Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Cảnh tượng dị biến này khiến sắc mặt của không ít các võ giả đang ở trên quảng trường này trở nên khó coi, lại khiếp sợ thực lực của cường giả Đế Tôn Cảnh, không dám có điều gì bất kính.

Lúc này mỗi người đều đang suy toán tất cả những điều này rốt cuộc là vì cái gì.

Đúng lúc này, Tiêu Vũ Dương và Cao Tuyết Đình ngồi trên đài cao liếc nhìn nhau, đồng loạt đứng lên.

Ngay sau đó, hai đạo thần niệm khổng lồ, như thực chất cuốn đi xung quanh, bao phủ toàn bộ quảng trường.

Trong nháy mắt, mọi người đều cứng đơ toàn thân, dù sao bị thần niệm của hai vị cường giả Đế Tôn Cảnh quét qua, bất cứ người nào cũng không cảm thấy thư thái, đối diện với thần niệm cường đại đó, bí mật bên trong cơ thể mình dường như không thể giấu được, lập tức sẽ bị bại lộ.

Nhưng rất nhanh, hai đạo thần niệm này được thu về, khiến mọi người thoải mái trong lòng.

- Xem ra, quả thật là có không ít người trúng chiêu. Tiêu Vũ Dương bỗng nhiên mỉm cười, đưa tay chỉ về phía trước, nơi đầu ngón tay bỗng nhiên bắn ra một đạo lưu quang.

Tốc độ của lưu quang cực nhanh, chỉ là nháy mắt, liền đi tới trước mặt một võ giả nam mặc áo màu xanh lam, bắn thẳng vào chỗ bụng hắn.

Võ giả áo xanh lam kia có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhìn thấy Đế Tôn Cảnh xuất thủ về phía hắn, không khỏi hoảng sợ biến sắc, hô lớn: - Tinh sứ đại nhân, người

Hắn không thể nào hiểu được, mình chỉ là một Hư Vương Cảnh bé nhỏ, đâu có trêu chọc gì khiến tinh sứ Tinh Thần Cung đích thân ra ra với mình.

Lời còn chưa nói hết, lưu quang kia liền đánh trúng bụng hắn, nam tử áo xanh lam này không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, như bị lực va chạm cực mạnh, cả người bay ngược ra sau, ngã vào trong đám người.

Cùng lúc đó, nơi sau lưng của hắn, bắn ra một đạo lưu quang, nhưng thời khắc này, lưu quang dường như đang bao phủ lấy thứ gì.

Mọi người cẩn thận nhìn lại, bất ngờ phát hiện vật kia lại là một hạt giống màu xanh tròn như quả trứng.

Đùng Một tiếng vang nhỏ, lưu quang nổ tan ra, hạt giống kia cũng nổ tung không còn sót lại chút gì, biến thành phấn vụn.

Dường như có tiếng kêu chói tai truyền ra từ bên trong hạt giống.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều không khỏi sắc mặt đại biến, bất kỳ ai cũng đều biết trong cơ thể nam tử áo xanh lam kia có thứ gì đó dị thường, mà sở dĩ Tiêu Vũ Dương hạ thủ hắn, cũng chính là vì muốn loại trừ thứ dị thường này.

Quay đầu nhìn lại, nam tử áo xanh bị huyền quang đánh xuyên thân thể kia tuy rằng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ dường như tổn thương nguyên khí lớn, nhưng lại chao đảo đứng dậy, không nguy hiểm đến tính mạng.

Tiêu Vũ Dương cũng không nhìn về phía hắn, mà là hơi nhếch mép cười bất cần đời, mười ngón tay liên tục búng ta.

Từng đạo lưu quang như vừa rồi bắn ra bốn phương, lần lượt bắn về phía các võ giả khác trong đám người.

Mà ở lần hành động này của Tiêu Vũ Dương, Tuyết Đình cũng đồng thời hành động.

Thiếu phụ này một tay thần sắc nghiêm trang, một tay pháp quyết không trung, hóa thành một hình ảnh phù văn, ngay sau đó, phân thành từng lưới nhỏ, cũng bắn ra bốn phương tám hướng.

Những lưới nhỏ kia dường như có linh tính của mình, rất nhanh liền tìm được mục tiêu của mình, bao phủ lấy thân thể của từng võ giả.

Những võ giả bị lưới nhỏ kia bao phủ, đều kêu lên đau đớn, lưới nhỏ lại như xuyên qua vật vô hình vậy, xuyên ra từ phía sau những võ giả này. Nhưng thời khắc này, trong những lưới nhỏ, cũng có thêm một hạt giống màu xanh hình tròn.

Thiếu phụ lại bấm quyết một cái, những lưới nhỏ kia nổ tan ra, những hạt giống trong đó cũng bị nổ vỡ vụn.

- Đây là cái gì? Có võ giả hoảng sợ kêu lớn, liên tiếp lùi về phía sau.

Tuy rằng hai cường giả Đế Tôn Cảnh ra tay không có dự định lấy tính mạng, nhưng sau khi thấy trong cơ thể những võ giả bên cạnh lại có hạt giống cổ quái này, không ít những võ giả còn lại trở nên hoảng sợ.

Đúng lúc này, trong quảng trường, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên từ bốn phía.

Ngay sau đó, lực lượng cuồng bạo bắt đầu khởi động.

Trong đám người, bỗng nhiên có thêm một hình thù kình quái như cây cối, những thứ này thoạt nhìn cũng như cây cối không chút khác biệt, nhưng lại tản ra khí tức tà ác, mà chỗ trung tâm cây khô, lại có một mặt người.

Dương Khai thời khắc này cũng kinh sợ.

Hắn tận mắt nhìn thấy võ giả bên cạnh mình đã xảy ra biến đổi to lớn trong thời gian cực ngắn.

Võ giả này vốn đang nói cười cùng đồng bạn của mình, thảo luận cơ duyên lần đi vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, gương mặt hưng phấn, nhưng ngay sau đó, hắn lại bỗng nhiên trở nên đau đớn vô cùng.

Cùng lúc đó, chỗ bụng hắn lại phát ra hào quang màu xanh, da rạn nứt, máu tươi chảy ròng, mà dường như có thứ gì khác chui ra từ trong da thịt hắn.

Trước sau không quá một cái nháy mắt, võ giả trước mặt hắn này biến thành hình dáng của một cái cây, mà gương mặt của võ giả này, được khảm ở chính giữa cái cây khô, biểu hiện vùng vẫy dữ tợn, rất nhanh không còn động tĩnh nữa.

Xuy xuy xuy xuy...

Trong cây này bắn nhanh ra từng dây mây màu xanh, điên cuồng đâm quật về bốn phía.

Mấy võ giả ở gần nhất thời không chú ý, một người trong số đó bị dây mây này xuyên qua cơ thể, trong dây mây truyền đến tiếng vang tí tách, dường như đang cắn nuốt cái gì, mà võ giả bị đâm xuyên cơ thể kia, trong thời gian cực ngắn trở nên khô quắt.

- Mộc Tiêu! Dương Khai la thất thanh.

Cảnh tượng trước mắt này sao quen thuộc thế? Đúng là cảnh tượng của Mộc Tiêu hắn gặp ở tầng thứ hai trước đó.

Nhưng hắn không thể ngờ tới, ở trong quảng trường của Phong Lâm Thành, lại gặp lại lần nữa.

Vừa kêu lên, Dương Khai vừa vội vàng lùi về phía sau, đồng thời thúc giục Kiếm Khí Hỏa của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, chặt những dây mây đang đâm về phía mình.

Huỵch một tiếng, hỏa kiếm chém thiêu đốt chém đứt đầu ngọn của dây mây, Dương Khai mượn lực đạo này lướt đi rút lui.

Mà lúc này, đã có rất nhiều võ giả nhận ra kẻ gây nên tai họa, trong khoảnh khắc, tên của Mộc Tiêu liên tục vang lên trên quảng trường.

- Vận chuyển lực lượng ngăn cản cho ta, đừng để cho hạt giống xâm nhập vào trong cơ thể, nếu không kết quả của các ngươi cũng sẽ như thế. Tiếng hét phẫn nộ của Tiêu Vũ Dương từ trên đài cao truyền ra.

Dương Khai nghe vậy, lập tức hiểu ra, vội vàng vận chuyển lực lượng, bao trùm quanh thân, tránh không bị trúng chiêu.

Những võ giả khác cũng phản ứng nhanh như Dương Khai, những võ giả phản ứng chậm hơn, có kẻ may mắn thoát khỏi kiếp nạn, có kẻ không đủ may mắn, quả nhiên bị hạt giống cây xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó trong thời gian cực ngắn liền biến thành phân thân của Mộc Tiêu.

Trên đài cao, Tiêu Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, một thân lực lượng cuồng bạo bắt đầu khởi động, chỉ tay một cái, từ xa, liền chỉ giết vài phân thân của Mộc Tiêu.

Cao Tuyết Đình kia cũng cực kỳ lợi hại, nhìn thấy cục diện đã có chút không thể khống chế, xuất thủ đương nhiên không còn chút lưu tình, liên tiếp chém giết các phân thân của Mộc Tiêu kia.

Cùng lúc đó, bốn vị Đế Tôn Cảnh cũng làm như vậy trong toàn bộ Phong Lâm Thành.

Trước đó, rất nhiều võ giả từ Ngũ Sắc Bảo Tháp quay trở lại, đã có không ít người lập tức rời đi, mà trong số những người này, đương nhiên là có võ giả bị hạt giống Mộc Tiêu ăn mòn trong cơ thể, thời khắc này thấy thời cơ bất ổn, liền rối rít hiện nguyên hình.

Trong lúc này, sáu đại Đế Tôn Cảnh giống như bổ dưa thái rau vậy, đánh chết những phân thân của Mộc Tiêu kia.

Các võ giả Phong Lâm Thành sau khi ý thức được Mộc Tiêu khó đối phó, cũng rối rít thi triển lực lượng tự vệ.

Trong lúc này, cả Phong Lâm Thành đều lâm vào trong loạn chiến, nhưng tổng thể thế cục mà nói vẫn là rất tươi sáng. Những phân thân của Mộc Tiêu này cũng không tính là cường đại, chỉ có điều thủ đoạn vô cùng quỷ dị, hạt giống Mộc Tiêu tản phát ra có thể lặng lẽ xâm nhập vào trong cơ thể võ giả.

Nhưng võ giả nếu là có chuẩn bị, thì tỷ lệ bị xâm nhập sẽ giảm đi rất nhiều.

Dưới sự liên thủ của rất nhiều võ giả, nguy cơ Mộc Tiêu dường như rất nhanh bị giải trừ.

Sau nửa ngày, trong Phong Lâm Thành, khắp nơi đều đầy thi thể phân thân của Mộc Tiêu, những thi thể này vốn đều là võ giả của Phong Lâm Thành, nhưng sau khi bị hạt giống mộc ăn mòn, đều biến thành một loại tồn tại khác.

Để tránh nhổ cỏ không nhổ tận gốc, sáu Đế Tôn Cảnh phân công nhau hành động, dò xét toàn bộ Phong Lâm Thành.

Phen dò xét này, quả nhiên tìm thấy một vài hạt giống ẩn nấp.

Tình huống này ước chừng kéo dài hai ngày, Phong Lâm Thành hỗn loạn mới dần dần ổn định.

Trong hai ngày này, võ giả Phong Lâm Thành vì vậy mà chết đến mấy ngàn, có thể thấy được sự kinh khủng của Mộc Tiêu, nó thậm chí không cần tự mình ra tay, chỉ cần gieo rắc hạt giống, liền có thể làm đến mức này.

Nếu thật sự để nó trưởng thành, chỉ sợ cả Phong Lâm Thành đều thành trăm họ lầm than.

Dương Khai cuối cùng cũng nhận thức được sự kinh khủng của thứ này, cảm thấy Mạc Tiểu Thất hôm đó nói cường giả Đế Tôn Cảnh cũng bỏ mạng trong tay Mộc Tiêu, e là cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Hai ngày nay, hắn cũng luôn tích cực phối hợp với những võ giả khác tìm kiếm và tiêu diệt phân thân của Mộc Tiêu, dù sao võ giả cả Phong Lâm Thành đều làm như vậy, hắn nếu không làm như thế, chắc chắn sẽ bị coi là ngoại tộc, bị người xem như kẻ thù.

Mà trong quá trình này, Mạc Tiểu Thất và Khang Tư Nhiên cũng nhiều lần hỏi thăm qua an nguy của hắn, sau khi nhận được tin tức hắn hoàn toàn không vấn đề gì, hai người mới an tâm.

Sau khi mọi chuyện đã xong, Dương Khai đến Linh Đan Phường gặp mặt Khang Tư Nhiên một lần, ước định xong thời gian lần sau đến luyện đan, lúc này mới bước về phía động phủ của mình.

Hắn cần phải sắp xếp một chút những thứ mình đã có được trong lần vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này.

Cùng lúc đó, trong phủ thành chủ.

Sáu cường giả Đế Tôn Cảnh hội tụ trong phủ, Đoàn Nguyên Sơn vẫn ở dưới vị trí đứng đầu.

Thần sắc của mấy cường giả Đế Tôn Cảnh không thoải mái như trước, ngược lại có chút ngưng trọng.

- Mấy vị đại nhân, Mộc Tiêu kia thực sự đã bị tiêu diệt hoàn toàn sao? Đoàn Nguyên Sơn chần chừ hồi lâu, mới cẩn thận dè dặt hỏi một câu.

Hắn trước đó đã đích thân tiêu diệt hai người thân tín của mình, cũng hoàn toàn nhận thức được Mộc Tiêu khó có thể tiêu diệt, cho nên tâm tình rất nặng nề.

- Nếu ta nói đã hoàn toàn tiêu diệt, ngươi chắc chắn sẽ không tin. Tiêu Vũ Dương ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

- Ý của đại nhân là Đoàn Nguyên Sơn mặt hơi biến sắc.

Tiêu Vũ Dương thở dài nói: - Mộc Tiêu có rất nhiều chủng loại, thiên phú năng lực không giống nhau, Mộc Tiêu này quả thực là ngoài dự liệu của bổn tọa. Bổn tọa cũng không dám đảm bảo nó đã hoàn toàn bị tiêu diệt, có lẽ, còn có một vài hạt giống vẫn ẩn núp, mà chúng ta không thể phát hiện ra.

Đoàn Nguyên Sơn thần sắc sợ hãi nói: - Với thủ đoạn của mấy vị đại nhân, cũng không thể khẳng định?

Cao Tuyết Đình nói: - Không thể khẳng định, trừ khi ngươi triệu tập toàn bộ võ giả của Phong Lâm Thành đến đây, để ta kiểm tra một lượt, mới có thể xác định được.

- Sao dám phiền sáu vị đại nhân huy động nhân lực như vậy.

Đoàn Nguyên Sơn hoảng sợ, vội vàng cáo lỗi.
Advertisement
';
Advertisement