Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Vậy thì bớt nói bóng gió một chút đi! Vô Thường một chút cũng không sợ Tiêu Thần, mặc cho đối phương là người xuất thân từ Tinh Thần Cung, tông môn bá chủ tại Nam Vực.

Với Vô Thường mà nói, trên đời này chỉ có hai loại ngươi mà thôi.

Người mạnh hơn hắn! Người yếu hơn hắn!

Cường giả có thể thắng được sự tôn kính của hắn chỉ có ở đấu chí, còn về nhược giả… hắn trước giờ không giả bộ, điều này không liên quan tới thân phận.

Bị Vô Thường châm chọc như vậy, tiêu thần có chút khó xuống đài, sắc mặt âm trầm nói: - Ngươi nên cảm thấy may mắn vì lần này Tiêu mỗ có việc quan trọng trên người, nếu không sớm đã lấy cái mạng chó của ngươi!

Việc quan trọng mà hắn nói, tự nhiên là việc ở bên bảo vệ lam huân công chúa.

Vô Thường châm chọc một tiếng, cũng lười để ý tới hắn.

Khi hai người đang đấu khẩu với nhau, đám võ giả đã ùn ùn kéo tới phía trước đại điện, ai cũng tìm cho mình một vị trí tốt, ngẩng đầu nhìn lên sự tồn tại to lớn và hùng vĩ bên trên, tận sâu trong lòng không khỏi có thứ cảm giác nhỏ bé hèn mọn.

- Các vị, các vị thấy thế nào?

Bỗng có một người từ trong đám người bước ra, không hề lộ vẻ khiếp sợ khi đứng trước đám người Vô Thường, quét mắt nhìn đám người một lượt, hỏi: - Cái cấm chế sắc vàng này nên phá giải như thế nào đây?

Tướng mạo của người này trông cũng đường hoàng, tuấn tú lịch sự, khí chất ôn hòa, tuổi tác xem ra chỉ khoảng ba mươi, cả người vận trang phục màu đen, trông rất lão luyện, năng lượng dao động tản mát trên dưới thân hắn cho biết hắn là võ giả đạo nguyên tam tầng cảnh.

- Khổng Kỳ? Ngươi cũng ở đây ư? Tiêu Thần nhìn người này, mí mắt híp lại, bộ dạng tựa như có quen biết hắn.

Thanh niên tên Khổng Kỳ kia mỉm cười, nói: - Sao ta lại không thể ở đây, Thất Diệu Thương Hội tốt xấu gì cũng có vài cái tên trong danh sách tiến vào tứ quý chi địa mà? Tiêu huynh nói lời này thực kỳ quái.

Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức hiểu ra, người thanh niên tên Khổng Kỳ này chắc hẳn nhân tài mới xuất hiện của Thất Diệu Thương Hội.

Tuy nói ở trong Nam Vực, Thất Diệu Thương Hội và Tử Nguyên Thương Hội là hai thương hội lớn lấy việc kinh doanh làm chính, nhưng không có nghĩa là hai đại thế lực này không có cường giả. Mà ngược lại, thế lực ngầm của hai đại thương hội này không kém hơn một tông môn đứng đầu nào.

Chỉ là lý giải và thành kiến của người đời, cho nên họ mới trở thành yếu nhược mà thôi.

- Theo Khổng mỗ thấy, đây hẳn là một cái trận pháp cấm chế, có chăng nên mời bằng hữu tinh thông thứ đạo này qua xem xem? Khổng Kỳ đề nghị.

- Trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ một cái pháp trận cấm chế nào cũng đều chỉ là hư vô mà thôi, trực tiếp xông lên phá nó là được! Một tiếng hừ lạnh truyền tới, La Nguyên dẫn đầu hành động, hắn đưa tay nắm vào trong không trung, một chiếc chiến phủ có tạo hình phô trương bỗng quỷ dị xuất hiện trong tay hắn, nguyên lực điên cuồng rót vào trong, lực lượng pháp tắc quấn quanh chiếc rìu, linh khí và uy áp cuồn cuộn sục sôi, khiến đám người có mặt không ai không biến sắc.

Mạnh mẽ như Vô Thường, thái độ cũng hơi ngưng trọng, dường như cảm giác được sự uy hiếp từ trong một kích này của La Nguyên.

- Bát Phương Môn quả nhiên xuất hiện một tên quái thai! Lam Huân bên ngoài cơ thể lấp lóe một lớp ánh sáng màu lam nhạt, triệt tiêu uy áp và linh khí công kích, hơi có chút cảm khái nói.

Trước đó, nói thế nào nàng cũng không dám tin, chi là một tông môn nhỏ trung đẳng ở Nam Vực, vậy mà có thể bồi dưỡng ra một nhân tài như thế này, quái vậy như thế này, cho dù là ở tinh thần cung, tính ra cũng không được mấy người.

Chẳng trách hắn dám khiêu khích Vô Thường mà không hề lo sợ lùi bước, có thực lực kinh người như vậy, quả thực có cái vốn để huênh hoang lớn lối.

Răng rắc…

Trước mắt mọi người, cánh tay nắm chặt chiến phủ của La Nguyên dũng mãnh sải rộng khua một vòng, các bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, trông tràn đầy sức mạnh bùng nổ.

Hắn từ từ luân chuyển chiến phủ, như đang súc tích lực lượng, mà mỗi lần luân chuyển, năng lượng dao động truyền vào trong chiến phủ lại tăng lên.

Sau dăm ba lần như vậy, hư không vì lực lượng dao động khủng bố mà trở nên vặn vẹo, đám người Vô Thường ở gần phía trước, thậm chí có chút đứng không vững…

Những võ giả có thực lực thấp hơn một chút, còn ngã ngồi trên mặt đất, mặt mày tái nhợt, tròng mắt run rẩy chăm chú nhìn về phía trước.

Trong lòng mỗi người đều đang nghĩ, nếu một kích này đánh lên trên cơ thể mình, kết quả sẽ như thế nào.

Dương Khai ánh mắt lấp lóe chấn động vì hành động của La Nguyên, bất quá hắn cũng biết, công kích như thế này nếu như là khi chiến đấu thực sự sẽ không có cách nào phát huy tác dụng, bởi vì thời gian súc tích lực lượng của nó quá dài. Bất kỳ một kẻ địch nào, cũng không thể cho La Nguyên một khoảng thời gian chuẩn bị đầy đủ thừa thãi như thế. Mà đồng dạng với một kích được thi triển ra như thế này, gánh nặng trên người La Nguyên chắc hẳn cũng sẽ không nhỏ.

Đạo lý này hắn hiểu, những người có mặt như Vô Thường, Tiêu Thần thậm chí Tiêu Bạch Y, Lam Huân đều hiểu.

- Hự… Bỗng nhiên La Nguyên rống lên một tiếng, chiến phủ rời khỏi tay, hóa thành một vệt sáng bao bọc lực lượng như có thể tiêu diệt trời đất vào trong màn ánh sáng màu vàng trước mặt.

Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở, lặng lặng quan sát.

- Ầm…

Tia sáng bắn ra tứ phía, năng lượng ầm ầm kêu, màn ánh sáng màu vàng lõm vào trong một chút, nhưng… vẫn phòng thủ kiên cố.

Nháy mắt, vầng sáng màu vàng khôi phục lại như cũ, thanh chiến phủ bật trở lại với tốc độ nhanh chóng, chém vào bên mình La Nguyên, chém đứt mấy lọn tóc đen của hắn…

La Nguyên đưa tay vuốt vuốt má của mình, ở đó có một vết thương dài như ngón tay, máu thịt lẫn lộn, dòng máu nóng ấm chảy ra.

- Ưm, xem ra sức biền không cách nào phá giải được. Khổng Kỳ từ tốn nói một câu. - Dù sao cũng là cấm chế do cường giả Đế Tôn cảnh bố trí!

Hắn cũng không có châm biếm La Nguyên, hành vi của La Nguyên tuy rằng có chút lỗ mãng, nhưng hắn lại dùng hành động để chứng minh một sự thực là cấm chế này tuyệt không phải chỉ dựa vào sức lực là có thể phá giải được.

- Công chúa… Tiêu Thần bỗng xoay đầu nhìn về phía Lam Huân, trưng cầu.

Lam Huân lắc lắc đầu, nói: - Ta vẫn chưa nhìn ra manh mối gì, không có gì nắm chắc cả…

Tiêu Thần khẽ gật đầu, nói: - Vậy công chúa nghiên cứu thêm một chút đi.

Lam Huân không nói gì, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm về phía trước, trông bộ dạng của nàng, dường như có nhiên cứu không nhỏ về trận pháp, đang tìm kiếm điểm yếu của cấm chế.

Lúc này, Khổng Kỳ xoay người lại, nhìn về phía trước, nói: - Các vị, có ai tinh thông trận pháp không, qua đây xem xem thế nào? Đây là Tuế Nguyệt Thần Điện trong truyền thuyết, chắc chắn là không sai, nếu có thể phá giải được cấm chế, chúng ta liền có thể vào trong tìm hiểu kỹ càng, các vị nếu như ai có khả năng này, xin đừng giấu mình nữa.

Hơn ba mươi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai tiếp lời.

Cái đạo của trận pháp, cũng giống như, đan dạo, khí đạo, bác học tinh thâm, nhập môn dễ dàng, nhưng để luyện tới cảnh giới cao thì không phải là việc dễ dàng gì.

Mọi người đều là võ giả Đạo Nguyên cảnh, với trận pháp ít nhiều cũng có đôi chút hiểu biết, nhưng ai có tự tin có thể phá giải được cấm chế mà cường giả Đế Tôn cảnh để lại đây?

Ngay khi đang trầm mặc, Khổng Kỳ bỗng mỉm cười, nhìn về một người nào đó trong đám người, nói:

- Cung huynh, ngươi không tới thử sao?

Mọi người nghe vậy, đông loạt dồn ánh nhìn về phía người nọ, chỉ thấy hắn buồn bực đứng tại chỗ, ánh mắt ai oán nhìn Khổng Kỳ.

- Họ Cung… Đây không phải là cái họ thường gặp, lẽ nào là…

- Là người của Cung giả ở Thiên Hà Cốc… Thì ra là vậy!

- Ha, lần này phá giải trận pháp có hy vọng rồi.

Chúng võ giả mồm năm miệng mười, ánh mắt dồn hết lên người nam tử họ Cung kia.

- Người này là ai? Dương Khai thấp giọng hỏi. - Sao mọi người hình như rất có lòng tin với hắn?

Biện Vũ Tình liếc nhìn hắn một cái, nói: - Hỏi ta à?

Nàng ta bày ra cái vẻ như tóm được cơ hội, có thể lừa gạt bắt chẹt Dương Khai vậy.

- Thích nói thì nói! Dương Khai hừ nói.

Biện Vũ Tình híp mắt lại, nói:

- Bổn hộ pháp mới phát hiện, tên tiểu tử ngươi… đáng ghét vô cùng!

- Hừ, cái đó còn phải xem là đối với ai.

Khâu Vũ tiếp lời nói: - Cung gia tại Nam Vực rất có tiếng tăm, tuy rằng thực lực gia tộc không cường đại võ giả trong gia tộc bọn họ, ai ai cũng tinh thông trận pháp, không thể coi thường, đặc biệt là lão tổ Cung gia bọn họ, lấy trận pháp nhập đạo, mấy chục năm trước đã đạt tới tu vi Đế Tôn cảnh, ngưng tụ đế vị, về mặt trận pháp, cả Nam Vực này có thể xếp vào ba người đứng đầu… còn về người trước mặt này, nếu như ta nhớ không nhầm, có lẽ là thiếu chủ đời này của Cung gia, Cung Văn Sơn.

- Hiểu rồi. Dương Khai gật đầu.

Khâu Vũ nói không sai, người bị kẹt giữa đám người chính là thiếu chủ đời này của cung gia, Cung Văn Sơn. Tuy tu vi của hắn không tính là quá cao, nhưng cũng không thấp, là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Nhưng nếu so về trận pháp chi đạo, tất cả đám người ở đây cộng lại, sở học e rằng cũng không bằng một cái móng tay của hắn.

Cung gia chính là đại gia về trận pháp được truyền lại đời đời.

Thời khắc này, Cung Văn Sơn mặt nhăn như trái mướp đắng, từng bước tiến về phía trước dưới ánh nhìn của mọi người, vừa đi vừa lẩm bẩm: - Thực đáng ghét… chỉ là nghĩ tới chơi một chuyến, sao lại gặp phải cái thứ phiền phức như thế này cơ chứ. Nếu bây giờ mà cự tuyệt, khẳng định sẽ chọc mọi người tức giận, những kẻ này chăm chăm như hổ rình mồi, không đánh hắn tới tè ra quần mới lạ… Ai, thật là phiền chết đi được. Tên khốn Khổng Kỳ đáng chém vạn lần này, ngày sau nhất định mình sẽ khiến hắn ăn phân mà tự tử!

Khổng Kỳ đứng ở bên kia, khóe miệng co quắp nói: - Cung huynh… ngươi thực nghĩ là, với thực lực của tại hạ… sẽ không nghe thấy lời ngươi đang lẩm bẩm sao?

Cung Văn Sơn mặt nhăn như trái mướp đắng, ngẩng đầu nhìn Khổng Kỳ một cái, hừ nói: - Chính là nói cho ngươi nghe đấy, sao nào!

Khổng Kỳ dở khóc dở cười, chỉ có thể chắp tay nói: - Cung huynh tha thứ, chỉ là nơi này không có ai tinh thông trận pháp, chỉ có thể trông chờ vào ngươi.

Cung Văn Sơn, hừ nói: - Ngươi và ta quen biết mấy chục năm, ngươi cũng biết tính khí của ta!

Khổng Kỳ không ngừng gật đầu: - Phải phải phải, ghét nhất là phiền phức… điều này ta đương nhiên biết.

- Phá giải trận pháp là điều phiền phức nhất! Cung Văn Sơn trên khuôn mặt lạnh nhạt tựa như có thêm một tầng sương, đi tới phía trước vầng sáng vàng, đứng ổn định, nhìn vài lần, xoay người lại nói: - Muốn ta phá giải nói, không phải là không có thể, bất quá ta sẽ có được lợi ích gì?

- Lợi ích… Khổng Kỳ da mặt co rúm, lòng nghĩ đây lẽ nào là hành động cháy nhà hôi của trong truyền thuyết, trong nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.

- Tha cho ngươi không phải chết, có được coi là lợi ích không? Vô Thường bỗng chen ngang.

Cung Văn Sơn lập tức quay đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, nói: - Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Vô Thường hừ nói: - Phá giải cấm chế này, ngươi có thể có con đường sống, nếu không bây giờ ngươi sẽ chết ngay tại đây.

Dáng vẻ của hắn rất nghiêm túc, rõ ràng không phải là đang đùa.

Cũng không có ai coi hắn đang đùa, dù sao lời này cũng xuất phát từ miệng của Vô Thường.

- Thú vị… Cho dù đối mặt với Vô Thường, Cung Văn Sơn cũng không có chút sợ sệt nào, hai ánh mắt tiếp xúc với nhau, không hề lảng tránh, hiển nhiên cũng là một tên cứng đầu.
Advertisement
';
Advertisement