Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Lúc đó Khấu Vũ cũng nhờ đi theo Biện Vũ Tình ra ngoài làm việc mới tránh khỏi một kiếp, nếu không với tâm tính của Ô Mông Xuyên lúc đó, có giết chết toàn bộ bọn họ cũng chẳng có gì lạ.

- Xem ra... ngươi đã nghĩ tới điều gì rồi! Biện Vũ Tình bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, cắn răng nói: - Xú tiểu tử, nếu không vì ngươi, bổn hộ pháp cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như thế này, giờ này sống chết còn bị nắm trong tay người khác!

Dương Khai hơi đổi sắc, giả bộ u mê nói:

- Biện hộ pháp nói cái gì, ta không hiểu!

Khấu Vũ thở dài, nói: - Dương sư đệ! Tông chủ... là ngươi thả ra phải không?

Dương Khai nghe hắn hỏi như vậy, cũng không tiện phủ nhận, gật đầu nói: - Không sai!

Nói xong, hắn vội vàng nói tiếp: - Bất quá ta cũng không có biện pháp! Lúc đó Khấu sư huynh và Biện hộ pháp đều không ở trong tông, ta bị người giam vào Cốt Lao, sống chết khó vẹn cả đôi đường, rơi vào đường cùng, mới làm một giao dịch cùng Ô Mông Xuyên!

Biện Vũ Tình hừ một tiếng nói: - Kết quả sau khi tông chủ đi ra liền giết chóc khắp nơi, cả Bích Vũ Tông cơ hồ bị tàn sát không còn, chỉ có số ít một số người nhanh chóng theo thời, đầu phục tông chủ mới còn sống!

Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Biện hộ pháp cũng là một người trong số đó?

- Bổn cung?

Biện Vũ Tình hừ lạnh một tiếng: - Bổn cung chỉ là may mắn thôi. Sau chuyện đó một tháng, bổn cung mới cùng Khấu Vũ về tới tông môn, đâu biết tông môn đã xảy ra biến cố lớn? Đợi đến lúc kịp phản ứng muốn chạy trốn đã không kịp rồi. Bất quá tông chủ cũng không có giết ta, có lẽ... hắn cũng cảm thấy nếu giết sạch mọi người, chỉ còn lại một mình hắn đơn độc cũng không tốt... dù sao hắn đã tha cho ta một mạng, chỉ có điều... Nói tới đây, trên mặt nàng đầy căm hận, nói tiếp: - Bổn cung bị hắn hạ cấm chế, ngày sau phải như thiên lôi hắn sai đâu đánh đó!

- Thì ra là thế!

Dương Khai làm bộ dáng như giờ mới biết.

- Chuyện này là do tiểu tử ngươi trêu chọc mà ra, nói đi, ngươi muốn bổn cung trừng phạt ngươi như thế nào mới giải được mối hận trong lòng! Biện Vũ Tình nhìn Dương Khai lạnh lùng, rất có ý muốn hung hăng giáo huấn hắn một trận.

Dương Khai cười nói: - Biện hộ pháp! Các người nhiều năm trước nếu lựa chọn ra tay với Ô Mông Xuyên, nói vậy hẳn đã biết những gì, hiểu rõ hắn rốt cuộc là ai? Đối với người như vậy, hoặc là giết ngay nhổ cỏ tận gốc, hoặc là không trêu chọc tới. Vậy mà các người chẳng những trêu chọc, lại còn nhốt hành hạ người ta... Chẳng lẽ không nghĩ tới sẽ có báo ứng sao?

Biện Vũ Tình nhíu sát chân mày, nhìn chằm chằm Dương Khai nói: - Ngươi muốn nói cái gì?

Dương Khai nói: - Ta chỉ là muốn nói, mặc dù không có ta, Ô Mông Xuyên cũng sẽ thoát vây, cho nên cảnh ngộ các người gặp phải không có liên quan với ta nhiều lắm!

- Nói hươu nói vượn!

Biện Vũ Tình khẽ quát đầy mặt giận dữ.

Dương Khai dang tay nói: - Hơn nữa, Biện hộ pháp giờ này chẳng phải rất tốt sao? Tuy nói bị hạ cấm chế, nhưng người ta chính là con cháu của vị kia, chờ ngày sau hắn thăng quan tiến chức như diều gặp gió, hộ pháp còn sợ không có giàu sang thêm thân sao? Nhất thời chịu nhục mà thôi, chẳng lẽ Biện hộ pháp không chờ nổi?

Biện Vũ Tình nhìn hắn, mắt lạnh như băng, hừ một tiếng nói: - Thế nào nghe ra dường như là bổn cung chiếm tiện nghi rất lớn vậy... có cần phải cảm tạ ngươi một chút hay không?

- Cái này thì không cần! Dương Khai phất tay một cái.

Biện Vũ Tình bất đắc dĩ nói: - Dù sao bây giờ nói gì cũng đã chậm, bổn cung cùng Khấu Vũ giờ này cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước!

Thấy nàng cũng không thật có ý muốn tìm mình trả thù, lúc này Dương Khai mới thở phào nhẹ nhõm.

Khấu Vũ cười nói: - Ta cùng với Biện hộ pháp tới Tứ Quý Chi Địa lần này, cũng là được tông chủ phân phó đại biểu cho Bích Vũ Tông, thấy ngươi xuất hiện ở Thanh Dương Thần Điện bên kia, cho nên liền kêu ngươi qua đây, hỏi vài thứ!

Bích Vũ Tông là một tông môn nhỏ, tuy không có cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ, nhưng vốn trước đây có vài vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cho nên ít nhiều cũng có hai cái danh ngạch đi vào Tứ Quý Chi Địa.

Ô Mông Xuyên lần trước tàn sát trong tông, dẫn tới hiện tại Bích Vũ Tông rơi vào sa sút, chỉ có thể phái hai người Biện Vũ Tình và Khấu Vũ tới đây.

- Tin tức của Tứ Quý Chi Địa ư? Dương Khai nhướn mày hỏi.

- Không sai! Biện Vũ Tình gật gật đầu: - Ngươi đừng nói với ta cái gì ngươi cũng không biết! Nếu có thể đi chung với Thanh Dương Thần Điện bên kia, nói vậy những gì ngươi biết hẳn phải nhiều hơn chúng ta mới đúng?

Dương Khai khẽ nhíu mày, trầm ngâm một hồi nói: - Về tin tức quả thật ta có... Bất quá, đó là chuyện cơ mật của tông môn người ta, ta cũng không tiện tiết lộ ra ngoài!

Biện Vũ Tình mỉm cười, nói: - Chuyện này ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết được chứ!

Dương Khai lắc lắc đầu.

Biện Vũ Tình biến sắc, lúc đang định nói thêm gì, Dương Khai lại nói: - Ta duy nhất có thể nói cho các người biết là... Lần này trong Tứ Quý Chi Địa sẽ xuất hiện Tinh Ấn!

- Tinh Ấn? Khấu Vũ nhướng mày, hiển nhiên không biết đây rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng Biện Vũ Tình dường như mơ hồ nhớ ra thứ gì đó, trầm ngâm một hồi, cả kinh kêu lên: - Ngươi là nói, chứng nhận để đi vào Toái Tinh Hải?

- Đúng vậy! Dương Khai gật đầu.

- Toái Tinh Hải? Khấu Vũ rốt cục cũng cũng kịp phản ứng, hô nhỏ một tiếng, đầy mặt khiếp sợ.

Dương Khai mỉm cười nói:

- Hai vị cố gắng nhiều hơn đi, nếu như gặp nhau ở trong Tứ Quý Chi Địa, có lẽ chúng ta còn có cơ hội liên thủ!

Nói xong, cũng không quản phản ứng của hai người, tự đi trở về đường cũ.

Với hắn mà nói, bất luận là Biện Vũ Tình hay Khấu Vũ đều chưa tính là người quen thân lắm, lúc đó ở trong Bích Vũ Tông được chiếu cố một chút, dùng tin tức vừa rồi cũng đủ để hoàn trả sạch.

Từ nay về sau hắn cũng không còn ân oán gì với với hai người này, nếu đối phương không có ác ý với hắn, thì cái gì cũng dễ nói; nếu thật muốn làm một chút chuyện gì với hắn, thì cũng đừng trách hắn lòng dạ độc ác... dù sao giờ này xem như bọn họ cũng là người của Ô Mông Xuyên.

Dương Khai đối với vị con cháu Phệ Thiên Đại Đế này rất là kiêng kỵ.

Lúc đó Ô Mông Xuyên lại truyền thụ cho hắn một bộ Phệ Thiên Chiến Pháp hoàn chỉnh, đây chính là công pháp của Phệ Thiên Đại Đế. Năm xưa, Phệ Thiên Đại Đế cũng là dựa vào công pháp này, trở thành người đệ nhất Tinh Giới.

Nếu nói Ô Mông Xuyên không có có âm mưu gì, bất kể như thế nào Dương Khai cũng không tin tưởng. Chỉ là hắn quả thực không rõ, rốt cuộc đối phương có ý đồ gì, mà không tiếc truyền thụ cho mình Phệ Thiên Chiến Pháp.

Công pháp này chính hắn không có tu luyện, mà giao cho pháp thân. Trong khoảng thời gian này pháp thân tu luyện, thực lực tăng lên rất nhiều, từ nơi pháp thân, Dương Khai cũng hiểu rõ công pháp này quả là công hiệu nghịch thiên.

Nếu không có chỗ cố kỵ, hắn sớm đã không nhịn được dụ dỗ, chính mình tu luyện rồi!

Một đường suy nghĩ lung tung, rất nhanh Dương Khai về tới nơi Thanh Dương Thần Điện đóng quân.

Mọi người đều đang tĩnh lặng tĩnh tọa khôi phục, nắm bắt một chút thời gian cuối cùng này, giữ bản thân ở trạng thái hoàn mỹ.

Chỉ có Tiêu Bạch Y, mở mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không nói gì.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Mà theo thời gian trôi qua, bên trong sơn cốc vô danh, linh khí thiên địa càng ngày càng nồng đậm, thẳng đến cuối cùng lại đạt tới trình độ linh khí hóa sương mù.

Nếu từ trên cao nhìn xuống, lúc này toàn bộ sơn cốc đều bị bao phủ trong một mảng sương mù mờ ảo, sương mù này đều không phải là sương mù thật, mà là hiện tượng linh khí thiên địa ngưng kết thành.

Tu luyện trong môi trường này, cũng một lần đạt tới trình độ khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Nếu như có người tu luyện thời gian dài ở địa phương thế này, thì tốc độ tăng lên thực lực tự nhiên không thể đo lường.

Đáng tiếc đây chỉ là dấu hiệu báo trước khi bí cảnh mở ra mà thôi! Dù là tông môn như Tinh Thần Cung, cũng không có bảo địa tu luyện khiến người ta trố mắt líu lưỡi như thế.

Rốt cục, vào ngày thứ tư sau khi mọi người tới sơn cốc vô danh này, bỗng nhiên truyền ra một tiếng tiếng vang lạ.

Thanh âm kia mờ ảo vô tung, làm như từ trong hư không truyền đến, người ta không nắm bắt được.

Ngay sau đó, linh khí thiên địa đột nhiên chấn động sôi trào, mây mù nhào lộn không chừng, điên cuồng hội tụ tới một vị trí nào đó.

Mà ở vị trí đó, bất ngờ chính là chỗ trung tâm của sơn cốc, cũng là khu vực duy nhất trống rỗng.

Dường như tất cả tông môn đều biết lối vào Bí cảnh ở chỗ này, nhưng cũng không có thế lực nào trú đóng.

Trong nháy mắt, tất cả võ giả đều đồng loạt mở mắt, đưa mắt nhìn lại hướng bên kia.

- Bắt đầu rồi! Nơi dừng chân của Tinh Thần Cung, Tiêu Vũ Dương thấp giọng quát, một đám đệ tử mỗi người đều tâm tình kích động, hoa tay múa chân!

- Cửa vào sẽ lập tức mở ra! Nơi dừng chân Thanh Dương Thần Điện, Cao Tuyết Đình nhìn 20 người trước mặt, nói: - Bổn trưởng lão hy vọng sau khi các ngươi đi vào bên trong hãy tận lực kết bạn đi với nhau, tránh khỏi tình huống lạc đàn. Dĩ nhiên, nếu có người cố ý làm xằng làm bậy, vậy coi như bổn trưởng lão không có nói!

Dừng một chút, nàng nói tiếp: - Hy vọng các ngươi có thể toàn bộ bình yên trở về!

Hạ Sanh toét miệng cười nói: - Cao trưởng lão yên tâm đi, đệ tử sẽ chiếu cố bọn họ thật tốt!

Cao Tuyết Đình gật gật đầu, không nói gì thêm, mà quay đầu, nhìn lại hướng linh khí thiên địa hội tụ kia.

Thời khắc này, tất cả linh khí trong thiên địa đều chen chúc hướng tới bên kia, linh khí cuốn lên, mang theo cuồng phong gào thét, trong sơn cốc cát bay đá chạy, nhưng cũng không ảnh hưởng tới các võ giả Đạo Nguyên Cảnh kia quan sát.

Tất cả linh khí sau khi cuốn tới bên kia, lại giống như rơi vào một cái hắc động hư không, lập tức toàn bộ biến mất không thấy.

Ở trên điểm đó, đột nhiên không gian trở nên không ổn định.

Mà theo linh khí rót vào, loại không ổn định đó trở nên càng lúc càng rõ ràng.

Thẳng đến một lúc nào đó, hư không bỗng nhiên mở rộng, nứt ra một cái khe hở mắt thường có thể thấy được.

Linh khí kéo dài rót vào, mà khe hở cũng càng lúc càng lớn. Phóng mắt nhìn tới, trên bầu trời kia thật giống như có đại năng mở ra một cánh cửa sổ trên mái nhà, từ bên trong cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được một chút phong cảnh đối diện, mờ ảo, vặn vẹo biến ảo.

Tình huống như vậy ước chừng kéo dài nửa canh giờ.

Sau nửa canh giờ, trong sơn cốc vốn linh khí nồng đậm đến hóa sương mù nhưng lại không còn sót chút gì, tất cả đều tràn vào bên trong khe nứt hư không.

Cả sơn cốc, thời khắc này không còn mảy may linh khí, khôi phục cảnh tượng tiêu điều ngày xưa.

Mà cái khe hở kia, cũng biến thành dài chừng mười mấy trượng, cao năm trượng.

- Cửa vào mở ra rồi! Có người kinh hô.

- Đi! Cũng có người không thể chờ đợi, thi triển thân pháp, vượt qua đỉnh đầu mọi người, phóng thẳng vào chỗ cửa vào hẹp dài kia.

Đó hẳn là võ giả của tông môn nhỏ, giống như Bích Vũ Tông, chỉ có hai danh ngạch mà thôi, một nam một nữ, dường như là tu luyện bí thuật liên thủ gì đó, vừa thi triển, tốc độ liền nhanh như điện chớp, hai người hóa thành một luồng sáng, đầu tiên vọt vào chỗ cửa kia.

Bọn họ dường như cho rằng, đi vào sớm một chút có thể có nhiều ưu thế hơn.

Chỉ đáng tiếc là không như mong muốn!

Mấy vị Đế Tôn Cảnh đến từ đại tông môn cũng chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ, cũng không có ý ra tay ngăn cản, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn.

- Ôi!

Cao Tuyết Đình than một tiếng: - Dường như mỗi lần đều có người không tiếc tính mạng mà!

Nàng nói vừa dứt lời, trong hư không liền truyền đến hai tiếng kêu thảm...
Advertisement
';
Advertisement