Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

- Hoa Cổ sư huynh… Một nam nhân trung niên trong đó nhìn một lúc, sắc mặt nghi ngờ hướng về phía lão giả hơi lớn tuổi thấp giọng hỏi: -Tứ Quý Chi Địa…có võ giả Thánh Vương Cảnh đi vào sao?

- Chết tiệt! Nhất định là những đệ tử đại tông môn kia! Nam nhân trung nhiên khác bỗng nhiên sắc mặt phẫn hận cắn răng nói. -Nhớ Tà Nguyệt Cốc ta tổng cộng mới chiếm cứ ba cái danh ngạch nhỏ nhoi, mặc dù là ba cái danh ngạch, cũng là vật tư xa xỉ tiến công cho Vô Hoa Điện mới có được, nhưng mấy đại tông môn này…có thể tùy ý tiêu xài như thế, khiến cho một đệ tử Thánh Vương Cảnh cũng chiếm được một trong số đó, quả thực thật không thể tưởng tượng nổi!

Nghe hắn nói như vậy, ông chủ Hoa Cổ cũng hơi gật gật đầu, nói: -Chu An sư đệ nói có đạo lý, hai nữ tử này hẳn là xuất thân của đại tông môn nào đó, cho nên một ngươi trong đó với tư cách lấy tu vi Thánh Vương Cảnh mà tiến vào đây, nhìn dáng vẻ nàng ta, đây là muốn lập tức tấn thăng Phản Hư Cảnh a!

Trong lúc nói chuyện, Hoa Cổ cũng có chút hâm mộ ghen tỵ.

Nhớ năm đó lúc hắn tu luyện, từng bước một, từng bước gai góc, vì một chút xíu tài nguyên tu luyện sẽ phải hy sinh tính mạng cả đời, nhưng mấy đệ tử xuất thân đại tông môn này đãi ngộ liền hoàn toàn bất đồng.

Bọn họ có thể tùy tùy tiện tiện liền tiến vào bí cảnh mà nhóm người mình phí hết tâm tư mới có thể đi vào, ở đó thoải mái tấn thăng.

Hao bên đối lập, tâm tình của hắn lập tức có chút mất thăng bằng.

Trung niên nam tử trong lúc nói chuyện mặt lộ vẻ sợ hãi, chần chừ nói: -Đã là người xuất thân đại tông môn, chúng ta lại còn đi trước một bước, vạn nhất bị các nàng hieur nhầm, vậy coi như không ổn.

- Hùng Trữ ngươi sợ cái gì. Nam nhân trung niên tên Chu An kia liếc người vừa nói chuyện một cái, hừ lạnh nói: -Cho dù bọn là là đệ tử của đại tông môn nào, cũng chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, một Thánh Vương tam tầng cảnh mà thôi. Hiểu lầm thì hiểu lầm, các nàng còn thế thể giữ được chúng ta sao?

- Ai nói ta sợ.

Hùng Trữ có chút thẹn quá hóa giận, nạt nhỏ: -Ta chỉ là không muốn vô duyên vô cớ gây phiền toái!

- Hừ, bọn chuột nhắt nhát gan! Chu An hừ lạnh một tiếng, thần thái khinh miệt. Dường như có chút coi thường đồng môn này của mình.

- Hạt châu trên tay nữ tử kia…là một bí bảo không tệ! Hoa Cổ bỗng nhiên thấp giọng nói một câu, hai tròng mặt nhìn chằm chằm vào Huyền Giới Châu Lưu Viêm cầm trên tay.

Con ngươi Chu An đảo một vòng, thấp giọng hỏi: -Hoa Cổ sư huynh ý ngươi là…

Hùng Trữ hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, sắc mặt không khỏi khẽ biến.

Hoa Cổ mỉm cười: -Đây là nơi sâu nhất trong lòng đất, rất hiếm dấu vết người, thực lực đối phương thấp kém. Lại cầm trong tay trọng bảo…

Chu An nghe vậy, thầm hiểu trong lòng, cười nói: -Ta đã sớm nhìn những đệ tử đại tông môn này không vừa mắt, cả ngày chỉ diễu võ dương oai, không ai bì nổi. Không phải là tìm một chỗ dựa vững chắc sao? Có gì đặc biệt hơn người. Hoa Cổ sư huynh ngươi nói làm thế nào, sư đệ phụng bồi đến cùng!

- Như vậy…không tốt đâu? Hùng Trữ bắp chân run run, lời nói không mạch lạc nói:

- Vạn nhất để tông môn phía sau các nàng biết…chẳng những chúng ta xong đời, Tà Nguyệt Cốc chỉ sợ cũng…

Chu An lạnh lùng liếc nhìn Hùng Trữ một cái, nói: -Ngươi nếu là sợ, hiện tại liền cút đi, ít ở bên cạnh nói lời châm chọc, nhwung ta cũng nói rõ trước. Đợi lát nữa bí bảo và nguyên tinh gì đó tới tay, sẽ không có phần của ngươi, hau nữ tử này đều xuất thân đại tông môn. Trên người sẽ mang không ít thứ tốt!

Hùng Trữ vừa nghe, nuốt nước miếng ực một cái, trên mặt nổi lên biểu tình tham lam đáng sợ.

Hắn trầm mặc mấy tức, rốt cuộc cắn răng nói: -Được, ta liền theo hai vị sư huynh cùng tiến cùng lui!

- Như vậy mới giống chứ! Chu An thấy hắn thỏa hiệp, không khỏi mỉm cười.

- Ba người các ngươi rác rưởi! Đối diện cách đó không xa. Lưu Viêm bỗng nhiên lạnh như băng lên tiếng, một câu nói khiến ba người Tả Nguyệt Cốc lông mày dựng thẳng. -Thì thì thầm thầm, đánh cái chủ ý quỷ quái gì chứ?

Hoa Cổ cố nén không vui trong lòng. Cười ha ha một tiếng, nói: -Cô nương hiểu lầm, sư huynh đệ ba người chúng ta chẳng qua là đã nhận ra khe núi phía dưới có năng lượng dao động khác thường, cho nên tới trước dò xét một phen mà thôi, nhưng không nghĩ tới là hai vị cô nương lúc này gây ra động tĩnh, làm phiền, xin hãy tha lỗi.

- Chỉ có như thế? Lưu Viêm vẫn lãnh nhược băng sương như cũ.

- Chỉ có thế thôi! Hoa Cổ đáp.

- Nếu đã dò xét hoàn tất, các ngươi vì cái gì còn chưa cút? Lưu Viêm lời nói sắc bén, không có mảy may ý tứ cho đối phương chút thể diện, điều này càng khiến ba người Tà Nguyệt cốc cảm thấy Lưu Viêm nhất định là xuất thân từ đại tông môn nào đó, cũng chỉ có đệ tử những đại tông môn, mói một mực lớn lối hống hách như vậy.

Hoa Cổ trong lòng một cỗ tức giận xông thẳng lên đầu, nhưng hắn vẫn là một bộ dáng cười híp mắt, mở miệng nói: -Cô nương xuất thân là người của tông môn nào a?

- Liên quan gì đến các ngươi! Lưu Viêm hừ lạnh một tiếng.

- Cô nương đừng khách khí như vậy. Hoa Cổ mỉm cười, -Nhưng theo ta thấy, tông môn của cô nương đơn giản thế mà thôi, Tà Nguyệt Cốc ta cũng có nhiều trao đổi với mấy đại tông môn, quan hệ với nhau không tồi. Chúng ta tuy rằng mại muội quấy rầy, nhưng nếu gặp được hai vị cô nương, vậy cũng coi như là hữu duyên.

Hắn dừng một chút, ánh mắt chuyển hướng về phía Trương Nhược Tích, nói:

- Ta xem vị cô nương này dường như đang ở bước ngoặt đột phá cảnh giới a… linh khí ở đây nồng đậm đầy đủ, cũng không biết có…hung ác yêu thú nào chiếm cứ, vạn nhất động tĩnh chỗ này đưa yêu thú tới, với tu vi của cô nương ngươi…sợ là khó có thể ứng phó. -Hắn trong lúc nói chuyện, làm ra tư thế đại nghĩa lẫm nhiên, Mao Toại tự đề cử mình: -Ta không chờ được, nguyện vì hai vị cô nương làm hộ pháp!

Chu An ở bên cạnh mạnh mẽ gật đầu, nói: -Không sai không sai, chúng ta chính là làm hộ pháp cho các ngươi, cho dù yêu thú đến, cô nương cũng không phải sợ.

Hùng Trữ im im lặng lặng, hiển nhiên cũng là thái độ này.

Lưu Viêm cười lạnh không ngừng: -Chỉ bằng ba người rác rưởi các ngươi? Thật hung ác yêu thú gì sắp tới, ta nhìn ba người các ngươi chỉ sợ khó có thể chống đỡ a!

- Cô nương nói chuyện rất đả thương ngươi khác! Hoa Cổ lửa giận trong lòng như hạt giống từ từ chà xát mà mọc lên, vẻ mặt âm trầm nói: -Chúng ta cũng là có ý tốt, ngươi mặc dù không muốn chấp nhận cũng không cần thiết phải đánh giá thấp chúng ta như thế!

- Không sai, Tà Nguyệt Cốc ta tuy rằng không phải là đại môn phái to lớn, cũng không phải là người nào cũng có thể vũ nhục! Chu An lời lẽ chính nghãi quát, cũng không biết hắn như thế nào lại cố tình đem lời của Lưu Viêm liên hệ với việc đánh giá thấp Tà Nguyệt Cốc.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, các ngươi là coi trọng ta, hay là coi trọng bí bảo này… Trong khi Lưu Viêm nói chuyện, ném chơi một chút Huyền Giới Châu trên tay, -Tự mình động thủ mà đoạt lấy, quanh co lòng vòng làm gì.

Lời vừa nói ra, đám ba người Hoa Cổ sắc mặt hơi đổi một chút.

- Sư huynh… Chu An quay đầu nhìn Hoa Cổ.

Hoa Cổ trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: -Xem ra, nàng là không có đồng môn ở gần đây, bằng không chúng ta cùng nàng chu toàn thời gian lâu nhu vậy, vì sao không thấy đồng môn của nàng xuất hiện?

- Đây là cơ hội trời cho! Chu An nét mặt hưng phấn, liếm môi một cái, biểu tình nhao nhao muốn thử, cũng lười tiếp tục ngụy trang, mà là nghiêm mặt dữ tợn nhìn về phía Lưu Viêm, lạnh lùng nói: -Tiểu nương bì, đơi lát nữa lão tử đem ngươi đánh nằm trên đất, lúc lột sạch quần áo ngươi, ngươi đừng khóc hô cầu xin tha thứ!

Hắn đối với bản thân Lưu Viêm không có tâm tư gì, nhưng lời nói vừa rồi của Lưu Viêm lại kích phát tà ác ở chỗ sâu âm u trong lòng hắn.

Hắn lập tức quyết định, muốn cướp bí bảo, người cũng muốn đoạt!

Nghĩ tới mình có thể có cơ hội hung hăng giày xéo làm nhục thiên chi kiêu nữ đại tông môn ngày trước đến ngay cả liếc mắt cũng không dám nhìn, Chu An một thân máu đề sôi trào.

- Động thủ! Hoa Cổ chợt quát một tiếng.

Trong thời gian ngắn, ba ngươi Tà Nguyệt Cốc thúc giục một thân thánh nguyên, mặc dù đối mặt chính là nữ tử tu vi cảnh giới thấp hơn bọn hắn, ba người cũng không có chút nào qua loa khinh thường, vận hết toàn lực.

Lão giả kia há mồm phun một cái, một cái chuông lớn bỗng nhiên xuất hiện, trên thân chằng chịt khắc dấu vô số chữ nhỏ phức tạp khó hiểu, sau khi rót nguyên lực vào trong đó, vòng ngoài cái chuông lớn đột nhiên tạo nên một tầng quầng sáng mắt thường có thể thấy được, thoạt nhìn phòng thủ kiên cố.

Cái miệng chuông lớn này rõ ràng là một kiện bí bảo phòng ngự.

Hoa Cổ lấy ra bí bảo này, cũng không phải là vì phòng ngự bản thân, mà là sử dụng nó như cái lồng hướng Trương Nhược Tích trôi đến.

Ý tứ của hắn rất rõ ràng - - bất kể Lưu Viêm có phải là khó đối phó hay không, Trương Nhược Tích chỉ là tu vi Thanh Vương tam tầng cảnh thấp kém, ở trước mặt hắn căn bản không chịu nổi một kích, chỉ cần có thể bắt được Trương Nhược Tích trước, còn sợ không bắt được Lưu Viêm?

Cho nên hắn vừa rat ay, mục tiêu liền là Trương Nhược Tích.

Nhưng khi cái chuông lớn sắp đem Trương Nhược Tích bao phủ, Lưu Viêm bỗng nhiên cười lạnh một tiếng:

- Si tâm vọng tưởng!

Nàng giơ tay lên, một chiếc lông chim đen như mực dài chừng ba xích thản nhiên bắn ra, bay thẳng đến bên cạnh người Trương Nhược Tích, biến thành một bình phong che chắn thiêu đốt, đem toàn thân Trương Nhược Tích bảo phủ.

Trong nháy mắt lông chim kia hóa thành bình phong che chắn, một vỗ uy áp không thuộc về thế gian này bỗng nhiên phủ xuống, ba người Tà Nguyệt Cốc sợ tới mức toàn thân run rẩy, mặt lộ vẻ sợ hãi.

Trong mơ hồ, phảng phất có một ý chí cực mình, chính là ẩn nấp trong hư không, hướng về phía ba người họ nhìn chằm chằm, trong khoảnh khắc ba người một thân mồ hôi lạnh, ướt hết quần áo.

- Đây là cái gì! Hoa Cổ trợn tròn hai tròng mắt, chăm chú nhìn một vòng ngọn lửa đen kịt che chắn bên cạnh Trương Nhược Tích, lực nóng rực tràn ngập đi ra, dường như muốn đốt cháy vạn vật.

Trương Nhược Tích cố tình ngồi ngăn ngắn trong bình phong che chắn, lại bất vi sở động, dường như căn bản không chịu ảnh hưởng gì.

Mà bí bảo hình dáng cái chuông lớn kia, dưới tia sáng chợt hiện của lửa nóng kinh khủng, những chữ nhỏ phức tạp điêu khắc trên chuông từng cái một vỡ tan, không chỉ như thế, toàn thân vừa tiếp xúc với bình phong ngọn lửa kia, liền dính một tia lửa màu đen, mà ngọn lủa kia cũng không dập tắt, kéo dài không nhừng mà đốt hết linh tính bí bảo này.

- Thánh linh khí tức! Hoa Cổ hoảng sợ hét to.

Hắn tốt xấu gì cũng là tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mặc dù chưa từng thấy thánh linh, cũng có thể từ một chút dấu vết để lại kia suy đoán ra, uy cáp làm người ta kinh sợ rung rẩy kia, dường như có thể đốt diệt vạn vật tà hỏa, tất cả đều chỉ một loại tồn tại kinh khủng nhất trên đời này - - thánh linh!

Hắn nói cũng không sai, một cái lông chim đen như mực kia, đúng là lông vũ của Loan Phượng.

Lúc trước Dương Khai đem lông vũ của Loan Phượng bản thân nhặt được giao cho Lưu Viêm, hao phí thời gian dài như vậy, Lưu Viêm cuối cùng cũng đem nó luyện hóa hoàn tất, từ trong đó chiếm được một tia thánh linh lực.

Cỗ thánh linh lực này mặc dù hơi yếu, nhưng cũng không võ giả Đạo Nguyên Cảnh nào có thể chống lại.

Cho nên Lưu Viêm mới không có chút ý tứ e ngại ba người này.
Advertisement
';
Advertisement