Băng Vân nói không giả.

Những người Vấn Tình Tông này không thèm hỏi lai lịch bên mình, đã hung hăng dữ dằn như thế, rõ ràng là không xem đoàn người mình ra gì.

Có lẽ theo họ thấy, chỉ cần nói ra tên Vấn Tình Tông, những người khác đều sẽ ngoan ngoãn cút đi.

Dương Khai vốn không có cảm giác gì với Vấn Tình Tông, nhưng nghe giọng điệu nói chuyện của người này, lại thêm bọn họ ỷ đông hiếp ít, vây công nữ đệ tử Băng Tâm Cốc này, cảm giác với Vấn Tình Tông liền không tốt.

- Vấn Tình Tông dữ dằn lắm sao? Phạm Hinh căm phẫn vì cảnh ngộ của sư tỷ đồng môn, liền giận dữ nói tiếp: - Năm sau nam nhân đi ăn hiếp một nữ nhân, các ngươi thật là không biết xấu hổ.

- Tiện tỳ ngươi muốn chết! Nam nhân trung niên nghe vậy giận dữ, sát khí bừng bừng nhìn về phía Phạm Hinh, vừa nói, một đoàn lực lượng thần hồn ầm ầm bùng lên, đánh thẳng về phía Phạm Hinh, rõ ràng là làm thật, muốn cho Phạm Hinh một bài học.

Đệ tử Vấn Tình Tông bọn họ quả thật không có bao nhiêu người dám chọc ở Bắc Vực, người trên lâu thuyền này không biết từ đâu nhảy ra, dám nhúng tay vào chuyện này, đúng là không biết sống chết.

Trên thuyền cũng chỉ có Dương Khai là Đạo Nguyên tam tầng cảnh mới thoáng lọt vào mắt hắn, những người còn lại tu vi cao thấp, hắn cũng đương nhiên cho rằng không có lai lịch gì lớn, hẳn là đệ tử thế lực trung đẳng.

Lực lượng thần hồn bùng lên, cảm giác khó thở ập tới, Phạm Hinh mặt trắng bệch, hít thở dồn dập, mơ hồ như có một thanh kiếm đâm thẳng tới mình, bản thân lại không tránh được, sợ đến trong lòng trầm xuống, cả người lạnh lẽo.

Đúng lúc này, Dương Khai kéo nàng một cái, đẩy ra đằng sau, đồng thời lực lượng thần hồn bùng lên, đi ra đón đỡ.

Va chạm không tiếng động, Dương Khai không động đậy, ngược lại nam nhân trung niên thái độ ngông cuồng lại lảo đảo, không ngừng lùi lại, mặt trắng bệch, há miệng liền phun máu.

Chỉ một chiêu, thần hồn của hắn bị thương, đủ thấy chênh lệch thần hồn giữa hắn và Dương Khai.

- Đổng chấp sự! Mấy người Vấn Tình Tông cả kinh, vội vàng chạy tới gần nam nhân trung niên.

Nam nhân trung niên có vẻ bị thương không nhẹ, muốn nói chuyện cũng không có sức, chỉ khoát tay, sau đó vội lấy ra đan dược sử dụng.

- Tiểu tử ngươi dám đánh lén Đổng Sơn, để mạng lại! Cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh còn lại giận dữ, hét lên tế ra một thanh khảm đao đầu quỷ, nhảy vọt lên như chim ưng giương cánh, hung hăng chém xuống đầu Dương Khai.

Hắn nghĩ rằng Đổng Sơn bị thương là vì nhất thời không chú ý bị đánh lén, ỷ vào thực lực hơi cao hơn Đổng Sơn, chuẩn bị trực tiếp đánh chết Dương Khai, rửa sạch sỉ nhục.

Uy lực một đao, chém nát bầu trời.

Ngay cả đoàn người Phạm Hinh, Lưu Tiêm Vân đứng phía sau Dương Khai cũng sắc mặt trắng bệch, khí tức tử vong ập tới.

Dương Khai đứng trên sàn tàu, không động đậy không né tránh, ngay lúc khảm đao đầu quỷ sắp đánh xuống mới bùng lên, hai tay đấm mạnh ra, nhoáng cái, bóng quyền liên miên tràn ngập không gian trước mặt.

Ánh đao bao phủ xung quanh sụp đổ, giống như mặt gương bị đánh nát, không chịu được một chiêu.

- Cái gì? Võ giả Vấn Tình Tông sắc mặt đại biến, phát hiện uy năng khủng bố ập tới, vội vàng xoay đao che người, đồng thời vận chuyển nguyên lực, chân đạp mạnh muốn lùi ra sau.

Nhưng đã trễ.

Oành ầm ầm...

Sau mấy tiếng trầm đục, người này ngửa mặt bay trở về, rớt mạnh xuống đất, cổ họng chợt ngọt, liền phun máu.

- Tào Dương chấp sự! Các võ giả Vấn Tình Tông còn lại đều cả kinh, vội vàng tới bên cạnh Tào Dương, kiểm tra thương thế của hắn.
Advertisement
';
Advertisement