Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngay vào lúc tâm tình của Dương Khai phiền muộn, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng động anh ninh. Hắn quay đầu nhìn lại, liền gặp được Diệp Tinh Hàm cau mày, ngồi nghiêng trên thuyền gỗ, gương mặt vẻ mờ mịt.

Nàng dường như còn có chút không hiểu rõ tình hình trước mắt. Thế nhưng rất nhanh, nàng nhớ tới chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê, mạnh dạn đứng lên, duyên dáng gọi to hô lên: - Dương thiếu!

- Nàng đã tỉnh à! Dương Khai nhìn nàng một cái, thản nhiên nói: - Trước tiên không nên lộn xộn, dò xét một chút bản thân có đáng ngại hay không?

Diệp Tinh Hàm nghe vậy gật đầu, nhắm con ngươi xét lại tình trạng của mình, một lát sau mở ra mí mắt nói: - Không có gì!

Nàng bất quá là bị Hoa Thanh Ti đánh hôn mê bất tỉnh, tuy rằng trước đó bị Lôi Quỷ tự bạo đánh sâu vào, nhưng cũng không bị thương thế gì nghiêm trọng. Chỉ có điều khí huyết có chút dấu hiệu không xong mà thôi, uống một ít đan dược sẽ có thể bình phục.

- Dương Khai, tỷ tỷ cùng đại thạch đầu nhân trước đó đâu? Diệp Tinh Hàm nhìn quanh trái phải, cũng không phát hiện bóng dáng của Hoa Thanh Ti cùng pháp thân, không khỏi hồ nghi hỏi.

Dương Khai hỏi lại: - Tỷ tỷ và người đá nào chứ?

- Chính là người đó... Diệp Tinh Hàm đang muốn miêu tả một phen, chợt giữa chân mày nhíu chặt, biểu tình cổ quái nói: - Chẳng lẽ... Vậy thì thật là ảo giác hay sao?

Nàng thời khắc này nhớ lại tràng diện khi Hoa Thanh Ti cùng pháp thân xuất hiện, luôn cảm thấy hết thảy đều là không phải chân thật như vậy. Nàng lập tức có chút hoài nghi mình có phải đang trong huyễn thuật hay không? Thiếu phụ và người đá đó đều không phải là chân thật tồn tại.

- Lúc trước ta đối phó với tứ quỷ dùng một loại đồng thuật, nàng đại khái là xuất hiện ảo giác rồi.

Dương Khai đáp. - Thì ra là thế!

Diệp Tinh Hàm thở ra một hơi, tự giễu cười: - Dương thiếu quả nhiên thần thông quảng đại, thiếp lại không có thể giúp chút bận rộn, thật là xấu hổ!

- Không có gì, Huyết Đao tứ quỷ không phải là hạng người dễ dàng đối phó. Nếu nàng thật ép buộc nhúng tay, bây giờ e rằng đã chết. Diệp Tinh Hàm nghe vậy toát mồ hôi lạnh cả người, lại một lần nữa nhận thức được giữa mình và Dương Khai có sự chênh lệch thật lớn.

Huyết Đao tứ quỷ đó là cường giả cấp bậc Đạo Nguyên tam tầng cảnh. Bốn người dưới sự liên thủ thi triển bí thuật cùng đánh thì Đế Tôn Cảnh cũng có thể đấu một trận. Nhưng trên tay của Dương Khai lại cơ hồ toàn quân bị diệt. Chiến tích như thế đủ để ngạo nhân rồi.

Cùng là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi, Diệp Tinh Hàm lại phát hiện chênh lệch thực lực giữa mình và Dương Khai quả thực giống như khác nhau một trời một vực, trong lúc nhất thời không khỏi tâm tình hạ xuống dâng lên. Sau này nếu có một ngày mình cũng có thể có lực lượng như Dương Khai thì thật là tốt biết bao?

Nàng liên tục cười khổ, đưa tay sờ gáy một chút, lại phát hiện chỗ ấy hơi đau đớn, lập tức sợ run tại chỗ. Diệp Tinh Hàm nhớ lại một màn thiếu phụ đánh mình ngất xỉu trước đó. Nàng cực kỳ bàng hoàng, đích thực không biết lúc trước nhìn thấy ảo cảm hay là chân thật.

Một đường vô sự. Diệp Tinh Hàm dường như cũng phát hiện sau khi Dương Khai gặp tứ quỷ thì tâm tình không tốt lắm. Cho nên nàng cũng không làm phiền hắn, chỉ dẫn phương hướng, lúc rỗi rãnh thì ngồi nghỉ ngơi trên thuyền gỗ.

Ước chừng hơn mười ngày sau, hai người mới xa xa thấy được một mảnh dãy núi liền nhau. Diệp Tinh Hàm mới đứng dậy từ trên thuyền gỗ, gương mặt nhảy cẫng lên chỉ vào dãy núi phía trước nói: - Dương thiếu, đây là Thiên Diệp Sơn. Thiên Diệp Tông chúng tôi tọa lạc bên trong núi này, không cần tới nửa ngày thì có thể đến nơi. - Ừ.

Dương Khai thuận miệng trả lời một câu.

Diệp Tinh Hàm cười nói: - Để ta truyền tin tức cho phụ thân, tránh cho người lo lắng. Nàng chuyến này đi ra ngoài cũng hao phí hết thời gian mấy tháng, một thân một mình ở ngoài luôn khiến cho thân nhân lo lắng. Giờ này nàng bình an quay trở về, trước tiên phải báo tin bình an. Dương Khai cũng không lý tới sẽ nàng, chỉ ngồi ở phía trước thuyền gỗ, yên lặng nhìn bốn phía.

Diệp Tinh Hàm lấy ra truyền tin la bàn rót tín niệm vào bên trong. Không lâu sau đó la bàn bỗng nhiên vù vù một tiếng, làm như có hồi âm. Sau khi Diệp Tinh Hàm kiểm tra một phen, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, gương mặt không có vẻ cao hứng.

Dương Khai phát hiện thần sắc của nàng có chỗ lạ, lên tiếng hỏi: - Sao thế?

Diệp Tinh Hàm cong miệng đáp: - Cha ta lại bảo ta đại diện Thiên Diệp Tông tham gia buổi lễ nạp thiếp của Thiên Hạc Thành thành chủ! Thật là tức chết ông ta đi.

Nàng oán giận nói: - Sớm biết không nói cho ông ta biết ta đã trở về, cũng tiết kiệm chuyện phiền toái này.

- Nàng dường như rất không thích đi hả? Dương Khai mỉm cười nhìn nàng.

Diệp Tinh Hàm hừ lạnh nói: - Chuyện của người phản chủ, ta không thèm xía vào. Lão ta nạp thiếp kệ lão ta, phụ thân cũng thật là, nễ mặt mũi của lão ta làm cái gì, lại còn phái người đi tham gia buổi lễ đồ bỏ đó.

Dương Khai biến đổi sắc mặt, hỏi: - Thiên Diệp Tông các nàng cùng Thiên Hạc Thành thành chủ từng có khúc mắc sao?

Gương mặt của Diệp Tinh Hàm sắc lạnh: - Tên đó chính là thứ vong ân phụ nghĩa, năm đó lão ta có thể ngồi trên vị trí thành chủ này, tất cả đều là công lao của Thiên Diệp Tông ta nâng đỡ. Giờ đây cánh đã cứng chắc, tìm một cái hậu trường khác thì không coi chúng ta vào đâu, còn chèn ép nhiều sản nghiệp của Thiên Diệp Tông chúng ta ở Thiên Hạc Thành. Đúng là một tên tiểu nhân mà! Dương Khai cũng không phải cảm thấy quá hứng thú đối với những chuyện này, cho nên sau khi tùy tiện hỏi một chút thì không đáp lời.

Diệp Tinh Hàm dường như cũng ý thức được không ổn, le lưỡi một cái nói: - Dương thiếu thật ngượng ngùng, thiếp lỡ lời rồi. - Không sao, trên đời này luôn có một ít hạng người bủn xỉn khiến cuộc sống tức giận.

Dương Khai phất tay áo. - Dương thiếu ngài chờ đây, ta cùng phụ thân nói một tiếng, dẫn ngài trở về tông an trí một chút trước đã. Diệp Tinh Hàm nói, lại muốn rót thần niệm vào bên trong truyền tin la bàn.

- Không cần.

Dương Khai toét miệng cười: - Ta theo nàng một đường đi, tiết kiệm phiền toái, coi như giải sầu một chút.

Diệp Tinh Hàm nghe vậy vui mừng, nói: - Đa tạ Dương thiếu, có chỗ thất lễ vẫn xin Dương thiếu thứ tội.

- Không sao!

Khi nói chuyện, hai người lúc này thay đổi phương hướng, bước vào Thiên Hạc Thành. Thiên Hạc Thành là một địa phương cách 3000 dặm dưới chân Thiên Diệp Sơn. Thành trì tuy rằng không tính là quá lớn, nhưng tốt rất nhiều so với Phong Lâm Thành, cũng coi là một cái thành trì bậc trung. Theo như Diệp Tinh Hàm nói, Thiên Hạc Thành phủ thành chủ ước chừng có hơn mười vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh, thành chủ Lạc Tân càng có tu vi cường đại của Đạo Nguyên tam tầng cảnh, tu vi tương đương với một ít trung đẳng thực lực tông chủ môn chủ phụ cận.

Cũng đúng là như vậy mới có thể ngồi vững vàng chức thành chủ của Thiên Hạc Thành. Lúc Dương Khai cùng Diệp Tinh Hàm đã tới cửa thành liền gặp được nơi cửa thành hi hi nhương nhương. Từng chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa, chờ đợi vào thành. Trên xe ngựa đều là một ít kỳ trân dị bảo.

Dương Khai thậm chí còn ngửi được một chút mùi vị của đan dược và linh thảo. Mà nhìn trang sức hỉ khí dương dương trên xe ngựa, bên trong những xe ngựa này chuyên chở hàng hóa hiển nhiên đều là quà tặng của một vài thế lực chung quanh chuẩn bị. Thiên Hạc Thành ở phương viên 100 ngàn dặm địa giới coi như là thế lực không tầm thường. Giờ đây thành chủ nạp thiếp, thế lực khắp nơi dĩ nhiên là sẽ đến chúc mừng một phen.

Thủ vệ nơi cửa thành cũng có vẻ tinh thần phấn chấn, hỉ khí dương dương. Từng người một mỉm cười chờ đợi, kiểm tra hàng hóa, vui vẻ cho đi. Dương Khai cùng Diệp Tinh Hàm không vội vã vào thành, mà đứng cách thành trăm trượng lẳng lặng chờ đợi. Bởi vì theo Diệp Tinh Hàm nói, đợi lát nữa sẽ có Thiên Diệp Tông đệ tử đi tới.

Diệp Tinh Hàm nhận công việc này cũng là cơ duyên xảo hợp. Nếu không phải nàng hôm nay vừa lúc chạy trở lại, cũng không đến mức bị Diệp Hận phân công cái nhiệm vụ khiến nàng chán ghét. Nàng dầu gì cũng là Thiên Diệp Tông thiếu tông chủ, nếu do nàng dẫn đầu tới chúc mừng, mặt mũi cũng nói được qua.

Đợi một hồi, Diệp Tinh Hàm bỗng nhiên mắt đẹp sáng ngời, chỉ vào một cái phương hướng nói:

- Tới rồi!

Dương Khai ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên phía chân trời kia có một chút ánh sáng bay nhanh mà đến bên này. Đợi cho tới khi nó gần, ánh sáng mới hiện ra nguyên hình, rõ ràng là một món bí bảo bộ dáng chiếc lâu thuyền. Trên lâu thuyền có mấy võ giả ăn mặc tươm tất đứng đó.

Một người tựa vào mạn thuyền nhìn bốn phía, đợi sau khi thấy được Diệp Tinh Hàm thì không khỏi toét miệng cười, thân thiết vẫy tay. Diệp Tinh Hàm cũng đáp lại, một lát sau, lâu thuyền kia rơi xuống đất.

Nam tử chào hỏi với Diệp Tinh Hàm trước đó phi thân xuống. Sau khi đợi những người khác đều xuống thuyền lúc này mới hai tay bấm một cái quyết, thu hồi lâu thuyền.

- Diệp Tử nàng rốt cuộc đã về. Nếu nàng vẫn không về, ta phải đi Phong Lâm Thành tìm nàng rồi. Nam tử kia đi thẳng tới trước mặt của Diệp Tinh Hàm, hàm tình mạch mạch nhìn nàng. Ánh mắt sáng nhưng lại không thấy Dương Khai tồn tại.

- Đỗ Hiến sư huynh! Diệp Tinh Hàm bị ánh mắt lửa nóng của hắn nhìn chằm chằm đến hai má đỏ bừng, cúi đầu, một bộ dáng tu tu đáp đáp. Dương Khai nhìn một cái, lập tức biết được giữa một nam một nữ này tất nhiên là có điều gì, không khỏi mỉm cười.

Một nam nhân khác bỗng nhiên ló đầu ra từ phía sau Đỗ Hiến, toét miệng cười nói: - Diệp sư tỷ, tỷ không biết chứ, từ sau khi tỷ đi Phong Lâm Thành, đại sư huynh chúng ta trà không nhớ cơm không thèm. Ngay cả tu luyện cũng không có tâm tư, bị sư phó lão nhân gia mắng nhiều lần đấy.

- Ngươi có cần lắm mồm thế không?! Đỗ Hiến trừng mắt liếc nam tử kia một cái, nhưng trong mắt mỉm cười. Diệp Tinh Hàm mím đôi môi đỏ mọng, thấp giọng nói:

- Tại sao có thể như vậy chứ... Tu luyện vẫn là nên tu luyện a... Đỗ Hiến thâm tình chân thành nhìn Diệp Tinh Hàm, dịu dàng nói: - Ta tu luyện, chẳng qua là... tĩnh không được tâm thần, trong đầu luôn nghĩ tới một người.

- Nghĩ... người nào hả...? Thân thể mềm mại của Diệp Tinh Hàm run lên, trên gương mặt đỏ ửng càng thêm rõ ràng, giống như lửa đốt.

- Nghĩ tới tỷ đấy! Nam nhân kia lấm la lấm lét lại chen lời miệng, nói: - Diệp sư tỷ, sư đệ ta cũng rất nhớ tỷ a, nhớ ruột gan đứt từng khúc, đêm không thể chợp mắt... Khi nói chuyện, hắn làm ra bộ dáng vẻ thống khổ, trằn trọc, khiến cho những Thiên Diệp Tông đệ tử khác cười trộm một trận.

- Vu Mã, ngươi cút sang một bên cho ta!

Đỗ Hiến bỗng nhiên đưa tay, liếc tới đầu của đệ tử gọi là Vu Mã đó, đánh cổ hắn co rụt lại, khó chịu kêu ầm lên: - Chỉ cần châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn, còn có thiên lý vương pháp hay không?

Diệp sư tỷ, tỷ có thể làm chủ cho ta không hả?

Diệp Tinh Hàm mắng: - Đáng đời ngươi, ai kêu ngươi nói luôn mồm! Sư huynh phải đánh mạnh ngươi mới đúng. Vu Mã lập tức gương mặt như đưa đám. Dương Khai ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, trực giác được chư vị đệ tử của Thiên Diệp Tông thật có ý tứ, giữa bọn họ dường như rất thân mật, không khỏi nở nụ cười ha ha. Điều này làm cho hắn không khỏi có chút cảm khái.

Thật ra càng là tiểu môn tiểu phái, càng là lúc tông môn gặp nguy cơ, đệ tử bên trong tông môn có lực ngưng tụ lại càng mạnh. Nhưng một khi chờ đến tông môn kiêu ngạo, các loại ngươi lừa ta gạt, lá mặt lá trái lại chậm rãi nảy sanh. Đỗ Hiến dường như cho đến lúc này mới phát hiện Dương Khai, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, nghiêm nghị ôm quyền hỏi:

- Tại hạ Thiên Diệp Tông Đỗ Hiến, không biết vị huynh đệ này cao tính đại danh?
Advertisement
';
Advertisement