Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Bí thuật long hóa thi triển ra sau khi luyện hóa máu của Chân Long, so với lúc trước thì khác biệt rất rõ ràng.

Điểm khác biệt đầu tiên là ở một tay long trảo biến thành hai tay long trảo.

Uy lực của long trảo, cứng cáp không thôi, không vật gì không phá, đủ để đối kháng chính diện với bí bảo tương đương với thực lực của Dương Khai, uy lực của hai tay long trảo đương nhiên hơn hẳn một tay.

Mà điểm khác biệt thứ hai, chính là sự biến hóa của long lân.

Trước đây long lân trên cánh tay hắn tuy rằng cũng do sức mạnh của bản thân hóa ra, nhưng không phải màu lửa đỏ, còn hiện tại lại có một tia khí tức của Hỏa Long, hiển nhiên sẽ càng thêm kiên cố, Long Lân Khải Giáp hiển hóa ở lồng ngực cũng đã cung cấp cho Dương Khai lực phòng ngự cực mạnh.

Chỉ luyện hóa một giọt máu của Chân Long mà đã có hiệu quả kỳ diệu như vậy, nếu như lại luyện hóa hoàn toàn Long Cốt Kiếm Tích Thúy nhập thể, vậy sẽ còn phát sinh biến hóa tới mức nào?

Nghĩ tới đây, Dương Khai trong lòng không khỏi sục sôi, ý niệm vừa động, tán đi bí thuật long hóa, khoanh chân xếp bằng ngồi xuống lần nữa.

Luyện hóa Long Huyết tương đối đơn giản, trực tiếp nuốt vào bụng là xong, nhưng Long Cốt Kiếm thì không như vậy, đó là một đoạn Long Tích Cốt, căn bản không tài nào bào chế đúng cách.

May mà Dương Khai trươc đó từng tế luyện sơ qua, có thể thu nó vào trong cơ thể.

Cho nên chỉ cần hao phí một chút thời gian, từ từ đem nó dung hợp vào trong cơ thể là được.

Dương Khai không hề do dự, trực tiếp tách hai thứ vật liệu trong Long Cốt Kiếm là Long Tích Cốt và Long Châu ra, riêng biệt dung nhập vào trong cơ thể, từ từ luyện hóa.

Trong Tiểu Huyền Giới một phiến không gian yên tĩnh, một tháng thời gian thoắt cái đã qua.

Trong một tháng thời gian này, trong Phong Lâm Thành không ngừng có người tới, thăm Dương Khai, số lần Mạc Tiểu Thất tới là nhiều nhất, tiếp đó là Khang Tư Nhiên, đương nhiên còn có phủ thành chủ và các lão tổ Đạo Nguyên cảnh của các gia tộc khác.

Chỉ là Trương gia chủ mẫu được Dương Khai truyền âm, cho biết đang bế quan không tiếp khách, nên chỉ đành kiên trì ngăn cản những vị khách này ở bên ngoài.

Mạc Tiểu Thất và Khang Tư Nhiên, thậm chí Đoàn Nguyên Sơn, Tần Triều Dương đều dễ nói chuyện, vừa nghe Dương Khai bế quan, cũng không miễn cưỡng, ngược lại ân cần hỏi thăm tình hình gần đây của Dương Khai. Người tới rồi lại đi, Trương gia do vậy cũng thân thiết hơn với mấy vị Đạo Nguyên cảnh lăn lộn, nhận được không ít quan tâm.

Nhưng lão tổ Đạo Nguyên cảnh của các gia tộc khác lại không thân thiện gì.

Mỗi người đều bừng bừng hứng chí tìm tới, muốn lôi kéo Dương Khai, mời hắn về làm trưởng lão hoặc cung phụng cho gia tộc mình, vậy mà lại bị một lão ấu Hư Vương nhất tầng cảnh ngăn lại, tự nhiên cảm thấy bị lạnh nhạt.

Lão ấu Trương gia và mỹ phụ kia, tuy rằng trong lòng run sợ những cũng chỉ biết cười trừ giải thích.

Năm lần bảy lượt, liền không còn ai tới đây nữa.

Cũng may những cường giả Đạo Nguyên cảnh này tuy rằng không thoải mái với lễ tiếp khách của Trương gia nhưng cũng vì có phủ thành chủ bảo hộ nên cũng không dám làm khó một nhà cô nhi quả phụ này. Nếu không với thực lực của Trương gia, nào có thể tồn tại yên ổn?

Một tháng sau, Dương Khai bỗng xuất quan.

Mọi người Trương gia biết tin, bèn rối rít tới gặp.

Sau một hồi ân cần hỏi han, lão ấu mới nói: - Cũng báo cho đại nhân được biết, đợt bế quan này của đại nhân, có không ít người tới thăm.

- Ta biết rồi. Dương Khai cũng không hỏi cặn kẽ là ai, bởi hắn có thể đoán ra được.

- Ngoài ra, Khang trưởng quỹ của Linh Đan Phường và cô nương tên Mạc Tiểu Thất có để lại ngọc giản cho đại nhân. Lão âu trong khi nói chuyện, đánh mắt với Trương Nhược Tích.

Trương Nhược Tích hiểu ý, bèn đưa hai cái ngọc giản lên cho Dương Khai, sau đó đứng bên cạnh Dương Khai, cứ vậy cúi đầu.

Dương Khai nhận lấy ngọc giản, lấy một cái trong đó, sau khi dùng thần niệm quét qua, mỉm cười nói: - Khanh huynh quả nhiên bị điều đi sao…

Lão ấu Trương gia nghe vậy, gật đầu nói: - Đúng vậy thưa đại nhân, Khang trưởng quỹ hình như nhận được lệnh điều đi từ tổng bộ Tử Nguyên Thương Hội, đã rời khỏi Phong Lâm Thành nửa tháng trước, trươc khi đi, Khang trưởng quỹ còn ở lại Trương gia làm khách mấy ngày, muốn gặp ngài một lần cuối, tiếc rằng đại nhân… mãi vẫn chưa xuất quan.

- Có duyên ắt sẽ gặp lại! Dương Khai mỉm cười nói.

Đối với việc Khang Tư Nhiên sẽ bị điều đi, hắn sớm đã đoán được.

Phong Lâm Thành này dù sao vẫn là quá nhỏ, Khang Tư Nhiên có thể tấn thăng lên Đạo Nguyên cảnh, thì đã không còn thích hợp ở nơi nhỏ bé này quản lý một gian cửa hàng nhỏ. Phía Tử Nguyên Thương Hội nhất định sẽ để hắn tới nơi cần tới hắn hơn.

Khang Tư Nhiên cũng là thân bất do kỷ, thân là người của thương hội, tổng bộ đã hạ lệnh xuống, hắn căn bản không cách nào làm trái, trừ khi phản bội Tử Nguyên Thương Hội, nhưng nếu như vậy, e rằng cả Nam Vực sẽ không còn chỗ đứng cho hắn nữa.

- Khang trưởng quỹ trước khi đi còn nói, hiện tại hắn ta cũng không biết bản thân sau cùng sẽ bị điều tới đâu, đợi sau khi xác định được rồi sẽ cho người truyền tin cho đại nhân. Khang trưởng quỹ còn nói, ngày sau nếu đại nhân có việc cần, có thể thông báo cho hắn bấy kỳ lúc nào, cho dù là trăm núi ngàn sông, hắn cũng sẽ chạy tới gặp người, giúp người một tay! Chỉ là không thể đích thân nói lời từ biệt với người, trong lòng có chút tiếc nuối, mong đại nhân tha thứ. Lão ấu Trương gia bẩm báo nói.

Dương Khai gật gật đầu, Khang Tư Nhiên cũng coi như có lòng, một viên Đạo Nguyên đan của mình đã toại nguyện cho tu vi hiện tại của hắn, hắn tự nhiên sẽ mang ơn trong lòng.

Không nói gì thêm, Dương Khai quét thần niệm vào trong cái ngọc giản khác, sau khi dò xét nội dung ở bên trong xong, hắn không khỏi nhiên: - Tiểu Thất cũng đi sao?

Tin tức trong ngọc giản rất đơn giản, chỉ có một câu nói mà thôi.

- Dương đại ca đáng ghét, vẫn còn đang bế quan, gặp huynh lần cuối mà cũng không được! Muội phải đi rồi, dì Phượng tới bắt muội, nếu không đi e rằng không kịp nữa…

Mạc Tiểu Thất lai lịch thần bí, nhưng Dương Khai có thể đoán ra nàng ta xuất thân bất phàm, tuy nhiên từ trong thông tin nàng ta để lại trong ngọc giản mà nói, dường như trong nhà có người muốn bắt nàng ta về…

Dương Khai không kiềm được tưởng tượng ra một màn – thiếu nữ phản nghịch bỏ nhà ra đi, lưu lạc bên ngoài, cuối cùng bị phát hiện ra tung tích, cao thủ trong gia tộc vây đánh chặn bắt nàng ta, cuối cùng bức nàng ta ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, bị xách trở về.

- Tiểu Thất đáng thương… Dương Khai xuýt xoa một tiếng. Tuy đồng tình với nàng ta, nhưng Dương Khai cũng không lo lắng.

Nếu là người trong gia tộc tới bắt nàng ta về, vậy sẽ không thể nào làm thương tổn tới nàng.

Hơn nữa… cái người gọi là dì Phượng, Dương Khai cũng đã nghe Mạc Tiểu Thất nhắc tới một lần, cảm giác được quan hệ giữa hai người rất thân thiết, bởi Tiểu Thất từng kể, dì Phượng kể rất nhiều câu chuyện cho nàng ta nghe,

Mới bế quan hơn một tháng, không ngờ hai người bạn đã rời khỏi Phong Lâm Thành, hơn nữa đều là bị ép phải rời đi, điều này khiến Dương Khai có chút cảm khái thế sự vô thường.

Bóp nát hai cái ngọc giản, Dương Khai nhìn lão ấu nói: - Ngoài việc này ra, còn việc gì khác nữa không?

Lão ấu nói: - Tần gia cho người tới truyền tin, nếu như đại nhân bế quan kết thúc, xin dời bước tới Tần gia, nghe nói vấn đề của đại nhân đã có lời giải đáp.

- Ồ?

Dương Khai ánh mắt sáng ngời, vui vẻ nói: - Được, ta cũng nên tới Tần gia xem xem.

Trong khi nói, liền lập tức đứng lên.

Trương Nhược Tích vội vàng nói: - Tiên sinh… có cần ta đi theo ngài không?

Dương Khai nói: - Không cần đâu, ngươi ở lại trong gia tộc tu luyện đi.

- Vậy… tiên sinh đi thong thả. Trong mắt Trương Nhược Tích ánh lên một tia ảm đạm, nhưng nghĩ tới tạo ngộ lần trước sau khi chạm đến Không Linh Ngọc Bích, sâu thẳm trong lòng nàng cũng dâng lên sự đấu tranh.

Tu vi không đủ, căn bản không tài nào giúp được Dương Khai việc gì, chỉ có nâng cao tu vi mới có thể giúp Dương Khai mở ra bí mật của Không Linh Ngọc Bích.

Trong sảnh khách, Dương Khai sải chân bước ra.

Bước chân còn chưa chạm đất, thân ảnh nhoáng lên một cái đã biến mất không thấy đâu.

Chốc lát, hắn đã tới Tần gia trong Phong Lâm Thành.

Lần này hắn không trực tiếp tiến vào, mà đứng ngoài phóng thần niệm.

Một cái chớp mắt tiếp theo, trong Tần gia truyền ra tiếng cười lớn của Tần Triều Dương, nói: - Dương lão đệ, ngươi xem ra đã chịu xuất quan rồi.

Theo thanh âm rơi xuống, thân ảnh của Tần Triều Dương đã xuất hiện trong tầm mắt của Dương Khai, như tật phong chớp giật, nhanh chóng nhào tới trước mặt Dương Khai. Sau khi quan sát Dương Khai trên dưới một hồi, mí mắt hơi co lại nói: - Dương lão đệ lần này bế quan… hình như thu hoạch không nhỏ nha!

Cũng không nói ra được tại sao, Dương Khai tuy rằng cảnh giới tu vi không hề có sự tăng lên, nhưng dường như lại mạnh mẽ hơn trước không ít, khí tức cũng nồng đậm lên rất nhiều.

Tần Triều Dương lập tức hiểu ra, trong lần bế quan hơn một tháng này của Dương Khai, có lẽ là tu luyện một loại bí thuật nào đó.

Hắn cũng không truy hỏi vấn đề, thậm chí không đợi Dương Khai trả lời, đã tràn đầy nhiệt tình nói: - Nào nào nào, mau vào trong!

Dương Khai mỉm cười, theo Tần Triều Dương tiến vào trong Tần gia.

Bên đường ngang qua, đám tộc nhân Tần gia đều nghiêm túc hành lễ, không dám có chút sơ suất nào.

Vượt ra ngoài dự liệu của Dương Khai, Tần Triều Dương không dẫn hắn vào sảnh chính mà trực tiếp đi tới vị trí của căn mật thất kia.

Trước khi tới mật thất, Tần Triều Dương nhỏ giọng cười nói: - Dương lão đệ, ta biết ngươi trước đây từng hỏi Ngọc nhi một vấn đề, Ngọc nhi hình như cũng đã tìm ra đáp án, hiện tại đang ở bên trong, ngươi vào trong trước nói chuyện tỏ tường với Ngọc nhi một lát, sau khi ổn thỏa rồi, lão phu sẽ cùng ôn chuyện cũ với ngươi! À, phải nói trươc với Dương lão đệ một tiếng, ngươi hỏi Ngọc nhi vấn đề gì, nó đều miệng kín như bưng, không hề nói lại cho lão phu mảy may.

- Ta tin Tần cô nương! Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, đẩy cửa bước vào.

Vẫn là gian mật thất lần trước, Tần Ngọc hình như đã đợi rất lâu rồi, thấy Dương Khai bước vào, bèn vội vàng đứng lên hành lễ.

- Tần cô nương không cần khách sáo, cũng không phải là người ngoài.

Dương Khai xua tay.

- Lễ không thể bỏ! Tần Ngọc mỉm cười.

Dương Khai cười, liếc nhìn nàng một cái, sắc mặt bỗng trở nên có chút cổ quái, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng ta mấy hơi, lông nhẹ nhíu, dường như phát hiện được điều gì.

Tần Ngọc lại không hề phát giác, mở miệng nói: - Đại nhân trước đây có từng hỏi tiểu nữ tử, cái cây lạ mang hai màu sắc kim ngân đó rốt cuộc là thứ gì, tiểu nữ tử những ngày này lật giở điển tịch mà tổ tiên lưu lại, cuối cùng cũng đã tìm ra xuất xứ.

- Nói ra xem xem. Dương Khai áp chế sự kích động trong lòng, không nhanh không chậm nói.

- Trước khi nói, tiểu nữ tử có một vấn đề muốn hỏi đại nhân. Tần Ngọc nói.

- Là gì?

- Trong hình ảnh mà đại nhân nhìn thấy, cái cây lạ có hai màu kim ngân kia có phải từng biểu hiện ra sức mạnh đặc thù không?

- Tại sao lại hỏi vậy?

Tần Ngọc nói:

- Thiên địa sơ khai, hồng mông hỗn độn, thời không bất ổn, có cây lạ tên Thương, ứng vận mà sanh, với lực lượng âm dương hỗn độn, phong ấn bốn cực, trấn áp hư không, khóa một phương thiên địa, vây khốn tứ hải trong lồng giam…

Giọng Tần Ngọc trầm thấp mà mê ly, khi nói những lời này trong mắt thấp thoáng tia sáng màu bạc, trông vô cùng huyền diệu.

- Cứ như vậy cho tới khi đấng đại năng thi triển thần thông, phá vỡ phong tỏa hư không, giải trừ khốn khổ bị cầm tù, chém Thương Thụ thu vào vòm trời… Lực lượng ngày đêm của thiên địa mới lần đầu tiên được khởi động. Ở thời đại viễn cổ, vô số dị sĩ đại năng hai rồi lại ba liên tiếp xuất hiện, người người thi triển thần thông, tranh chấp thư hùng.
Advertisement
';
Advertisement