Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Mạc Tiểu Thất nghe vậy lập tức chợt hiểu, khinh bỉ nhìn đám người Khương gia nói:

- Các ngươi muốn ỷ đông hiếp yếu.

Gương mặt già nua của Khương Lâm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng nói:

- Tình trạng cực chẳng đã, cô nương chớ trách.

- Gia chủ, cùng cô ta phí lời làm gì, chúng ta cứ động thủ là được. Nếu cô ta dám chống cự thì đừng trách chúng ta vô tình. Một trưởng lão khác của Khương gia quát.

- Các ngươi cũng quá vô sỉ, ta chỉ là một tiểu cô nương à. Mạc Tiểu Thất gương mặt căm giận trong lòng khẽ kêu.

- Trên chiến trường làm gì có tiểu cô nương đại cô nương, muốn trách ngươi hãy đi trách Dương Khai đi. Khương Sở Hà như rất oán hận Dương Khai, đem loại tâm tư này giáng lên người Mạc Tiểu Thất, làm hắn đối với Mạc Tiểu Thất cũng không chút khách khí.

- Các ngươi thật muốn động thủ với ta? Mạc Tiểu Thất nổi giận cắn răng nghiến lợi nhìn Khương Sở Hà.

- Hắc, ngươi cho là bổn thiếu đùa với ngươi sao? Khương Sở Hà cười lành một tiếng.

Nói tới đây hắn lật cổ tay, trên tay bỗng xuất hiện một bí bảo hình trường kiếm cấp Hư Vương, thân kiếm chấn động liền hướng Mạc Tiểu Thất đâm tới.

Chỉ một thoáng, tiếng kiếm vang lên, nguyên lực hiển lộ, kiếm phong chỉ, kiếm hoa đua nở như muốn bao phủ lấy Mạc Tiểu Thất.

Gương mặt xinh đẹp của Mạc Tiểu Thất hiện lên một tia ngoan vị, lại đứng tại chỗ không có ý tránh né, trừng mắt nhìn Khương Sở Hà. Sau đó nàng không chút hoang mang tế ra một vật, thúc giục nguyên lực trong cơ thể rót vào đó.

Một tiếng phốc, bí bảo được Mạc Tiểu Thất tế ra liền trở nên to lớn, trực tiếp bao phủ lấy nàng không hở chút nào.

Bí bào này có hình viên cầu, hiện ra màu lam nhạt, mặt ngoài có sóng gợn lắn tăn giống như một màn nước trong suốt như cánh ve.

Nhìn từ bên ngoài Mạc Tiểu Thất lúc này như là được quả bóng nước bọc lại.

Bí bảo này không phải là thứ gì mà chính là Nhược Thuỷ Châu mà Mạc Tiểu Thất đã từng dùng ở Ngọc Thanh Sơn.

Nhược Thuỷ Châu đến cả liên loan phượng ấu cũng có thể giam cầm, có thể thấy được nó cường đại tới mức nào. Mà Mạc Tiểu Thất thời khắc này sử dụng linh hoạt, Nhược Thuỷ Châu vốn chỉ dùng để giam cầm nghiễm nhiên được nàng dùng làm bí bảo phòng ngự.

Hiệu quả hiển nhiên cũng không kém.

Khoảnh khắc bí bảo này xuất hiện, mi mắt Khương Lâm co rụt, mạnh mẽ quát một tiếng:

- Bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Lời vừa nói ra, rất nhiều trưởng lão chấp sự Khương gia ánh mắt liền trở nên cực nóng.

- Coong… Trường kiếm của Khương Sở Hà đâm vào màn nước kia, nhưng ngoài dự liệu một kích này của hắn không có chút tác dụng, chỉ làm lõm chút xíu tầng nước kia, ngay sau đó lại bắn mạnh ngược trở lại.

Không chỉ có vậy, ngay cả lực lượng công kích bắn ra tựa hồ đều toàn bộ bắn ngược lại trên người Khương Sở Hà.

Vị tân sinh Khương gia này nhất thời không kịp hiểu, lại không thể hoàn toàn hoá giải liền không khỏi hú lên một tiếng quái dị lùi lại sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, biểu tình hoảng sợ.

Cũng may mắn hắn vừa rồi không dùng toàn lực ra tay, nếu không lần này chỉ sợ sẽ bị thương không nhẹ.

- Tiểu nha đầu này lai lịch chỉ sợ bất phàm, chư vị không cần cố kỵ, tốc chiến tốc thắng. Khương Lâm mi mắt rủ xuống, miệng khẽ quát một tiếng.

Nếu là hư Vương Cảnh tầm thường sao có thể tế ra một bí bảo cấp Đạo Nguyên, hơn nữa còn là một kiện bí bảo phòng ngự, phải biết Khương gia nhiều Hư Vương Cảnh như vậy cũng không tự mình có bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Cũng chỉ có những người có xuất thân có lai lịch mới có thể được trưởng bối ban thưởng, từ đó mới có một hai món bí bảo cấp Đạo Nguyên trong tay.

Thời điểm Khương Sở Hà xuất thủ, Khương Lâm còn có chút ỷ vào thân phận mình, không muốn cùng động thủ, miễn cho người khác nói ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng thời khắc này thấy thời cơ bất lợi vậy thì đâu còn do dự.

Một lời ra hắn liền thủ kháp linh quyết hướng tay ra phía trước.

Tiếng thổi phù phù nho nhỏ, một đạo lưu quang tự đầu ngón tay hắn bắn nhanh ra, trong nháy mắt đã đánh vào màn nước Nhược Thuỷ Châu.

Cùng lúc đó những trưởng lão chấp sự khác của Khương gia cũng rối rít động thủ.

Trong nhất thời, các loại võ kỹ bí bảo quang hoa toát ra hướng đánh tới Mạc Tiểu Thất.

Tuy nhiên…

Tất cả công kích đều trở về không có tác dụng gì, Nhược Thuỷ Châu bao bọc quanh Mạc Tiểu Thất chỉ là không ngừng biến ảo hình dáng, nhất nhất đem những công kích kia hoá giải vô hình, đồng thời bắn ngược chúng trở về.

Thấy cảnh này, một đám võ giả Hư Vương Cảnh của Khương gia sắc mặt đại biến, vội vàng tránh né.

Mạc Tiểu Thất núp trong màn nước Nhược Thuỷ Châu, khuôn mặt tươi cười rất lâu dường như có thể bóc được một tầng sương lạnh, nàng cắn răng khẽ nói:

- Các ngươi lấy đông khi ít, không biết xấu hổ, ta liều mạng với các ngươi.

Tiểu Thất cô nương giống như đứa trẻ nổi doá vì bị khi dễ, vừa nói xong liền đưa tay chụp những túi vải nhỏ treo bên hông mình.

Từng chiếc túi này không ai biết bên trong có gì, mặc dù người của Khương gia lúc trước có phát hiện cũng không để ý.

Nhưng thời khắc này lại xuất hiện một màn làm cho bọn họ trừng mắt.

Theo động tác của Mạc Tiểu Thất, từng con một dần hình thành, các yêu thú hình thể khác nhau bỗng nhiên như thiên thần hạ phàm vọt ra từ những chiếc túi kia, xuất hiện đầu tiên chính là Ngân Mao Sư Hổ Thú uy phong lẫm liệt, thân dài sáu bảy trượng có dư.

Con thú này vừa bước ra liền đại phát thần uy ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, miệng to như chậu máu mở to lộ ra toàn bộ răng nanh làm cho người trong Khương gia sợ hãi liên tiếp lui về phía sau.

Uy phong của yêu phú bậc mười đỉnh phong dư thừa.

Cùng theo đó, Phi Thiên Độn Địa Bức, Xích Hoả Kỳ Lân xuất hiện, lại có một con Cự giao thân hình đen như mực thân dài mười mấy trượng, đầu có hai sừng cũng xuất hiện.

Cự giao kia dùng thân mình bao vây Mạc Tiểu Thất, ngửa đầu ưỡn ngực, trong miệng phun ra nuốt vào lưỡi rắn đỏ thắm, một bộ dáng không thể động tới, mà tròng mắt Hắc Giao này bày ra vẻ lam nhạt vô cùng quỷ dị.

- Lam Tinh Mặc Lân Giao? Lập tức có trưởng lão Khương gia hét lớn.

Một đám võ giả Khương gia liên tiếp lui về sau mấy bước, từng người nhìn nhau hoảng sợ, vẻ mặt không thể ngờ nhìn yêu thú vô cùng quý hiếm cùng cường đại kia.

Không nói tới Phi Thiên Độn Địa Bức kia, giờ này trước mặt mọi người xuất hiện Ngân Mao Sư Hổ Thú, Xích Hoả Kỳ Lân, Lam Tinh Mặc Lân Giao, gần như mỗi loại yêu thú đều đã nhanh tuyệt tích, võ giả tầm thường ở bên ngoài hoàn toàn không có khả năng thấy được.

Những yêu thú này sở dĩ sắp tuyệt tích cũng bởi vì trên thân chúng có một chút huyết mạch của thượng cổ di thú. Loại huyết mạch này rất khó truyền thừa, theo năm tháng trôi qua cùng thời gain đổi dời, những yêu thú này ngày càng thưa thớt, cuối cùng dường như khắp diệt tuyệt.

Khương gia trưởng lão kia sở dĩ biết được Lam Tinh Mặc Lân Giao cũng vì năm đó muốn tu luyện một loại bí thuật cần dùng tới tinh huyết của Mặc Giao này nên lão có tìm hiểu qua, chỉ tiếc là lão hao phí hơn mười năm cũng không tìm được dấu vết loại Mặc Giao này, cuối cùng không thể không buông tha không tu luyện bí thuật kia.

Lão hoàn toàn không nghĩ tới đã nhiều năm như vậy lại có một con Lam Tinh Mặc Lân Giao xuất hiện trước mặt mình.

Những yêu thú này bởi vì có huyết mạch của thượng cổ dị thú cho nên mỗi con đều vô cùng khó dây vào, thường thường có thể phát huy ra đẳng cấp thực lực vượt qua bản thân, nếu thi triển ra thiên phú thần thông truyền thừa từ viễn cổ thì là tác chiến không thành vấn đề.

Nói cách khác, thực lực chân chính của những yêu thú này đều phải nâng lên một cấp mới có thể đánh giá chính xác được.

Mà trước mắt…

- Bậc mười đỉnh phong? Tất cả đều là bậc mười đỉnh phong?

- Đây là yêu thú cấp nào?

- Nhảy từ đâu ra?

- Tiểu nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì?

Một đám võ giả Khương gia kinh hô, bàn chân đều nhanh rút gân.

Vốn cảm thấy Mạc T iểu Thất lẻ loi một mình chỉ có tu vi Hư Vương Cảnh, hiển nhiên là một cửa rất dễ đột phá, chuẩn bị bắt nàng để chế ước Dương Khai, lần này thì họ biết đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi.

Khương Lâm sắc mặt trắng bệch không giọt máu, thân là thế hệ gia chủ này của Khương gia, hắn nào còn đoán không được gia chủ mình lần này đã trêu chọc người không dễ trêu chọc.

Hắn vốn cảm thấy Mạc Tiểu Thất chỉ là có chút lai lịch mà thôi, nhưng vừa thấy đối phương phất tay liền gọi ra bốn yêu thú bậc mười đỉnh phong ra trợ trận, trong lòng lập tức hiểu rõ Mạc Tiểu Thất không chỉ có chút lai lịch, rõ ràng là lai lịch cực lớn, căn bản không phải Khương gia hắn có thể trêu chọc được.

Thân là gia chủ, hắn tự nhiên càng lo lắng hơn người khác.

Hơn nữa hắn nhìn từng cái túi nhỏ bên hông Mạc Tiểu Thất mơ hồ như nhớ ra cái gì đó, nhưng làm thế nào cũng không nghĩ thấu triệt.

Ngay khi một đám người Khương gia thất thần, Mạc Tiểu Thất đã cọ xát ra Tiểu Ngân Nha, khí hanh hanh nói:

- Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc, dạy dỗ đám người không biết xấu hổ này cho ta, bọn họ dám cùng nhau bắt nạt ta.

Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, Tiểu Hắc…

Người Khương gia nghe vậy liền hoảng sợ, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.

Ba yêu thú bậc mười đỉnh phong, thêm thân thượng cổ dị thú huyết mạch quý hiếm lại được gọi bằng những cái tên đơn giản mà rất mực nực cười.

Đổi thành lúc khác người của Khương gia chỉ sợ thật muốn cười ha hả, nhưng thời khắc này tất cả bọn họ đều muốn khóc.

Grừ...ừ…

Hú..hú…

Xì…xì…

Ba con yêu thú như nghe hiểu mệnh lệnh của Mạc Tiểu Thất liền mau chóng phát ra những âm thanh quái dị đáp lại.

Ngân Mao Sư Hổ Thú kia một tiếng gầm thét, thân hình khổng lồ dài mấy trượng lúc này linh hoạt khác người, phốc một cái liền vọt vào trận doanh của đám người Khương gia, đưa hai chi trước mạnh mẽ vồ tới.

Quét qua một lượt, cuồng phong nổi lên, thiên địa gần như trở nên biến sắc.

Người Khương gia nào dám nghênh tiếp, vội vàng bảo nhau tránh né.

Mà Xích Hỏa Kỳ Lân lúc này há to miệng, một quả cầu lửa đỏ thẫm nóng rực như mưa rền gió dữ hướng phía trước kích bắn qua, từng quả cầu lửa nhỏ nhất cũng chừng cái thớt, tích chứa lực lượng kinh khủng.

Quả cầu lửa đánh vào trên đất liền đốt cháy mặt đất.

Người Khương gia sợ hết vía tránh ra sợ dính tới mình.

Lam Tinh Mặc Lân Giao cũng xuất động,, bên ngoài thân nó tràn ra một tầng khí tức đen như mực, hóa thành một đoàn mây đen, Lam Tinh Mặc Lân Giao nhanh như gió vọt vào trong chiến trường bao phủ lấy ba cao thủ Hư Vương Cảnh của Khương gia.

Chốc lát, trong mây đen truyền tới tiếng lánh cách đánh nhau cùng tiếng xì xì kỳ quái.

Mạc Tiểu Thất an ổn đứng trong màn nước Nhược Thủy Châu, ngực ôm Phi Thiên Độn Địa Bức, chầm chậm vuốt lông nó, nhìn chiến trường hỗn loạn không chịu nổi kia lạnh nhạt nói:

- Dương như không chiếm được thượng phong gì à, có cần phải gọi Tiểu Hoàng Tiểu Thanh Tiểu Lục ra không?

Mọi người trong Khương gia:
Advertisement
';
Advertisement