Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Ha ha ha! Ngu ngốc, ngươi cứ ở phía sau cái mông lão tử ăn bụi đi, chỉ bằng vào bản lãnh rác rưởi này của ngươi, cả đời cũng đừng nghĩ đuổi kịp ta! Lại truyền đến thanh âm của người khác, cực kỳ phách lối, kiểu cách kia xem thường Vô Thường không coi vào đâu, không chỉ như thế, hắn còn tự xưng là lão tử, không ngừng cười nhạo châm chọc Vô Thường.

Một đám người đều hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm quay đầu nhìn lại hướng kia, chỉ thấy phía chân trời hai bóng người một trước một sau đuổi theo tới đây, chớp mắt một cái đã tới gần.

- Cung Văn Sơn! Dương Khai liếc mắt một cái liền nhìn ra tên chạy trốn phía trước, chính là Cung Văn Sơn đại sư trận pháp.

Trong nháy mắt, trong lòng liền có phỏng đoán đại khái với một màn trước mắt.

Trong Tuế Nguyệt Thần Điện trước đây, Cung Văn Sơn đã kết thù với Vô Thường...

Bởi vì sau khi Cung Văn Sơn phá giải cấm chế cửa vào kia, lại khống chế cấm chế ngăn cản không cho Vô Thường đi vào, phá hỏng cơ duyên của hắn.

Mà lúc đó Vô Thường cũng rất là quyết đoán, tự biết không thể đi vào Tuế Nguyệt Thần Điện, liền trực tiếp rời đi.

Chỉ là... không biết hắn một mực ẩn mình trong Lưỡng Quý Sơn chờ đợi Cung Văn Sơn đi ra, hay là sau đó trong lúc vô tình đụng phải, dù sao xem theo chuyện lúc trước, đương nhiên Vô Thường sẽ không bỏ qua cho Cung Văn Sơn, hiển nhiên là hai người đã kết ân oán rồi.

Nhưng không biết tại sao, mạnh như Vô Thường cũng không có biện pháp bắt giữ Cung Văn Sơn, mà một mực đuổi theo hắn đến chỗ này.

Ngay lúc trong lòng Dương Khai lần lượt nổi lên ý niệm lung tung, thì Cung Văn Sơn đã vượt qua đỉnh đầu của mọi người, hạ xuống. Ngay sau đó hắn lộ vẻ mặt nghiêm trọng, từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy tấm ngọc bài, trong miệng lẩm bẩm, vừa thúc dục nguyên lực, ngọc bài kia lập tức hóa thành những luồng sáng, bắn nhanh ra bốn phương, tiếp đó biến mất không thấy.

Cùng lúc đó, vị trí chỗ Cung Văn Sơn dường như thoáng cái trở nên có chút không bình thường, mỗi người đều từ nơi đó cảm nhận được một khí tức uy hiếp.

- Trận bài!

Trong đám người, có người kêu lên.

Tuy rằng không biết Cung Văn Sơn vừa rồi đến tột cùng là dùng trận pháp trận bài gì, nhưng hắn mí mắt đều không chớp một cái, liền trực tiếp tế ra hơn ba bốn cái, hiển nhiên là vốn liếng dồi dào. Nói đến không hổ là đệ tử xuất thân từ thế gia trận pháp, người bên ngoài muốn một kiện mà khó có được, trên tay hắn lại là nhiều không dùng hết.

Sau khi phóng ra trận bài, Cung Văn Sơn liền không có động tĩnh, chỉ đứng tại chỗ há miệng thở phì phò, còn từ trong nhẫn không gian lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào.

Nhìn bộ dáng hắn, có lẽ đã bị Vô Thường truy đuổi không ít ngày, tiêu hao to lớn, mà hắn lại tính toán ở chỗ này dùng trận bài phòng hộ, khôi phục lại một chút...

"Ầm..."

Vô Thường theo sát tới, hạ xuống ngay phía trước cách Cung Văn Sơn mười mấy trượng, ánh mắt như phun lửa nhìn phía trước, một thân nguyên lực như có dấu hiệu sắp bùng nổ, toàn thân tràn đầy khí tức thô bạo, khiến người ta không dám tới gần.

Võ giả tu vi hơi thấp, thời điểm cảm nhận được khí tức cuồng bạo này, liền kinh hồn táng đởm, sắc mặt trắng bệch.

- Ngươi ra đây! Vô Thường tuy rằng vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng không phải người ngu, người ta bày ra trước mặt của hắn nhiều trận bài như vậy, đồng thời bình tĩnh đứng tại chỗ, hiển nhiên là có lòng tin mười phần vào trận bài kia, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện xông tới, chỉ phải ở ngoài một khoảng cách kêu gọi.

- Ngươi vào đây! Cung Văn Sơn một bộ dáng hờ hững, lúc nói chuyện còn vẫy vẫy tay về phía Vô Thường, thái độ giống như một mụ tú bà chào mời khách.

- Có gan ngươi đi ra cho ta! Vô Thường hét lớn.

- Có gan ngươi vào đây! Cung Văn Sơn đáp.

- Ngươi ra đây!

- Ngươi vào đây!

Mọi người:...

- Oa A A A... Vô Thường gần như giận điên lên, không nhịn được rống lớn.

Cừu nhân đang ở trước mắt, hắn lại cố tình không có cách nào bắt lấy, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy... Cường thế như hắn, sao có thể chịu được khuất nhục bực này?

Kèm theo tiếng rống, bỗng nhiên từ trong thân thể hắn phóng lên cao hai luồng sáng một đỏ một trắng, giống như hai con giao long quấn quanh nhau, phá vỡ mây trời, ngay sau đó lại xoay tròn, giống như vẫn thạch rơi xuống, đập xuống chỗ Cung Văn Sơn.

Hắn hiển nhiên đã hết kiên nhẫn cãi nhau với Cung Văn Sơn, nhất thời xúc động phẫn nộ, ra tay.

Cung Văn Sơn thấy vậy, ngược lại mặt không đổi sắc, chỉ lộ ra một vẻ cười quỷ dị, một tay bấm quyết, ngoài ba trượng bên người hắn, lại thoáng cái xuất hiện một quầng sáng rất dày rất ngưng thực.

"Ầm ầm..." Năng lượng hai màu đỏ trắng kia đánh xuống ngay chính giữa quầng sáng, chỉ thấy quầng sáng móp một chút vào phía trong, nhưng rất nhanh lại bắn ngược trở về; không chỉ như thế, nó còn làm cho công kích cuồng bạo của Vô Thường bắn ngược ra ngoài, trong nháy mắt, năng lượng hung mãnh bắn tung ra bốn phía.

- Cung Văn Sơn tên khốn này!

- Ta làm nhục nương ngươi!

- Ngươi có bệnh kín sao!

Một đám võ giả vây xem rối rít hô to gọi nhỏ, mắt thấy năng lượng hung hãn kia đánh úp lại hướng chỗ mình, đều rối rít vừa tức miệng mắng to vừa né tránh. Bọn họ không dám mắng Vô Thường, nhưng không khách sáo chút nào mắng Cung Văn Sơn như giội máu chó lên đầu.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng là sắc mặt lạnh lùng, không thể tiếp tục trị thương, đột nhiên đứng lên đưa tay chụp tới phía trước.

Trong nháy mắt, hư không phía trước xuất hiện một cái hắc động đen như mực, hư vô hỗn độn, giống như mãnh thú há to miệng cắn nuốt năng lượng đang tràn tới, hầu như không còn.

- Cung huynh, chú ý một chút chứ! Dương Khai mặt lạnh nhìn về phía Cung Văn Sơn, nói.

Vừa rồi nếu hắn không ra tay, những năng lượng bị bắn ngược lại kia ắt sẽ đánh tới trên cây Thái Diệu Bảo Liên, đến lúc đó khẳng định gốc cây thiên tài địa bảo này sẽ bị hủy diệt.

Hắn không biết Cung Văn Sơn rốt cuộc là vô tình hay cố ý, nhưng làm ra chuyện này hiển nhiên Dương Khai rất không vui.

- Các ngươi dám cản ta! Bỗng nhiên, Vô Thường chợt quát một tiếng, quay đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn bốn phía, cuối cùng ngừng lại trên người Dương Khai, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

Dương Khai nhướng mày, nói:

- Vô Thường huynh phát điên cái gì? Chuyện vừa rồi huynh không nhìn thấy sao?

Hắn cũng không biết đây là Vô Thường bỗng nhiên muốn náo loạn loại nào, có thể bởi vì không có biện pháp bắt lấy Cung Văn Sơn, cho nên mượn cơ hội làm khó dễ người khác, muốn tìm về chút mặt mũi, hay chỉ thuần túy là muốn phát tiết bực tức cái gì...

Dù sao sau khi mọi người rối rít chặn lại công kích năng lượng bị bắn ngược lại, Vô Thường liền tỏ sắc mặt không bình thường.

- Ta không quản, ai dám ngăn cản, ta lấy mạng kẻ đó! Vô Thường trả lời bá đạo:

- Không muốn bị thương, liền cút xa một chút!

Lời vừa nói ra, thật là có không ít người trong lòng run sợ lui về phía sau một khoảng cách.

- Hà hà... Vô Thường! Hạ Sanh bỗng nhiên toét miệng cười, nhìn hắn châm chọc:

- Nếu ngươi muốn linh dược này, cứ nói thẳng ra là được, làm gì phải diễn trò như vậy! Ngươi tưởng ngươi nói như vậy, những người khác liền rời đi, để ngươi xây lâu đài gần nước ư?

Nghe nói lời ấy, Dương Khai sắc mặt sa sầm xuống, cẩn thận quan sát Vô Thường một chút, bất ngờ phát hiện trên mặt tên này tuy rằng tất cả đều là ý phẫn nộ, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh...

Nói không chừng thật đúng như lời Hạ Sanh nói, sở dĩ bỗng nhiên hắn ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, chỉ là lạt mềm buộc chặt, đánh chủ ý tới Thái Diệu Bảo Liên kia!

Tên này, tâm cơ thật sâu mà!

Chỉ sợ ngay lúc hắn chạy tới đây, đã chú ý tới Thái Diệu Bảo Liên rồi! Dù sao báo thù tùy thời đều có thể, nhưng trước mắt có một gốc cây linh dược nhìn như vô cùng quý báu như thế, bất cứ người nào cũng không muốn bỏ qua.

Sự phẫn nộ của Vô Thường trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Sanh một cái, nói:

- Ngươi cho là mình rất thông minh à?

Hạ Sanh phì cười một tiếng:

- Dù sao còn tốt hơn so với người giả điên giả khùng!

- Hừ! Nếu đã bị ngươi vạch trần, thì ta cũng không cần phí sức gì nữa, linh dược này, ta muốn!

Khi nói chuyện, thân hình Vô Thường nhoáng một cái, định phóng tới hướng Thái Diệu Bảo Liên.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy dễ nghe:

- Vô Thường huynh chậm đã, linh dược kia không chạm vào được!

Vừa nghe thanh âm này, không ngờ Vô Thường lại dừng ngay tại chỗ, không tiếp tục có dị động. Mà Dương Khai đang cấp bách vận lên nguyên lực, cũng thầm nhẹ thở ra. Hắn đã chuẩn bị đại chiến với Vô Thường một phen, chỉ có điều đó là biện pháp chẳng đặng đừng. Bây giờ có người đến nói một câu để Vô Thường tạm thời ổn định lại... đúng là hắn vui mừng nhìn thấy.

Vô Thường người này, kiệt ngạo không thiện ý, trên cơ bản không có người nào có thể để cho hắn ngoan ngoãn nghe lời. Trong Tứ Quý Chi Địa lúc này, nếu nói hắn còn cần bán chút mặt mũi cho ai, thì duy nhất chỉ có một người là Lam Huân công chúa, hòn ngọc quý trên tay Minh Nguyệt Đại Đế!

Cho nên Lam Huân vừa nói ra, Vô Thường liền án binh bất động, quay đầu nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, trầm giọng nói:

- Công chúa điện hạ tốt nhất có thể cho ta một lời giải thích hợp lý!

Ngụ ý rõ ràng, nếu lời giải thích không làm cho hắn hài lòng, ngay cả công chúa hắn cũng không bán mặt mũi!

- Hừ... Dám nói chuyện với công chúa như vậy, ngươi muốn chết!

Lam Huân xuất hiện, nhất định có Tiêu Thần cùng theo như hình với bóng, lúc này tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Kèm theo tiếng quát khẽ, một nam một nữ từ trên trời hạ xuống, nữ nhân mắt ngọc mày ngài, dung nhan tuyệt sắc, nam nhân khí vũ hiên ngang, nghi biểu bất phàm... không phải là hai người của Tinh Thần Cung thì là ai?

Lam Huân rực rỡ như trăng rằm, không đề cập địa vị thân phận của bản thân nàng, riêng là dung mạo của nàng cũng đủ để cho nam nhân trở nên điên cuồng... cho nên chỗ nàng đứng đều là tiêu điểm chú mục của đám người.

Thời khắc này cũng giống vậy, vô số ánh mắt võ giả nhìn lại, lóe ra ý tán thưởng cho vẻ diễm lệ kia.

Lam Huân tựa hồ sớm đã thành thói quen với những ánh mắt ngưỡng mộ như thế, nàng cũng không có mảy may câu thúc, ngược lại Tiêu Thần thì trừng cặp mắt quay nhìn chung quanh, dùng khí thế đầy áp lực làm cho các võ giả kia rối rít thu lại ánh mắt...

- Vô Thường huynh muốn giải thích, điều đó dĩ nhiên có thể! Lam Huân đầu tiên là nhìn Thái Diệu Bảo Liên một chút, lại quay đầu nhìn về phía Vô Thường.

- Nói! Vô Thường lạnh mặt nói.

Lam Huân lơ đễnh, hé miệng cười, nói:

- Chư vị ở đây, có cao nhân nào nhận được linh dược này không?

Hạ Sanh nhún vai, nói:

- Không nhận biết!

Đa số mọi người đều rối rít lắc đầu, ý chừng cho Lam Huân mặt mũi.

Trang Bất Phàm đang điều tức trị thương bỗng nhiên mở miệng nói:

- Trang mỗ trong lòng có suy đoán, nhưng không dám khẳng định! Bất quá nếu công chúa điện hạ nói như vậy, thì tất nhiên là có hiểu biết về linh dược này, Trang mỗ sẽ không múa búa trước cửa Lỗ Ban, mong rằng công chúa điện hạ có thể giải đáp một hai!

- Đúng vậy đúng vậy! Nếu công chúa điện hạ biết thì nói cho chúng ta biết đi!

- Công chúa điện hạ học thức uyên bác, thật là làm cho người bội phục mà!

- Khó có được điện hạ dung mạo như hoa, tâm tính ôn hòa, tính nết không kiêu không nóng nảy, thật là phúc của Nam Vực ta a!

Lam Huân còn không có nói ra đáp án, liền có tiếng nịnh bợ liên tục vang lên...
Advertisement
';
Advertisement