Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Tần Ngọc vừa nói xong, vô số võ giả đều nổi lên tâm tư.

Trước đó tuy rằng mọi người đều cảm thấy cảm thấy bảo vật trên Tế Đàn kia không tầm thường, nhưng cũng không có gì xác thực, hơn nữa nơi này có nhiều võ giả nhìn chằm chằm như vậy, không ai dám hành động tùy tiện, sợ rằng sẽ dính vào họa sát thân.

Nhưng bây giờ nghe Tần Ngọc nói như vậy, mọi người đều nóng lòng muốn thử.

Sự dụ dỗ có thể đạt tới cảnh giới Đế Tôn, đủ để khiến họ xả thân mạo hiểm.

Cũng có một số người còn vẫn duy trì tỉnh táo, cao giọng hỏi: - Xin hỏi Tần tiểu thư, Thăng Long Đàn này có gì nguy hiểm?

- Nguy hiểm... nhất định là có, có lẽ có thể mất mạng. Nhưng cụ thể là nguy hiểm gì... thì không phải là điều mà Tần Ngọc có thể biết được, dù sao Ngũ Sắc Bảo Tháp này cũng là trấn cung chi bảo của Tinh Thần Cung, những chuyện được ghi vào trong điển tịch lại quá ít, thiếp cũng là lần đầu tiên đi vào, cho nên...

Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra thất vọng.

Tuy mọi người đều biết chắc rằng Tần Ngọc vẫn còn vài điều không nói ra, nhưng người ta đã tiết lộ không ít tin tức, xem như đã hết lòng giúp đỡ, giờ phút này lại đi cưỡng cầu thì chẳng khác nào là đắc tội với Tần gia.

Hầu hết mọi người đều là võ giả kiếm cơm tại Phong Lâm Thành, không ai lại nguyện ý đắc tội với người ta đó, không cẩn thẩn còn bị người ta ghi nhớ tính sổ.

- Tuy nhiên... nghe nói Thăng Long Đàn này vốn là một món bí bảo, hơn nữa còn là bí bảo dùng Long Cốt chế tạo thành, cho nên muốn tới gần Thăng Long Đàn, nhất định phải được chặn được long uy của Chân Long đến từ thượng cổ chèn ép. Cũng không biết Tần Ngọc nghĩ sao, lại bổ sung một câu.

- Long Cốt chế tạo mà thành sao?

- Long uy của thượng cổ Chân Long chèn ép?

Cả đoàn người dồn dập thốt lên.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến những tiếng vút vút vút vút do thứ gì đó đang xé gió gây ra. Tất cả mọi người đều kinh hãi, theo bản năng liền vận chuyển lực lượng lên, quan sát xung quanh.

Ngay sau đó, lập tức có người kinh hãi hô lên: - Hèn hạ vô sỉ, lén lút hành sự kiểu đó thật là đáng ghét.

Thì ra trong lúc mọi người đều tập trung sự chú ý nghe Tần Ngọc nói chuyện, đến đoạn nàng giới thiệu về Thăng Long Đàn, cũng không biết là võ giả của thế lực nào liền thu liễm hơi thở, che giấu thân hình, yên lặng không một tiếng động tiến lại gần Thăng Long Đàn.

Bí thuật thu liễm hơi thở, che giấu thân hình của bọn họ vô cùng cao thâm, những người ở đây vậy mà lại không có ai phát hiện ra.

Nếu không phải Thăng Long Đàn bỗng nhiên có tiếng động lạ phát ra, chỉ sợ cho dù những người này lấy đi bảo vật trên đó cũng sẽ không có ai chú ý.

Nhưng hiện tại... tất cả những người này đều đã lộ ra thân hình, không nhiều lắm, chỉ có bốn năm người mà thôi. Bốn năm người này chia làm mấy hướng, đang cẩn thận tiến lại gần Thăng Long Đàn.

Cũng không biết là người nào xui xẻo đụng phải cấm chế ở gần Thăng Long Đàn khiến nó khởi động. Từ trên Tế đàn, bỗng nhiên có từng luồng tia sáng màu đen bắn nhanh vào những người kia.

Những người kia nhất thời không quan sát, liền có hai người bị mất mạng tại chỗ, máu tươi chảy lênh láng, thân thể đều bị nát bét bắn ra tung tóe. Mấy người còn lại thấy tình hình không ổn liền vội vàng tránh né, nên dĩ nhiên là không thể ẩn nấp được nữa, trong chốc lát liền bị lộ ra.

May mà cấm chế của Thăng Long Đàn có vẻ như cũng không quá mạnh mẽ, hai ba người còn may mắn sống sót kia, sau một phen tránh né liền an toàn thoát khỏi, rồi liếc mắt nhìn nhau, thấy hành tung đã bại lộ liền nghiến răng một cái, không quản không hỏi tiếp tục phóng về phía trước.

- Đáng ghét, đúng là muốn chết mà!

- Một đám tiểu nhân vụng trộm mà cũng dám mơ ước bảo vật, đúng là muốn chết!

- Bảo vật là của ta!

Vừa thấy có người lao tới gần Thăng Long Đàn, những võ giả khác không kiềm chế được nữa, vội vàng thi triển thân pháp phóng về phía Thăng Long Đàn, tất cả đều muốn nhanh chóng đến Thăng Long Đàn trước, chiếm những bảo vật kia làm của riêng.

Khương Sở Hà chớp thời cơ nhanh nhất, thân hình uốn éo một cái đã chạy xa tới mười mấy trượng, dẫn đầu cách xa mọi người. Ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm vào quyển công pháp trên Thăng Long Đàn, cùng lúc đó bàn tay của hắn liền vung về phía trước.

Một bí bảo dạng dây thừng từ ống tay áo hắn phóng ra, lao thẳng về phía quyển công pháp muốn cuốn nó lại.

- Khương công tử, ngươi... Có người thấy thế liên kinh hãi tái mặt hô lên.

- Ha ha ha ha!

Khương Sở Hà cười lớn một tiếng, tựa như đã thấy được viễn cảnh công pháp tới tay, rồi hắn tu luyện trở thành vô địch thiên hạ vậy, bộ dáng tỏ ra rất ngông cuồng: - Bảo vật dành cho người có khả năng, công pháp này thuộc về Khương mỗ rồi.

Hắn vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt bỗng nhiên liền cứng lại, kinh ngạc nhìn nhìn bí bảo dây thừng của mình, thất thanh nói: - Tại sao có thể như vậy?

Bí bảo dây thừng kia của hắn vừa phóng ra phía trước được ba trượng chợt mềm nhũm rủ xuống, tựa như lính tính đã mất hết phần lớn rồi vậy. Mặc cho hắn dùng lực lượng thúc giục, kết ấn quyết như thế nào cũng vô dụng.

Chẳng những là hắn, mà những người khác muốn dựa vào bí bảo của bản thân để lấy đồ vật trên Thăng Long Đàn đều nhanh chóng mất đi liên hệ với bí bảo.

Mà trong khi Khương Sở Hà còn đang thất thần, trên bầu trời chợt có một luồng sức mạnh đánh úp xuống, mạnh mẽ đập hắn ngã xuống đất, mặt, mũi, toàn thân đều là bùn đất.

- Ha ha ha ha, một chiêu chụp ếch này của Khương công tử thật là lô hỏa thuần thanh đó, tại hạ bội phục, bội phục! Những võ giả phía sau cười lớn, phóng qua mặt Khương Sở Hà, trước khi đi còn không quên châm chọc một câu.

- Đáng ghét, ta nhớ kỹ ngươi rồi! Khương Sở Hà sứt đầu mẻ trán đứng lên, mắng một câu để che đi sự xấu hổ.

Đưa mắt nhìn tới, những võ giả xung quanh định ngự không phi hành bay tới bên cạnh tế đàn đều gặp phải kết quả như hắn, tất cả đều rơi từ trên trời xuống, trông rất thê thảm không nỡ nhìn.

Thấy vậy, trong lòng Khương Sở Hà nhất thời nhẹ nhõm đi không ít.

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều hiểu rõ, muốn lấy được bảo vật chỉ có dựa vào chính bản thân mình đi tới bên cạnh Thăng Long Đàn mới có cơ hội.

Nhưng... điều này tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Ban đầu, nhìn khoảng cách này mọi người đều không có cảm giác gì, nhưng càng đến gần Thăng Long Đàn thì uy áp không hiểu càng trở nên hung mãnh, toàn Thăng Long Đàn tựa như hóa thân thành một con ác long thượng cổ gầm thét dữ tợn, há cái miệng to như chậu máu, đang đợi thức ăn từ từ dâng tới vậy.

Một số người tinh thần không kiên định, ý chí kém cỏi hoặc là những võ giả thực lực không cao, trong lúc nhất thời liền mất hết tinh thần, ngây ngốc đứng tại chỗ, hai tròng mắt tràn đầy sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy.

Mà một số người khác, cho dù có thể chặn lại long uy kinh khủng này, nhưng bước đi cũng hết sức gian nan, không thể chạy nhanh về phía trước như lúc đầu nữa.

- Tiểu thư, chúng ta... Bên kia, đám người Tần gia vẫn như vây quanh Tần Ngọc, theo chỉ thị của nàng, không nhanh không chậm nhích tới gần Thăng Long Đàn.

Thỉnh thoảng Tần Ngọc lại ho nhẹ vài tiếng, dáng vẻ thản nhiên, ngược lại những võ giả của Tần gia thì mỗi người đều lộ vẻ lo lắng, chỉ sợ bị người khác cướp mất cơ hội.

- Đừng nóng vội! Tần Ngọc thở hổn hển, nhẹ giọng nói: - Thăng Long Đàn... không dễ tiến lại gần như vậy đâu, các ngươi nhân cơ hội này... tranh thủ cảm thụ long uy của thượng cổ Chân Long một chút, điều này đối với việc rèn luyện tâm trí của mình... có tác dụng cực lớn, nếu có thể đạt được điều gì đó... thì sau này khi gặp cường địch cũng sẽ không quá mức chật vật.

Tuy Tần Ngọc chỉ có tu vi Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng nàng ở giữa nhóm hộ vệ của Tần gia dường như có uy tín cực lớn. Sau khi nàng nói xong, những hộ vệ kia liền bình tĩnh hẳn lại, từng người một thầm vận chuyển tâm pháp, khu trừ tạp niệm trong lòng, vừa bảo vệ Tần Ngọc từ từ tiến về phía trước, vừa mượn long uy rèn luyện tâm tính.

Bỗng nhiên, Tần Ngọc cau mày lại, liếc nhìn về một hướng.

Ở phía đó, Dương Khai đang nhìn nàng toét miệng cười, vẻ mặt tỏ ra hết sức bình tĩnh, vô cùng nhàn nhã bước về phái trước.

- Người này... Tần Ngọc nhìn thật kỹ theo bóng lưng Dương Khai, chợt phát hiện mình không thể nào nhìn thấu hắn.

Hắn không chút tỏ ra nóng nảy muốn đoạt được những bảo vật trên Thăng Long Đàn kia. Trong khi những người khác đều dùng hết khí lực để tranh đoạt, thì hắn lại như đang tản bộ trong hoa viên vậy, vẻ mặt tỉnh bơ, hết sức nhàn nhã.

Tần Ngọc khẽ lắc lắc đầu, cụp mi mắt xuống, chờ đến khi mở lên lại, trong đôi mắt đẹp chợt lóe lên một tia sáng khác thường, lấp lánh như tinh tú.

Mà cùng lúc đó, Dương Khai chợt cảm thấy toàn thân căng thẳng, tựa như trong mơ hồ có một cặp mắt hiểu rõ thiên cơ đang nhìn hết bí mật của mình vậy.

Hắn quay mạnh đầu lại, cùng Tần Ngọc bốn mắt nhìn nhau.

Chỉ trong chốc lát, thân thể mềm mại của Tần Ngọc liền run lên, kịch liệt ho khan.

- Tiểu thư! Những hộ vệ kia liền kinh hãi biến sắc.

Tần Ngọc liên tục xua tay, khom người, dùng một tấm khăn lụa bụm miệng ho vô cùng gian khổ, một lúc sau, nàng mới dần dần ngừng ho.

- Không sao. Tần Ngọc thở hổn hển, lại ngẩng đầu nhìn về vị trí của Dương Khai trước đó, chợt phát hiện Dương Khai đã sớm không thấy bóng dáng, không khỏi thở dài một tiếng.

- Cô nàng này thật cổ quái mà.

Cùng lúc đó, Dương Khai đang trà trộn trong đám người chau mày lẩm bẩm.

Hắn cảm giác được nữ tử gọi là Tần Ngọc kia không bình thường, nhưng cảnh giới tu vi của đối phương chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh nhỏ bé, điều này quả thực khiến hắn không hiểu nổi.

Nhất là ánh mắt của Tần Ngọc vừa nhìn hắn kia, nó tựa như có thể thấy được bí mật của mình vậy, khiến Dương Khai không khỏi rợn cả tóc gáy.

- Sau này nếu không cần thiết nên ít tiếp xúc với nữ tử này cho thỏa đáng. Dương Khai thầm hạ quyết tâm, nếu không chỉ sợ bí mật của mình bị tiết lộ lúc nào cũng không biết.

- A...

Đúng lúc này,chợt truyền ra một tiếng hét thảm.

Một võ giả sớm đã bị long uy chấn nhiếp, mất hết tinh thần, đứng tại chỗ kêu lên thảm thiết, hai tròng mắt run rẩy, tựa như thấy được thứ gì đó vô cùng kinh khủng vậy, khiến cho lực lượng toàn thân hỗn loạn, đánh lung tung ra xung quanh.

Nhưng chỉ sau một lát, một tiếng "bụp" chợt vang lên, đầu của người liền vỡ toạc ra, máu đỏ óc trắng bắn ra tung tóe xung quanh, thi thể không đầu mềm nhũn ngã xuống, thê thảm không nỡ nhìn.

Điều này khiến cho những võ giả ở gần đó hết sức sợ hãi.

Nhưng vẫn chưa xong, người bị mất mạng này giống như là cái mồi dẫn lửa, ngay sau đó, liên tiếp có những tiếng hét thảm từ những nơi khác nhau vang lên. Những người này cũng bị y như người đầu tiên, đều tựa như gặp phải ác mộng, lực lượng bạo loạn, đánh ra vài chiêu lung tung rồi vỡ sọ mà chết.

- Long uy chèn ép! Trong đám người, có người hoảng sợ hét to.

Rốt cuộc mọi người cũng hiểu rõ vì sao những người này bị mất mạng, hiển nhiên là bởi vì bị long uy vô thượng chèn ép thần niệm, khiến cho họ gặp nạn.

Trong lúc nhất thời, một số võ giả hơi nhát gan, thực lực thấp không dám đi về phía trước nữa, mà ngược lại, đồng loạt lui về phía sau để bảo toàn tính mạng.

Nhưng khi thân hình bọn hắn vừa mới cử động, thì trên Thăng Long Đàn bỗng nhiên phụt ra vô số tia sáng màu đen phát ra tiếng vun vút phóng nhanh đến.

Mọi người đều kinh hãi biến sắc.

Khiến người ta không ngờ chính là, những tia sáng màu đen kia cũng không phải phát ra không có mục đích, mà đánh thẳng về phía những võ giả rút lui kia, giết chết không sót một ai.

Trong chớp mắt, trên mặt đất lại có thêm hơn 30 cỗ thi thể.
Advertisement
';
Advertisement