Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Trong khi Dương Khai mờ mịt không biết làm sao, ở gần đó phát ra tiếng động, sau đó một bóng người phóng lên, đáp xuống gần chỗ hắn.

Nhìn thấy người này, sắc mặt Dương Khai đại biến, vội vàng kéo theo Lưu Tiêm Vân chạy đi, kéo ra khoảng cách với đối phương.

Người này chính là Diêu Xương Quân!

Lúc bị lốc xoáy cắn nuốt, Dương Khai không phát hiện bóng dáng Diêu Xương Quân, không rõ hắn bị nuốt vào trước hay sau, dù sao nhìn hắn thì rõ ràng là không trốn khỏi kiếp nạn này, cũng xui xẻo rơi vào đây.

Hơn nữa trạng thái Diêu Xương Quân hiện tại rất thê thảm, quần áo rách nát, tóc tán loạn, cả người đẫm máu, khí tức không ổn, rõ ràng là chống đỡ lực cắn nuốt mà bị cắn trả mạnh mẽ.

Dương Khai bởi vì được Lưu Tiêm Vân nhắc nhở, cho nên từ bỏ chống cự, ngay cả hiện tại nhìn bề ngoài không tốt, nhưng rõ ràng là nhẹ hơn Diêu Xương Quân.

Tên này thế mà không chết! Dương Khai cũng bội phục tu vi mạnh mẽ của hắn, không hổ là Đế Tôn tam tầng cảnh, ngay cả thần hồn bị trọng thương, cũng sẽ không dễ dàng chết đi.

- Là nghiệt súc ngươi! Diêu Xương Quân cũng nhanh chóng phát hiện Dương Khai, sắc mặt phát lạnh, sát khí tuôn trào.

Nếu không phải Dương Khai, hắn làm sao mạo hiểm đuổi vào Tịch Hư Lĩnh? Nếu không đuổi vào Tịch Hư Lĩnh, làm sao đụng tới Tịch Hư Đại Tuyền Qua? Hiện tại xui rủi đến đây, tất cả đầu sỏ gây họa chính là Dương Khai, hiện tại gặp kẻ thù là tự nhiên đỏ mắt.

Đang lúc nổi giận muốn ra tay với Dương Khai, gần đó lại phát ra tiếng động, một bóng người lao ra từ bùn đất.

Biến cố này làm Dương Khai cùng Diêu Xương Quân giật mình, vội nhìn sang, nhưng nhìn rõ người kia, hai người lại bình thường.

Bởi vì người thứ ba xuất hiện ở đây, đó là Bàng Quảng, thành chủ Cao Thành!

Bàng Quảng bám theo sau, Diêu Xương Quân cũng biết, chỉ là hắn một lòng muốn tìm Dương Khai, cho nên không để ý. Tịch Hư Lĩnh xảy ra hạo kiếp, Bàng Quảng tự nhiên không thể chống đỡ, đều bị hút vào đây.

Nhưng làm hắn kinh ngạc, là tình trạng của Bàng Quảng tốt hơn, chỉ là có hơi nhếch nhác, nhưng không có chút thương thế, khỏe mạnh như thường.

- Các người không sao chứ? Bàng Quảng vừa ra, lại thấy Dương Khai cùng Diêu Xương Quân đang giằng co, cũng giật mình.

Diêu Xương Quân liền hừ lạnh: - Ngươi muốn lão phu có chuyện gì?

Hắn thấy bộ dáng của Bàng Quảng, liền hiểu đối phương biết cách làm sao tránh né lực cắn nuốt, bởi vậy mới còn nguyên lành. Ngược lại hắn mai danh ẩn tích ở Cao Thành 200 năm, lại bị dày vò u đầu sứt trán, nhất thời cảm thấy xấu mặt.

Lúc trước từng chịu thiệt trước Diêu Xương Quân, Bàng Quảng nào dám làm càn, nghe vậy cười gượng: - Tiền bối không sao thì tự nhiên quá tốt, Bàng mỗ chỉ thuận miệng hỏi, thuận miệng hỏi thôi.

Dương Khai nhe răng cười: - Bàng thành chủ không phúc hậu mà, biết rõ làm sao né được nguy hiểm, lại không nói sớm với Diêu tiền bối, rõ ràng là muốn Diêu tiền bối sớm chết sớm siêu sinh. Diêu tiền bối, nếu ta là ngươi, ta sẽ không nhịn nữa, phải đánh hắn một trận cho hả giận mới được.

Sắc mặt Bàng Quảng trầm xuống, dè đặt quan sát Diêu Xương Quân, thấy hắn lạnh nhạt, vui buồn không lộ ra, liền quát: - Tiểu tử chớ có nói bậy bạ, ngươi giết thủ hạ của bổn tọa, cướp tài vật của bổn tọa, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Diêu tiền bối là cao nhân ẩn thế, thấu suốt rõ ràng, làm sao có thể bị ngươi ly gián!

Nói rồi, hắn quay sang chắp tay với Diêu Xương Quân: - Tiền bối, dù ta có thù oán với tiểu tử này, nhưng cũng chỉ là chuyện nhỏ. Ở đây là ngài đứng đầu, ngươi muốn giết muốn chém, vãn bối chỉ đứng xem, tuyệt không nhúng tay.

Diêu Xương Quân nhàn nhạt liếc hắn, chầm chậm nói: - Ngươi vẫn luôn bám theo sau lão phu, cũng là muốn xem thôi?

Trên trán Bàng Quảng liền toát mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút nói: - Tiền bối hiểu lầm, Bàng mỗ vào Tịch Hư Lĩnh là có chuyện muốn làm, tuyệt không có ý theo dõi tiền bối.

Diêu Xương Quân hừ lạnh, không nói gì, thần sắc ngạo nghễ. Dù hắn bị lốc xoáy cắn nuốt bị thương không nhẹ, nhưng mặc kệ Bàng Quảng hay Dương Khai, hắn đều không coi ra gì, lúc ở trong quán trà bị Dương Khai làm bị thương, chỉ là không đủ phòng bị mà thôi.

Nhưng với trạng thái của hắn hiện tại, có thể không trở mặt với Bàng Quảng thì tốt hơn, dù sao hắn không phải trạng thái đỉnh cao, Bàng Quảng cũng là Đế Tôn nhất tầng cảnh, thật đánh lên, dù hắn giết được Bàng Quảng, cũng phải trả giá rất đắt.

- Tiền bối, chẳng lẽ nơi này là Tịch Hư Bí Cảnh trong truyền thuyết? Bàng Quảng thấy hắn không lên tiếng, trong lòng run sợ, vội chuyển đề tài.

- Tịch Hư Bí Cảnh? Dương Khai nghe được, không khỏi nhướng mày

Hiện tại hắn muốn biết rõ chỗ này là nơi quỷ quái gì, không giống Bàng Quảng cùng Diêu Xương Quân, hắn vừa đến, hai người này rõ ràng có nắm tình báo, cho nên vểnh tai hứng thú lắng nghe.

- Nếu ngươi biết, cần gì phải hỏi lão phu? Diêu Xương Quân hừ lạnh, rõ ràng không ưa hắn.

Bàng Quảng ngượng ngùng: - Thật không ngờ tới, Tịch Hư Bí Cảnh thật sự tồn tại, Bàng mỗ làm thành chủ mấy trăm năm, cuối cùng hôm nay được mở rộng kiến thức.

- Tịch Hư Bí Cảnh là chỗ nào, làm sao ra ngoài? Dương Khai vội hỏi.

Bàng Quảng nghiêm mặt, quát: - Nhóc con hỏi nhiều làm gì, ngoan ngoãn chờ chết đi.

Dương Khai đen mặt, nói: - Bàng thành chủ, mặc kệ trước đó mọi người có ân oán gì, hiện tại coi như chung một thuyền, có tình báo gì thì chia sẻ nhau, cũng không phải thù giết cha cướp vợ gì, làm gì hẹp hòi như thế.

Bàng Quảng cười lạnh: - Đạo bất đồng miễn bàn chuyện, bổn tọa không có gì để nói với ngươi, ngươi có thể sống sót dưới tay Diêu tiền bối rồi nói.

Dương Khai đắc tội Diêu Xương Quân, ở trong lòng Bàng Quảng đã sớm coi Dương Khai là người chết, nào có rảnh mà nói chuyện với hắn. Nói xong, lại cười nịnh nọt với Diêu Xương Quân: - Tiền bối, Tịch Hư Bí Cảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, vào dễ ra khó, không biết tiền bối có thượng sách nào?

Tốc độ trở mặt của hắn còn nhanh hơn lật sách.

Dương Khai cười to: - Thì ra ngươi cũng không biết làm sao ra ngoài.

Bàng Quảng hừ nói: - Có gì đáng cười, cẩn thận rụng răng...

Đang nói, bỗng nhiên Bàng Quảng nhướng mày, ngửi ngửi không khí, khó hiểu nói: - Mùi gì vậy?

Trong không khí lan tỏa mùi hương kỳ dị, làm người ta phấn chấn tinh thần.

Dương Khai cùng Diêu Xương Quân cũng ngửi được, hai người đều hiểu rõ mùi hương này, nhìn nhau, không hẹn cùng nhớ ra, đồng thời kinh hô: - Bổ Thiên Liên!

Dứt lời, hai người đã nhanh chóng phóng về phía phát ra mùi hương.

Bàng Quảng cũng sững sờ, nhưng nghe được Bổ Thiên Liên mới biến sắc, xông ngay theo sau.

Tuy rằng Bàng Quảng cùng Diêu Xương Quân đều là cường giả Đế Tôn Cảnh, nhưng Dương Khai có thần thông không gian, nói về bùng nổ tốc độ thì tự nhiên hai người kia không sánh bằng, chỉ là thuấn di, Dương Khai đã tới chỗ phát ra mùi hương.

Đó là một đống bùn, là từ Tịch Hư Lĩnh truyền sang, loại đất rõ ràng.

Dương Khai trực tiếp cắm tay vào bùn, nắm được thứ gì, cảm nhận kích cỡ cũng dao động năng lượng phát ra, trong lòng mừng rỡ muốn ném nó vào nhẫn không gian.

- Tiểu tử muốn chết! Diêu Xương Quân giận dữ, đánh ra một chưởng, gió mây vần vũ, đánh về phía Dương Khai.

Cũng may hắn không dám dùng hết sức, sợ tổn thương linh dược, nhưng Dương Khai cũng không thể chống đỡ được một chưởng này.

Dương Khai hừ nặng, gắng gượng vận chuyển lực lượng, thuấn di lần nữa tránh né.

Ầm...

Đồng bùn bị đánh thành bụi, tạo ra một cái hố sâu, hòn đảo mới hình thành cũng lung lay mấy hồi, có xu thế tan vỡ.

Diêu Xương Quân xanh mặt đứng đó, mắt lạnh nhìn ra.

Bàng Quảng cũng dừng lại, sắc mặt không thể tin được. Dương Khai có thể thoát được một chiêu của Diêu Xương Quân, cảnh tượng này hoàn toàn vượt qua hiểu biết của hắn, ngay cả hắn đối mặt một chiêu này cũng chưa chắc thoát được.

- Tiền bối tức giận như thế làm gì, thật là hù chết người. Dương Khai vừa nói, vừa giũ bùn đất trên tay, lập tức hiện ra linh dược trong tay hắn.

Linh dược này chính là Bổ Thiên Liên, kích thước giống y như một gốc mà Lưu Tiêm Vân lấy được, có điều gốc đó màu trắng như tuyết, không dính hạt bụi, nhưng gốc này lại đen như mực, rất quỷ dị.

Bổ Thiên Liên trước giờ là Tịnh Đế Song Chu, Lưu Tiêm Vân cơ duyên trùng hợp lấy được một gốc, nhưng rõ nguyên nhân gì lại không lấy được gốc thứ hai.

Hiện tại Tịch Hư Đại Tuyền Qua xuất hiện, rất nhiều linh dược cùng đất cát bị cuốn đi truyền tống vào đảo này, gốc Bổ Thiên Liên thứ hai cũng ứng vận xuất hiện.

Nhìn Bổ Thiên Liên trên tay Dương Khai, hơi thở của Diêu Xương Quân trở nên dồn dập.

Hằn lãng phí 200 năm ở Cao Thành, là vì cái gì? Không phải là vì Bổ Thiên Liên hay sao? Chỉ cần lấy được Bổ Thiên Liên, nhờ người luyện chế Tịnh Đế Bổ Thiên đan, vậy thương thế của hắn sẽ khỏi, đến lúc đó hắn có thể khôi phục chiến lực đỉnh cao, tìm kẻ thù báo hận.

Nhưng mà... khổ chờ 200 năm, tuy rằng Bổ Thiên Liên xuất hiện, nhưng chuyện tốt lại hai lần ba lượt bị Dương Khai phá hỏng.

Gốc trước bị mình sơ sẩy liền để Dương Khai cướp đi, đến gốc trước mắt cũng thế.

Diêu Xương Quân tức muốn nổ phổi, từ khi thăng cấp Đế Tôn Cảnh đến nay, hình như còn chưa chịu thiệt lớn đến thế, hơn nữa còn liên tục chịu thiệt trên tay một tên tiểu tử Đạo Nguyên Cảnh.

Nhìn Bổ Thiên Liên trên tay Dương Khai chậm rãi bị nhét vào nhẫn không gian, Diêu Xương Quân cố nén ý niệm ra tay cướp, trầm giọng nói: - Tiểu tử, giao Bổ Thiên Liên cho lão phu, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua, lão phu còn có thể dẫn ngươi rời khỏi đây.

Bàng Quảng nghe thế, mắt sáng lên vội nói: - Đến lúc đó Diêu tiền bối có thể dẫn ta đi cùng.

Diêu Xương Quân đang giận không có chỗ xả, căm tức trừng hắn:

- Ngươi còn dám nói nhảm, lão phu giết ngươi ngay!

Bàng Quảng giật mình, liền không dám lên tiếng nữa.
Advertisement
';
Advertisement