Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ước chừng ba ngày sau Băng Vân mới tỉnh lại, khi tỉnh lại trước tiên liền bảo Phạm Hinh gọi Dương Khai vào nói chuyện.

Trong phòng, sau khi Dương Khai gõ cửa đẩy cửa đi vào, Băng Vân khoanh chân ngồi trên giường, thoạt nhìn sắc mặt vẫn còn tái nhợt, khí tức hơi yếu. Trải qua ba ngày trị thương điều tức, tuy rằng bà khá hơn nhiều, nhưng muốn hoàn toàn khôi phục hiển nhiên còn phải cần một thời gian.

Vừa thấy Dương Khai, bà cố nặn ra vẻ tươi cười, đưa tay vẫy vẫy nói:

- Ngươi tới đây!

Dương Khai đi tới bên giường, ân cần hỏi han: - Tiền bối thân thể ra sao rồi?

Băng Vân yếu ớt nói: - Thật ra cũng không có gì đáng ngại, chỉ là cần phải từ từ điều trị, lần này thật phải cám ơn ngươi!

Nếu không có Dương Khai ở thời khắc mấu chốt kịp thời chạy tới, đúng là có khả năng bà phải chôn thân trong bụng cá. Đây tuyệt đối không phải là cách chết bà muốn nhìn thấy, cường giả như bà thà là chết trận trong tay cường giả khác, cũng không nguyện ý bị thú biển nuốt vào bụng.

Dương Khai lắc đầu nói: - Ta cũng không có làm gì, tiền bối có thể bình an trở về hoàn toàn là do bản thân cường đại! Hắn dừng một chút, có chút khẩn trương hỏi: - Còn Xích Nhật sống hay chết?

Băng Vân thản nhiên nói: - Chết rồi!

Quả nhiên là thế! Tuy rằng Dương Khai sớm có dự liệu kết quả của Xích Nhật không tốt hơn bao nhiêu, bây giờ nghe chính miệng Băng Vân xác nhận hắn đã chết, cũng buông lỏng gánh nặng trong lòng. Xích Nhật chết đi thì không có khả năng có người đến ngăn cản nhóm người mình rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh, gian nguy còn lại cũng chỉ là nguy cơ chứa trong biển rộng, chỉ cần có thể bình an vượt qua, là có thể tới vị trí chỗ lối ra kia.

- Trận chiến này có thể thắng, là nhờ có Bách Chuyển Đế Nguyên đan của ngươi luyện chế! Băng Vân nhìn Dương Khai cảm kích: - Thực lực chân chính của Xích Nhật so với ta sàn sàn như nhau, nếu không có Bách Chuyển Đế Nguyên đan của ngươi luyện chế khôi phục lực lượng nhanh, ta cũng không thể ở thời điểm cuối cùng chém chết hắn dưới kiếm... cho nên thật phải cảm tạ ngươi!

Bà lại một lần nữa lên tiếng nói cám ơn, hiển nhiên là phát ra từ đáy lòng.

Dương Khai cũng không nghĩ tới, mấu chốt quyết định thắng bại sau cùng lại là Bách Chuyển Đế Nguyên đan mình chuẩn bị cho Băng Vân. Lúc đó hắn luyện chế chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi, hiện tại xem ra, đây đúng là một cử chỉ sáng suốt a! Nếu Băng Vân không có Bách Chuyển Đế Nguyên đan, có thể trở về hay không lại là chuyện khác. Cho dù bà có thể giết chết Xích Nhật, chỉ sợ chính mình cũng sẽ bị lôi kéo đệm lưng!

- Đoạn thời gian tới ta không thể tự tiện dùng lực lượng, nếu không rất có thể sẽ lưu lại tai họa ngầm, cho nên lộ trình kế tiếp ngươi phải chú tâm nhiều hơn, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay giúp các ngươi! Băng Vân nghiêm mặt nói.

Dương Khai nghe vậy gật gật đầu: - Tiền bối yên tâm trị thương, ta nhất định sẽ mang bọn ngươi đi ra ngoài!

Trên gương mặt xinh đẹp trắng bệch của Băng Vân lộ ra một nụ cười vui mừng: - Ngươi rất đáng tin! Vậy ta sẽ tĩnh dưỡng đợi hồi âm!

Băng Vân còn phải trị thương, Dương Khai cũng không có dừng lại thời gian lâu ở chỗ bà, sau khi hàn huyên một hồi liền chủ động cáo lui.

Lại qua hai ngày sau, khi trên mặt biển kia xuất hiện kỳ quan những luồng rồng hút nước, lúc này Dương Khai mới tế ra Ích Hải Toa, chuyển dời toàn bộ một lâu thuyền người vào trong Ích Hải Toa.

Muốn rời khỏi Tịch Hư Bí Cảnh này, Ích Hải Toa là mấu chốt nhất, bởi vì chỉ có dựa vào nó, mới có thể tới được vị trí lối ra.

Ích Hải Toa đã được Dương Khai hoàn toàn luyện hóa, các loại thao tác cấm chế cùng trận pháp Dương Khai cũng đều hiểu rõ trong lòng bàn tay, cho nên bay đi cũng không khó khăn.

Bất đồng với lâu thuyền, Ích Hải Toa là chạy đi phía dưới biển rộng. Chính vì chạy ở dưới mặt biển, cho nên mới có thể tránh thoát uy lực kinh người không chỗ nào không có của rồng hút nước trên mặt biển kia.

Ích Hải Toa tốc độ cũng tuyệt đối không chậm, thậm chí còn nhanh hơn so với lâu thuyền của Dương Khai trước đây.

Vị sư phó không biết tên của Tang Đức lúc luyện chế Ích Hải Toa này cực kỳ dụng tâm, khắc lên vô số trận pháp đơn giản mà lại thực dụng, cho nên mặc dù là ở dưới mặt biển, thông qua một vài trận pháp phản chiếu, mọi người ở trong toa vẫn có thể thấy rõ cảnh sắc cùng kỳ quan chung quanh, chỉ là bởi vì dưới mặt biển ánh sáng không tốt lắm, nên tầm nhìn không xa mà thôi.

Thú biển lớn nhỏ màu sắc sặc sỡ cùng cá bầy xuyên qua qua lại, làm một đám người trên thuyền hưng trí bừng bừng nghiên cứu mấy ngày. Đám người Lăng Âm Cầm tuy rằng hàng năm ra biển, nhưng cũng chưa từng chứng kiến phong cảnh dưới mặt biển, thời khắc này trông thấy, dĩ nhiên là nhìn ngắm hứng thú say sưa.

Một đường đi tới, cũng không lắc lư, ngẫu nhiên có một vài con thú biển tới tìm phiền toái, đều bị Linh Thạch Pháo trang bị trên Ích Hải Toa bắn cho đầu óc choáng váng. Linh Thạch Pháo kia uy lực cực lớn, nhưng tiêu hao cũng không nhỏ, một pháo bắn ra chính là 10 ngàn nguyên tinh trung phẩm. Bất quá trên tay Dương Khai không thiếu nguyên tinh, cho nên Tiêu Dật phụ trách trông coi Linh Thạch Pháo thoải mái bắn ra, bất kỳ thú biển nào dám đến xâm phạm đều bị bắn cho tan tác. Thú biển thực lực hơi yếu chút hầu như bị bắn nổ tung thành sương máu, hài cốt không còn; thú biển lợi hại một chút cũng chỉ có thể chạy trối chết, căn bản không thể tới gần Ích Hải Toa.

Trên đường chạy đi thuận lợi, tâm tình mỗi người đều không tệ.

Chạy đi dưới mặt biển suốt một tháng, mọi người cũng không biết rốt cuộc đi được khoảng cách bao xa, nhưng cho tới giờ cũng chưa tới vị trí lối ra kia, mọi người cũng không khỏi có chút lo lắng bất an.

Một ngày này, Dương Khai đang điều chỉnh đường bay chợt nghe truyền vào trong tai một tiếng vang răng rắc, hắn cả kinh, lập tức thả ra thần niệm dò xét.

Ở bên cạnh hắn Lăng Âm Cầm cũng biến sắc mặt, vội hỏi: - Dương sư huynh, Ích Hải Toa chúng ta... có phải bị rạn nứt hay không? Thế nào ta nghe có tiếng động lạ!

Dương Khai trầm mặt nói: - Đúng là rạn nứt!

Lăng Âm Cầm kinh hãi, kêu lên: - Vậy phải làm thế nào? Nếu Ích Hải Toa bị hỏng, đám người chúng ta tuyệt đối không có chỗ chạy thoát a!

Nơi này là chỗ sâu trên biển rộng, nếu Ích Hải Toa bị hỏng, thì bọn họ chưa chắc có thể bay lên trên mặt biển, cho dù may mắn có thể bay đến trên mặt biển, thì rồng hút nước không chỗ nào không có, uy lực vô cùng lớn kia cũng sẽ trở thành phần mộ của họ! Đây chính là tấm chắn ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh đều không thể vượt qua, bọn họ chỉ là Đạo Nguyên Cảnh làm sao có thể bình yên vô sự!?

- Đừng lo lắng, còn có thể kiên trì một thời gian! Dương Khai tuy rằng ngoài miệng trấn an Lăng Âm Cầm, thật ra trong lòng mình cũng chìm xuống! Dù sao Ích Hải Toa này không phải do tay hắn làm ra, hắn cũng không rõ lắm thứ này rốt cuộc có thể kiên trì tới khi nào.

- Chúng ta hiện còn cách vị trí lối ra có xa lắm không? Lăng Âm Cầm hỏi.

- Không rõ lắm, nhưng chắc cũng không xa!

Dương Khai chỉ vào trận pháp ở bốn phía nói: - Cô nương có chú ý hay không, bắt đầu từ hôm qua, thú biển ở bốn phía đã càng ngày càng ít, vừa rồi trong một canh giờ ta cũng không thấy một con thú biển nào. Hơn nữa... áp lực chung quanh đây cũng càng lúc càng lớn, có tiếng động của một loại dòng nước không bình thường, dường như đang hội tụ theo hướng nào đó. chúng ta chỉ cần chạy theo dòng nước này, hẳn có thể thuận lợi tới chỗ lối ra!

Lăng Âm Cầm nhìn hắn hỏi: - Có nắm chắc không?

- Bảy thành!

Dương Khai nghiêm mặt nói.

Lăng Âm Cầm khẽ gật gật đầu, cũng không nói gì thêm. Nàng biết nếu đã cùng đi đến nước này, nói gì đêu vô dung, chỉ có thể cầu nguyện trước khi tới vị trí lối ra, Ích Hải Toa đừng bị hư hỏng.

Những người khác nghe hai người đối thoại, cũng đều ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức bầu không khí trong toa ngưng trọng, mỗi người đều sắc mặt khẩn trương, trong lòng thầm cầu nguyện.

Dương Khai khống chế Ích Hải Toa đổi hướng, chạy theo dòng nước kia chạy tới phía trước.

Nửa ngày sau, từ nơi nào đó trong toa lại truyền đến một tràng tiếng vang răng rắc giòn tan, làm cho mọi người vốn thần kinh đang căng thẳng càng thêm bất an.

Mà theo Ích Hải Toa chạy tới phía trước, nước biển ở bốn phía chảy càng ngày càng mãnh liệt, áp lực cũng càng lúc càng lớn, tiếng răng rắc lại nổi lên liên tục.

Dương Khai một mực liên lạc tâm thần với Ích Hải Toa, nhận ra vật này tổn thương càng ngày càng nhiều, mắt thấy nhiều lắm chỉ có thể kiên trì thêm nửa ngày sẽ vỡ nát... Lập tức trong lòng hắn lôi sư phó chết tiệt của Tang Đức kia mắng chửi máu chó giội lên đầu. Khẳng định lúc lão già này luyện chế đã không dụng tâm, nên chỉ luyện chế ra thứ phẩm... Đúng là hại người mà!

Bất quá đã chạy tới bước này rồi, hoàn toàn không có đường lui, Dương Khai chỉ có thể hết sức chăm chú thúc giục Ích Hải Toa, hết tốc lực tiến về phía trước.

Gần nửa ngày sau, Dương Khai đang chú ý động tĩnh bốn phía bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng, nhìn một chỗ hình chiếu trận pháp trong đó, cả kinh kêu lên: - Đến rồi!

Hắn vừa kêu lên, mọi người đều theo ánh mắt của hắn nhìn lại chỗ hình chiếu trận pháp kia, chỉ thấy ở chỗ sâu biển rộng bên kia, có một cái lốc xoáy to lớn đang điên cuồng xoay tròn. Lốc xoáy kia cực kỳ mãnh liệt, dường như có thể cắn nuốt thiên địa, chỉ nhìn thấy đã khiến mọi người có cảm giác hít thở không thông, nếu như thật sự rơi vào trong đó, cũng không biết hài cốt có thể còn lại hay không?!.

- Dương sư huynh, đây... chính là lối ra ư? Lăng Âm Cầm gương mặt xinh đẹp trắng bệch, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi.

Dương Khai không có trả lời, mà đưa mắt nhìn Băng Vân vừa nghe tin chạy đến.

Băng Vân gật gật đầu nói: - Đây là lối ra, vọt vào lốc xoáy này là có thể rời Tịch Hư Bí Cảnh!

Băng Vân nói với dáng vẻ chắc chắn như thế, mọi người đều tiêu tan nghi hoặc. Mặc dù không biết rốt cuộc là Băng Vân từ nơi nào chiếm được tin tức lối ra, nhưng Băng Vân chính là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, không có khả năng lừa gạt bọn họ.

- Ta cũng cảm nhận được dao động lực lượng không gian bên trong lốc xoáy này!

Dương Khai nói bổ sung.

Hắn tinh thông lực lượng không gian, tự nhiên có thể nhận ra một vài thứ nhiều hơn người khác, bên trong lốc xoáy to lớn này, dường như nối tiếp với một không gian khác, nên thần niệm của hắn không thể dò xét được tình huống ở đối diện.

- Nối tiếp chỗ vị trí lối ra này là bất cứ chỗ nào, đợi lát nữa lúc chúng ta ra ngoài có thể đã tới một chỗ bất kỳ nào đó trên Tinh Giới, có thể sẽ gặp nguy hiểm, các ngươi đều cẩn thận một chút! Băng Vân dặn dò.

- Dạ biết! Đám người Lưu Tiêm Vân ngưng trọng gật đầu.

"Răng rắc..." Đúng lúc này, bỗng nhiên từ bốn phương tám hướng truyền đến một tràng tiếng vang giòn tan, liên tiếp không ngừng.

Mọi người nghe tiếng, tất cả đều biến sắc.

Dương Khai lại kinh hô một tiếng: - Không xong, Ích Hải Toa sắp vỡ ra rồi!

Vừa nói, hắn vừa dùng hết toàn lực, khống chế Ích Hải Toa vọt vào trong lốc xoáy.

Vừa mới chạm vào lốc xoáy, Ích Hải Toa đã bị một lực lượng khổng lồ kéo xoay tròn, mà bí bảo sư phó của Tang Đức hao phí tinh lực cả đời luyện chế ra này cũng vào giờ khắc này vỡ nát tan tành, một chút tâm thần liên lạc giữa nó và Dương Khai cũng đứt đoạn.

Truyền ra tiếng kêu sợ hãi, đám người Phạm Hinh hoảng sợ tới mức mặt hoa thất sắc, ai nấy đều nghĩ đã thất bại trong gang tấc, phải táng thân chỗ này rồi.

Thời khắc mấu chốt, bỗng nhiên một lực lượng hùng hồn phóng ra, hóa thành một lực lượng vô hình, bao bọc mọi người ở trong đó, chống đỡ lực kéo xé từ bốn phương tám hướng kia.

Dương Khai quay đầu nhìn lại, liền thấy Băng Vân thần tình trang nghiêm trang trọng, đang thúc giục đế nguyên trong thân thể mình, bảo vệ mọi người... Thân hình bà nhoáng một cái, mang theo mọi người vọt vào ngay trung tâm lốc xoáy...

Advertisement
';
Advertisement