Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Không bao lâu Dương Khai đã mặc quần áo tử tế.

- Ngươi muốn chiếm đoạt giường của bổn cung đến khi nào. Cao Tuyết Đình mắt lạnh nhìn hắn.

Dương Khai lúc này ủ rũ cúi đầu không thể không làm gì khác ngoài leo từ giường xuống đứng trước mặt Cao Tuyết Đình.

- Ta hỏi ngươi linh khí ma binh kia đi đâu rồi? Cao Tuyết Đình bỗng mở miệng nói: - Đều nói linh khí kia đuổi theo ngươi, nhưng hôm nay ta cùng đám người Tiêu đại nhân một đường dò xét, truy lùng đến Ngọc Thanh Sơn lại mất dấu vết, biến mất không thấy, tới Tiêu đại nhân cũng không nhìn ra được chút đầu mối nào, ngươi có biết nó đi nơi nào không?

Dương Khai liền vội vàng lắc đầu bày tỏ không biết.

- Vậy ngươi làm cách nào bình yên thoát thân? Cao Tuyết Đình chau mày.

Dương Khai lặng lẽ cười nói: - Cao trưởng lão cũng biết tiểu tử tu luyện lực lượng không gian, hiểu nhất chuyện chạy trốn, lúc đó tiểu tử chạy tới Ngọc Thanh Sơn thi triển bí thuật liễm hơi thở, lặng lẽ né trong hư không, linh khí kia đuổi tới, sau một phen dò xét không có kết quả liền tự mình rời đi, về phần nó đi nơi nào rồi tiểu tử cũng không biết.

Cao Tuyết Đình nhìn hắn chăm chú, đôi mắt đẹp loé ra hào quang như muốn nhìn sâu vào trong nội tâm hắn làm Dương Khai chột ra, chỉ sợ đã làm nàng nhìn ra sơ hở gì.

Thật lâu, Cao Tuyết Đình mới gật đầu nói: - Nếu để bổn cung biết được ngươi có gì che dấu nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Dương Khai lau mồ hôi lạnh trên trán nói: - Nào có dám a.

- Thách ngươi dám làm vậy. Cao Tuyết Đình lúc nói chuyện ngồi ở mép giường thở dài nói: - Nhưng thực ra mà nói chính là mấy người bổn cung sơ suất khinh thường, ngày đó sau khi đại chiến cùng ma nhân kia nếu có thể cẩn thận dò xét một phen không chừng sẽ không có chuyện phiền toái lần này.

Nàng thở dài, gương mặt tự trách.

Nói Dương Khai lại chột dạ, nếu để cho Cao Tuyết Đình biết ma nhân đại chiến với nàng ngày đó lúc này đang đứng trước mặt nàng thì không hiểu chuyện sẽ như thế nào.

Dương Khai vội vàng nói tránh đi. - Hết thảy đều do số trời, Cao trưởng lão không cần suy nghĩ nhiều.

Cao Tuyết Đình nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó vung tay một đạo ánh sáng liền kích bắn xuyên qua hướng Dương Khai.

Dương Khai hơi kinh hãi nhưng cũng không có tránh né, vì hắn phát hiện Cao Tuyết Đình không có ý công kích. Hắn đưa tay hướng về phía trước chộp tới bắt lấy tia sáng kia.

Mở lòng bàn tay liền phát hiện ra đây giống như một khối lệnh bài.

Ước chừng lớn bằng bàn tay, không biết dùng tài liệu gì luyện thành, mặt trái điêu khắc một hình tượng bóng lưng võ giả, tấm lưng cao lớn dường như đứng giữa không gian, bễ nghễ thiên hạ. Tuy chỉ là một bộ đồ án lại vẫn có thể cho người ta cảm nhận được khí thế tung hoành tách nhập.

Dương Khai nhìn không khỏi khoé miệng co quắp, bởi vì hắn phát hiện đồ án bóng lưng này giống hệt Ôn Tử Sam.

Mà ngay mặt phải lại khắc hai chữ to.

Thanh Dương.

Cả lệnh bài bằng vàng ròng sáng rực chói mắt.

- Đây là… Dương Khai mặt biến sắc, nghi ngờ nhìn Cao Tuyết Đình.

- Minh bài thân phận đệ tử Thần Điện. Cao Tuyết Đình lạnh nhạt trả lời.

- Ô. Dương Khai kinh ngạc, ngay sau đó liền cười khổ nói: - Nhưng Cao trưởng lão, tiểu tử không phải đệ tử Thần Điện, cầm minh bài này có phải không thật thích hợp hay không.

- Từ giờ trở đi ngươi chính là. Cao Tuyết Đình trả lời.

Dương Khai ngẩn ra không gật được đầu nói: - Cao trưởng lão đây là cưỡng ép mua bán a. Có cần trưng cầu chút ý kiến của tiểu tử hay không?

Cao Tuyết Đình liếc hắn nói: - Lần trước không phải đã trưng cầu ý kiến của ngươi rồi sao, thời gian dài như vậy chẳng lẽ ngươi còn chưa nghĩ ra.

Dương Khai vội nói: - Tiểu tử còn muốn nghĩ nhiều hơn nữa, chuyện này quá mức phức tạp. Tiểu tử nhất thời không thể suy nghĩ thấu triệt, còn xin Cao trưởng lão thư cho vài ngày.

- Bao lâu?

- Vài ba mươi năm là tốt nhất. Dương Khai nói xong thấy gương mặt Cao Tuyết Đình nổi thêm một tầng sương lạnh vội nói: - Dĩ nhiên tám tới mười năm cũng tàm tạm.

- Haha. Cao Tuyết Đình bỗng nhiên cười lạnh.

Dương Khai không khỏi rùng mình, cả người băng hàn, bàn chân đầu nhanh rút gân.

Cao Tuyết Đình ung dung nói:

- Xem ra tính khí bổn cung tốt làm ngươi hiểu lầm a. ngươi có phải là cảm thấy bổn cung rất dễ nói chuyện, có phải hay không cảm thấy bổn cung không hề uy nghiêm?

- Tuyệt đối không có.

- Vậy ngươi xem thường bổn cung, xem thường Thần Điện?

- Cũng không có.

Cao Tuyết Đình hừ lạnh nói: - Hôm nay trước mặt đám người Tiêu đại nhân ta đã nói ngươi là đệ tử Thần Điện, tuyệt ý đồ lôi kéo ngươi của Lâu Sát, ngươi nếu còn dám cự tuyệt bổn cung, ngày mai bổn cung liền cho bọn hắn biết ngươi đã bị ta trục xuất khỏi Thần Điện, ngươi có thể biết hậu quả sẽ như thế nào không?

Dương Khai lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Hắn còn thực không biết Lâu Sất muốn lôi kéo mình, nghĩ như vậy, thời gian gần đây mình hiểu hiện quá xuất chúng làm không ít người chú ý. Nếu tự mình không có hào quang đệ tử của Thanh Dương Thần Điện bao phủ, nhất định sẽ bị những cường giả khác tranh đoạt lôi kéo.

Dương Khai có chút hiểu rõ Cao Tuyết Đình cho mình minh bài thân phận này không phải muốn bức bách mình phải lựa chọn mà chỉ là một thủ đoạn để bảo vệ mình.

Nàng cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể mình hiển nhiên cũng chỉ vì lo lắng mình tu luyện xảy ra sự cố.

Nghĩ tới đây một chút ấm áp nổi lên trong lòng hắn.

Dương Khai đột nhiên cảm giác được có trưởng bối bực này quan tâm, gia nhập Thanh Dương thần điện dường như cũng là lựa chọn tốt.

Hắn khẽ ho một tiếng, gương mặt bình thường trở lại ôm quyền nói: - Đệ tử cung kính không bằng tuân mệnh, đa tạ trưởng lão ưu ái.

Cao Tuyết Đình nhìn hắn vài lần, gật đầu nói: - Trẻ nhỏ dễ dạy. Dừng một chút nàng nói tiếp: - Tuy nhiên bởi vì tình huống của ngươi đặc thù cho nên ngươi cũng không cần tuân thủ nhiều quy củ của Thần Điện, trước kia ngươi sống thế nào thì sau này cũng cứ như vậy, Thần Điện sẽ không can thiệp thêm vào, ngươi hiểu rồi chứ?

- Hiểu rõ. Dương Khai nghe vậy vui mừng

- Dĩ nhiên ngươi ngày sau hành sự thế nào cũng chỉ là việc của chcisnh ngươi, không đại biểu cho Thần Điện, nếu dám gây phiền toái gì cho Thần Điện, hừ, ngươi hiểu chứ? Cao Tuyết Đình con ngươi ngậm uy hừ lạnh một tiếng.

- Đã hiểu. Dương Khai gật đầu, toát mồ hôi lạnh.

- Những thứ khác ta cũng không có gì đáng nói, nhưng nếu đã cầm minh bài vậy ngươi coi như là đệ tử Thần Điện, ngươi có vấn đề gì trong tu luyện khó khan không hiểu, bổn cung hiện tại rảnh rỗi, có thể giải đáp cho ngươi một chút. Cao Tuyết Đình thay đổi sắc mặt, vẻ ôn hoả nói.

Dương Khai nghiêm sắc mặt, bèn hỏi mấy vấn đề mình gặp phải lúc tu luyện.

Cao Tuyết Đình cũng rất có trách nhiệm, cặn kẽ giải thích cho hắn, hơn nữa cũng đem kinh nghiệm tu luyện của mình truyền cho hắn.

Cao Tuyết Đình cho rằng hướng dẫn một võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu luyện chắc hẳn là chuyện dễ dàng.

Nhưng khi nói chuyện với Dương Khai lại không thể không thu hồi thần thái kia, bởi vì vấn đề Dương Khai hỏi đều là việc mấu chốt thâm sâu, có một chút tới bản thân nàng cũng không tính toán thấu triệt, dần dần loại thỉnh giáo này lại biến thành hai người tham khảo ấn chứng tự thân võ đạo

Tới khi trời sáng Dương Khai mới rời khỏi phủ thành chủ, sau khi về tới Tần gia lập tức đi tìm Tần Triêu Dương tìm một gian mật thất bế quan tu luyện.

Thời gian thoang thả đã qua hơn một tháng.

Một ngày nay Dương Khai xuất quan, tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mới tấn thăng đã hoàn toàn củng cố.

Trong mật thất, hắn kiểm tra trạng thái tự thân, vô cùng hài lòng với những tiến triển trong khoảng thời gian này. Đúng lúc này, hắn bỗng nhiên như nhận ra điều gì, sắc mặt biến đổi cổ quái, ngay sau đó liền tế ra Nô Trùng Trạc, linh thể thần hồn độn hoá ra, tiến vào Nô Trùng Trạc dò xét.

Lúc trước còn ở Thanh Dương Thần Điện, Dương Khai tìm Cao Tuyết Đình muốn rất nhiều Vô Tương Huyền Thảo dùng để nuôi nấng những thứ Phệ Hồn Trùng kia, mà trong khoảng thời gian này tới nay, Phệ Hồn Trùng luôn cắn nuốt thứ gì to lớn bên trong mình, tiến hoá sinh sôi nảy nở.

Cho tới hôm nay dường như mới có một chút thực tính là đột phá.

Phệ Hồn Trùng ở vào thứ mười motojt rong Kỳ Trùng Bảng Thiên, xếp hạng rất cao, trong thế giới Thần Du Kính cũng phát huy tác dụng to lớn, mà sau khi trải qua Thần Du Kính lịch lãm, Dương Khai kỳ vọng rất lớn ở nó, hôm nay đã nhận ra bọn chúng có động tĩnh.

Bên trung đại úng yên tĩnh, tựa hồ tất cả phệ hồn trùng đều đang ngủ say, sau khi Dương Khai luyện hoá Nô Trùng Trạc đã hiểu rõ không gian bên trong đó như lòng bàn tay, tự nhiên biết được loại yên lặng này chỉ là biểu hiện giả dối.

Thần sắc hắn nghiêm nghị nghĩ lợi một lát, lúc này mới như hạ quyết tâm gì, đưa atay bấm quyết, mở đại úng ra.

Hướng bên trong thăm dò một lát, Dương Khai thấy bên trong đó chằng chịt rậm rạp, có màu như trắng sữa, giống như kén, hiện đầy đủ cả vách tường.

Có thật nhiều kén trắng đều nứt ra lỗ hổng, không ngừng có Phệ Hồn Trùng tiến hoá sau chui ra.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều Phệ Hồn Trùng được sinh ra từ trong đó.

Trông nhất thời, cả úng đều vang lên tiếng răng rắc xình xịch, phảng phất như vạn tàm phệ tang.

- Lớn vậy sao. Dương Khai ngạc nhiên kêu lên.

Vốn Phệ Hồn Trùng căn bản không có cách nào quan sát bằng mắt thường, bọn chúng vốn rất nhỏ, chỉ có thần thức mới có thể phát hiện được, nhưng sau lần cắn nuốt tiến hoá này, Phệ Hồn Trùng rõ ràng đã trở nên lớn hơn.

Từng con lớn chừng hạt gạo, trên người có văn lộ đen như mực, trong vắn lộ đó rõ ràng có ma đạo khí tức, hiển nhiên là vì đã cắn nuốt thượng cổ ma khí tinh thuần.

Không chỉ có thế, những Phệ Hồn Trùng này dường như còn hung tàn ngoan lệ hơn trước kia, làm Dương Khai nhìn đều thấy da đầu tê dại.

Ngắn ngủi không được một khắc, những Phệ Hồn Trùng này đều phá kén màn ra, cắn nuốt cái kén của mình hầu như không còn, sau khi có đầy đủ dinh dưỡng chúng bay ra khỏi úng.

Dương Khai cảnh giác lui lại sau, đứng rất xa quan sát.

Chỉ thấy trên cái úng lên kia lập tức hội tụ ra một đám mây trùng, số lượng này tuy rằng ít hơn Phệ Hồn Trùng ban đầu rất nhiều nhưng khí thế trước kia không thể so sánh cùng hiện tại.

Dương Khai âm thầm kinh hãi, cảm thấy lúc đó nếu mang một nhóm Phệ Hồn Trùng như vậy vào thế giới Thần Du, gặp phải Ban Thanh Đế Tôn Cảnh kia chỉ sợ căn bản không cần hắn dùng mánh lới gì, chỉ cần dùng những Phệ Hồn Trùng này cũng đủ để Ban Thanh chật vật chạy trốn rồi.

Hắn ngắm nhìn đã lâu lúc này mới động tâm niệm hạ chỉ thi cho đám Phệ Hồn Trùng.
Advertisement
';
Advertisement