Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Dương Khai bay về phía đảo nhỏ, tâm thần chìm vào trong ngọc giản của Lăng Âm Cầm đưa cho, kiểm tra phương pháp bố trí Tịnh Linh Trận.

Tuy rằng hắn không tiếp xúc gì với đạo trận pháp, nhưng trong ngọc giản có ghi lãi kỹ càng, chỉ xem là hiểu được, huống gì có trận kỳ trận cơ, bố trí cũng không phải chuyện gì khó.

Ngắn ngủi 500 dặm, Dương Khai chỉ cần mười mấy nhịp thở là đến, còn là hắn cố ý giảm tốc độ để nghiên cứu ngọc giản. Bằng không với hắn nắm giữ thần thông không gian, tung sức ra thì chỉ cần 3 nhịp thở là đến.

Nhìn qua, đằng trước đúng là một đảo nhỏ, chỉ khoảng trăm trượng, không một ngọn cỏ, nhìn giống đá ngầm hình thành, bầu trời trong sáng, vạn dặm không mây, biển rộng tĩnh lặng.

Dương Khai vội hạ xuống, bắt đầu bày trận theo ngọc giản đã ghi.

Khoảng chừng một chén trà nhỏ, hắn bố trí xong, một tầng hào quang nhàn nhạt bao phủ cả hòn đảo nhỏ, tinh lọc sạch hóa lực trong thiên địa, nhưng linh khí cũng yếu đi mấy bậc.

Xem ra Tịnh Linh Trận cấp cao sẽ không cho linh khí thiên địa chảy vào hết, như vậy tính ra, ngay cả Tịnh Linh Trận cấp đỉnh, hiệu quả cũng không tốt gì.

Thời gian gấp rút, hắn chỉ thoáng kiểm tra trận pháp, xác định không sao, hắn vung tay thả ra Trương Nhược Tích.

- Tiên sinh, ta lại làm phiền ngài. Trương Nhược Tích sắc mặt khổ sở, khí cơ bạo động như nước sôi, vừa xuất hiện liền tràn đầy áy náy.

Hiển nhiên nàng cũng hiểu tình cảnh của Dương Khai hiện tại.

Dương Khai khoát tay: - Không cần nghĩ nhiều, ổn định tâm thần, đột phá quan trọng. Ta hộ pháp cho cô, bài trừ hết tạp niệm!

Trương Nhược Tích gật đầu, nhắm mắt, tay bấm huyền ấn, lặng lẽ cảm ngộ.

Không bao lâu, khí cơ trên người nàng càng phập phồng dữ dội, thánh nguyên chảy trong người càng mạnh hơn.

Lính khí thiên địa xung quanh như được trao cho sinh mệnh, đều đổ vào người nàng.

Nhưng vì bị Tịnh Linh Trận cản trở, linh khí thiên địa rõ ràng không đủ cho nhu cầu đột phá, nhất thời làm Trương Nhược Tích tiến lùi không xong.

Dương Khai thấy vậy, không chần chở lấy ra cả đống lớn nguyên tinh, lực lượng chấn động, nguyên tinh hóa thành phấn, biến thành linh khí dày đặc cả đảo.

Được nguyên tinh hỗ trợ, thần sắc khó khăn của Trương Nhược Tích cũng giãn ra.

Dương Khai không ngừng lấy ra nguyên tinh đem chấn vỡ, không bao lâu, linh khí trên đảo càng thêm nồng nặc hóa sương mù, cả đảo mơ hồ, ngay cả Dương Khai cách Trương Nhược Tích mười trượng cũng không nhìn rõ được nàng.

Cảm thấy đủ rồi, Dương Khai mới dừng tay.

Trương Nhược Tích từ khi thức tỉnh lực huyết mạch, liền như biến thành người khác, tư chất tốt không thể hình dung, mỗi lần tu luyện đều như cắn nuốt linh khí thiên địa, chính bởi vậy, tu vi của nàng mới tăng lên nhanh như thế.

Nhớ lại khi Trương Cao Hiên gia chủ Trương gia lấy được Đạo Nguyên Quả trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, lại bị người ta ám hại trọng thương, trước khi chết trả giá cao để Dương Khai mang Đạo Nguyên Quả đi Trương gia đi một chuyến, cũng nhờ Dương Khai bảo đảm để lại cho con cháu Trương gia một viên Đạo Nguyên đan.

Dương Khai đã đi, nhưng khi đó Trương Nhược Tích chỉ là Thánh Vương Cảnh, thế mới bao năm, đã đột phá đến Đạo Nguyên Cảnh.

Viên Đạo Nguyên đan chuẩn bị cho Trương Nhược Tích, Dương Khai vẫn còn giữ, nhưng xem kiểu này thì không cần. Mấy năm qua, tiêu nha đầu non nớt đã trở thành thiếu nữ duyên dáng.

Nhất thời, Dương Khai không khỏi cảm khái vô cùng.

Tiếng ù ù phát ra, cả người Trương Nhược Tích hóa thành cái hố không đáy, không ngừng cắn nuốt linh khí trên đảo nhỏ, không bao lâu, linh khí dày đặc lại trở nên mỏng manh.

Dương Khai phải tiếp tục lấy ra nguyên tinh chấn vỡ.

Ba lần như thế, Dương Khai tính ra mình tiêu hao cả chục triệu nguyên tinh, Trương Nhược Tích mới hừ khẽ một tiếng, sau đó, một cỗ đạo vận không thể hình dung từ từ lan tỏa.

Sắp đột phá rồi! Dương Khai thấy thế, không dám ở lại, liền vọt ra khỏi đảo, đứng ở khoảng cách vừa phải, chú ý kỹ động tĩnh của Trương Nhược Tích. Ở chỗ này, đảm bảo hắn sẽ không quấy rầy Trương Nhược Tích thăng cấp, cũng bảo đảm cứu viện kịp thời nếu nàng có gì bất ngờ.

Nhìn giai đoạn hiện tại, Trương Nhược Tích đột phá rất thuận lợi, bởi vì có chục triệu nguyên tinh hỗ trợ, nhưng Dương Khai biết, khó khăn chân chính còn chưa đến!

Đối với Trương Nhược Tích, khó khăn trước mắt là năng lượng thiên địa tẩy rửa! Linh khí thiên địa nơi này tràn ngập hóa lực, nếu bị hấp thu vào người, không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Nhưng nếu không hấp thu, vậy sẽ không thể thăng cấp, đây là lựa chọn khó xử.

Ầm ầm...

Trong bầu trời phát ra tiếng ầm ầm, vạn dặm không mây lại đột biến, cả bầu trời đen thui, trên đảo nhỏ, một đám mây đen lớn hình thành, chầm chậm xoay tròn, hội tụ thành lốc xoáy, bên trong mây đen phát ra tiếng sấm nổ, thể hiện uy thế thiên đạo.

Dương Khai không khỏi căng thẳng, nhìn lên trên không.

Cùng lúc, cách xa 500 dặm, trên thuyền, một đám võ giả đang chỉ trỏ về phía đảo nhỏ, theo bọn họ nghĩ, dị tượng thiên địa này rõ ràng là do Dương Khai dẫn tới, lại không biết là có người khác.

Trong phòng, Lăng Âm Cầm dựa cửa sổ nhìn ra xa, trong mắt lóe lên kinh ngạc, lầm bầm: - Còn dẫn tới dị tượng thiên địa?

Dẫn ra dị tượng thiên địa, liền đại biểu cho tiếp theo sẽ nhận năng lượng thiên địa tẩy rửa, thật có một đường hy vọng đột phá thành công.

Lăng Âm Cầm đột nhiên cảm thấy, nàng có chút coi thường Dương Khai. Lúc đó nàng nói tỷ lệ đột phá của Dương Khai rất thấp, nhưng giờ nhìn lại, người ta thật có chút nắm chắc.

Nhưng làm Lăng Âm Cầm thấy khó hiểu, là dị tượng thiên địa này có chút không đúng, bởi vì rõ ràng cảm giác hơi nhỏ. Tuy rằng Lăng Âm Cầm chưa từng thấy võ giả đột phá Đế Tôn là cảnh tượng gì, nhưng rõ ràng không thể chỉ có trình độ bé thế này.

Trong phòng khác, Lưu Tiêm Vân cũng đứng ở cửa sổ nhìn xa xa, sắc mặt lo lắng vội vàng, nhưng nàng không dám nhìn ra, chỉ có thể chắp tay quỳ xuống, thành khẩn cầu nguyện ông trời phù hộ.

Cùng lúc đó, các xa vạn dặm, trên biển cũng có một chiếc lâu thuyền chầm chậm đi tới, dù cách xa vạn dặm, nhưng dị tượng thiên địa này vẫn làm người trên thuyền phát hiện.

Một lát sau, lâu thuyền đột nhiên đổi hướng, nhắm về phía đảo, rõ ràng muốn đi thăm dò.

..............

Bên trên đảo, bầu trời mây đen nặng nề, sấm nmổ không ngừng.

Bỗng nhiên, một đạo uy năng thiên địa từ trên đánh xuống, nhắm thẳng vào đảo, quỹ tích rơi xuống đầu Trương Nhược Tích.

Dương Khai biến sắc, nhưng cố nén kích động không ra tay hỗ trợ.

Oành ầm ầm...

Tiếng nổ vang lên, uy năng thiên địa to lớn trực tiếp đánh vào đảo, Tịnh Linh Trận lập tức tan vỡ, trận kỳ trận cơ chôn xung quanh đều bị tổn hại, hào quang bao phủ đảo cũng biến mất.

Tịnh Linh Trận cao cấp, liền bị hủy!

Uy năng thiên địa còn chưa rơi xuống, Trương Nhược Tích chấn động, sau lưng hiện ra cái bóng khổng lồ.

Dương Khai mở to mắt, nhìn chằm chằm bên đó.

Hắn không phải lần đầu thấy cái bóng này, ban đầu trong Tứ Quý Chi Địa, Trương Nhược Tích thăng cấp đại cảnh giới đã từng xuất hiện. Chỉ là Dương Khai vẫn không rõ cái bóng này là thứ quỷ gì, chỉ suy đoán có liên quan rất lớn tới lực huyết mạch của Trương Nhược Tích.

Giờ nhìn kỹ, cái bóng này càng ngưng thực hơn so với trước, hơn nữa làm Dương Khai kỳ quái, là mình không nhìn rõ nó, chỉ biết cái bóng này có hình dạng nữ nhân, cao hai ba mươi trượng, còn khổng lồ hơn cả Tiểu Tiểu sau khi biến thân. Hai tay nắm một thanh kiếm lớn, đầu đội trời chân đạp đất, có lực xung kích thị giác rất mạnh.

Tuy rằng to lớn, nhưng khẳng định nữ nhân này không xấu, giống như mỹ nhân tuyệt sắc được phóng to vô số lần, bất cứ vị trí nào trên người cũng đều hoàn mỹ, không có khiếm khuyết.

Nàng giống như thần bảo hộ Trương Nhược Tích, xuất hiện ở đằng sau nàng, oai hùng hiên ngang, sừng sững như núi, dù cho ngàn vạn binh mã đến đây cũng bị nàng cản lại.

Uy năng thiên địa giáng xuống, trúng người nàng, giống như đá chìm đáy biển, không tạo ra chút gợn sóng.

Sau đó, cái bóng ngẩng đầu, nhìn lên trời, hé miệng nhỏ, nhẹ nhàng hút một cái.

Uy năng hội tụ trên trời trực tiếp bị nàng hút vào miệng, chỉ trong vòng 3 nhịp thở, bầu trời tối đen bỗng sáng trở lại, biển cũng trở lại bình thản.

Dù đã thấy qua một lần, Dương Khai vẫn cứ rung động không thôi, hồi lâu không nói được.

Võ giả đột phá đại cảnh giới, uy năng thiên địa tẩy rửa, đây là thường thức, không ai tránh khỏi được. Có thể chống đỡ qua, vậy sẽ thấy được huyền bí cảnh giới tiếp theo, không chống đỡ nổi, hoặc là chết, hoặc là bị phế.

Nhiều năm qua, Dương Khai cũng trải qua như thế.

Nhưng so với Trương Nhược Tích thăng cấp, Dương Khai cảm thấy mình đột phá thật là quá kém cỏi, hoàn toàn không cùng một tầng thứ.

Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, cái bóng khổng lồ nhanh chóng rút vào người Trương Nhược Tích, sau đó khí tức Đạo Nguyên Cảnh trào ra, xương cốt toàn thân nàng kêu kẽo kệt, lực lượng tuôn trào.

Dương Khai thầm lo lắng, không biết cái bóng đó tự ý hút lấy uy năng thiên địa có vấn đề hay không. Dù sao linh khí thế giới này tràn đầy hóa lực, hư ảnh cắn nuốt uy năng thiên địa, cũng đồng thời nuốt luôn cả hóa lực đó.

Hắn cẩn thận chú ý phản ứng của Trương Nhược Tích, âm thầm quyết định một khi có gì không đúng sẽ đưa nàng vào Tiểu Huyền Giới.

Nhưng hắn nhìn qua nhìn lại, Trương Nhược Tích cũng không có vẻ gì khó chịu, mà vẫn vui vẻ, cao hứng vì đột phá, ngồi yên ở đó bấm linh quyết, làm cho đầu óc Dương Khai mơ hồ, không hiểu chuyện gì.
Advertisement
';
Advertisement