Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Thăng Long Đàn bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp lại là một âm mưu lớn.

Mấy trăm võ giả Hư Vương Cảnh, trong nhất thời đều có chút không thể chấp nhận hiện thực này.

Bên cạnh Thăng Long Đàn, sắc mặt mọi người âm trầm nhìn những tử thi cùng thân thể hư hại chất đầy đất.

Nếu như Thăng Long Đàn là một âm mưu thì những người này bỏ mạng vì cái gì? Một số người trong đám này có thân bằng, bạn hữu còn sống.

- Tần tiểu thư, chuyện này có phải nên có một lời giải thích hay không?

Bỗng nhiên trong đám người, có người nhìn Tần Ngọc đang rớt lại phía sau cùng lạnh lùng hỏi.

Tần Ngọc cũng đã sớm dừng bước chân, hơn nữa, nàng vì thực lực không cao nên vốn không đi bao xa, thời khắc này cả những hộ vệ đi cùng nàng cũng tụt lại sau đám người cách đám võ giả gần nhất cũng ba bốn mươi trượng.

Nghe vậy, chân mày Tần Ngọc nhíu lên yếu ớt nói: - Vị bằng hữu này nói như vậy là có ý gì?

- Hừ, ý gì Tần tiểu thư chẳng lẽ còn không rõ hay sao? Cô nói nơi này là Thăng Long Đàn, ta cũng bán tín bán nghi chuyện này nhưng không ngờ đây cơ bản là một âm mưu, vì vậy mà chết nhiều người như vậy, Tần tiểu thư chẳng lẽ còn muốn giả câm giả điếc?

Người nói chuyện bộ dạng căm phẫn, dường như đúng thật là Tần Ngọc lừa bọn họ, muốn nàng phải chịu trách nhiệm cho cái chết cũa những người kia.

Cách nói này của hắn lại được không ít võ giả tán đồng, rất nhiều gương mặt bất thiện hướng nhìn Tần Ngọc,dường như phải đem oán khí trong lòng phát tiết lên người Tần Ngọc.

Đôi chân mày của Tần Ngọc nhíu càng lợi hại hơn, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện, một tên hộ vệ bên cạnh nàng đã không khỏi hừ lạnh: - Vị bằng hữu này, làm phiền trước khi nói chuyện hãy suy nghĩ được không? Chuyện này có quan hệ như nào với tiểu thư nhà ta?

- Sao không có quan hệ? Nếu không có Tần Ngọc tiểu thư nói nơi này là Thăng Long Đàn chúng ta cũng không thể nào…

- Không có khả năng hùng hổ xông vào?

Không đợi người kia nói xong Đoàn Thiên Tứ bỗng cười lạnh một tiếng, gương mặt sát khí nhìn người đó nói: - Thực qua buồn cười, ngươi hãy tự suy nghĩ cho kỹ, cho dù không có Tần tiểu thư chỉ điểm, chỗ này có cơ duyên lớn như vậy các ngươi sẽ cam tâm bỏ qua hay sao?

Đoàn Thiên Tứ dù sao cũng là con trai của thành chủ đại nhân, hơn nữa bản thân hắn thực lực không yếu. Hắn có danh khí cùng hy vọng cực cao ở trong đám võ giả Phong Lâm Thành. Nghe hắn nói vậy không ít người cúi đầu trầm tư phát hiện quả đúng là như vậy.

Lúc đó mặc dù không có Tần Ngọc giải thích mọi người cũng sẽ không bỏ qua Thăng Long Đàn, khẳng định cũng sẽ là tận lực tiến tới, đến lúc đó kết quả chỉ sợ cũng không có gì khác biệt so với cảnh trước mắt.

Nói một cách khác có Tần Ngọc hay không thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

- Chẳng qua là vì Tần tiểu thư chỉ điểm mà đổ lỗi lên đầu nàng ngươi không cảm thấy quá mức buồn cười hay sao? Đoàn Thiên Tứ gương mặt âm lãnh nhìn võ giả lúc trước nói chuyện.

Người kia nào dám đối mắt với Đoàn Thiên Tứ, cặp mắt không khỏi nhìn ngó trái phải.

- Không sai, Tần Tiểu thư cũng không sai, nếu ai còn dám chỉ trích nàng người đó chính là địch của Liệt Hoả Điện ta.

Tông Tử Tấn cũng hờ hững lên tiếng.

- Khương gia ta cũng cùng chung thái độ như vậy. Khương Sở Hà cười híp mắt chấp nhận, đứng về phía đại nghĩa, tích góp chút danh dự cho Khương gia.

- Tất nhiên ta sẽ không chỉ trích Tần tiểu thư, đây chẳng qua là số ít người không chịu trách nhiệm thôi. Tần tiểu thư không cần để ý tới trò hè này.

- Không sai, nếu không có Tần tiểu tư, ta tới những vật này rốt cuộc là gì cũng không rõ lắm, không nói tiếng cảm tạ cũng thôi lại còn chỉ trích, quả thật Phong Lâm Thành ta võ giả bại hoại, thực đáng hổ thẹn.



Nhiều người mau mồm mau miệng lanh chanh lên tiếng,lúc trước khi có tiếng chỉ trích kia sắc mặt Tần Ngọc đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống không bao giờ đi ra nữa.

Cách đó không xa Tần Ngọc mỉm cười dịu dàng thi lễ: - Chư vị quả nhiên đều là người hiểu chuyện, tuy nhiên thiếp không nói sai, Thăng Long Đàn này đúng là có bảo vật.

- Ở đâu? Đoàn Thiên Tứ cùng Tông Tử Tấn sắc mặt nóng lên vội vàng hỏi.

Dương Khai trong lòng trầm xuống không chớp mắt nhìn Tần Ngọc, e sợ nàng sẽ nói ra điều gì mình không muốn nghe.

Tần Ngọc khẽ mỉm cười nói: - Bản thân Thăng Long Đàn này chính là một bảo vật, có lẽ những thứ lúc trước đặt ở đó là ảo thuật tạo thành nhưng Thăng Long Đàn được chế tạo từ Chân Long chi cốt, đây chính là vật liệu luyện khí tới Đế Tôn Cảnh đều mơ ước.

Một lời này nói ra thần sắc tất cả mọi người đều lửa nóng.

Tần Ngọc lại nói: - Tuy nhiên dựa vào lực lượng của chúng ta không có cách nào phá huỷ Thăng Long Đàn, nếu không nó cũng đã không tồn tại trong Ngũ Sắc Bảo Tháp mà sớm đã bị cao nhân lấy đi. Nếu tuỳ tiện công kích nó chỉ sợ vướng phải cấm chế cường đại cho nên thiếp khuyên chư vị không nên khinh cử vọng động.

Nghe nàng vừa nói vậy, Tông Tử Tấn cùng Đoàn Thiên Tứ thần sắc từ từ tỉnh táo, quay đầu liếc nhìn Thăng Long Đàn to lớn kia, co bóp cổ tay than thở.

Bảo sơn ở trước mặt mà không cách nào khai thác, loại tâm tình này thực khiến người ta bối rối.

- Đúng rồi Tần tiểu thư. Dương Khai vẫn không mở miệng ra nói chuyện bỗng nhiên ôm quyền nói: - Nếu Tần tiểu thư có hiểu biết về Thăng Long Đàn vậy xin hỏi khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi đây. Dù sao lúc trước những bằng hữu thối lui có kết cục ra sao nàng đều nhìn thấy đấy, chúng ta cũng không thể một mực bị vây ở đây.

- Đúng vậy, Tần tiểu thư, còn xin chỉ giáo. Rất nhiều người cũng bỗng nhiên ý thức được vấn đề này, tất cả đều hướng nhìn Tần Ngọc.

Tần Ngọc thâm ý sâu sắc liếc Dương Khai hé miệng cười nói: - Hiện tại đã có thể rời đi,bảo vật một khi biến mất, lực cấm chế cũng mất đi tác dụng. Còn Thăng Long Đàm này chưa tới nửa canh giờ sẽ chìm vào trong đất, tự do trong hư không, lần sau xuất hiện cũng không biết là khi nào. Nhưng…các ngươi cũng có thể lựa chọn không rời đi, dù sao ở đây còn long uy chèn ép, tu luyện ở nơi này có tác dụng như thế nào chư vị đều đã rất rõ ràng, không cần thiếp nhiều lời.

Dương Khai bị ánh mắt nàng nhìn rất không được tự nhiên, luôn có một loại cảm giác bí mất bị bại lộ, nhưng vẫn cảm kích nói: - Đa tạ Tần tiểu thư chỉ điểm.

Lời tuy nói vậy nhưng hắn không có rời bước chân.

Vết xe đổ còn đó, hắn cũng không muốn Thăng Long Đàn kia kích bắn ra tia sáng đen giết chết.

Cho nên hắn dứt khoát khoanh chân ngồi trên mặt đất, còn lấy ra một viên Nguyên Ngưng Đan uống vào, dựa vào uy long cường đại chèn ép để chuyển hoa nguyên lực trong cơ thể.

Chẳng những hắn mà tất cả các võ giả đều không nhúc nhích mà còn chờ chuột bạch. Đại đa số các võ giả ở đó cũng giống Dương Khai, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống, hiển nhiên không muốn lãng phí cơ hội tốt này.

Về phần một vài người còn lại thực ra lại vội vàng muốn rời khỏi đây hướng tới chỗ khác tìm kiếm bảo vật nhưng lại không có can đảm rời đi, ánh mắt mơ hồ nhìn trái phải loé lên ngắm nhìn không chừng.

Thấy tình hình như vậy Tần Ngọc mỉm cười trực tiếp xoay người hướng về phía sau vài bước.

- Tiểu thư. Mất hộ vệ bên cạnh nàng cả kinh thất sắc vội vàng hô to. Chi một toáng mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng.

Nhưng điều làm bọn họ an tâm chính là Tần Ngọc cũng không bị Thăng Long Đàn công kích, xem ra những gì nàng nói lúc trước đều là sự thật, bảo vật trên Đàn một khi biến mất thì lực lượng cấm chế cũng sẽ không có tác dụng.

Vừa thấy Tần Ngọc làm gương rất nhiều võ giả an tâm thi triển thủ đoạn rời đi.

Rất nhanh, bên cạnh Thăng Long Đàn chỉ còn lại mấy chục võ giả.

Dương Khai chính nằm trong số đó.

Hắn đã tản đi lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, với thân thể thừa nhận chèn ép kinh khủng từ long uy kia, dưới dược hiệu của Nguyên Ngưng Đan hắn cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình đang chuyển hoá với tốc độ cực nhanh.

Hơi tính toán một chút, ở chỗ này tu luyện nửa cảnh giờ ngang bằng với mình ở bên ngoài itu luyện chừng mười ngày.

Chính như Tần Ngọc nói, sau nửa canh giờ, cùng với mặt đất vù vù run rẩy, Thăng Long Đàn kia dưới tác dụng của một lực lượng không giải thích được từ từ chìm vào trong lòng đất.

Trước sau thời gian chừng nửa ấm trà, cả Thăng Long Đàn đã không còn thấy bóng dáng.

Đến cả long uy chèn ép kia cũng đã biến mất không dấu vết.

Dương Khai lúc này mới thản thở một tiếng đứng dậy.

Hắn quay đầu nhìn thấy mấy chục võ giả kia cũng đều đứng dậy, có người đơn độc, có người kết nhóm năm ba người, nhưng đều bình an vô sự, cũng không có xảy ra tranh chấp.

Rất nhanh mấy chục người này đều bay vù ra ngoài theo những hướng khác nhau.

Dương Khai cũng tuỳ ý tìm một hướng, tiếp tục tìm kiếm đường đi sang tầng thứ hai cột sáng năm màu.

Bay không bao lâu hắn bỗng nhướn mày, hơi tăng nhanh tốc độ.

Một lúc lâu sau sắc mặt hắn trở nên khó coi, đột nhiên dừng lại bước chân xoay người nhìn lại phía sau.

Phía sau không bóng người, nhưng đợi một lát liền có một tia sáng đen từ phía xa nhanh chóng bay tới.

Đợi cho tới gần Dương Khai mới nhìn rõ đó là một bí bảo phi hành không kém lắm so với những cái trước đó mình đã nhìn thấy.

Trên lâu thuyền kia, một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt đang đứng trên boong thuyền, đưa mắt nhìn ra xa, khi nhìn đến Dương Khai liền nhanh chóng xoay người dường như hướng về người bên phải phân phó điều gì.

Không bao lâu lâu thuyền kia liền bay tới trước mặt Dương Khai từ từ đáp xuống.

- Tần tiểu thư. Dương Khai nhìn Tần Ngọc cùng mấy hộ vệ Hư Vương Cảnh đi từ trên thuyền xuống, sắc mặt âm trầm nói: - Tần tiểu thư đây là ý gì? Một đường theo đuôi, hay là cho rằng ta không phát hiện được.

Tần Ngọc nghe vậy gương mặt hối lỗi nói: - Các hạ đừng lấy làm lạ, thiếp không phải có ý theo đuôi, chỉ là tốc độ của các hạ quá nhanh, lâu thuyền Tần gia này của ta có chút không đuổi kịp cho nên mới một đường theo phía sau.

Dương Khai nhíu nhíu mày thần sắc trên mặt có chút hoà hoãn mở miệng nói: - Ý của Tần tiểu thư là tìm ta có việc.

- Coi như vậy đi. Tần Ngọc nghe vậy gật gật đầu.

- Ta không dây dưa với Tần tiểu tư, không biết tiểu thư tìm ta có chuyện gì? Dương Khai gương mặt nghi ngờ, nhưng bản năng có chút bài xích nữ tử này, trước mặt nàng Dương Khai luôn có một loại cảm giác không an toàn.

- Thật ra cũng không có gì, chỉ là thiếp có vấn đề muốn hỏi các hạ một chút.

- Một vấn đề?

- Phải, xin hỏi các hạ họ gì?

- Chính là vấn đề này? Dương Khai ngạc nhiên.

- Dĩ nhiên không phải. Tần Ngọc hé miệng cười, bỗng nhiên lại ho nhẹ một tiếng, đợi một lúc sau mới nói: - Thiếp muốn hỏi cũng không phải vấn đề này…

Dương Khai gật gật đầu nói: - Ta họ Dương.

- Thì ra là Dương huynh. Tần Ngọc hiểu ra, liền sau đó môi vừa động, một tia thanh âm truyền vào trong tai Dương Khai.

- Xin hỏi Dương huynh, ở Thăng Long Đàn kia thực sự không có bảo vật sao?
Advertisement
';
Advertisement