Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Tại sao có thể như vậy? Lưu Tiêm Vân cả kinh hỏi.

- Không biết! Dương Khai cũng đầu óc mơ hồ, lắc đầu nói: - Cái bí cảnh này, có chút không đúng lắm!

Hắn tu luyện đến nay, không có gặp phải linh khí thiên địa nào không thể hấp thu, linh khí thiên địa trong Tịch Hư Bí Cảnh này xen lẫn một thứ gì đó không nói rõ, hút thu càng nhiều, tổn hại cơ sở đối với võ giả càng lớn, cứ luôn hút thu như thế khẳng định sẽ làm cho kinh mạch vỡ nát, tu vi mất hết.

Cũng may là Dương Khai chỉ tu luyện nửa canh giờ liền ngừng lại.

- Vậy làm sao bây giờ? Lưu Tiêm Vân hoàn toàn luống cuống, nếu thiên địa linh khí nơi này không thể hấp thu, thì sớm muộn gì nàng và Dương Khai cũng sẽ kiệt sức, đừng nói tìm được đường ra, mà rất có khả năng ngay cả vùng biển rộng này đều không thể thoát ra, đến cuối cùng chỉ có thể kiệt sức mà chết.

Tình hình này thật giống như một mâm sơn trân hải vị bày ở trước mặt một người đang bụng đói kêu vang, nhìn tuy ngon lành lại có kịch độc, ăn vào sẽ bị độc chết, mà không ăn sẽ chết đói...

- Không sao, ta có biện pháp! Dương Khai cũng không có hoảng loạn, liền lấy ra Huyền Giới Châu giao cho Lưu Tiêm Vân cầm trên tay, nói: - Cô nương cầm cái này, ta đi vào khôi phục!

Nói dứt lời, hắn liền chui vào Tiểu Huyền Giới.

Lưu Tiêm Vân còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã không thấy bóng dáng Dương Khai đâu... nàng kinh ngạc nhìn Huyền Giới Châu trên tay, nghĩ tới thế giới có lầu các cùng sự yên lặng hợp lòng người, mình ở trước kia, Lưu Tiêm Vân mơ hồ ý thức được điều gì, không khỏi gương mặt xinh đẹp hơi đổi sắc, cực kỳ rung động.

Một lát sau, nàng vội vàng thu cất Huyền Giới Châu, che giấu cẩn thận, lúc này mới chuyên tâm điều khiển mộc thuyền tiếp tục đi tới, tránh né những thứ rồng hút nước kia.

Một lúc lâu sau, Dương Khai lần nữa hiện thân, không còn hư nhược như vừa rồi, thời khắc này sắc mặt hắn đỏ hồng, hiển nhiên đã khôi phục hoàn toàn.

Lưu Tiêm Vân cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn hắn gật gật đầu, trả lại Huyền Giới Châu cho hắn.

Nàng có thể ở trong Đại Hoang Tinh Vực tu luyện đến Hư Vương tam tầng cảnh, thành tựu uy danh bá chủ một phương, hiển nhiên cũng là một người thông minh, tự nhiên biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi.

Dương Khai có thể giao cho nàng bảo quản Huyền Giới Châu, không thể nghi ngờ là rất tín nhiệm nàng, về phần Huyền Giới Châu này rốt cuộc có ảo diệu gì, nàng biết trong lòng là được.

Ngày ngày trôi qua, cách hai ba ngày, Dương Khai phải vào Tiểu Huyền Giới khôi phục một lần, đợi sau khi khôi phục lại tiếp tục điều khiển mộc thuyền bay đi.

Trong thời gian này, Lưu Tiêm Vân cũng từng nguyên lực không đủ, cũng tiến vào Tiểu Huyền Giới hai lần, bất quá nàng ngược lại cũng biết điều, ra ra vào vào, không hề hỏi điều gì.

Thoáng cái thời gian trôi qua một tháng, hai người Dương Khai, Lưu Tiêm Vân luôn ở trên biển rộng, không thấy chút bóng dáng đất liền, biển rộng này dường như là vô cùng vô tận, không thấy bờ bến.

Mặc cho Dương Khai tâm tính kiên định như thế nào, thời khắc này cũng không khỏi có chút cấp bách xao động.

Một ngày này, Dương Khai vừa từ trong Tiểu Huyền Giới chui ra, chợt truyền tới tiếng hô vui mừng của Lưu Tiêm Vân: - Sư huynh, dường như chúng ta có phát hiện!

- Thế nào? Dương Khai nghe vậy vui mừng, vội vàng hỏi.

Lưu Tiêm Vân chỉ phía trước nói: - Huynh xem, mật độ rồng hút nước này giảm đi rất nhiều, hơn nữa càng đi tới phía trước càng thưa thớt!

Dương Khai tập trung ánh mắt nhìn tới, phát hiện quả đúng như nàng nói, vốn những thứ rồng hút nước tràn ngập trên mặt biển kia, số lượng đã giảm đi rất nhiều, có phát hiện này Dương Khai không khỏi trong mắt sáng ngời.

Tuy rằng còn không có thấy bóng dáng đất liền, nhưng tối thiểu cảnh sắc chung quanh rốt cục xuất hiện một chút biến hóa.

Trước đó Dương Khai còn đang hoài nghi có phải mình lạc đường hay không, hay là chỉ không ngừng bay vòng quanh một chỗ nào đó... giờ này xem ra mình cũng không có lạc đường, cũng không có bay vòng vòng một chỗ, mà là biển này thật sự quá rộng lớn.

Có phát hiện này Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân đều trong mắt sáng ngời, càng thêm không để lại dư lực thúc giục mộc thuyền bay tới phía trước.

Mà theo thời gian trôi qua, rồng hút nước ở bốn phía cũng càng ngày càng ít, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy. Điều này làm cho Dương Khai kiên định phương hướng mình bay không có sai, nếu tiếp tục bay tới phía trước, có lẽ sẽ có một chút thu hoạch bất ngờ.

Lại qua ba ngày sau, Dương Khai đang điều khiển mộc thuyền bỗng nhiên đổi sắc, vận hết thị lực nhìn lại một hướng khác, ngay sau đó, hắn lộ vẻ vui mừng, vỗ vỗ vai Lưu Tiêm Vân nói: - Sư muội, có thuyền!

Lưu Tiêm Vân đang nhắm mắt dưỡng thần. Ở địa phương quỷ quái này nàng cũng không dám tùy ý tĩnh tọa tu luyện, cho nên Dương Khai vừa nói nàng liền tỉnh lại, đứng lên nhìn theo hướng Dương Khai chỉ, quả nhiên nhìn thấy ở vị trí cực xa có một điểm đen nhỏ.

Mà điểm đen nhỏ kia rõ ràng là một chiếc thuyền lớn.

Lưu Tiêm Vân không khỏi kích động, quay đầu nhìn Dương Khai, phát hiện hắn cũng đầy mặt vui mừng.

Hai người từ khi đi vào địa phương quỷ quái này đã hơn một tháng, luôn luôn bay trên biển rộng không thấy bờ bến... thời khắc này rốt cục gặp được một chiếc thuyền, loại vui mừng đó quả thực không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả.

Có thuyền thì nói rõ có người, có người thì có thể hỏi thăm một chút nơi này là địa phương nào, nên đi hướng nào???

Dương Khai vội vàng tăng nhanh tốc độ mộc thuyền, bay thẳng tới phía thuyền lớn kia.

Theo khoảng cách kéo gần lại, hình dáng thuyền lớn cũng từ từ rõ ràng hơn.

Rõ ràng là một chiếc lâu thuyền cực lớn, hơn nữa còn là một kiện bí bảo cấp bậc không tầm thường, điều này làm cho Dương Khai vô cùng khiếp sợ, bởi vì luyện chế một chiếc bí bảo lâu thuyền như vậy, khẳng định phải hao phí tinh lực cùng tài lực rất lớn, cũng không biết võ giả sinh hoạt tại địa phương quỷ quái này rốt cuộc làm sao làm được.

Mộc thuyền vừa bay tới, hiển nhiên người phụ trách canh gác trên lâu thuyền cũng phát hiện, còn không đợi Dương Khai bay tới gần, trên boong lâu thuyền kia liền xuất hiện mười mấy người. Mười mấy người này đứng rải rác nơi đó, ánh mắt đều nhìn về hướng bên này, tựa hồ cực kỳ hiếu kỳ đối với Dương Khai, không ngừng chỉ chỉ chõ chõ, khe khẽ bàn tán.

Không bao lâu, Dương Khai đã tới cách không xa lâu thuyền phía trước, phóng mắt nhìn tới, thấy mười mấy người kia bất kể nam nữ, mỗi người đều có khí tức hung hãn, đều cảnh giác chăm chú nhìn mình.

Càng làm cho Dương Khai ngoài ý muốn là, mười mấy người này lại đa số đều là võ giả Đạo Nguyên Cảnh!

Ở địa phương quỷ quái này, bọn họ làm thế nào giữ được tu vi của mình? Dù sao linh khí thiên địa ở nơi này không thể hấp thu, nếu sinh sống thời gian dài ở nơi này, khẳng định tu vi sẽ thụt lùi.

Mặc dù mười mấy người này mỗi người thoạt nhìn đều có vẻ không đủ sinh lực, hiển nhiên nguyên nhân là không thể tu luyện được tốt, thế nhưng xác thật là họ vẫn giữ được tu vi.

Trong mười mấy người này, dẫn đầu là một nữ nhân. Nữ nhân dáng người bốc lửa, ngực lớn mông to rất bắt mắt, bất quá có lẽ là hàng năm lăn lộn trên biển, cho nên làn da nàng hơi có chút xanh đen, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại vẻ đẹp của nàng, ngược lại tăng thêm một loại dã tính.

Nàng đứng ở nơi đó, giống như một con báo mạnh mẽ, ánh mắt cực kỳ sắc bén.

Dương Khai không có tùy tiện lên lâu thuyền, chỉ đứng phía dưới ôm quyền, nói: - Chư vị bằng hữu, không biết chư vị định đi nơi nào, có thể cho tại hạ quá giang một đoạn đường hay không?

Mười mấy người đều thờ ơ, chỉ có nữ nhân đầu lĩnh kia hơi ngẩng đầu, thản nhiên hỏi:

- Các ngươi từ đâu tới?

Dương Khai thuận tay chỉ một hướng, nói: - Từ bên kia đến đây, thuyền của chúng ta gặp nạn, chỉ có hai chúng ta trốn thoát!

Đương nhiên là Dương Khai bịa chuyện, chỉ là mới gặp nhau, Dương Khai cũng không muốn để lộ lai lịch của mình.

- Gặp nạn? Nữ nhân kia hơi đổi sắc, bất quá cũng không có hỏi tới nhiều lắm, chỉ khẽ thở dài một tiếng, dường như ở trên biển rộng này, gặp nạn là chuyện thường xảy ra, nàng gật gật đầu nói: - Hai người các ngươi có thể đại nạn không chết ngược lại cũng là may mắn. Ta có thể cho các ngươi lên thuyền, bất quá quy củ các ngươi hiểu chứ?

Quy củ... Dương Khai máy động trong lòng, từ khi mình đi tới nơi này hơn một tháng, đây là một nhóm người gặp đầu tiên, nào biết có quy củ gì?

Đang lúc Dương Khai muốn hỏi rõ, nữ nhân kia lại nhíu mày, nói: - 5 ngàn nguyên tinh một người, hai người là 10 ngàn!

- Có thể có thể! Dương Khai vội vàng gật đầu, thầm nghĩ: "Thì ra quy củ này chính là phải mua vé tàu!"

Quy củ này cũng có thể chấp nhận, nhưng để cho Dương Khai rất bất ngờ là, giá tiền lên lâu thuyền này cũng quá rẻ đi, một người chỉ trả 5 ngàn nguyên tinh là được.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay sờ trên nhẫn không gian, định lấy ra nguyên tinh.

Nữ nhân kia thấy động tác của hắn, không khỏi nhíu mày, nói:

- Không phải ngươi định ở chỗ này giao cho ta nguyên tinh chứ?

Dương Khai ngạc nhiên nhìn nàng, nói: - Có gì không ổn sao?

Nữ nhân nghe vậy, lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, nhìn chằm chằm vào Dương Khai, chẳng những là nàng, mà đồng dạng các võ giả khác đứng trên boong lâu thuyền đều lộ ra vẻ khác lạ.

Tình huống gì đây? Dương Khai khẽ nhíu mày, trong lòng nghi hoặc không hiểu, chẳng lẽ mình định giao cho nàng nguyên tinh ở chỗ này không đúng sao? Điều này có thể lộ ra sơ hở gì sao?

Ngay lúc Dương Khai nghi thần nghi quỷ, nữ nhân kia lại lấy ra một cái lệnh bài cấm chế, đưa tay phất một cái hướng phía trước, quầng sáng cấm chế bao trùm trên lâu thuyền lập tức nứt ra một lỗ hổng, nàng thản nhiên nói: - Trước vào trong đi!

- Đa tạ! Dương Khai cố kềm chế nghi hoặc trong lòng, điều khiển mộc thuyền vọt vào.

Chân đạp trên boong lâu thuyền, Dương Khai, Lưu Tiêm Vân đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm, loại cảm giác chân đạp lên sàn lâu thuyền này quả thực quá tuyệt vời.

- Đi theo ta! Nữ nhân vẫy tay nói, rồi đi phía trước dẫn đường.

Dương Khai cùng Lưu Tiêm Vân liếc nhìn nhau, vội vàng đi theo.

Võ giả trên boong thuyền cũng tự chủ nhích ra, nhường đường cho hai người đi qua.

Đi một lát, bỗng nhiên nữ nhân lên tiếng hỏi: - Các ngươi gặp nạn trên Tịch Hư Hải đã bao lâu?

Thì ra nơi này gọi là Tịch Hư Hải! Dương Khai lẳng lặng ghi nhớ, về phần câu hỏi của đối phương, hắn không hề nghĩ ngợi, đáp: - Chuyện mới xảy ra hôm qua, may mắn gặp các vị, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, thật là đa tạ vị cô nương này giúp đỡ!

Mình bây giờ khí tức ổn định, hiển nhiên không có tiêu hao bao nhiêu nguyên lực, dùng lý do mới gặp nạn hôm qua để giải thích không còn gì tốt hơn.

- Vậy sao? Nữ nhân nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười khiến người ta phải suy nghĩ.

Dương Khai nhướn mày, thầm nghĩ nữ nhân này không phải là đã nhận ra điều gì chứ? Chính mình cũng không có lộ ra chân tướng gì đâu!? Cùng Lưu Tiêm Vân liếc nhìn nhau, đều có chút khó hiểu.

Nói xong, nữ nhân dẫn Dương Khai đi tới một gian phòng.

Dương Khai quan sát bốn phía một vòng, phát hiện trong này tuy rằng diện tích không lớn, nhưng môi trường cũng không tệ lắm, tốt ở chỗ yên tĩnh, hơn nữa gian phòng này dường như là được trận pháp gì đó gia cố, cũng không biết có diệu dụng gì.

- Chúng ta sau này ở nơi này ư?

Dương Khai hỏi.

Thiếu nữ liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: - Ngươi nghĩ nhiều rồi!

Dương Khai mặt tối sầm, cảm thấy nữ nhân này cũng đúng là kỳ quái, không cho ở tại sao còn dẫn mình tới nơi này?
Advertisement
';
Advertisement