Đỉnh Phong Võ Thuật (Vũ Luyện Điên Phong) - Dương Khai (FULL)

Một năm trăm viên linh đan cấp Hư Vương hoàn toàn khiến cho tất cả mọi người tại chỗ kinh hãi. Đây là một điều kiện bất kể như thế nào cũng không thể cự tuyệt. Đã có không ít luyện đan sư thuộc về Hằng La Thương Hội đang lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với Ngả Âu, ra hiệu ông ta nhanh đáp ứng, không cần do dự. Bọn họ thúc giục Ngả Âu như vậy, một mặt là vì thương hội xem xét, về phương diện khác cũng là vì mình. Chỉ cần chuyện này có thể thành, ngày sau Tả Đức đại sư nhất định sẽ thường trú Thủy Thiên Thành. Thế thì bọn họ cũng có cơ hội cùng Tả Đức đại sư trao đổi nhiều hơn, thỉnh giáo nhiều hơn.

Nhưng Ngả Âu không làm như bọn họ mong muốn. - Ngả Âu hội trưởng chẳng là cảm thấy thành ý của lão phu không đủ hay sao? Sắc mặt của Tả Đức âm trầm xuống. Ông ta đã nói đến phân thượng này, lại vẫn không chiếm được Ngả Âu ngay mặt đáp lại, điều này làm cho ông ta có chút ngoài ý muốn, cũng có chút ít nổi giận: - Hay là, là Ngả Âu hội trưởng cảm thấy đứa cháu gái này của lão phu không xứng với tam thiếu? Trên trán của Ngả Âu không khỏi rịn ra chút ít mồ hôi lạnh, vội vàng khoát tay đáp: - Dĩ nhiên không phải, nhân vật như Linh Nhi cô nương đây có thể nhìn trúng Tuyết Nguyệt là phúc khí của tiểu tử này đã tu luyện mấy đời, sao không xứng được chứ? - Nếu như thế, Hội trưởng đại nhân ngài còn do dự cái gì? Chiêm Nguyên nhìn Ngả Âu nói: - Tam công tử tuấn tú lịch sự, Linh Nhi cô nương thiên hương quốc sắc. Hai người quần anh tụ hội, chính là trời sanh một đôi, đất tạo một cặp a! Ngả Âu nhàn nhạt nhìn Chiêm Nguyên một cái, hận không thể một chưởng đánh chết người này. Trước kia sao không cảm thấy người này khó ưa như thế chứ? Hôm nay thấy thế nào cũng không thuận mắt. - Chiêm đại sư nói không sai Trong lòng của Ngả Âu tuy rằng cảm thấy xa cách, nhưng ngại vì mặt mũi của Tả Đức, vẫn không thể không xưng hô Chiêm Nguyên một tiếng đại sư, trước kia là trực tiếp gọi tên hắn: - Chẳng qua là - Chẳng qua là cái gì? Thanh âm của Tả Đức lạnh vô cùng, đã có chút ít mùi vị hùng hổ dọa người, hiển nhiên tâm tình cực kém. - Chẳng qua là - Đại sư thứ tội, nhưng thật ra vấn đề chính là Tuyết Nguyệt. Tuyết Nguyệt thấy phụ thân làm khó, chủ động đi ra phía trước, cung tay nói: - Trong lòng của Tuyết Nguyệt đã có người, sớm đã cùng đối phương ước định riêng tư với nhau, vĩnh viễn ở bên nhau, xin đại sư thứ lỗi! Một bên, Tả Linh nghe nói như vậy lập tức có chút lảo đảo muốn ngã. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt nhìn Tuyết Nguyệt, nơi hốc mắt hơi biến thành đỏ, có bộ dáng nước mắt sắp chảy xuống. Tuyết Nguyệt xoay người, nhìn Tả Linh nói: - Linh Nhi muội muội, chúng ta từ nhỏ đã biết nhau. Mặc dù ở cùng chung thời gian cũng không nhiều, nhưng ta một mực xem nàng trở thành muội muội của mình, đối với nàng cũng không có ý tưởng gì khác. Tình ý của muội muội nàng xin thứ cho Tuyết Nguyệt không có phúc được hưởng! Tả Linh vốn vô cùng ủy khuất, hiện giờ đã khóc lên một tiếng. Nàng khóc òa một cái lê hoa đái vũ, người nghe rơi lệ, người gặp thương tâm a! Không ít người đều lộ ra thần sắc không đành lòng. Nét mặt già nua của Tả Đức âm trầm gần như có thể bao lấy một tầng sương lạnh. - Ta bất kể, ta bất kể! Tả Linh bỗng nhiên lại bắt được lắc lư cánh tay của Tả Đức, một bên lắc lắc một bên hô: - Ta chỉ muốn cùng Tuyết Nguyệt ca ca ở cùng một chỗ, gia gia người nhanh nghĩ một ít biện pháp. Gia gia người không phải không gì làm không được sao, nhanh nghĩ một ít biện pháp, nếu là không thể gả cho Tuyết Nguyệt ca ca, Linh Nhi Linh Nhi sẽ không sống! Mọi người nhất thời gương mặt hắc tuyến.

Thấy Tả Linh hồ nháo như thế, mọi người lập tức đều hiểu, hẳn là duyên cớ ngày thường do Tả Đức chiều chuộng hỏng hết. Nếu không thì ở trước mặt mọi người nơi đây, một cô nương gia sao nói hươu nói vượn như vậy? Tả Đức cũng là gương mặt đau lòng tăng thêm bất đắc dĩ, nghe vậy vỗ vỗ mu bàn tay của Tả Linh, trấn an nói: - Trước tiên đừng khóc nữa. Gia gia không phải đang ở cùng Ngả Âu hội trưởng trao đổi chuyện này sao? Nếu con khóc nữa, gia gia bây giờ trở về đi, ngày sau cũng không tới Thủy Thiên Thành này nữa, cho ngươi cả đời không thấy được tam công tử! Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Tả Linh vừa nghe, lập tức dừng lại tiếng khóc, nhưng không ức chế được nghẹn ngào, đầu vai thon không ngừng run run, gương mặt u oán nhìn Tuyết Nguyệt. Nội tâm của Tuyết Nguyệt bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn hẳn sang một bên khác. Nàng cũng biết bây giờ là lúc do dự không quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn, làm sao mềm lòng chứ? Một bên, Ngả Âu lại là trong lòng trầm xuống, lấy sự thông minh lanh lợi của ông ta làm sao còn nghe không ra Tả Đức vừa rồi lời đó sáng tỏ chính là trấn an Tả Linh, kì thực là đang uy hiếp mình. Lời nọ có ý tứ rất rõ ràng, nếu không thể khiến cho cháu gái ông ta hài lòng, ông ta lập tức sẽ rời đi Thủy Thiên Thành, cả đời sẽ không đặt chân! Đấy ý nghĩa Hằng La Thương Hội sắp sửa mất đi một luyện đan sư cấp Hư Vương cung phụng duy nhất! Đây đối với cả thương hội mà nói chẳng những là sự đả kích trên lợi ích thực tế, cũng là sự đả kích trên danh dự. Nếu thật như thế, vậy sau này thương hội còn có thể dùng đến luyện đan sư cấp Hư Vương hay là luyện khí sư sao? Đáp án hiển nhiên là không thể, trừ phi mình bồi dưỡng một người. Nhưng luyện đan sư cấp Hư Vương cùng luyện khí sư, sao dễ dàng bồi dưỡng như vậy, hai vị chuyên nghiệp cấp Hư Vương sản sinh ra như thế này, so với võ giả tấn thăng Hư Vương tam tầng cảnh còn gian khổ hơn. Nếu không trên đời này đứng ở tột cùng luyện đan sư cùng luyện khí sư cũng sẽ không thưa thớt như vậy. Ngả Âu ông ta cũng không đến mức bị Tả Đức làm khó còn không thể không im hơi lặng tiếng, khuôn mặt tươi cười tiếp đãi như thế.

Ngả Âu đột nhiên cảm giác được, ngày này là một ngày mà ông ta đời này uất ức nhất. - Ngả Âu hội trưởng. Tả Đức chậm lại ngữ khí, lên tiếng nói: - Ngươi cũng thấy đấy, nha đầu này hiện tại khư khư cố chấp, lão phu đích thực không có cách nào giữa nó. Nhưng tam công tử nếu trong lòng đã có người, lão phu trái lại cũng không thể ép buộc, gậy đánh uyên ương, nếu không lan truyền ra ngoài, lão phu phải bị thiên phu sở chỉ (xúc phạm nhiều người nổi giận). Không bằng như vầy, lão phu cho ngươi cùng tam công tử mấy ngày, suy nghĩ thật kỹ một phen, rồi cho lão phu câu trả lời chắc chắn, như thế nào? Mấy ngày này lão phu dẫn theo Linh Nhi ở bên trong Thủy Thiên Thành, khi nào các ngươi suy nghĩ đủ rồi, khi đó trở lại tìm lão phu. Ông ta đoan chắc Ngả Âu tâm tình bức thiết muốn mình luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan, cho nên mới phải nói như vậy. Quả nhiên, Ngả Âu lộ ra một bộ dáng làm khó, muốn mời Tả Đức trước tiên luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan, lại bất kể làm sao cũng không mở được miệng. Hơn nữa ông ta cũng biết, cho dù là mình mặt dày mày dạn lên tiếng, Tả Đức khẳng định cũng sẽ kiếm cớ từ chối. Nói thí dụ như tâm tình không tốt a, nói thí dụ như Tả Linh quấy nhiễu a Cùng với tự đòi không có gì vui, còn không bằng không nói. Ánh mắt của ông ta nhìn xuống về phía Tuyết Nguyệt, trong lòng suy tính có nên đáp ứng trước yêu cầu của Tả Đức hay không, đợi cứu chữa xong Cốc Bích Hồ, rồi sẽ lo liệu sau. Nhưng Tuyết Nguyệt dù sao cũng là thân con gái, nếu thật sự muốn đáp ứng, thì có nghĩa là hoàn toàn đắc tội Tả Đức! Ngả Âu cảm thấy vô cùng đau đầu, cho tới bây giờ không có chuyện gì có thể làm khó ông ta như thế. Ông ta trông coi Hằng La Thương Hội, hành sự sấm rền gió cuốn, lãnh đạo cả thương hội phát triển không ngừng, nhưng đối mặt Tả Đức xin cưới, có chút tay chân luống cuống. - Đã sớm nghe nói uy danh của Tả Đức đại sư, tiểu tử kính ngưỡng đã lâu, nhưng hôm nay vừa gặp, chà chà Đang lúc Ngả Âu trong lòng chửi má nó, một thanh âm bỗng nhiên vang lên. Ông ta không khỏi vẻ sợ hãi cả kinh, quay đầu nhìn lại phương hướng phát ra thanh âm, đợi sau khi thấy rõ là ai nói chuyện, lập tức sợ run ở tại chỗ, nhíu mày. Bởi vì ông ta phát hiện người nói chuyện lại là Dương Khai! Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt giao tình không cạn, thời khắc này đứng ra nói chuyện, hiển nhiên là vì Tuyết Nguyệt ra mặt. Chẳng qua là lời này dường như có chút quá mức, nhất định sẽ đắc tội Tả Đức. Tuy nhiên hắn không phải là người của Hằng La Thương Hội, đại diện không được Hằng La Thương Hội. Cho nên bất kể người này đắc tội Tả Đức ra sao, đều không liên quan chuyện của thương hội. Nghĩ như vậy, Ngả Âu chợt phát hiện, giờ này khắc này, dường như chỉ có Dương Khai thích hợp nhất lên tiếng nói những thứ này, không khỏi mắt sáng ngời, nháy mắt ra hiệu với hắn.

Những người khác sau khi nghe nói như vậy cũng biến sắc, Dương Khai tuy rằng chưa nói xong, nhưng cho dù ai cũng nghe được ý khinh thường trong lời nói. Ngay trước mặt mũi của một vị luyện đan sư cấp Hư Vương nói như vậy, đây không phải là trắng trợn làm mất mặt sao? Không ít luyện đan sư Hư cấp nhìn ánh mắt của Dương Khai thay đổi mùi vị. Tả Đức trái lại còn có chút thành phủ, nghe vậy cũng không lập tức tức giận, mà là hí mắt nhìn một chút Dương Khai, thản nhiên nói: - Ngả Âu hội trưởng, vị này chính là - Hồi bẩm đại sư, Dương Khai là bằng hữu của ta. Không đợi Ngả Âu trả lời, Tuyết Nguyệt chủ động lên tiếng đáp. - Cũng là người của thương hội hả?

Tả Đức nhíu mày lại. - Không phải, hắn chỉ là trên đường đi qua chỗ này, tới xem ta một chút mà thôi. Tuyết Nguyệt giải thích. Tả Đức gật đầu, khẽ mỉm cười nói: - Lời vừa rồi của các hạ, lão phu cũng không thể làm như không nghe được, các hạ tựa hồ đối với lão phu có chút bất mãn? Lão phu trước kia đắc tội qua ngươi sao? Từ chỗ của Chiêm Nguyên, Tả Đức biết Dương Khai trước đó ở sau lưng đã nói xấu ông ta, thật ra đó cũng không tính là nói bậy, chỉ có điều nói ông ta có chút làm bộ thôi. Tả Đức âm thầm nhớ ở trong lòng, âm thầm quyết định ngày sau không luyện chế linh đan cấp Hư Vương cho người này. Tuy nhiên chỉ là bởi vì chuyện như vậy, ông ta cũng không dễ tìm Dương Khai làm phiền, chỉ có thể cho qua. Thời khắc này Dương Khai không ngờ lại đứng ra chọc mũi vào, lão dĩ nhiên không thể cười mà thôi. Hư Vương lưỡng tầng cảnh võ giả thì đã sao? Lúc cần cũng phải cầu xin lão phu thôi! Tả Đức trong lòng ngạo nghễ nghĩ tới. - Đại sư nói đùa rồi, Dương mỗ cùng đại sư là lần đầu tiên gặp mặt, lại ở đâu ra nói đến chuyện đắc tội chứ? Dương Khai thản nhiên đáp. - Một khi đã như vậy, vậy ngươi vì cái gì? - Nói thật, có vấn đề gì sao? Dương Khai thản nhiên cười.

Sắc mặt của Tả Đức trầm xuống, đang muốn lên tiếng nói gì đó, Dương Khai lại nói tiếp: - Đan sư như y sư, thầy thuốc, nghề và người đều xem trọng, thiếu một thứ cũng không được. Thần hồn của Cốc phu nhân bị hao tổn đã có một năm, sinh mạng tùy thời gặp nguy hiểm. Đại sư nếu đã đến nơi này, sao không mở lò luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan nhanh chóng cứu người? Lại cố tình muốn lấy hôn sự cháu gái của mình làm uy hiếp, bức bách Ngả Âu hội trưởng cùng tam công tử, có thể thấy được đại sư mặc dù tài nghệ điêu luyện, lại cùng người có thua thiệtChà chà, đại sư có thể nhận hai chữ đại sư này sao? Hai chữ này gắn trên đầu, ngài không cảm thấy nặng một chút ư? Đại sư tuổi già nua, cũng không nên ép vỡ thân mình.

Lời vừa nói ra, chẳng những sắc mặt của nhiều luyện đan sư Hư cấp đại biến, sắc mặt của Ngả Âu hội trưởng cũng chợt phức tạp. Ông ta tuyệt đối không nghĩ tới, lời nói của Dương Khai lại sắc bén như thế, gần như chẳng khác nào cùng Tả Đức xé rách da mặt. Tuy rằng Dương Khai nói được điều trong tâm khảm của ông ta, khiến ông ta công nhận vô cùng, nhưng nói như vậy ngay trước mặt Tả Đức, không phải là đắc tội chết với người khác sao? Đó mặc dù là sự thật, mặc dù là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra a. Có một số việc, mọi người biết rõ trong lòng là được rồi. - Ngươi Trên mặt của Tả Đức lúc xanh lúc đỏ, lập tức có chút không xuống đài được, cho tới bây giờ không ai dám ở trước mặt ông ta nói lời như vậy. Cho dù là võ giả Hư Vương Cảnh ở trước mặt ông ta cũng phải rất cung kính, khi nào nghe qua sự chỉ trích sắc bén như thế. Bị Dương Khai vừa nói như vậy, ông ta dường như thật cảm thấy bả vai có chút bộ dáng nặng nề.

Advertisement
';
Advertisement