Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Khai trịnh trọng thu cất ngọc giản.

Trong lòng hắn tính thật ra cũng thoải mái, biết hiện tại rối tung chuyện Khô Hồn Ấn kia căn bản vô dụng, nên dứt khoát không nghĩ nhiều.

Hắn lần nữa đưa mắt nhìn một nồi nhỏ dược thang kia.

Theo trong ngọc giản ghi lại, nồi nhỏ dược thang này chính là Vạn Bảo Dược Thang của Công Tôn Mộc hao phí hết tâm huyết tuổi già chế biến thành, Vạn Bảo Dược Thang này rốt cuộc là dùng tài liệu gì chế biến, lại có công hiệu thần kỳ bực nào, Dương Khai hoàn toàn không biết.

Nhưng nếu dược thang này là bồi thường đối với Khô Hồn Ấn, thì có lẽ uống vào khẳng định là có chỗ tốt.

Hơn nữa, động phủ của Công Tôn Mộc tồn tại đã có thời gian mấy ngàn năm, thời gian cách lão chết đi cũng tuyệt đối không ngắn, nói cách khác, một nồi dược thang này tối thiểu đã chế biến ở chỗ này lâu tới một hai ngàn năm!

Cũng nhờ có có pháp trận dẫn lực lượng địa hỏa, kéo dài không ngừng tại đây đun nấu, nếu không e là một nồi dược thang này sớm đã biến thành phế phẩm.

Nguyên Đỉnh Sơn trước nay vô cùng hoang vắng, chưa bao giờ võ giả chú ý tới, đây hẳn là Công Tôn Mộc cố ý gây nên. Cường giả Đế Tôn Cảnh chỉ hơi thi triển một chút thủ đoạn, ngăn cách linh khí trên Nguyên Đỉnh Sơn tiết ra ngoài, làm ra một chút ngụy trang, để người ta nghĩ lầm nơi này là một tòa núi hoang, thật ra cũng không phải việc khó gì.

Dị tượng xuất hiện hào quang nở rộ, mùi thơm tràn đầy, mới để cho võ giả thấy một màn như vậy rồi bị hấp dẫn đến đây.

Mà dị tượng kia, rõ ràng là do một nồi dược thang này dẫn phát.

Thời điểm thiên tài địa bảo nghịch thiên trưởng thành, sẽ có dị tượng thiên địa; thời điểm thành công luyện chế bí bảo, linh đan cực cao... cũng có thể sẽ dẫn phát dị tượng thiên địa!

Dị tượng trên Nguyên Đỉnh Sơn, hiển nhiên là nguyên nhân vì một nồi dược thang này chế biến thành công.

Nếu đã chế biến thành công, hơn nữa rất có ích lợi với bản thân mình, dĩ nhiên Dương Khai không có đạo lý nào bỏ qua.

Hắn khoanh chân ngồi xuống trước mặt cái nồi nhỏ, đánh ra vài đạo lực lượng, cắt đứt pháp trận hấp thu lực lượng địa hỏa, ngay sau đó đưa tay bưng lên cái nồi nhỏ, đưa một nồi Vạn Bảo Dược Thang kia đến trước mặt mình.

Gần gũi quan sát, Dương Khai phát hiện nồi dược thang này rất đậm đặc, nhưng sáng bóng, bên trong không có mảy may tạp chất, nhìn thoáng qua một cái có thể thấy đáy. Từ phía dưới dược thang không ngừng dâng ra bọt khí năm màu... trông thật thần kỳ.

Mùi thơm nồng đậm ập vào mũi, làm cho Dương Khai tâm trí nhẹ nhàng khoan khoái.

Hắn hoàn toàn không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung mùi thơm ngay chóp mũi, loại mùi thơm này lạ lùng, ngay cả mùi thơm cơ thể của tấm thân xử nữ thánh khiết tinh khiết nhất kia đều không cách nào so sánh. Dương Khai cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi được loại mùi thơm vô cùng có dư vị như thế.

Một đường đi tới, tu luyện đến Hư Vương tam tầng cảnh, đã rất lâu rồi Dương Khai không có nếm thử qua dục vọng của khẩu vị, với thực lực cùng tố chất thân thể cường đại của hắn, cũng không cần ăn uống thứ gì. Nhưng sau khi mùi thơm này vào mũi, hắn lại khó có được có cảm giác thèm chảy nước miếng, dường như đói bụng đã nhiều ngày chưa từng ăn cơm, hận không thể lập tức một hơi nuốt trộng cái nồi nhỏ này.

Quyết ý, Dương Khai bưng cái nồi nhỏ lên bên miệng, há miệng nghiêng nồi uống vào ừng ực.

Nhắc tới cũng kỳ quái, một nồi Vạn Bảo Dược Thang nhìn như cực kỳ nóng, nhưng vừa vào miệng lại không nóng chút nào, ngược lại độ ấm rất thích hợp, hơn nữa đầy miệng thơm ngát, mỹ vị thơm ngon hơn bất cứ những gì Dương Khai từng ăn trước đây.

Vạn Bảo Dược Thang chỉ có phân lượng một chén, hắn uống một hơi hết sạch.

Một lát sau, Dương Khai ợ một cái vang dội, trong miệng phun ra đều là hào quang năm màu.

Còn không chờ hắn cẩn thận thưởng thức một chút mùi vị của Vạn Bảo Dược Thang, trong bụng bỗng nhiên nóng hừng hực, từng luồng hơi nóng như thực chất, với bụng làm trung tâm nhanh chóng chạy khắp tứ chi toàn thân, mang theo một cảm giác tê dại đau khổ.

Dương Khai biến sắc, vội vàng nhét cái nồi nhỏ trên tay kia vào nhẫn không gian, nhắm mắt ngưng thần, thầm vận lên huyền công bản thân.

Mà sau khi Dương Khai lấy đi cái nồi nhỏ nấu Vạn Bảo Dược Thang từ tại chỗ, cả Nguyên Đỉnh Sơn bỗng nhiên rung chuyển ù ù, tiếng vang ầm ầm đinh tai nhức óc, mặt đất lắc lư, đá vụn lăn xuống, đỉnh núi nghiêng lệch... cả Nguyên Đỉnh Sơn bỗng nhiên tách ra làm vô số khối, nhanh chóng sụp xuống.

Bên trong bụng núi, bên trong vô số gian thạch thất giống nhau như đúc kia, võ giả còn sống sót toàn bộ biến sắc mặt.

Ngay lúc bọn họ nghi thần nghi quỷ không biết chuyện gì xảy ra, pháp trận truyền tống bên trong tất cả thạch thất đều bị khởi động, trong nháy mắt, võ giả còn sống liền biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, ở chỗ mười mấy dặm vòng ngoài Nguyên Đỉnh Sơn, từng bóng người quỷ dị hiện ra, mỗi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nghi hoặc.

- Liêm huynh cũng bị truyền tống ra à? Tông Thanh phó điện chủ Liệt Hỏa Điện đảo mắt nhìn một vòng, lập tức thấy Liêm Vu Minh đang chau mày, vội kêu lên.

Nghe tiếng la, Liêm Vu Minh quay đầu nhìn lại hướng Tông Thanh, phát hiện đối phương cũng ở chỗ này, kinh ngạc gật gật đầu nói: - Không sai! Xem ra các ngươi cũng là bị truyền tống ra?

- Đúng vậy! Tông Thanh sắc mặt ngưng trọng, nhìn Nguyên Đỉnh Sơn đang chấn động dữ dội, nghi hoặc nói: - Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thế nào tất cả mọi người đều bị truyền tống ra?

Liêm Vu Minh ngẫm nghĩ, rồi hỏi: - Tông huynh, sau khi huynh đi vào có phải gặp những gian thạch thất hay không?

- Đúng vậy! Đều là một số khảo nghiệm kỳ lạ cổ quái, dường như có quan hệ với luyện đan. Đúng rồi, Liêm huynh tinh thông thuật luyện đan, những thứ khảo nghiệm kia đối với huynh hẳn không khó đi?

Liêm Vu Minh nghe vậy, chậm rãi lắc đầu nói: - Lão phu cũng mới qua thạch thất thứ năm mà thôi, cũng không biết sau khi thông qua toàn bộ khảo nghiệm sẽ có chỗ tốt gì, bất quá nhìn theo như vậy, chủ nhân động phủ này hẳn là một vị luyện đan sư!

Tông Thanh nghe vậy, suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói: - Liêm huynh nói có đạo lý! Nếu đúng như vậy, thật ra có thể hỏi những đệ tử khác có được chỗ tốt gì hay không?

Trong lúc nói chuyện, Tông Thanh quay đầu nhìn quanh bốn phía, chờ khi phát hiện đệ tử tinh nhuệ nhà mình chỉ còn lại có hơn một nửa, lúc này mới biến sắc.

Bất chợt, ánh mắt của hắn như ngừng lại trên thân một bóng người cách không xa, kinh nghi nói: - Là ngươi?

Đối diện cách đó không xa, Khang Tư Nhiên với gương mặt bất đắc dĩ.

Hắn ngay trong nháy mắt Nguyên Đỉnh Sơn có động tĩnh, cũng bị truyền tống ra ngoài, vừa lúc bị kẹp ở giữa rất nhiều đệ tử Liệt Hỏa Điện, cũng không dám có hành động lỗ mãng gì, tránh dẫn tới người khác hiểu lầm. Lúc này bị Tông Thanh chú ý tới, cũng chỉ phải tươi cười ôm quyền nói: - Khang Tư Nhiên chưởng quỹ Linh Đan Phường ở Phong Lâm Thành, ra mắt hai vị phó điện chủ!

- Linh Đan Phường? Liêm Vu Minh nghe vậy, mi mắt giật giật mấy vcái: - Linh Đan Phường của Tử Nguyên Thương Hội?

- Đúng vậy! Khang Tư Nhiên gật gật đầu, đồng thời, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này hắn biểu lộ thân phận lai lịch của mình cũng là bất đắc dĩ, dù sao quả đấm không lớn bằng người khác, cũng chỉ có thể dùng danh tiếng Tử Nguyên Thương Hội uy hiếp đối phương một chút.

Quả nhiên, sau khi biết lai lịch của Khang Tư Nhiên, Tông Thanh, Liêm Vu Minh liếc nhìn nhau, thu liễm một chút địch ý trước đó, Tông Thanh nói: - Linh Đan Phường thì Tông mỗ biết, hóa ra các hạ lại là Khang chưởng quỹ của Linh Đan Phường, thất kính!

- Tông phó điện chủ khách sáo rồi! Khang Tư Nhiên trả lời mặt không đổi sắc.

- Khang chưởng quỹ có thể biết bên trong Nguyên Đỉnh Sơn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì không? Tông Thanh trầm giọng hỏi thăm.

Khang Tư Nhiên lắc lắc đầu, nói: - Khang mỗ cũng đang đầu óc mơ hồ, cũng không biết!

- Ta nhớ trước đây bên cạnh Khang chưởng quỹ còn có một vị bằng hữu, người đó hiện tại ở đâu? Liêm Vu Minh như có điều suy nghĩ hỏi.

Nghe vậy, Khang Tư Nhiên sắc mặt ảm đạm, liếc nhìn về hướng Nguyên Đỉnh Sơn một cái, thở dài: - Dương huynh nếu không thể xuất hiện ở nơi này, có lẽ đã gặp bất trắc gì ở bên trong rồi! Ta xem quý điện dường như cũng hao tổn không ít đệ tử. Khảo nghiệm bên trong Nguyên Đỉnh Sơn này, thật cũng không đơn giản mà!

Hắn là thật nghĩ rằng Dương Khai bỏ mạng ở bên trong Nguyên Đỉnh Sơn, dù sao ngay cả Tông Thanh, Liêm Vu Minh hai vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh đều bị truyền tống ra, người không có bị truyền tống ra, kết quả như thế nào tự nhiên có thể tưởng tượng được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Khang Tư Nhiên không khỏi có chút bi ai, một mặt là bởi vì ở trong Nguyên Đỉnh Sơn không thể tìm được Đạo Nguyên đan mình cần; mặt khác tự nhiên là vì Dương Khai bỏ mình ngoài ý muốn.

Tông Thanh, Liêm Vu Minh liếc nhìn nhau, khẽ gật gật đầu.

Bọn họ từ trong dáng vẻ của Khang Tư Nhiên không có thấy giả dối cái gì, ngược lại cũng không muốn dây dưa với hắn, Tông Thanh nói: - Một khi đã như vậy, Khang chưởng quỹ hãy nén bi thương thuận theo biến chuyển, mời trở về đi! Nguyên Đỉnh Sơn này dầu gì cũng là trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện ta, chúng ta còn phải lục soát lại một lần!

Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, Khang Tư Nhiên sao không nghe hiểu, thở dài một tiếng ôm quyền chào về phía Tông Thanh, Liêm Vu Minh, rồi xoay người bay đi về hướng Phong Lâm Thành.

Một lát sau, kèm theo tiếng nổ trời long đất lở, cả Nguyên Đỉnh Sơn hoàn toàn sụp đổ.

Đợi cho hết thảy bình tĩnh lại, Tông Thanh, Liêm Vu Minh mới dẫn theo đệ tử Liệt Hỏa Điện còn dư lại bắt đầu tìm tòi trong phế tích Nguyên Đỉnh Sơn. Đáng tiếc bọn họ ở chỗ này tìm kiếm suốt hai tháng, gần như lật lên cả ngọn núi sụp đổ, cũng vẫn không có phát hiện mảy may gì.

Nhưng thật ra tìm được thi thể của các đệ tử chết thảm!

Hai tháng sau, người Liệt Hỏa Điện không thể không rút khỏi chỗ này.

- - - - - - - - - - -

Trong lòng đất không biết sâu bao nhiêu trượng, trong hang động đá vôi không ngừng truyền ra tiếng gào thét của Dương Khai tựa như dã thú bị thương, nếu người nào nghe được, chỉ sợ sẽ bị dọa đến lập tức rời khỏi chỗ này.

Dược lực của Vạn Bảo Dược Thang cường đại mà lại liên miên bất tuyệt, uống vào trong bụng liền biến thành từng luồng lực lượng tinh thuần, xông thẳng vào máu thịt cùng tứ chi toàn thân của Dương Khai.

Kinh mạch và máu thịt trong cơ thể sau khi bị dược lực này ăn mòn, không ngừng trở nên cứng cáp có lực hơn; kinh mạch được nới rộng, máu thịt được dựng lại; cả người Dương Khai đều run rẩy kịch liệt; mỗi một tấc máu thịt toàn thân, mỗi một tấc da thịt, thậm chí ngũ tạng lục phủ, xương tủy... đều truyền đến cảm giác ngứa ngáy đau đớn, dường như vạn con kiến cắn xé thân mình, dường như gặp phải cực hình thống khổ nhất trong cuộc sống!

Da thịt bên ngoài thân hắn từng điểm từng điểm rạn nứt, từ bên trong chảy ra máu tươi màu vàng, từ từ ngưng kết thành máu bầm.

Máu bầm ở ngoài, lại lần nữa bị Kim huyết mới chảy ra bao trùm.

Từ từ, cả người Dương Khai dường như bị bọc trong một tầng cái kén máu màu vàng, từ ngoài nhìn vào, căn bản không thấy được bóng dáng của hắn, chỉ có thể nghe từng tiếng nhịp tim mạnh mẽ có lực, giống như tiếng trống trận.

Tình huống như vậy cũng không biết đã kéo dài bao lâu, phảng phất như vô số năm, lại dường như chỉ trong nháy mắt.

Mà theo thời gian trôi qua, tiếng gào thét của Dương Khai từ bên trong cái kén máu truyền ra, cũng từ từ suy yếu đi, cuối cùng biến mất không thấy... dường như hắn đã quen với đau đớn đó...
Advertisement
';
Advertisement