Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Người kêu lên chính là Mộ Dung Hiểu Hiểu, lúc này nàng vừa chỉ tay vừa ngẩng đầu nhìn lên trời, cái miệng nhỏ há hốc, tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Theo hướng nàng chỉ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trong chốc lát cũng trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy trên bầu trời, từng viên sao băng đang vạch phá chân trời, kéo theo cái đuôi dài sáng rực rơi về phương xa.

Lúc ban đầu, chỉ có vài tia sáng mà thôi, nhưng rất nhanh, số lượng tia sáng đã nhiều hẳn lên, khiến mọi người nhìn lên như đang được ngắm một trận mưa sao băng vậy.

- Tinh Ấn! Lam Huân khiếp sợ thốt lên: - Nhiều Tinh Ấn như vậy sao?

- Cái gì? Tiêu Thần nghe vậy thất kinh nói: - Công chúa, ngươi chắc chắn toàn bộ những thứ kia đều là Tinh Ấn sao?

Lam Huân chăm chú nhìn bầu trời, không biết có phải là đang thi triển bí thuật gì hay không, hai tròng mắt nàng thấp thoáng có hào quang lóe lên, khẽ nhăn trán nói: - Không sai, toàn bộ đều là Tinh Ấn!

Nàng vừa dứt lời, bên cạnh đã vang lên một tiếng "vèo".

Mọi người nhìn tới, chỉ thấy Vô Thường đã biến thành một luồng sáng đỏ trắng xen kẽ, đuổi về phía Tinh Ấn rơi xuống kia.

Không ngờ hắn phản ứng rất nhanh, vừa nghe nói những thứ từ trên trời rơi xuống kia đều là Tinh Ấn, đã lập tức hành động.

Tiếp theo, La Nguyên cũng thoắt một cái, theo sát hắn lao đi.

- Đi! Tiêu Bạch Y dĩ nhiên cũng sẽ không chậm trễ, khẽ quát một tiếng, cùng Mộ Dung Hiểu Hiểu vội vàng đuổi theo.

Bọn họ tiến vào Tứ Quý Chi Địa đã được hai ba ngày, nhưng cũng chỉ gặp được một cái Tinh Ấn trong Lưỡng Quý Sơn này mà thôi. Tinh Ấn kia là dấu ấn in trên trán một con xà yêu cực lớn, mọi người ra tay đánh cho nó bị thương nặng rồi đuổi bắt, nhưng không ngờ cuối cùng lại lọt vào tay Dương Khai, thậm chí vì vậy mà La Nguyên và Vô Thường còn sém chút nữa đánh nhau.

Giờ phút này xuất hiện rất nhiều Tinh Ấn, cho dù mọi người ở đây chia đều, mỗi người cũng có thể được 6, 7 cái.

Một cái Tinh Ấn đại biểu cho một tín vật đi vào Toái Tinh Hải, đây là thứ có ý nghĩa rất to lớn đối với bất kỳ một tông môn nào!

Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu nào dám sơ suất.

- Công chúa... Thấy mọi người đều phong nhanh đi như điện chớp, Tiêu Thần lập tức sốt ruột nói.

- Chúng ta cũng đi thôi! Dĩ nhiên Lam Huân cũng sẽ không bỏ qua chuyện tốt bực này, liền đáp.

Tiêu Thần gật đầu một cái, rồi hợp lực cùng Lam Huân bay vun vút về phía bên kia.

Nhưng hai người vừa mới động thân, một chiếc thuyền gỗ - bí bảo phi hành đã chạy lên song song với họ.

Lam Huân quay đầu nhìn lại, liền thấy Dương Khai đang thong thả đứng trên thuyền gỗ, tạo hình trông rất tao nhã, tóc dài tung bay theo gió...

Lam Huân không nhịn được phì cười. Dù sao, hình tượng Dương Khai giờ phút này cùng với vẻ hèn yếu nhát gan trước đó tựa như là hai người khá nhau, nhìn qua như thể hắn đang muốn thu hút sự chú ý của nàng vậy.

Nàng rất hiểu biểu hiện của Dương Khai. Trên cơ bản rất ít nam nhân có thể giữ vững bản tính trước mặt nàng, những tên đó luôn nghĩ mọi cách để thu hút sự chú ý của nàng, dường như từ trong đó có thể thỏa mãn được điều gì đó vậy.

- Hừ! Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không vui.

Hắn đã sớm nhìn Dương Khai không vừa mắt, giờ phút này tên này lại còn không biết xấu hổ cố làm ra vẻ tiêu sái, quả thực khiến người ta không thể nhịn được nữa.

Dương Khai dường như không phát hiện ra thái độ của hắn, chỉ làm như thể đã thân thiết từ trước vậy, giả bộ không hiểu nhìn Lam Huân nói: - Vị cô nương này, tại sao vị bằng hữu bên cạnh lại gọi ngươi là công chúa? Đây là tên của cô nương hay là cái gì?

- Ai lại có tên là công chúa chứ? Lam Huân mỉm cười, lắc đầu nói: - Ngươi đa tưởng rồi.

- Vậy sao... ta không hiểu. Dương Khai gật gù đắc ý, nói: - Ta thấy khí chất của cô nương bất phàm, cử chỉ ưu nhã, hiển nhiên là xuất thân tôn quý, được giáo dưỡng đàng hoàng, nhưng... Điều đó thì có quan hệ gì với công chúa chứ? Cô nương có thể giải thích cho ta hay không?

Lam Huân khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi khó xử. Nàng không thể nói cho Dương Khai biết nàng chính là nhi nữ của Minh Nguyệt Đại Đế được, cho nên mới phải gọi là công chúa, nhưng nói như vậy cũng có chút khoe mẽ, cho dù đây là sự thật.

Nàng chỉ có thể hỏi ngược lại: - Ta xuất thân từ Tinh Thần Cung, ngươi không đoán được sao?

Trong suy nghĩ của nàng, bình thường người khác nghe được câu này sẽ phải liên tưởng đến điều gì đó, miễn cho nàng phải trả lời.

Nhưng khiến cho nàng không ngờ chính là, Dương Khai trầm tư một lúc, rồi lại nghiêm nghị lắc lắc đầu.

Dương Khai không biết rằng, Tiêu Thần ở bên cạnh lúc này đã không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng nói: - Tinh Thần Cung là tông môn do Minh Nguyệt Đại Đế sáng lập, vị cô nương trước mắt ngươi chính là viên ngọc quý trên tay của Đại Đế!

- A? Dương Khai kinh hãi biến sắc, ấp úng nói: - Thì ra ngài... ngài chính là nhi nữ của Đại Đế sao? Hắn làm ra vẻ hết sức khiếp sợ...

- Xuất thân như thế nào cũng không quan trọng. Lam Huân mỉm cười, tỏ ra rất bình dị, gần gũi.

Tiêu Thần thì ngược lại, không ưa mắng: - Tên nhà quê từ đâu tới, ngay cả tên của công chúa điện hạ cũng chưa từng nghe qua, vậy mà cũng vào Tứ Quý Chi Địa, quả thực là khiến chúng ta mất mặt mà. Công chúa điện hạ, đừng để ý đến hắn nữa!

Dương Khai lúng túng nói: - Trước kia ta tu luyện trong núi sâu, mới vừa ra ngoài rèn luyện không lâu, cho nên đối với chuyện bên ngoài... hắc hắc, không rõ cho lắm. Nhưng tên của Minh Nguyệt Đại Đế ta đã được nghe qua.

- Vậy sao... Lam Huân cũng không biết có tin hay không, trên mặt của nàng cũng không biểu hiện gì: - Xem ra ngươi là loại võ giả luôn bế quan khắc khổ tu luyện, không biết nhiều về tình hình bên ngoài cũng là bình thường.

- Công chúa điện hạ quá khen, kiến thức của ta chỉ nông cạn mà thôi. Dương Khai gãi gãi đầu, khiêm tốn nói.

- Coi như ngươi cũng tự biết thân biết phận đó! Tiêu Thần nói tiếp.

- Đúng rồi, ngươi xưng hô như thế nào? Lam Huân hỏi.

Tiêu Thần nói: - Công chúa hỏi tên của gã nhà quê này làm cái gì chứ? Chớ để bẩn lỗ tai!

- Hỏi một chút thì có sao đâu? Lam Huân khẽ nhíu mày, hiển nhiên không thích Tiêu Thần quản này quản nọ. Nếu không phải trước đó Minh Nguyệt Đại Đế đã đích thân dặn dò qua, nàng cũng sẽ không ở cùng một chỗ với Tiêu Thần, sớm đã hành động một mình rồi. Đối với nàng mà nói, bất cứ chuyện gì cũng phải tự mình trải qua nguy hiểm mới có ý nghĩa, những nguy hiểm và kích thích không biết đang chờ đợi trước mặt, khiến nàng muốn ngừng mà không được.

- Kẻ hèn này tên Dương Khai.

Lam Huân gật gật đầu, bỗng nhiên tủm tỉm cười, nói: - Ta có một chuyện không rõ, không biết Dương huynh có thể chỉ giáo hay không?

Ánh mắt Dương Khai lóe lên, cười ha hả nói: - Công chúa điện hạ có chuyện gì xin cứ hỏi, Dương mỗ biết gì nhất định sẽ nói hết, không chút dấu giếm!

Lam Huân nói: - Dương huynh cũng đừng nên nói chắc chắn như vậy, nói không chừng vấn đề ta hỏi có liên quan đến bí mật của ngươi đó...

- Hừ, lạt mềm buộc chặt hả! Đổi lại là một tên nam nhân khác muốn thể hiện với ngươi, đã sớm vỗ ngực cam đoan rồi... Tiểu nha đầu này quả nhiên cũng không vừa! Dương Khai thầm nghĩ, hơi đoán được Lam Huân rốt cuộc muốn hỏi cái gì, cho nên không chút sợ hãi nói: - Công chúa điện hạ có thể hỏi chuyện của ta chính là nể mặt ta, có gì không thể nói được chứ?

Hắn vừa nói ra lời này, Tiêu Thần đã thầm cảm thấy không ổn. Cái tên nhà quê Dương Khai này mặc dù là đi ra từ rừng sâu núi thẳm, nhưng dường như rất am hiểu tâm lý của nữ nhân a, vừa mới gặp mặt đã hàn huyên tâm đầu ý hợp với công chúa như vậy, điều này sao có thể dễ dàng tha thứ được chứ? Quan trọng nhất chính là, trước giờ công chúa điện hạ luôn hờ hững với nam nhân, vậy mà bây giờ lại đang tươi cười trò chuyện với tên nhà quê này!

Tiêu Thần thầm cảm thấy nguy cơ, cho nên hắn liền ném ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Dương Khai, như thể muốn nói "ngươi dám trái lời sẽ biết tay" vậy.

Do góc độ che khuất, nên Lam Huân không thấy được động tác của hắn, hắn rất thuận lợi nhìn thẳng tới Dương Khai.

Nhưng không ngờ, Dương Khai lại không nhìn hắn, dường như hoàn toàn bị Lam Huân mê hoặc rồi vậy, toàn tâm toàn ý đặt sự chú ý lên người công chúa điện hạ.

Tiêu Thần cảm thấy như thể một quyền hung hăng của hắn lại đấm vào bông vậy...

- Vừa rồi, hai người kia một trước một sau vây công ngươi, ngươi làm như thế nào lại có thể biến nguy thành an được? Lam Huân thẳng thắn hỏi.

Quả thật đúng như nàng nói, vấn đề này chắc chắn có liên quan đến bí mật của Dương Khai. Một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, lại có thể ở trong vòng vây của hai đại cao thủ Đạo Nguyên tam tầng cảnh giáp công, không hề bị thương thoát được. Nhất định là hắn đã thi triển bí thuật kinh thiên gì đó, bí thuật bực này sao có thể tùy tiện nói ra ngoài chứ?

Cho nên Lam Huân vừa mới dứt lời, Dương Khai đã lập tức tỏ vẻ khó xử, ngượng ngùng cười, rồi ấp úng nói: - Cái đó...ha ha... thật ra cái này...

- Nếu như không tiện nói ra, thì coi như ta chưa hỏi là được. Lam Huân nói.

Lời này nghe có vẻ như là có thiện ý muốn giải vây, nhưng thực ra cũng là một chiêu lạt mềm buộc chặt!

Lúc này Dương Khai như thể hoàn toàn bị Lam Huân "mê hoặc", sỹ diện nam nhân nổi lên, sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt trả lời chứ? Trong huống bình thường, không muốn nói cũng phải nói.

Cho nên hắn liền bình thản thở dài, nói: - Cũng không phải là không thể nói, chỉ có điều...

Nói đến đây, bỗng nhiên hắn trở nên nghiêm nghị, đồng thời hạ giọng, nói:

- Nhưng xin công chúa điện hạ giữ bí mật cho ta, bí thuật này nếu như đồn đãi ra ngoài sẽ không linh nghiệm nữa, lần sau gặp lại tình huống như vậy chỉ sợ ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong lúc nói chuyện, hắn còn cố ý nhích lại gần Lam Huân, thiếu chút nữa đã dán miệng vào lỗ tai của nàng rồi.

Mùi hương thơm ngát lập tức quanh quẩn nơi chóp mũi hắn.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lam Huân né cũng khó xử, mà không né cũng khó xử, vành tai xinh xắn hơi đỏ lên.

- Ngươi làm cái gì đó? Tiêu Thần thấy vậy, đâu còn nhịn được, quát lớn một tiếng, đồng thời nắm kiếm trong tay chỉ vào Dương Khai.

Dương Khai hoảng sợ, vội vàng kéo giãn khoảng cách ra, vẻ mặt vô tội nói: - Ta có làm gì đâu, huynh đài, đây là ý gì?

- Vừa rồi ngươi... Tiêu Thần nói được một nửa rồi lại không nói được gì nữa. Tuy rằng khoảng cách giữa Dương Khai và Lam Huân hơi gần một chút, nhưng quả thực cũng chưa làm gì cả. Nếu muốn truy cứu việc này thì có vẻ hắn cũng quá nhỏ mọn, vì vậy hắn chỉ có thể hừ lạnh nói: - Tóm lại, đứng ở đó nói chuyện là được rồi, nếu còn dám sáp lại gần, cẩn thận ta lấy cái đầu của ngươi!

Dương Khai ngạc nhiên nói: - Vị bằng hữu này thật đúng là kỳ quái mà... Được rồi, ta sẽ đứng ở đây nói chuyện, công chúa điện hạ minh giám, bí thuật kia của ta gọi là Càn Khôn Na Di Thần Công, một khi thi triển, có thể tá lực đả lực, lấy yếu thắng mạnh.

- Tá lực đả lực? Lam Huân lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Không sai. Dương Khai nghiêm nghị gật gật đầu, nói: - Lúc đó, hai tên gia hỏa kia một trước một sau, đều muốn lấy tính mạng của ta, vừa đúng lúc phù hợp với điều kiện để phát ra Càn Khôn Na Di Thần Công, cho nên ta liền... Dương Khai cười hắc hắc, đưa tay vẽ nửa vòng tròn: - Thoáng dẫn dắt một chút, khiến cho hai người bọn họ tự đánh nhau.

Lam Huân như có điều suy nghĩ nói: - Nói như vậy, lúc đó nếu chỉ có một người công kích thì...

- Vậy thì chắc chắn ta sẽ chết! Dương Khai chìa hai tay ra nói.
Advertisement
';
Advertisement