Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Hệt như cảnh tượng chết thảm của đệ tử Phi Thánh Cung, lực sát thương từ ánh trăng do Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận thúc dục quét qua cực kỳ lớn, hơn nữa dường như còn hàm chứa tính ăn mòn và xuyên thấu cực mạnh, những võ giả bị ánh trăng đánh xuống đều đồng loạt thét thảm, mở to mắt nhìn chằm chằm cơ thể mình bị ăn mòn từng phần, tích tắc đã không còn hơi thở. Thánh nguyên hộ thân của tất cả bọn họ đều chẳng có nổi một chút tác dụng nào, thậm chí ngay cả bí bảo phòng ngự của võ giả cũng bị ăn mòn mất phân nửa. - Lưu chấp sự cứu ta! Có người không chết ngay, vùng bụng bị ánh trăng xuyên thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng lục phủ ngũ tạng đang động đậy trong đó, không ngừng giãy dụa bay tới chỗ Lưu Ích Chi, cao giọng kêu cứu. Mà xung quanh vết thương ở bụng hắn, tính ăn mòn giống như con giòi đục xương, bám lấy không tan, nhanh chóng ăn mòn phần máu thịt vốn còn vẹn nguyên của hắn. Đợi tới khi hắn bay tới trước mặt Lưu Ích Chi, vết thương ở bụng đã to hơn trước đó hẳn một vòng, đầu xương trắng hều cũng lộ hết cả ra. Phạch một tiếng. Đầu của người như quả dưa bị dập, vỡ toạc ra. Những đệ tử Phi Thánh Cung xung quanh còn sống, chợt câm như hến, ai nấy đều kinh hãi nhìn về phía Lưu Ích Chi - Hắn không sống nổi đâu! Lưu Ích Chi giận quát một tiếng: - Để cho hắn chịu khổ, chi bằng để hắn chết một cách thống khoái. - Ha ha ha! Tiếng cười lớn của Hàn Lãnh truyền tới: - Người của Phi Thánh Cung, hành sự đều hung tàn như thế này sao? Hàn mỗ hôm nay cũng coi như được mở mang kiến thức. Lưu Ích Chi bị hắn chế nhạo một hồi, bỗng chốc có chút thẹn quá hóa giận, quát lên: - Tên họ Hàn kia, có ngon thì lộ diện đánh với Lưu mỗ ta một trận, mượn cái uy của trận pháp thì có bản lãnh gì? - Nực cười, thật nực cười, Hàn mỗ mượn uy của trận pháp không được coi là không có bản lãnh, vậy các ngươi cậy đông hiếp ít thì có nổi cái bản lãnh gì? Hàn Lãnh liếc không thèm liếc, nói. Lưu Ích Chi biết khích tướng không thành, chỉ đành quay đầu về phía đám đệ tử Phi Thánh Cung còn sống, nói: - Còn ngây ra đó làm gì? Muốn sống thì dùng sức mà công kích trận pháp. Mọi người nghe vậy, cũng không dám chậm trễ, vội vàng thi triển công kích thành thục nhất, mạnh nhất của mình, đánh vu vơ không có chủ đích vào bốn phía xung quanh. Tuy sự tàn nhẫn ban nãy của Lưu Ích Chi khiến trong lòng họ sản sinh sự sợ hãi. Nhưng cũng biết rằng điều hắn nói không sai. Bị Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận vây hãm, muốn sống cũng chỉ có tiếp tục công kích. - Một lũ hề! Hàn Lãnh sau khi châm chọc một tiếng, thân ảnh bỗng chốc xuất hiện ở một nơi nào đó trong không trung, pháp quyết trong tay biến đổi, trong vầng trăng bạc lại phát ra vô số luồng sáng, mà những luồng sáng này lại chỉ tập trung hướng về một hướng, rất nhanh, tụ thành một luồng sáng khổng lồ, từ bên trong tản ra một loại khí tức chèn ép khiến tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp đảm. - Đi! Hàn Lãnh vừa khua tay, luồng ánh sáng khổng lồ đó bèn bay tới công kích đám đệ tử của Phi Thánh Cung, tốc độ cực nhanh, khiến ai cũng khó lòng phòng bị. Gã đệ tử kia thậm chí còn không kịp cử động tránh né đã bị ánh trăng trực tiếp bao phủ, chớp mắt biến mất trong trời đất. Mà Lưu Ích Chi, dường như sớm đã chờ đợi thời khắc này, cùng lúc thân ảnh của Hàn Lãnh lộ ra, hắn liền phun một ngụm máu lên trên thanh trường đao của mình, thanh trường đao khẽ run lên, biến mất ngay tại chỗ, tới khi xuất hiện lại thì đã thấy ở ngay trước mặt Hàn Lãnh, trực tiếp bổ xuống. Trong sự quan sát gắt gao của Lưu Ích Chi, thân hình của Hàn Lãnh bị bổ làm hai, phá ra từ bên trong. Lưu Ích Chi sắc mặt vui mừng, nhưng rất mau, hắn liền phát hiện có điều không đúng. Cơ thể của Hàn Lãnh tuy bị cắt ra, nhưng quỷ dị ở chỗ là không có một tia máu nào bắn ra ngoài, uốn éo một hồi rồi cứ như vậy mà biến mất. Thứ mà hắn bổ trúng, rõ ràng chỉ là một cái hư ảnh của Hàn Lãnh, bản thể Hàn Lãnh sớm đã ẩn mình một lần nữa. Lưu Ích Chi nhướng mày, cảm thấy khó lòng giải quyết. Luận về cảnh giới tu vi, hắn và Hàn Lãnh tương đương nhau, luận về lực chiến đấu cũng khó phân cao thấp. Theo lẽ thông thường mà nói, không thể nào lại bị đối phương chiếm thế thượng phong rõ ràng như vậy. Nhưng do có sự trợ giúp của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận nên hắn căn bản không thể bắt được tông tích của Hàn Lãnh, chỉ có thể bị động chịu đòn, trong lòng nhất thời lóng như lửa đốt. Ánh trăng khổng lồ không hề vì vậy mà biến mất, ngược lại bắn ra xung quang khuôn viên trăm trượng Trong thời gian hơn chục hơi thở ngắn ngủi, ở vị trí ban đầu chỉ còn lại hai vị võ giả Hư Vương Cảnh. Hai người liếc nhau một cái, đều nhận thấy trong ánh mắt của đối phương có ý muốn chạy, biết nếu không trốn ắt phải chết không thể nghi ngờ. Cho nên, hai người lắc mình một cái, bèn bay tới phía lâu thuyền. Ánh trăng lóe lên, bao phủ lấy một trong hai người. Người nọ không kịp thét lên thì đã tiêu biến trong không gian, người sau cùng coi như thuận lợi chạy tới được lâu thuyền phía trước, lớn tiếng hô: - Thiếu cung chủ, người cho thuộc hạ vào đi ạ. Trên boong lâu thuyền, Ninh Viễn Thành đứng đó với vẻ mặt kinh hoàng, ngoảnh mặt làm ngơ tiếng hô hoán của tên đệ tử kia, lại còn có chút tức giận nói: - Mau cút ra, đừng có dẫn cái thứ đó qua đây. - Thiếu cung chủ, người… Tên đệ tử nhìn Ninh Viễn Thành với gương mặt tuyệt vọng, lời vẫn còn chưa nói xong, ánh trăng sau lưng đã kéo tới, trực tiếp đánh thủng một lỗ trên ngực hắn. Ầm ầm… Một tiếng vang thật lớn. Lực tàn dư từ ánh trăng đánh lên cái lồng bảo hộ của lâu thuyền. Bỗng âm thanh xì xèo truyền tới, giống như có thứ gì đó đang bị ăn mòn, lồng bảo hộ của lâu thuyền điên cuồng chớp nháy không ngừng. Ninh Viễn Thành không khỏi thụt lùi mấy bước, đặt mông ngã ngồi trên lâu thuyền. Cũng may lâu thuyền đẳng cấp không thấp, cấp bậc cũng phải ở cấp Đạo Nguyên, lực phòng ngự cũng không tầm thường. Lực lượng tàn dư của ánh trăng không thể phá hủy được uy lực của lồng phòng ngự.

- Thì ra là vậy, cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi! Ngay tại thời khắc ánh trăng nháy mắt biến mất, Lưu Ích Chi bỗng hạ mình tới phía trước lâu thuyền, trường đao trong tay chém một đường, bóng đao tỏa khắp hư không. Ở phía trước một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, chính là Hàn Lãnh với sắc mặt tái xanh, trên trường bào xuất hiện thêm một cái lỗ, hẳn là do Lưu Ích Chi vừa rồi chém trúng. Hai người giằng co ở trước lâu thuyền, Hàn Lãnh sắc mặt âm trầm, Lưu Ích Chi sắc mặt cũng ngưng trọng không kém. - Xem ra, ngươi đã nhìn ra một chút đầu mối rồi đó. Hàn Lãnh sắc mặt có chút tái nhợt, dường như là bởi luôn phải duy trì sự vận chuyển của trận pháp mà tiêu hao quá lớn. - Khá lắm. Lưu Ích Chi đưa trường đao ngang trước người.

- Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận, Lưu mỗ đã nghe qua từ lâu, hôm nay được thấy, mới biết thì ra chỉ là một trận pháp hỗ trợ mà thôi. Ngươi cho rằng ẩn mình trong ánh trăng thì Lưu mỗ sẽ không nhìn ra hay sao? Hàn Lãnh cười dài một tiếng: - Lưu chấp sự quả nhiên có con mắt nhạy bén, Hàn mỗ đã tận lực ẩn dấu hành tung rồi, không ngờ vẫn bị ngươi phát hiện. - Nếu đã để ta nhìn ra sơ hở, vậy thì hôm nay nơi này chính là nơi chôn thân của ngươi. Lưu Ích Chi lay động trường đao trong tay, lạnh lùng nói.

Hàn Lãnh bĩu môi nói: - Vậy thì phải xem ngươi có cái bản lãnh đó không đã! Trong khi nói chuyện, hắn một lần nữa khởi động pháp quyết, vô số vầng trăng bạc lại kẽ lay động từng hồi.

- Còn muốn giở lại chiêu cũ? Lưu Ích Chi quát lên một tiếng, trường đao trong tay dũng mãnh chém về bốn phía xung quanh, từng đường bóng đao vụt phóng ra, lực lượng pháp tắc tự do phóng thích, khiến cho vầng trăng đang lay động kia ổn định lại, hắn ngạo nghễ nói: - Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận, bất quá cũng chỉ có vậy! - Vậy ư? Trên mặt Hàn Lãnh nổi lên một tia cổ quái, cả thân mình bỗng phóng ra tia sáng chói mắt, tựa như cả người hắn cũng biến thành một vầng trăng tròn. - Cái gì? Lưu Ích Chi cả kinh, theo bản năng cảm giác được một hơi thở nguy hiểm, vội vàng xuất ra bí bảo có hình dáng một cái khiên chắn ở trước mặt. Chiếc khiên đó từng dòng chuyển động xoay tròn, rất mau đã biến lớn như cái mặt bàn, cả người Lưu Ích Chi được bảo vệ ở phía sau. Mà giờ khắc này, Hàn Lãnh dường như cũng đã chuẩn bị hoàn tất, môt tiếng kiếm vang lên, ánh sáng chói mắt kia bỗng hóa thành một luồng bóng kiếm kinh thiên, như tên đã phóng ra khỏi cung, đánh tới chỗ Lưu Ích Chi. Không chỉ như vậy, tựa như bị Hàn Lãnh khống chế, vầng trăng bạc vốn đang ổn định tại bốn phía xung quanh cũng rối rít bắn ra từng kia ánh sáng rót vào bóng kiếm kia. Bóng kiếm đột nhiên biến lớn, chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi đã biến thành một con quái vật to lớn dài hơn mấy chục trượng. Uy áp khiến người nghe thấy phải kinh sợ từ trên trời giáng xuống, không chỉ khiến cho Ninh Viễn Thành đang ngồi bệt xuống đất xanh mặt, mà Lưu Ích Chi đang đứng sau khiên bảo hộ của mình cũng nổi lên cảm giác nguy cơ, một thứ hơi thở chết chóc ập tới. Cho đến tận lúc này, hắn mới biết rằng bản thân đã xem thường Hàn Lãnh và Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận. Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận là trận pháp của Tinh Thần Cung, được coi là bá chủ ở Nam Vực, nắm giữ bộ trận pháp tự nhiên này ắt có chỗ hơn người. Lưu Ích Chi tuy rằng có thể nhìn ra được chút đầu mối, nhưng không tài nào nhìn rõ toàn bộ, hậu quả của việc khinh thường bộ trận pháp này, chính là triệu hoán tử thần tới. - Thiếu cung chủ, mau chạy! Lưu Ích Chi nghiến răng một cái, mạnh mẽ la lên, đồng thời cắt rách đầu lưỡi, hung hăng phun máu của mình về phía trước. Chiếc khiên bí bảo chắn trước người hắn phát ra ánh sáng, lực phòng hộ dường như đã mạnh hơn một chút, còn trường đao trên tay hắn lại không ngừng inh inh, sức mạnh cuồng bạo, ngay cả Lưu Ích Chi cũng mơ hồ có chút không nắm chắc. - Tự bạo? Trong bóng kiếm kinh thiên, truyền tới tiếng kinh hô của Hàn Lãnh, mơ hồ có chút úy kỵ. Trên đời này, không phải bí bảo nào cũng có thể tự bạo, duy chỉ có một số bí bảo đặc thù mới có được năng lực này, mà người có được nó một khi để nó tự bạo, ắt sản sinh một lực phá hoại cực lớn. Nhưng nếu thực sự làm như vậy, bí bảo hư tổn hiện không nói tới, nhưng người sử dụng nó khẳng định sẽ bị tổn thương ở một mức độ bất đồng. Bí bảo trường đao của Lưu Ích Chi là bí bảo Đạo Nguyên cấp hạ phẩm, uy lực sau khi tự bạo tuyệt đối không nhỏ. Hàn Lãnh cũng không dám vọng động. - Đừng có mà mơ tưởng! Hàn Lãnh sắc mặt đanh lại, càng ra sức thúc giục bóng kiếm, giấu thân mình ở bên trong, muốn lấy tính mạng của Lưu Ích Chi trước khi bí bảo tự bạo. Ánh sáng lóe lên, tiếng vang kinh thiên truyền ra. Linh khí trong trời đất chậm rãi rung động, thậm chí ngay cả một vùng pháp tắc thiên địa cũng bị xáo trộn trong chớp mắt. Nơi Lưu Ích Chi đang đứng, bỗng nhiên xuất hiện một cái hố đen. Uy lực tự bạo của bí bảo kia, không ngờ xé rách cả không gian, điểu này có thể thấy nó kinh khủng tới mức nào.

Trong hỗ đen truyền tới sức hút vô tận, căn nuốt tất thảy xung quanh, mạnh mẽ rồi chợt thu lại, pháp tắc thiên địa một lần nữa khôi phục lại. Trên bầu trời, rất nhiều vầng trăng bạc ảm đạm mờ đi, dường như là vì một kích sau cùng của Hàn Lãnh đã rút sạch sức mạnh của Phồn Nguyệt Chu Thiên Đại Trận vậy. Mà thân hình của Hàn Lãnh, cũng đã hiện ra ngay bên cạnh. Thời khắc này, vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, cả người tắm máu, bên vai trái bị trật theo một góc độ quỷ dị, trông thê thảm không nỡ nhìn.
Advertisement
';
Advertisement