Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Chu Phúc vội vàng đi thu xếp việc Vô Tương Huyền Thảo.

Thật ra chuyện mua linh thảo này Dương Khai tự làm cũng được, chỉ có điều sẽ lãng phí một ít thời gian và tinh lực. Sai Chu Phúc hỗ trợ thì lại khác, những chưởng quỹ của các cửa hàng này đều thường liên hệ với nhau, cần tài liệu gì chỉ cần gọi một tiếng liền có thể an bài thỏa đáng, so với việc Dương Khai một thân một mình làm hiệu suất cao hơn nhiều.

Đợi sau khi Chu Phúc ra ngoài, hai tên đầu tóc rối bù kia mới phấn chấn hỏi thăm

- Dương đại sư cần Vô Tương Huyền Thảo là muốn luyện đan sao?

Dương Khai mỉm cười, nói: - Cứ cho là vậy đi. Nhìn dáng vẻ của hai vị, chắc cũng là luyện đan sư?

- Đúng vậy, đúng vậy, có thể cùng đường với Dương đại sư, chính là vinh hạnh vạn phần. Một người cười nịnh trả lời.

Người còn lại nói: - Dương đại sư, hai chúng ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, đáng tiếc một mực vô duyên không gặp, không ngờ hôm nay lại có may mắn bực này, thật là tam sinh hữu hạnh mà.

Hai gia hỏa này cứ như là bôi mỡ lên miệng vậy, ngươi một câu ta một lời, thái độ cung kính, chỉ thiếu mỗi đem Dương Khai đội lên đầu mà thôi.

Diệp Tinh Hàm nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy quan niệm của mình bị sụp đổ hoàn toàn, gần như không thể tin được vào mắt của mình.

Theo nàng biết, trên thế gian này không có vị luyện đan sư nào mà không tự cho mình là thanh cao, chưa từng gặp được tên luyện đan sư nào vuốt mông ngựa đến vậy.

Nhưng nghĩ lại, người khiến luyện đan sư chịu phục tùng, chỉ sợ cũng chỉ có thể là luyện đan sư lợi hại hơn mà thôi. Dương Khai ngay cả Thái Diệu đan, loại linh đan gần như thất truyền cũng luyện chế ra được, khiến hai vị luyện đan sư cấp Hư Vương này cung kính như thế cũng là chuyện đương nhiên.

Hai người kia vẫn còn đang nịnh nọt không dứt, thổi phồng Dương Khai lên đến tận mây xanh.

Dương Khai vội đằng hắng một tiếng, nói: - Có phải hai vị có gì cần ta giải đáp phải không? Vừa lúc Dương mỗ cũng nhàn rỗi...

Nghe hắn nói như vậy, hai người kia liếc nhau, đều nhìn ra vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, một người liền nói: - Dương đại sư minh giám. Là như vậy, nghe nói trước đây khi ngài luyện chế Nguyên Ngưng đan tại Linh Đan Phường, được khách hàng rất yêu thích. Nhưng từ khi hai chúng ta tiếp quản nơi này, luôn cảm thấy Nguyên Ngưng đan luyện chế ra như thiếu một chút gì đó, không ít khách nhân đều rất là bất mãn, dẫn tới lượng khách tới Linh Đan Phường vô duyên vô cớ giảm đi rất nhiều. Hai chúng ta muốn... muốn... nếu Dương đan sư có thời gian, có thể giới thiệu sơ lược một chút tâm đắc luyện đan cho chúng ta được không?

Dương Khai nghe vậy nói: - Đan phương Nguyên Ngưng đan của Linh Đan Phường là do vị Hoàng Phổ đại sư thay đổi làm ra sao?

- Đúng vậy, Hoàng Phổ đại sư là đan sư cấp Đế, là trụ cột của Tử Nguyên Thương Hội chúng ta!

- Nếu Đan phương do Hoàng Phổ đại sư xuất ra, vậy chắc chắn là không có vấn đề. Có lẽ khi các ngươi luyện chế có chút tỳ vết, chỉ dựa vào lời nói cũng không có tác dụng. Như vậy đi... bây giờ các ngươi liền luyện chế một lò Nguyên Ngưng đan, ta ở bên cạnh quan sát, như thế nào? Dương Khai hỏi.

Hai người nghe vậy run lên, đều hiểu Dương Khai muốn chỉ đạo trực tiếp cho họ tại hiện trường, lập tức sáng tỏ đây chính là cơ hội trời cho, người ngoài chỉ e là cầu còn không được, lý nào lại không đáp ứng chứ? Lập tức đồng thanh nói: - Dương đại sư đã có lệnh, ta không dám không theo, mời đại sư!

Dương Khai gật gật đầu đứng dậy. Quen đường dẫn hai người đi xuống phòng luyện đan trong lòng đất, Diệp Tinh Hàm cũng một tấc cũng không rời, tò mò đi theo.

Mặc dù nàng có tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nhưng cả đời này chưa từng thấy người luyện đan qua, cho nên cũng cảm thấy rất hứng thú.

Không bao lâu, mấy người liền tới phòng luyện đan trong lòng đất. Nơi này hơi nóng hầm hập, có trận pháp dẫn dắt địa hỏa cho luyện đan sư sử dụng, lúc đầu Dương Khai đã từng ở trong này mấy tháng, dĩ nhiên vô cùng quen thuộc.

Hai người kia lấy ra một phần vật liệu, bắt đầu luyện đan. Dương Khai đứng ở trước mặt bọn họ cẩn thận quan sát.

Với tiêu chuẩn luyện đan của hắn hiện tại, dạy hai gã luyện đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm dĩ nhiên là không có vấn đề gì, thủ pháp luyện chế, khắc linh trận, nắm giữ hỏa hầu, từng chi tiết nhỏ một kết hợp lại, thường thường sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tỉ lệ phẩm chất của một lò linh đan.

Dương Khai thỉnh thoảng lại đưa ra ý kiến lại, hai luyện đan sư kia đều dụng tâm thụ giáo.

Nhoáng một đã trôi qua nửa ngày, hai người lần lượt mở lò, không ngờ đều tạo thành 5,6 viên đan được, hơn nữa phẩm chất đều rất cao, khiến hai người mừng rỡ như điên, cảm kích Dương Khai không dứt.

Lúc này, vừa lúc Chu Phúc cũng truyền tin về, nói là đã mang Vô Tương Huyền Thảo đến.

Dương Khai để lại hai người kia đang suy tư về những cảm ngộ sau khi luyện đan, trở lại mật thất trong hậu đường.

Chu Phúc đang chờ trong mật thất, thấy Dương Khai đến, liên vội vàng lấy ra một cái nhẫn không gian, nói:

- Chu mỗ may mắn không nhục mệnh, nơi này có 2000 cây Vô Tương Huyền Thảo, xin Dương đại sư thu nhận.

Dương Khai nhướng mày, gật gật đầu nói: - Hiệu suất của Chu chưởng rất nhanh.

2000 cây Vô Tương Huyền Thảo, đã đủ cho hắn dùng trong một thời gian rất dài, mà Chu Phúc chỉ mất nửa ngày đã gom đủ, hiển nhiên là rất cố gắng. Nếu để Dương Khai tự mình đi mua, nửa ngày thời gian tuyệt đối không mua được nhiều như vậy.

- Về vấn đề tiền...

Dương Khai cầm nhẫn không gian lên, ngẩng đầu hỏi.

Chu Phúc liền nói: - Những cây Vô Tương Huyền Thảo này không đáng gì, đây là một chút tâm ý của Chu mỗ, mong đại sư không nên từ chối.

Dương Khai cười nói: - Vô công bất thụ lộc, Chu chưởng quầy không cần như thế.

Nói rồi, bỗng nhiên Dương Khai vung tay lên một cái, trong khoảnh khắc trên mặt bàn xuất hiện một tòa núi nhỏ nguyên tinh.

Không đợi Chu Phúc mở miệng, bỗng nhiên thân hình Dương Khai thoắt một cái, trực tiếp biến mất khỏi mật thất, ngay cả bóng dáng Diệp Tinh Hàm cũng không thấy.

Chỉ có một giọng nói truyền vào trong tai Chu Phúc: - Khi nào Khang chưởng quỹ trở lại Phong Lâm Thành, thay ta chuyển lời với hắn một tiếng, nói rằng khi nào gặp lại sẽ uống thả cửa một phen.

Chu Phúc giật mình, nhìn nguyên tinh trên bàn, cười khổ.

Trên một con đường bên trong thành, thân hình Dương Khai cùng Diệp Tinh Hàm bỗng nhiên hiện ra.

Diệp Tinh Hàm vừa xuất hiện, thân thể mềm mại liền lảo đảo một cái, sém chút nữa té ngã trên đất, hơn nữa sắc mặt hơi trắng bệch ra, kinh hãi nhìn Dương Khai hỏi: - Dương thiếu, đây cũng là... thần thông không gian?

- Ngươi có khỏe không? Dương Khai không đáp mà hỏi ngược lại.

- Lần đầu tiên đã trải qua truyền tống như vậy, cảm nhận được rõ ràng không gian loạn lưu xung quanh, có chút sợ!

Diệp Tinh Hàm đáp.

Dương Khai cười nói: - Vậy tức là không sao.

Nói rồi, hắn liền lấy ra một khối la bàn truyền tin, truyền thần niệm vào bên trong.

- Dương thiếu làm cái gì vậy? Diệp Tinh Hàm hỏi.

- À, chuẩn bị rời đi, để lại lời nhắn cho Tần gia chủ.

- Dương thiếu không định gặp mặt cáo biệt sao? Diệp Tinh Hàm kỳ quái nhìn hắn.

Dương Khai nói: - Không cần thiết, cũng không phải không trở lại nữa. Hơn nữa, hiện tại gia chủ Tần gia chắc đang rất bận rộn, không phải ngươi nói gia chủ mấy đại gia tộc Phong Lâm Thành lúc này đang đi theo Đoàn thành chủ quản lý Linh Hồ Cung sao.

Diệp Tinh Hàm nói: - Tần gia chủ thì không nói, nhưng còn Tần cô nương kia...

- Tần Ngọc sao? Dương Khai quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nói: - Lúc ta xuất quan đã lặng lẽ dò xét khí tức Tần Ngọc một chút, thấy nàng rất tốt, sinh cơ vững vàng, khí huyết đầy đủ.

Diệp Tinh Hàm hé môi cười: - Trong một tháng Dương thiếu bế quan, mỗi ngày Tần cô nương đều đến bên ngoài chờ đợi một canh giờ, có lẽ có gì đó muốn nói với ngươi, Dương thiếu không để cho nàng một cơ hội sao?

Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, bĩu môi nói: - Nữ nhân các các người thật phiền phức!

Trong lúc nói chuyện, hắn đã để lại lời nhắn vào la bàn truyền tin cho Tần Triêu Dương xong, nói rằng mình phải rời khỏi Phong Lâm Thành một chuyện, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ trở lại.

Bách Vạn Kiếm của Tần gia đang trong tay hắn, hắn cũng đã ước định với Tần Triêu Dương, chờ đến khi Tần Ngọc có thể tấn cấp lên Đế Tôn sẽ trả lại Bách Vạn Kiếm cho Tần gia. Có mối liên hệ này, hắn không thể cắt đứt liên lạc với Tần gia, chỉ là không biết tới năm tháng nào Tần Ngọc có thể đột phá lên Đế Tôn, cũng không biết nàng có cơ duyên này không.

Tiếp theo, hắn lại lấy ra minh bài thân phận đệ tử của Thanh Dương Thần Điện, chuẩn bị báo cho Cao Tuyết Đình chuyện hắn rời khỏi một tiếng. Minh bài thân phận này chẳng những có thể chứng thực thân phận, mà còn có thể dùng để liên lạc, chỉ cần có người của Thanh Dương Thần Điện ở gần sẽ có thể liên lạc được với nhau.

- Đây là... Diệp Tinh Hàm chăm chú nhìn lệnh bài màu vàng kia, trong mắt lóe lên như có điều suy nghĩ, khi thấy hai chữ "Thanh Dương" trên mặt lệnh bài, thân thể mềm mại chợt chấn động, thất thanh nói: - Thanh Dương Kim Lệnh!

Dương Khai ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, không hiểu vì sao nàng lại phản ứng mạnh như vậy.

- Thì ra Dương thiếu chính là đệ tử tinh nhuệ nội môn Thanh Dương Thần Điện! Thiếp thật là thất lễ... Diệp Tinh Hàm cười khổ không ngừng, trên mặt hiên lên vẻ hâm mộ.

- Đệ tử tinh nhuệ nội môn? Dương Khai nhướng mày - Ngươi từ đâu nhìn ra?

Diệp Tinh Hàm nhìn Dương Khai với ánh mắt kỳ lạ, nói:

- Dương thiếu là nhân vật xuất chúng trong Thanh Dương Thần Điện, chẳng lẽ không biết phân chia cấp bậc của đệ tử sao?

Khóe miệng Dương Khai giật giật, ngượng ngùng nói: - Ta cũng chỉ là đệ tử trên danh nghĩa của Thanh Dương Thần Điện mà thôi, không tính là đệ tử chân chính.

- Như vậy kim lệnh... Diệp Tinh toát mồ hôi hột, choáng váng cả người, trong lòng run rẩy thầm nghĩ kim lệnh trên tay Dương Khai này không phải là do hắn đoạt được từ một người đó đó đấy chứ? Nếu là như vậy, tấm lệnh bài này chắc chắn sẽ mang tới tai họa ngập trời cho Thiên Diệp Tông.

- Là Cao trưởng lão cứng rắn đưa cho ta! Dương Khai oán hận nói.

- Cứng rắn đưa... cho ngươi... Diệp Tinh Hàm sắp ngất, biết bao nhiêu thanh niên xuất chúng ở Nam Vực chỉ vì một khối minh bài đệ tử Thanh Dương nhỏ nhoi này đã phải sứt đầu mẻ trán mà không được, nhưng còn tên Dương Khai này lại nói rằng Cao trưởng lão cứng rắn đưa cho hắn, cứ như thể hắn rất miễn cưỡng mà nhận vậy.

Diệp Tinh Hàm chỉ cảm toàn thân không khỏe chút nào, không biết có phải vừa rồi trải qua không gian thuấn di khiến cho đầu óc choáng váng hay không.

- Hả, sao sắc mặt ngươi tái như vậy! Chưa ăn gì sao? Dương Khai nhìn nàng nói.

- Dương thiếu... Diệp Tinh Hàm nhìn Dương Khai nói với giọng cầu khẩn: - Ngài đừng giỡn nữa, thiếp nhát gan, đừng dọa ta a.

- Ngươi nói cái gì vậy?

- Dương thiếu thật sự không biết Thanh Dương Kim Lệnh này sao?

Dương Khai nghiêm mặt nói: - Ta mới chỉ lấy được thứ này một tháng, trong khoảng thời gian này luôn luôn bế quan, minh bài này có gì đặc biệt sao?

Diệp Tinh Hàm hít sâu một hơi, bộ ngực đầy đặn phập phồng kịch liệt, suýt nữa rách cả áo ra, khiến cho Dương Khai trợn tròn mắt mà nhìn. Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng mới mở miệng nói: - Tuy rằng hình dạng minh bài đệ tử Thanh Dương Thần Điện đều giống nhau, nhưng được phân thành ba cấp bậc Kim Ngân Đồng. Trong Thần Điện, chỉ có mấy vị đệ tử nội môn đứng đầu nhất mới có tư cách có Thanh Dương Kim Lệnh, kim lệnh vừa ra, hàng ngàn hàng vạn đệ tử không ai dám kháng lệnh. Kim lệnh này tượng trưng cho thân phận ngang bằng với trưởng lão Thần Điện, cũng có thể điều động vật tư và nhân viên của Thanh Dương Thần điện trên khắp Nam Vực, vô cùng quý giá.
Advertisement
';
Advertisement