Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Chốc lát, la bàn truyền tin của hai người Dương Khai, Tần Triêu Dương đồng thời kêu một tiếng.

Dương Khai rót thần niệm vào trong đó, lập tức nhận được Đoàn Nguyên Sơn truyền tin: "Buông tay làm đi!"

Ngước mắt lên, Dương Khai liền thấy được vẻ bất đắc dĩ trên mặt Tần Triêu Dương.

- Nếu thành chủ đại nhân đã lên tiếng, vậy các ngươi đi làm đi! Tần Triêu Dương tuy rằng còn lo lắng không thôi, nhưng đến lúc này cũng không tiện tiếp tục phản đối, chỉ có thể thầm tính toán trong lòng, đợi lần này xong việc, nên làm như thế nào kiếm chỗ tốt từ thành chủ kia!

Dù sao Tần Ngọc là con cháu lão vô cùng coi trọng, cho dù trên thân có Tạo Hóa Thiên Đồng, có thể ở tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh vượt qua mấy tầng thứ thi triển bí thuật với Khương Sở Hà, cũng phải gánh chịu nguy hiểm không nhỏ.

- Dương huynh đệ, Ngọc nhi liền phó thác cho huynh đệ chiếu cố! Tần Triêu Dương nói lời thành khẩn, dường như sắp gả Tần Ngọc cho Dương Khai.

Dương Khai ôm quyền nói:

- Tần lão tiên sinh yên tâm, ta nhất định dùng toàn lực phối hợp với Tần cô nương!

- Dương đại nhân, xin mời đi theo ta! Tần Ngọc ở một bên vẫy vẫy tay, dẫn đầu bay đi về một hướng.

Dương Khai thì một tay xách lên Khương Sở Hà, bay theo sát phía sau Tần Ngọc.

Các võ giả Hư Vương Cảnh luôn phụ trách bảo vệ Tần Ngọc, cũng bay theo.

Khương Sở Hà lúc ở ngoài thành đã bị Dương Khai chém đứt một tay, bất quá chỗ tay cụt thời khắc này lại là cuồn cuộn không ngừng khí tức đen như mực, không có mảy may máu đen chảy ra, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

Không lâu sau, mọi người liền tới Tần gia.

Giờ này Phong Lâm Thành nguy cơ, tất cả võ giả Tần gia từ Phản Hư Cảnh trở lên, trên cơ bản đều đi tới tường thành hiệp trợ phòng thủ. Cho nên người lưu tại Tần gia, đa số đều thực lực không cao, tuổi cũng không lớn.

Vừa thấy Tần Ngọc quay trở về, mọi người đều vội vàng xúm lại, ríu rít hỏi thăm không ngừng, muốn biết tình huống bên ngoài như thế nào.

Tần Ngọc đâu có thời gian quản tới bọn họ, làm ra dáng vẻ đại tỷ đầu lĩnh, khiển trách một phen, làm cho các đệ đệ muội muội kia không dám lên tiếng nữa.

Bất quá đợi bọn chúng nhìn thấy Khương Sở Hà nâng trên tay Dương Khai, lại rối rít vây quanh, tò mò chỉ trõ quan sát.

"Grào..." Bỗng nhiên Khương Sở Hà gào thét, há lớn cái miệng rộng giống như điên cuồng... Các con cháu Tần gia kia sợ tới mức hét lên liên tục, rối rít chạy tứ tán. Cũng có đứa nhát gan, nước mắt chảy ròng... vừa la vừa chạy trốn vào trong phòng.

- Để Dương đại nhân chê cười rồi! Tần Ngọc đi phía trước dẫn đầu, cũng không quay đầu lại nói.

Dương Khai không tỏ rõ ý kiến, theo sát ở sau lưng nàng.

Một lát sau, hai người đi tới một gian mật thất, bên ngoài mật thất, cấm chế tầng tầng lớp lớp, linh khí thiên địa nồng đậm hơn nhiều so với chỗ khác... hiển nhiên là nơi thành viên trọng yếu của Tần gia bế quan sử dụng.

Đi tới nơi này, Tần Ngọc tay bấm linh quyết, mở ra cấm chế của mật thất, ngay sau đó quay đầu lại dặn dò mấy Hư Vương Cảnh hộ vệ kia:

- Các vị giữ ở bên ngoài, trước khi ta chưa đi ra, không được cho bất kỳ kẻ nào đi vào!

- Rõ! Mấy hộ vệ đồng thanh đáp, ngay sau đó phân tán ra, canh phòng bốn phía.

Trong mật thất, Tần Ngọc lần nữa mở ra tất cả cấm chế, rồi mới từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một vài thứ, bố trí trong mật thất.

Dương Khai tay xách Khương Sở Hà đứng ở một bên, nhìn một hồi, ngạc nhiên nói:

- Hóa ra Tần cô nương còn tinh thông đạo trận pháp?

Hắn phát hiện thời khắc này Tần Ngọc đang bố trí, lại là một cái pháp trận vô cùng huyền diệu, tuy rằng không biết pháp trận này rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng nghĩ đến hẳn có quan hệ với bí thuật nàng sắp thi triển kế tiếp.

Mà xem theo thủ pháp bày trận thành thạo của Tần Ngọc, hiển nhiên nàng rất tinh thông về trận pháp.

Tần Ngọc vừa không ngừng tay, vừa mỉm cười nói:

- Tiểu nữ bởi vì thân mắc bệnh dữ, cho nên không thể đi ra ngoài thường xuyên như người khác, chỉ có thể ở trong nhà nghiên cứu một chút các thứ không ra làm sao, đừng nói tới tinh thông trận pháp, chỉ là có nghiên cứu một chút mà thôi!

- Tần cô nương quá khiêm nhường rồi! Dương Khai hơi híp mắt, nói:

- Ta thấy đạo trận pháp của cô nương chỉ sợ đã có hỏa hầu rất cao!

Tần Ngọc cười, nói:

- Trận pháp này chẳng những sẽ tăng cường uy năng bí thuật lát nữa ta thi triển, cũng có thể chiết ra ngắn ngủi lực lượng thần thức của Dương đại nhân đến trên người ta... Từ đó ta có thể tùy tâm tùy ý dùng để thi triển sưu hồn thuật!

- Chiết ra thần niệm ư? Dương Khai hơi đổi sắc:

- Trên đời còn có trận pháp thần kỳ như thế?

Nên biết rằng, thần niệm của võ giả cực kỳ khó tu luyện, cảnh giới còn khó khăn hơn rất nhiều so với cảnh giới tu vi của bản thân. Dương Khai nếu không nhờ trước kia chiếm được chí bảo Ôn Thần Liên, không cần quan tâm tới thần thức, hắn cũng không thể trong mấy chục năm ngắn ngủi tu luyện đến cảnh giới bực này.

Hắn tất nhiên phải tiêu tốn một thời gian dài để rèn luyện thần niệm tự thân. Nhưng nhờ công hiệu của Ôn Thần Liên đã giúp hắn tiết kiệm rất nhiều thời gian.

Tần Ngọc bố trí ra pháp trận này, có thể chiết ra thần niệm giữa các võ giả bất đồng... điều này cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

"Nếu ở lúc đối địch dùng loại trận pháp này, thì hoàn toàn có thể vượt cấp tác chiến a! Một đạo thần niệm áp chế qua, cho dù tu vi không bằng đối phương, cũng có thể thoải mái đánh bại đối thủ."

- Trận pháp này tuy rằng huyền diệu, nhưng cũng không có thần kỳ như trong tưởng tượng của Dương đại nhân. Tàn trận này ta cũng là học được từ trong một bản cổ thư, tự mình chữa trị mà thành. Một khi trận pháp vận chuyển còn không thể bị thần niệm quá cường đại quấy nhiễu, nếu không nhất định sẽ thất bại. Cho nên cũng chỉ thích hợp dùng cho một vài tình huống đặc thù, tỷ như trước mắt này... Ngoài ra hoàn toàn không thể dùng để chiến đấu! Tần Ngọc dường như biết trong lòng Dương Khai đang suy nghĩ gì, bình thản giải thích.

- Tự mình chữa trị... Lúc này Dương Khai đã xem Tần Ngọc là người trời, sâu trong nội tâm lại đánh giá nữ nhân này cao thêm một phần! Trên đạo trận pháp, chỉ sợ nàng đều không phải là có hỏa hầu cao, mà đã trở thành đại gia!

- Đúng rồi, cái... chiết ra thần niệm này, có thể để lộ ra bí mật của mình hay không? Dương Khai lại có chút ít lo âu hỏi.

Trên người hắn có không ít bí mật, tuy rằng về cảm giác trực quan Tần Ngọc này là người không tệ lắm, nhưng Dương Khai thật ra cũng chưa quen thuộc với nàng lắm, tự nhiên không muốn để đối phương biết bí mật của mình.

- Có khả năng này! Tần Ngọc nghe vậy, động tác trên tay dừng một chút, lên tiếng đáp.

- A? Dương Khai sắc mặt tối sầm, lập tức muốn rút lui có trật tự.

Tần Ngọc vội vàng nói:

- Bất quá Dương đại nhân hãy yên tâm, cho dù có nguy cơ để lộ bí mất, nhưng đó là nhằm vào một phương thần niệm yếu đuối... Đại nhân thần niệm mạnh hơn ta nhiều, thần thức chiết ra, ta là không theo dõi được đại nhân, ngược lại thì đại nhân...

Nàng nói tới đây liền không nói được nữa, sắc mặt hơi ửng đỏ lên.

Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ, nam nữ cách biệt với Dương Khai, một vài bí mật của mình nếu để cho Dương Khai trong lúc vô ý phát hiện... nàng cũng rất ngượng ngùng.

Dương Khai vội nói:

- Tần cô nương không cần lo lắng, Dương mỗ nhất định sẽ giữ bản tâm cẩn thận, không theo dõi bất cứ thứ gì!

Hắn nói có lực vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Ngọc không lên tiếng, tiếp tục dụng tâm bố trí pháp trận.

Không lâu sau, trong mật thất đã bố trí xong toàn bộ pháp trận.

Dương Khai phóng mắt nhìn tới, phát hiện đồ án trận pháp này có vẻ vô cùng thần kỳ, dường như mình chưa bao giờ tiếp xúc qua pháp trận phương diện này, không khỏi cảm thấy tò mò, dụng tâm nhớ kỹ những lộ tuyến đồ án kia, đợi ngày sau có khả năng dùng tới.

Tần Ngọc thời khắc này tung người nhảy một cái, đứng ở trung tâm trận pháp, trên tay bấm một cái linh quyết, thân mình chậm rãi ngồi xuống, mở miệng nói:

- Mời đại nhân để bản thân và ma nhân này phân ra vị trí hai cực!

Dương Khai gật gật đầu, đưa tay vỗ sau lưng Khương Sở Hà, rót vào nguyên lực, đồng thời điều động pháp tắc không gian, biến thành gông xiềng vô hình trói buộc Khương Sở Hà tại một vị trí trên pháp trận.

Đồng thời thân mình Dương Khai thoắt một cái, đi tới chỗ đối lập.

Khương Sở Hà tuy bị giam cầm lực lượng và hành động, nhưng vẫn như cũ cực kỳ không yên phận, trong miệng không ngừng gào thét, bên ngoài thân Ma Văn nhuyễn động, ma khí nhào lộn... Tuy nhiên mặc cho hắn giãy giụa như thế nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may.

Thấy tình hình này, Tần Ngọc cũng an tâm, trên tay linh quyết biến ảo, hai tay nhỏ nhắn giống như bướm vờn hoa.

Kèm theo động tác của nàng, từng luồng lực lượng huyền diệu với thân thể của nàng làm trung tâm lan tràn ra bốn phía, vô hình vô tướng, khiến người ta không nắm lấy được.

Bên trên pháp trận tràn ra ánh sáng vàng nhạt, tất cả lộ tuyến trận pháp giống như được trao cho sinh mệnh mới, như sống lại bắt đầu chảy xuôi.

- Khai trận! Bỗng nhiên Tần Ngọc quát một tiếng yêu kiều.

Tiếng vừa dứt, pháp trận "vù" một tiếng, cấp tốc vận chuyển.

Chỉ một thoáng, cả trong mật thất ánh sáng rực rỡ, chói mắt gần như người ta không mở mắt được, một lực lượng vô hình giống như sợi dây thừng xuyên qua thân thể Dương Khai.

Ngay sau đó, Dương Khai không khỏi sinh ra một cảm giác kỳ quái.

Hắn cảm giác thời khắc này dường như mình và Tần Ngọc nối liền thành một thể, có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của nàng, có thể cảm giác được máu chảy trong cơ thể nàng, trái tim nàng nhảy đập, lỗ chân lông nàng co rút lại, thậm chí có thể mơ hồ nắm được biến hóa tâm tư của nàng.

Tần Ngọc cũng lộ ra một tia vẻ mặt rất không thích ứng, sắc mặt hơi ửng hồng, mùi đàn hương từ trong miệng nàng phả ra, duyên dáng gọi to:

- Đại nhân! Hãy thi triển đồng thuật, áp chế thần hồn người này!

Nàng biết được Dương Khai có bí thuật này, cũng là vừa rồi cố ý hỏi ra.

Dù sao ngày đó thời điểm Dương Khai tấn thăng, nàng ở phía xa thi triển Tạo Hóa Thiên Đồng muốn dò xét đến tột cùng, kết quả bị Diệt Thế Ma Nhãn của Dương Khai phản chế một chút, lúc đó nàng liền có suy đoán.

Hôm nay vừa hỏi, quả nhiên như thế.

Có Dương Khai dùng đồng thuật áp chế, nàng hoàn toàn không cần Tần Triêu Dương tới phụ trợ, chỉ cần có một người Dương Khai là đủ rồi.

Nghe Tần Ngọc kêu gọi, Dương Khai lập tức thi triển ra Diệt Thế Ma Nhãn.

Ngay sau đó, chỗ con mắt trái bùng phát ánh sáng vàng, hiện ra uy nghiêm mà làm người ta sợ run, bức thẳng tới Khương Sở Hà.

Khương Sở Hà bị giam cầm, trong nháy mắt này như gặp bị thương nặng, đột nhiên quát to một tiếng, ngay sau đó, thân thể hắn run bần bật, giống như gặp phải ác mộng, vốn sắc mặt dữ tợn của hắn càng trở nên dữ tợn đáng sợ hơn.

Một lát sau, hai tròng mắt Khương Sở Hà biến thành mơ hồ, dường như mất đi ý chí, thẩn thờ đưa mắt nhìn phía trước, nơi khóe miệng chảy ra một dòng nước miếng.

Bị thần niệm có thể so với cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh áp chế, mặc dù Khương Sở Hà đã bị ma hóa thành ma nhân, cũng có chút không chịu nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy hô hấp liền hoàn toàn bị Diệt Thế Ma Nhãn trấn áp thần hồn.

Tần Ngọc thấy vậy, sắc mặt vui mừng, nhắm lại hai tròng mắt, hít thật sâu một hơi, đột nhiên mở mắt.

Trong đôi mắt kia lấp lóe sánh sáng bạc, cả mật thất gần như đều đính lên một tầng màu bạc trắng.

Trận pháp vù vù, thần thức của Dương Khai không hề tiết chế thuận theo lực lượng trận pháp chiết ra đến trên người Tần Ngọc, chuyển tiếp tới trong thức hải Khương Sở Hà.

Ngay sau đó, trước mắt Tần Ngọc và Dương Khai đều tối sầm, cùng một lúc đi vào bên trong một thế giới quỷ bí...
Advertisement
';
Advertisement